Chương 2: Chợt nghe tin cố nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Yêu ở Ngọc Sơn tĩnh dưỡng mười mấy ngày, dần dần có thể xuống giường đi lại.

Theo quy định của Ngọc Sơn, nam tử nhiều nhất chỉ có thể ở lại ba ngày, vì vậy Đồ Sơn Cảnh đã sớm xuống núi, chỉ để lại thị nữ Miêu Phủ hầu hạ.

Mao Cầu mỗi ngày đi theo Liệt Dương tu luyện pháp thuật, đi theo A Tệ học tập trận pháp và tri thức khác, rất chăm chỉ tự giác, không để người khác phải đốc thúc.

Tiểu Yêu đôi khi cũng ra ngoài, ở rừng đào tắm nắng xem Mao Cầu luyện tập pháp thuật.

"Mao Cầu so với ta năm đó chăm chỉ hơn nhiều," Tiểu Yêu cười với A Tệ. "Khi còn nhỏ không hiểu chuyện, luôn luôn cho rằng huynh và Liệt Dương quá nghiêm khắc, uổng phí tâm sức của các huynh."

A Tệ trừng mắt nhìn nàng một cái: "Ngươi đời này đều chưa từng nghe lời, nếu không phải vận khí tốt..."


"Lúc trước ta nghe Đồ Sơn Cảnh nói các ngươi chuẩn bị ẩn cư ngoài biển?"

"Ừm, chúng ta tìm được một hải đảo có phong cảnh rất đẹp, cách trấn Thanh Thủy ước chừng nửa ngày đi đường, chuẩn bị sống ở đó lâu dài, các ngươi nếu có rảnh, hoặc ở Ngọc Sơn buồn chán, không ngại có thể đến Đông Hải một chút, ta đưa các ngươi đi xem thế giới nơi đáy biển!"

Tiểu Yêu nói, bất giác vuốt ve hải đồ châu đeo ở trên ngực.

Đó là thứ Tương Liễu để lại cho nàng, nó đánh dấu địa hình thủy văn cùng vị trí đảo nhỏ của một vùng biển rộng lớn, thậm chí hắn còn ghi chú đặc điểm của các hòn đảo khác nhau và hải sản lân cận một cách tỉ mỉ đến từng chi tiết, là thứ trên thế giới chỉ có Cửu Mệnh Tương Liễu mới có thể vẽ được, vô cùng quý giá.

Nàng sợ làm mất hạt châu nên đã tìm một sợi dây chuyền đeo vào hạt châu, treo ở trên cổ.


"Nói đến đây, ta muốn cảm ơn huynh, A Tệ." Tiểu Yêu đột nhiên nói.

A Tệ có chút nghi hoặc nhìn về phía nàng.

"Cảm ơn món quà của huynh!" Tiểu Yêu lấy ra búp bê bụng bự ngây thơ đáng yêu từ trong lòng. "Không biết vì sao, mỗi lần ta thấy con búp bê này, liền không nhịn được mà muốn cười. Sau này ta luôn đem nó theo, khi ngủ đặt ở bên cạnh gối, cảm giác đau lòng sẽ đỡ hơn rất nhiều."

A Tệ cười khan vài tiếng: "Là đồ vật nhỏ không đáng nhắc đến, ngươi thích là được!"

"Gỗ Phù Tang nước lửa không phạm, đao kiếm không phá hủy được, huynh làm sao làm nó mà không bị phỏng tay, lại khắc lên nó thú vị như vậy? Cảnh nói có thể là trong gỗ Phù Tang chứa đựng sức sống linh lực, cho nên hỗ trợ thân thể ta, muốn giúp ta làm thêm mấy cái, nhưng những cây gỗ Phù Tang khác lấy ra khỏi hộp băng tinh liền sẽ nóng vô cùng, sau một thời gian ngắn là tự bốc cháy, cứng đến nỗi đao cũng không khắc lên được, căn bản là làm không được."

A Tệ nào biết Tương Liễu làm thế nào, chỉ có thể bịa chuyện: "Cái này à, phải dùng đến rất nhiều trận pháp cùng vật liệu, là~nói ngươi cũng không hiểu!"

Tiểu Yêu cầm lấy búp bê, dưới ánh nắng nhìn đi nhìn lại, hoa văn trên con búp bê mịn màng, như được tạc từ nguyên một khối gỗ, không có bất cứ dấu vết xử lý trận pháp nào.

"A Tệ, huynh đừng keo kiệt như vậy! Nói cho ta cũng không chết! Huynh nghĩ xem, nhỡ đâu ta không cẩn thận làm mất con búp bê, về sau bệnh tim tái phát thì phải làm sao đây?"

A Tệ xụ mặt, giả vờ hung ác nói: "Thì sẽ chết! Con búp bê này trên trời dưới đất là độc nhất vô nhị, không thể có con thứ hai! Nếu làm mất thì cứ khóc đi!"

Tiểu Yêu bị vẻ bộ dáng của hắn làm cho giật mình, nhận ra con búp bê này so với tưởng tượng của nàng có lẽ còn quý giá hơn, mếu máo, cuối cùng cũng không nói nữa.


Nơi xa trên đất trống, Liệt Dương đang cùng Mao Cầu luyện tập, hai người đều là điểu tộc, công pháp thuộc tính tuy khác nhau, nhưng phương thức chiến đấu đại khái vẫn giống nhau. Liệt Dương lớn tuổi hơn, công lực thâm hậu, tốc độ cực nhanh, Mao Cầu bị đánh đến lông vũ bay tứ tung. Nhưng mặc kệ bị đánh bay bao nhiêu lần, nó luôn là nghiêng người xong lại kiên cường mà lao tới.

Tiểu Yêu nhìn thấy có chút đau lòng, hô lớn với Liệt Dương: "Liệt Dương huynh nhẹ tay chút, đừng đánh hỏng Mao Cầu!"

A Tệ bật cười: "Ngươi đau lòng Mao Cầu như vậy, như mẹ hắn vậy, ta không nghĩ Mao Cầu ưa ngươi đâu."

Tiểu Yêu tự giễu mà cười cười: "Nó giống chủ nhân của nó, từ trước đến nay đều không thích ta, ta đã thành quen!"


A Tệ liếc nàng một cái, trầm mặc một hồi, rốt cuộc không nhịn được, hỏi: "Ở trong lòng ngươi, Tương Liễu là người thế nào?"

Tiểu Yêu cảm thấy ngực có chút đau nhói, nàng giả vờ như không có việc gì, hai tay ôm đầu gối ở trước ngực.

"Sao đột nhiên lại hỏi cái này?"

"Không có gì, chỉ là thuận miệng hỏi, ngươi có thể không cần trả lời."

Tiểu Yêu cười nói: "Huynh muốn nghe lời nói thật hay lời nói dối?"

"Có thể nghe cả hai được không?"

"Hắn là ngươi khó chịu nhất, đáng ghét nhất đáng giận nhất, lợi dụng ta nhiều nhất." Tiểu Yêu mỉm cười, khóe mắt gần như không thể nhận ra được nước mắt đang trào ra. "Hắn cũng là người mang đến cho ta nhiều đau khổ bất đắc dĩ nhất, cũng là người tàn nhẫn quyết tuyệt nhất."

"Chỉ như vậy, hết rồi?"

"Hết rồi."

"Câu nào là thật? Câu nào là giả?"

"Tự huynh đoán."


A Tệ trong lòng thở dài, không hỏi nữa.

Có những điều biết còn tàn nhẫn hơn là không biết.


Trong thời gian ở Ngọc Sơn dưỡng bệnh, Tiểu Yêu trong lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, thường đến Dao Trì bắt chút cá, rải lên độc dược gia vị nướng cho Mao Cầu ăn. Mao Cầu lúc đầu còn cự tuyệt không muốn nhận, sau lại nghe Tiểu Yêu nói trước đây Tương Liễu cũng thích ăn cái này, nó liền rất vui vẻ mà ăn.

Thường xuyên qua lại, Mao Cầu cũng đã quen với Tiểu Yêu, không còn nói với nàng những lời lẽ lạnh lùng như trước.


Khó khăn lắm mới trải qua 1 tháng, Tiểu Yêu tự thấy thân thể không còn gì đáng ngại, bệnh tim tái phát cũng ngày càng ít đi, sợ ở lại lâu Thương Huyền biết tin lại tìm tới, liền cáo từ đám người A Tệ chuẩn bị về nhà.

Mao Cầu có chút không vui, nhưng cũng không nói gì.

Tiểu Yêu quỳ xuống nắm tay nó, ôn nhu nói: "Mao Cầu, khi ngươi học giỏi bản lĩnh thì đến Đông Hải tìm ta! Nơi ta ở cách rất gần nơi chủ nhân ngươi táng thân, ta lập cho hắn một ngôi mộ chôn di vật ở đó, đến lúc đó ta dẫn ngươi đi xem hắn."

Mao Cầu oa lên một tiếng bật khóc: "Ngài ở đâu? Ta hiện tại đi luôn!"


Vốn nó nghe nói Tương Liễu chết trận không còn xương cốt nên không muốn đi tìm, nhưng bây giờ nghe được lời Tiểu Yêu nói, nó không nhịn được nữa, quyết định phải quay lại Đông Hải với Tiểu Yêu bất kể thế nào.

A Tệ cùng Liệt Dương thấy thế, cười khổ không thôi, những ngày này hai người coi Mao Cầu như hài tử của mình, như thầy như cha, sao có thể để đồ đệ mới có được của mình cứ thế mà đi được.

Vì thế hai người đành phải giải thích tình hình với Vương Mẫu, lên kế hoạch đi theo Mao Cầu đến Đông Hải một chuyến.

Vương Mẫu nói: "Trần duyên nó vẫn còn lo lắng chưa giải quyết được, dù có bị ép ở lại Ngọc Sơn tu luyện cũng khó có thể tiến bộ, mọi việc không thể cưỡng cầu, các ngươi cùng nó đi một chuyến, khi nào không còn vướng bận lại trở về."

Trước khi đi, Vương Mẫu còn đặc biệt lệnh cho người đưa tới không ít Ngọc Tủy cùng rượu bàn đào, chuẩn bị trước cho bất cứ tình huống nào.


Đồ Sơn Cảnh đã chuẩn bị xong xe mây ở chân núi, xe ngựa tuy lớn, nhưng không đủ chỗ cho nhiều người nên Mao Cầu hóa thành bộ dáng tròn vo mập mạp nằm trong ngực A Tệ.

Liệt Dương thấy nó đáng yêu, muốn lao tới cướp lấy chơi đùa, A Tệ thấy hắn thô lỗ không biết nặng nhẹ, liền một tay gạt hắn đi.

Tiểu Yêu thấy thế nửa đùa nửa thật nói: "Mao Cầu ở Ngọc Sơn thật nổi tiếng, chẳng những được Vương Mẫu sủng ái lại còn được hai người tự mình hộ vệ, năm đó ta ở Ngọc Sơn cũng chưa có được địa vị như vậy!"

Là con gái của Vương Cơ Hiên Viên, nàng đương nhiên được Ngọc Sơn đối xử tốt, nhưng khó có thể nói sự tử tế đó có bao nhiêu là do mặt mũi của Hiên Viên Vương, có bao nhiêu là thật lòng.

A Tệ cười vuốt ve Mao Cầu trong lồng ngực, đáp: "Đó là đương nhiên, Mao Cầu của chúng ta được người khác yêu thương!"

Sau khi Tương Liễu chết, Mao Cầu ở Ngọc Sơn, không ăn không uống than khóc bảy ngày bảy đêm, gần như kiệt sức mà chết, mọi người ở Ngọc Sơn đều cảm động, nói "Quả là trung nghĩa chi điểu." Vương Mẫu thương nó, cho rằng nó trọng tình nghĩa, lại không có nơi nào để đi, liền có ý huấn luyện nó tương lai làm Ngọc Sơn Hộ Sơn Thần Điểu, không tiếc công sức hỗ trợ Mao Cầu định hình lại gân cốt linh mạch. Hiện giờ Mao Cầu thiên phú linh cốt vượt xa loài linh điểu thông thường, chờ tương lai tìm được máu Phượng Hoàng hỗ trợ nó tẩy tủy, lúc đó sẽ còn vượt xa so với hắn cùng Liệt Dương.

Chỉ là những chi tiết cụ thể tình hình này đều là việc nội bộ của Ngọc Sơn, Mao Cầu còn ngây thơ không biết gì, A Tệ tự nhiên cũng sẽ không nói với Tiểu Yêu, chỉ sợ tăng thêm thương cảm một cách vô ích.


Lúc trước người bạn cũ đi cứu nguy đất nước ra biển xanh tẩy huyết, hắn bất lực không giúp được gì, di nguyện cuối cùng khi còn sống là gửi gắm cô nhi cho hắn.

Nữ nhi của A Hành đã tìm được nhà của mình, việc chăm sóc tốt cho Mao Cầu là điều duy nhất hắn quan tâm lúc này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lieuyeu