Chap 327: Tình yêu là duy nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 



Nhìn hai người ôm nhau cậu lập tức sửng sốt ngượng ngùng, le lưỡi ngây ngô cười một chút sau đó lui ra


"Ngại quá, đệ cái gì cũng không có thấy, hai người cứ tiếp tục, cứ tiếp tục."


"Seungie đứng lại." Lee KiWang vừa bực mình vừa buồn cười gọi cậu lại, sau đó đứng dậy xuống giường, Dong Woon đỏ bừng mặt cúi đầu.


"Hoàng huynh, hoàng tẩu" Hyunseung đành phải xoay người sang chỗ khác, xấu hổ không dám đối diện.


"Đệ nói chuyện với Dong Woon nhưng không được , Woonie cần nghỉ ngơi." Lee KiWang nhìn cậu phân phó.


"Đã biết." Hyunseung đem âm cuối kéo ra rất dài.


Lee KiWang đi ra ngoài đóng cửa, cậu lập tức chạy đến bên giường cầm tay Dong Woon quan tâm nói: "Hoàng tẩu bây giờ người cảm thấy thế nào? Có phải hết đau rồi hay không ?


"Hoàng tử, ta không sao, độc đã được giải nên không còn đau nữa."


"Hoàng tẩu, người không cần gọi ta là hoàng tử, gọi Seungie là được rồi."


"Ha ha được Seungie, thân thể của ngươi thế nào? Có buồn nôn hay không?" Dong Woon cười khẽ một chút hỏi.


"Ta không còn buồn nôn nhiều nữa." Cậu đáp sau đó lại nhìn Dong Woon gầy yếu đau lòng nói: "Nếu sớm biết rằng thạch tín tự nhiên có thể giải độc của người thì người sẽ không phải chịu nhiều khổ sở như vậy cũng không cần chờ Thunder kia giải độc cho người ."


"Seungie không phải như thế, thạch tín tự nhiên cũng là kịch độc, dùng nó nhất định phải rất chính xác về liều lượng, không thể tùy tiện ăn, nếu không giải độc này rồi lại trúng độc kia." Dong Woon giải thích nói.


"Hóa ra là như vậy." Hyunseung lúc này mới hiểu được.


"Ừ". Cậu gật đầu.


"Hoàng tẩu, ta nghe nói người rất lợi hại, cư nhiên có thể đem niềm vui tới cho phụ hoàng mẫu hậu, còn có thể khiến hoàng huynh đem nữ nhân kia đuổi ra khỏi vương phủ, khiến ta rất bội phục, ngươi mau nói cho ta biết, người làm như thế nào vậy? Ngày nào đó ta cũng khiến Joonie cam tâm tình nguyện đuổi nữ nhân trong vương phủ ra." Hyunseung đột nhiên dời đề tài, hưng phấn hỏi cậu.


"Seungie, thật ra ta không có làm cái gì? Chính là tặng phụ hoàng mẫu hậu một ít thuốc bổ mà thôi" Dong Woon tìm lời nói nhẹ nhàng nói với cậu, cậu không thể nói với Seungie ước hẹn ba tháng.


"Như vậy chẳng trách phụ hoàng lại hạ thánh chỉ như vậy". Hyunseung biết phụ hoàng thích nhất thuốc bổ .....


"Seungie, đệ nói xong chưa? Woonie phải nghỉ ngơi." Lee KiWang lại đi vào.


"Được rồi, hoàng tẩu, vậy người ngủ đi, ta không quấy rầy người nữa, ngày mai ta lại đến tìm người." Hyunseung đứng lên nói.


"Ừ, Seungie cẩn thận một chút". Dong Woon dặn dò cậu.


Chờ Seungie rời đi Lee KiWang mới lại ôm lấy cậu nói: "Ngủ đi."


Ngày hôm sau.


Yong JunHyung, Yoseob lại đến thăm Dong Woon, để các cậu ở trong phòng nói chuyện với nhau.


Trong thư phòng ba nam nhân cũng rộng mở lòng dạ nói chuyện với nhau (Đây là cường công liên hiệp hội ^^).

"Doo Joon, KiWang, ta xin khuyên các ngươi, nếu yêu thì hãy cho các cậu ấy duy nhất, các ngươi không cảm thấy mỗi ngày chu toàn cả đám nữ nhân các ngươi không thương sẽ khiến người các ngươi yêu rất thống khổ sao?" Yong JunHyung nhìn bọn họ nói thấm thía.


"Ta cũng từng nghĩ như vậy nhưng dù sao họ theo ta đã lâu, ta không thể nói đuổi là đuổi, ta đã rất ít khi cùng phòng với các nàng, đơn giản chỉ dùng bữa cũng không có". Yoon Doo Joon khó xử nói, dù sao các nàng không có làm gì sai.


"Doo Joon, trước kia ta giống ngươi, chẳng qua bây giờ ta lại thấy rõ một chuyện, đám nữ nhân luôn nói yêu ta tại thời khắc quan trọng đều lùi bước, chỉ có Woonie hoàn toàn đứng ở sau ta, sau này ta sẽ giống như JunHyung, đời này chỉ có một người đó là Woonie ." Trong đôi mắt Lee KiWang rất lạnh lùng nhưng khi nói tới Dong Woon lại rất dịu dàng.


"Ta sẽ ủng hộ ngươi." Yong JunHyung vỗ vỗ vai hắn, càng vui mừng vì hắn rốt cục yêu thương Dong Woon, cuối cùng tâm nguyện của mình cũng được thực hiện.


"Doo Joon, nữ nhân ghen tị thì lòng tham thật đáng sợ, nếu không phải do các nàng, ta sẽ không trúng độc, Woonie lại càng không vì cứu ta mà bị nhiều thống khổ như vậy, Seungie hiện tại mang thai, nó  rất đơn thuần, không có tâm cơ gì, ta thật sự rất sợ cậu cùng đứa nhỏ có thể lọt vào âm mưu ?" Lee KiWang nhìn Yoon Doo Joon lo lắng nói.


Thân thể Yoon Doo Joon cứng đờ, quả thật vấn đề này hắn đã sớm nghĩ tới, đã ở âm thầm bảo hộ Seungie, hắn cũng biết trong lòng nữ nhân ghen tị cùng oán hận.


"Doo Joon không cần ở do dự, để các nàng đi đi, đợi cho đến lúc xảy ra chuyện có hối hận cũng không kịp, đừng quên nữ nhân trừ bỏ ghen tị cũng rất ngoan độc, không chỉ có hoàng cung tranh đấu, Hara không phải là ví dụ rõ ràng sao, tuy rằng nàng giác ngộ." Đôi mắt Yong JunHyung có chút trầm trọng.


"Ta biết, ta sẽ nghĩ biện pháp chu toàn cho các nàng rời đi." Yoon Doo Joon gật đầu, vì Seungie hắn phải làm như vậy.

"Như vậy tốt nhất chúng ta đi nhìn xem bọn họ đang làm cái gì? Nên dùng cơm trưa rồi." Lee KiWang gật đầu, sau đó đứng dậy.


"Vậy đi thôi." Yong JunHyung cùng Doo Joon cũng đứng lên.


Trong phòng ba nam nhân cũng nói chuyện không ngừng nghỉ.(Còn đây là thụ thụ đồng minh hội ^..^)

"Yoseob, ngươi nói bụng của ngươi lớn như vậy có thể có hai đứa hay không?" Dong Woon nhìn cậu đoán.


"Không phải chứ ?" Yoseob vuốt bụng tựa hồ còn có chút chờ mong, nếu là hai đứa thì thật tốt.


"Nói không chừng là hai đứa con trai đến lúc đó ta ôm một đứa." Hyunseung nháy ánh mắt vẫn là bộ dáng trẻ con .


"Seungie, ngươi ôm con mình là được rồi." Yoseob cười khẽ một chút.


"Không nói thì ta quênmất là ta cũng có." Hyunseung vuốt bụng mình, chợt bừng tỉnh.


Nhìn thấy bộ dáng của cậu, Dong Woon cùng Yoseob lập tức vì cậu nở nụ , Seungie ngươi thật sự là rất đáng yêu .


"Đúng rồi, hoàng tẩu ngươi có hay không?" Hyunseung nhìn cậu đột nhiên hỏi.


"Có cái gì?" Dong Woon sửng sốt cậu đang hỏi cái gì?


"Đứa nhỏ, người có đứa nhỏ không? Có thì hoàng huynh nhất định rất cao hứng." Vẻ mặt Hyunseung hưng phấn.


"Không có." Dong Woon sửng sốt hóa ra là cậu đang hỏi chuyện này, mặt hơi hơi đỏ lên.


"Hoàng tẩu, người phải cố lên, sinh một đứa." Hyunseung nói xong đột nhiên mắt sáng lên nhìn các cậu nói: "Chờ người có đứa nhỏ có thể cùng Yoseob kết thân được đấy?"


Cậu nói ra chủ ý của mình, hoàng huynh thích Yoseob, hoàng tẩu thích Yong JunHyung, bọn họ không thể như ý vậy để bọn trẻ thành hôn cũng tốt.


Dong Woon cùng Yoseob sửng sốt, Yoseob phản ứng đầu tiên nói: "Chủ ý này không tồi, ta đồng ý, Dong Woon ngươi phải nhanh nhanh sinh một đứa, chúng ta có thể tác hợp chúng thành một đôi."


Lúc Dong Woon đang ở không biết nên trả lời như thế nào? Cửa đột nhiên bị đẩy ra.


"Các ngươi đang nói cái gì?" Bọn họ đều tự ôm lấy nam nhân của mình cùng nhau hỏi.


"Joonie, hai hoàng huynh, ta đang nói cho đứa nhỏ các ngươi về sau kết thân các ngươi có chịu không?" Hyunseung như trước rất hưng phấn lặp lại một lần.


"Được". Yong JunHyung cùng Lee KiWang cho nhau cái nhìn thoáng qua một cái, rồi đồng thời nói ra.


"Thật tốt quá, thật tốt quá." Hyunseung so với bọn hắn còn cao hứng hơn sau đó lôi kéo cánh tay Lee KiWang: "Vậy hoàng huynh, huynh phải cố lên, làm cho hoàng tẩu hoài cục cưng nhanh lên."


"Được, ta sẽ cố gắng." Lee KiWang mỉm cười nói.


Dong Woon quả thực rất xấu hổ trốn ở trong chăn.


"Ha ha . . Ha ha." Trong phòng truyền ra tiếng cười.


Vài ngày qua rất nhanh thân thể Dong Woon cũng khôi phục rất tốt chính là mỗi ngày Hyunseung cùng Yoseob vẫn như trước đến làm bạn với cậu.


Trong hoa viên ba nam tử ngồi ở đình các ăn điểm tâm uống trà.


"Ngồi đã lâu, thân thể mỏi quá." Yoseob đứng dậy hoạt động một chút, có lẽ là bởi vì bụng to khiến động tác của cậu có vẻ khó khăn.


"Chúng ta đây cùng ngươi đi một chút." Dong Woon cùng Hyunseung đứng dậy, người đỡ bên phải, người đỡ bên trái của cậu, cùng nhau tản bộ chậm rãi trong hoa viên.


"Các ngươi xem đàn cá kia chơi vui không, cá lớn đuổi cá bé kìa." Hyunseung đột nhiên lấy tay chỉ vào đàn cá nhỏ nói.


"Chúng ta cũng đi nhìn xem." Dong Woon cười nói, sau đó đi về hướng hồ nước bên cạnh.


Rất nhanh đến bên cạnh hồ nước, lúc đó Yoseob đột nhiên ư chân, thân thể không khỏi lao về phía trước.


"Yoseob cẩn thận." Dong Woon cùng Hyunseung đồng thời cả kinh tay liền giữ chặt cánh tay của cậu, Seungie giữ góc áo của cậu, Dong Woon lại giữ chặt cánh tay Seungie .


Bởi vì đứng ở bên hồ nước vị trí các cậu đứng không tốt, thân mình Yoseob như trước lao xuống tính đem cả Hyunseung cùng Dong Woon .


"Seungie." Dong Woon âm thầm dùng nội lực kéo cánh tay Hyunseung muốn đem các cậu quay về.


Roẹt . Hyunseung bị kéo nhưng thứ cậu kéo lại là áo Yoseob.


"Yoseob." Dong Woon chấn động không kịp nghĩ nhiều lấy thân mình di chuyển muốn bảo vệ Yoseob 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro