Chap 90: Người ngoài ý muốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yoseob từ từ mở mắt ra, nơi này là nơi nào? Cậu vừa muốn động đậy một chút,đột nhiên phát hiện bản thân đã bị người ta trói lại, không thể cử động được, chuyện gì đang xảy ra thế này?

“Hara!” Yoseob thét lên một tiếng kinh hãi khi phát hiện ra Hara cũng đang nằm ngay bên cạnh mình.

“Hara, ngươi sao rồi? Mau tỉnh lại đi.” Yoseob dùng thân thể của mình chạm vào Hara, muốn kêu nàng tỉnh lại.

“Ưm….” Hara thở nhẹ một hơi, chậm rãi mở mắt ra, thấy người ở trước mặt mình, tâm cũng kinh hoảng “Yoseob, ngươi sao vậy? Tại sao ngươi lại bị trói?”

“Xì….” Yoseob cười khẽ một tiếng “Ngươi xem lại chính mình đi, không phải cũng giống ta sao?”

Hara cúi đầu nhìn xuống, lúc này mới phát hiện toàn thân cũng bị người ta trói chặt, nhìn đi nhìn lại bốn phía của căn phòng cũ, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ sợ hãi nói: “Chúng ta tại sao lại ở chổ này? Ai đã bắt chúng ta tới đây?”

“Ta không biết, ta cũng vừa mới tỉnh lại thì đã phát hiện bản thân ở đây rồi.” Yoseob lắc đầu, cậu cũng rất hoang mang.

“Không biết phải không? Ta nói cho các ngươi biết nhé?” Đột nhiên một giọng nói oán hận từ ngoài cửa truyền vào.

Yoseob và Hara cùng nhau nhìn về phía người vừa đi tới, cả hai không khỏi phát ra một tiếng thét kinh hãi: “Là ngươi!”

“Thật ngoài ý muốn phải không? Không nghĩ người đó là ta chứ gì?” Người đó đi tới trước mặt Yoseob và Hara, nhìn hai người với vẻ mặt khinh miệt.

“Eun Jy phu nhân, tại sao lại bắt chúng ta?” Giọng nói của Hara vẫn nhẹ nhàng như trước nhưng trong đôi mắt đẹp tràn đầy nghi vấn.

“Phu nhân? Thật là châm chọc, ta là phu nhân nhưng địa vị cũng chỉ cao hơn nô tỳ một chút thôi, còn về phần tại sao lại bắt các ngươi, các ngươi còn không rõ sao?” Eun Jy vẻ mặt cười châm chọc.

Yoseob và Hara nhìn nhau cùng lắc đầu “Chúng ta không biết.”

“Vậy thì các ngươi cũng không cần biết, dù sao chuyện này cũng không còn quan trọng nữa, các ngươi cứ yên phận ở nơi này chờ Yong JunHyung đến.” Eun Jy hung hăng nói xong liền xoay người đi ra ngoài.

“Yoseob, ta biết vì sao Eun Jy phu nhân lại bắt chúng ta rồi!” Hara sâu kín thở dài.

“Vì sao?” Yoseob chăm chăm nhìn nàng.

“Ngày hôm qua ta nghe nha hoàn nói Vương gia đã đuổi Hae In và Eun Jy ra khỏi vương phủ, nhất định là Eun Jy trong lòng bất bình cho nên mới bắt chúng ta đến đây, cũng là Vương gia đã quá tuyệt tình.” Hara thở dài, trong giọng nói có sự đồng tình với Hae In và Eun Jy.

Yoseob trong lòng cả kinh, Yong JunHyung quả thật đã làm như vậy, thì ra tất cả đều do cậu, cậu chỉ vô tình nói ra để ép buộc hắn, nhưng cậu không phải thật sự muốn hắn làm như vậy.

“Yoseob, ngươi làm sao vậy?” Hara nhìn thấy mặt nàng đột nhiên rất khó coi nên quan tâm hỏi, sau đó sắc mặt chợt ảm đạm “Yoseob, ngươi thật hạnh phúc, ta thật không ngờ Vương gia sẽ vì ngươi mà làm như vậy, ta rất hâm mộ ngươi.”

“Hara, ta thật không muốn gả cho hắn, ta cũng không muốn phá hư chuyện của ngươi.” Yoseob nhìn thấy đôi mắt đẹp của nàng ảm đạm, tràn đầy ưu phiền, trong lòng cảm thấy áy náy, tuy rằng không phải lỗi của cậu, nhưng cậu thật sự không muốn làm thương tổn Hara.

“Yoseob, ngươi không cần giải thích, ta hiểu mà.” Hara thấy cậu cười ảm đạm, bản thân cũng miễn cưỡng cười.

Yoseob nhìn nàng, không biết nên an ủi nàng như thế nào.

Trong vương phủ lúc này, tình hình vẫn đang hỗn loạn.

Yong JunHyung đôi mắt đăm chiêu ngồi ở đó, trong phòng của Yoseob và Hara đều lưu lại dấu vết của mê hương, đến tột cùng là ai lại có thể từ trong vương phủ mà bắt Hara cùng Yoseob đi, hắn tự trách bản thân cũng quá sơ suất, đã biết có người ba lần bốn lượt muốn giết Yoseob nhưng lại quên tăng cường phòng bị ở bốn phía phòng cậu.

Nhưng hắn cũng không rõ bọn người lần này sao lại bắt Hara, nàng là người cơ thể suy nhược, nhiều bệnh, lại không tiếp xúc với người ngoài, ai lại bắt đi nàng?

Những nghi vấn cứ liên tiếp xuất hiện trong đầu hắn.

“Vương gia! Vương gia! Vừa rồi ngoài cửa có người mang đến một phong thư.” Quản gia vội vàng chạy từ bên ngoài vào, hai tay cầm bức thư dâng lên cho hắn.

Yong JunHyung nhanh chóng mở ra bức thư thì thấy trên đó viết “Nếu muốn cứu Hara và Yoseob thì tối nay một mình ngươi đến đỉnh núi bên ngoài thành gặp mặt.”

“Ai đưa thư tới?” Yong JunHyung xem xong bức thư liền hỏi quản gia.

“Thị vệ canh cửa nói nó là do một thằng bé ăn mày đưa tới, đưa xong liền rời đi.” Người quản gia vội vàng bẩm báo.

“Truyền lệnh ta bảo mọi người không cần tìm nữa.” Yong JunHyung lạnh giọng phân phó.

“Dạ, Vương gia.”Trong lòng quản gia tuy là có thắc mắc nhưng cũng không dám hỏi đến, không biết trong bức thư viết cái gì?

Yoseob cùng Hara bị trói trong phòng, vừa đói vừa khát nên có chút buồn ngủ.

“Đứng dậy, đi theo ta.” Đột nhiên Eun Jy từ bên ngoài tiến vào, dùng chân đá tỉnh Yoseob và Hara, sau đó thô lỗ túm lấy hai người lôi ra ngoài.

“Eun Jy phu nhân, ngươi muốn dẫn chúng ta đi đâu? Ngươi chậm một chút, Hara thân thể không được tốt.” Yoseob nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Hara liền vội vàng nói.

“Câm miệng, tới nơi rồi ngươi sẽ biết.” Eun Jy không kiên nhẫn ngắt lời cậu.

Yoseob mải lo nói chuyện đến giờ phút này mới phát hiện cậu cùng Hara đang ở giữa sườn núi, Eun Jy đang lôi hai người hướng về phía đỉnh núi mà đi.

Đứng ở trên đỉnh núi, gió lạnh thổi tới làm cho Yoseob không khỏi rùng mình, nhìn qua bên cạnh thấy Hara quần áo đơn bạc đang lạnh run.

“Hara, ngươi không sao chứ?” Yoseob lo lắng hỏi, cậu biết Hara thân thể không tốt.

“Ta không sao, không cần lo lắng.” Đôi môi Hara tái nhợt nhưng vẫn miễn cưỡng nở một nụ cười.

Ánh mắt Eun Jy lạnh lẽo nhìn hai người, trong mắt không có lấy một tia thương xót.

Yoseob bất chợt quay đầu nhìn về phía sau, không khỏi hít một ngụm lãnh khí, đây là vách núi đen, Eun Jy mang cậu và Hara đến đây có mục đích gì?

“Sợ sao? Ngươi không cần sợ. Không phải ngươi muốn xem Yong JunHyung sẽ lựa chọn như thế nào sao? ” Eun Jy cười lạnh một tiếng.

Yosoeb còn chưa kịp hiểu được ý tứ xâu xa trong lời nói của cậu, liền nhìn thấy một thân ảnh đang từ xa đi tới, rõ ràng là Yong JunHyung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro