Chap 14:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Cho nên ta mới nói hắn chính là tên hèn hạ, vô sỉ, hạ lưu, mặt người dạ thú." Dong Woon nghiến răng kèn kẹt.

"Vậy sao ngươi còn gả cho hắn?" Kim Tae Hyung nhàn nhạt hỏi.

"Thì tại lúc ở Las Vegas, ta uống hết 5 bình rượu, say đến mức bản thân mình là ai cũng không biết thì làm thế quái nào nhớ nổi làm sao lại kết hôn với hắn chứ." Dong Woon nhíu mày "Nhất định là hắn hãm hại ta!"

Kim Tae Hyung nhếch mép cười khinh bỉ, không đáng trả lời.

"Đúng rồi, cái mặt nạ ngươi làm giúp ta lần này tốt quá chừng, đeo trên mặt vừa mềm vừa thoải mái." Dong Woon lôi cái mặt nạ ra vuốt ve sờ nắn "Hơn nữa ngay cả lỗ chân lông cũng tóat được mồ hôi ra ngoài, quả thực là quá giống ~"

"Vậy sao?" Kim Tae Hyung cười cười, cầm bịch khoai tây chiên trên bàn lên ăn.

"Vừa nhìn ảnh thi thể người chết vừa ăn khoai tây chiên, cái loại chuyện nhẫn tâm này chỉ có ngươi mới dám làm thôi." Dong Woon cũng cầm khoai tây chiên lên, chấm với nước sốt cà chua, từ từ ăn.

"Không chỉ có mình ta nhẫn tâm như vậy đâu!" Kim Tae Hyung bình tĩnh trả lời.

"Còn có ai biến thái giống như ngươi vậy?" Dong Woon tò mò.

"Ngươi."

"Ta???"

Kim Tae Hyung trên mặt nổi lên sự mập mờ lén lút cười: "Ngươi bây giờ chẳng phải cũng đang dùng bàn tay vừa sờ qua da người chết mà bốc đồ ăn sao?"

Dong Woon đầu tiên là mỉm cười, khóe miệng vẫn duy trì độ cong ấy, còn vẻ mặt càng ngày càng cứng ngắc "Da...người chết?"

"Mặt nạ làm giống hệt đồ thật, này chỉ có da của người chết." Kim Tae Hyung mỉm cười chớp mắt nói, giọng nói trầm bổng "Vừa lúc hai ngày trước bệnh viện nhận được một tử thi không ai nhận, cho nên, ta liền ngay tại chỗ lấy mẫu thử...đệ đệ cưng ơi, bây giờ, mặt của ngươi còn kinh hơn nhăn như khỉ đó."

Yang cha cùng Kim Hyung Woon đang ngồi nói chuyện, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng thét chói tai, sau đó Dong Woon sắc mặt tái nhợt, lao vụt qua chỗ hai ngươì họ nói chuyện xông thẳng vào toilet.

Không bao lâu, bên trong truyền ra âm thanh nôn mửa.

"Chẳng lẽ...Woonie có tin vui rồi?" Yang cha nghi ngờ.

Kim Hyung Woon gật đầu: "Có thể lắm, ngày mai ta phải báo cho KiWangie mới được."

Nằm cả đêm, nhớ đến tất cả những chuyện đã xảy ra gần đây, Yoseob lăn qua lộn lại, căn bản không có cách nào ngủ được, thật vất vả đến hừng sáng, liền mở to đôi mắt sáng quắc như mèo rời giường.

Đi xuống dưới lầu, bỗng nhiên nhìn thấy trong phòng bếp có ánh sáng, Yoseob tò mò, liền tiến về phía trước, muốn nhìn một chút xem là ai còn dậy sớm hơn mình như vậy. Kết quả là vừa bước tới gần cửa, một cái chảo bỗng từ đâu hướng mặt cậu mà phi thẳng tới. May mà Yoseob phản ứng nhanh nhẹn, cúi người tránh được tập kích.

Đứng lên nhìn mới phát hiện người vừa hành hung mình là một người tầm 30 tuổi, dáng người đậm còn có chút gì đó lai lai.

Người đàn ông kia đánh giá Yoseob một phen từ trên xuống dưới, mày rậm nhăn lại, nghi ngờ hỏi: "Cậu là ai?"

Yoseob vẫn chưa hết kinh hồn, vỗ ngực hỏi ngược lại "Vậy chú là ai?"

"Tôi là quản gia của ngôi nhà này, An Chan So."

"Còn tôi là khách của ngôi nhà này, Yoseob."

An Chan So nghe thấy tên cậu, bỗng nhiên ngẩn ra: "Cậu chính là con trai của Hyo Rin?"

"Chú biết mẹ tôi sao?" Yoseob hỏi.

An Chan So bận rộn cười ha hả một tiếng: "Thì là người nhà, người nhà cả, thật không phải vừa rồi đã làm thế, đến đây, ca ca làm cho đệ chút bánh rán nha."

"Ca...ca?" Yoseob khóe mắt có chút giật giật co quắp.

An Chan So bỗng nhiên dùng hai tay giữ chặt khuôn mặt cậu, chăm chú nhìn, hai mắt trợn tròn, tàn bạo hỏi: "Làm sao? Ta rất già sao?"

"Không có, nào có đâu." Vì đại cục trước mắt Yoseob vội vàng vuốt mông ngựa "Đệ là thấy huynh quá trẻ tuổi, căn bản là giống như bạn cùng lứa với đệ a! Đệ nào dám chê huynh già đâu."

An Chan Sog mặt vẫn không đổi sắc nhìn cậu, một hồi lâu mới buông tay ra, mặt mày hớn hở nói: "Cái thằng nhỏ này, thật là thành thực a~ Mau lại đây, ca ca làm cho đệ cốc nước chanh ha."

Yoseob xoa xoa hai bên má bị vé đỏ ửng, vội vàng lùi vào góc phòng, nhìn An Chan So cao 1m90 mặc tạp dề viền hoa đang bận rộn làm đồ ăn.

Nếu nhìn kĩ thì thật ra An Chan So thân hình cao lớn, ngũ quan cũng rất anh tuấn, lúc trẻ chắc chắn cũng là một đại soái ca, dĩ nhiên bây giờ vẫn như thế — nếu như không phải có thêm tố chất thần kinh vận động nữa Yoseob thực sự không hiểu người như vậy mà lại làm quản gia?

Nhưng là, nghe mấy lời lúc nãy của "huynh ấy" chắc là có biết mẹ của mình rồi, Yoseob suy nghĩ một chút liền hỏi "An Chan So, mẹ của đệ là người như thế nào?"

Nghe vậy, An Chan So bỗng dưng cứng ngắc lại.

"An Chan So?" Yoseob nhìn có gì đó không đúng, vội vàng cuống quýt hỏi.

Ai ngờ An Chan Sog bỗng nhiên che mặt, ngồi trên bàn bắt đầu khóc.

"Sao thế?" Yoseob chân tay luống cuống.

"Nhớ tới mẹ của đệ," An Chan So nức nở "Ta đau lòng quá!"

"Sao? Sao lại như thế?"

"Nhớ ngày đó, cả cái nhà này đều là lũ sói lười biếng a, từ đi lại ăn uống đều là ca ca một tay lo liệu tất cả, may mắn có mẹ đệ tới giúp đỡ, ca ca mới không chết vì kiệt sức. Nhưng rồi Hyo Rin rời đi, mặc dù trong nhà còn lại toàn bọn chíp hôi nhưng còn hơn bậc cha chú chúng nó a, lười lười hơn hơn thế, 20 năm qua, ca ca đều mỗi ngày vừa mở mắt tới tối muộn đều bận túi bụi, cũng không có thời gian nghĩ đến trước kia nữa. Ai ngờ, đệ hôm nay nhắc tới Hyo Rin lại làm ca ca nhớ tới chuỗi ngày tháng tươi đẹp 20 năm trước à nha, lại nghĩ tới hôm nay, thực sống không bằng chết a!"

Nhìn An Chan So khóc chật vật Yoseob không đành lòng, liền an ủi: "Đừng như vậy mà, cùng lắm thì đệ sau này sẽ giúp huynh làm việc nhà là được chứ gì."

"Thật ư?" An Chan So cúi đầu, dùng âm mũi nói.

"Thật." Yoseob cắn răng đáp.

"Nói lời phải giữ lời đó?"

"Nói lời sẽ giữ lời."

"Không hối hận?"

"Không hối hận."

"Vậy được," An Chan So ngẩng đầu lên, vẻ mặt tỉnh bơ như chẳng có chuyện gì xảy ra cả, đưa cho Yoseob một tách cà phê, nói "Đem cái này mang cho JunHyung đi, nó có thói quen sáng thức dậy đều uống một tách...còn chần chừ gì nữa, nhanh đi đi~"

Yoseob trong nháy mắt cảm thấy mình như bị lường gạt, nhưng lời cũng đã nói ra ngoài miệng, không thể làm gì khác chỉ có thể bất đắc dĩ bước tới trước cửa phòng Yong JunHyung.

Gõ ba tiếng, bên trong không có động tĩnh gì, Yoseob căn cứ theo lời An Chan So nói, lặng lẽ mở cửa, đang định đặt tách cà phê lên tủ đầu giường rồi nhanh chóng biến đi.

Sau khi bước vào lại phát hiện trên giường trống không, Yoseob âm thầm cao hứng, để tách cà phê xuống, nhưng ngay khi vừa quay người, lại thấy cửa phòng tắm mở ra– Yong JunHyung trên người không mảnh vải nào (=.= Bò nó hình như thích hoang dã cho Xốp ngắm á) chỉ quấn độc mỗi chiếc khăn tắm ngang người, cứ như vậy mà đi ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro