1-2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1

  Trong tiết trời tươi đẹp có hạnh hoa dương liễu chiếu rủ lối về, đoàn người Khai Phong Phủ đã ở quá lâu nơi băng thiên tuyết địa cuối cùng cũng về đến thành Khai Phong.

Mặc dù trong thư Triệu Trinh có viết là chuyện rất khẩn cấp, dọc đường mọi người đi cũng rất vội, có điều Khai Phong Phủ vẫn cứ yên bình cùng náo nhiệt như như thường, bình thường dân chúng thành Khai Phong cũng rất thích vui chơi dạo phố, hôm nay lại đúng lúc họp chợ, trên đường chỗ nào cũng thấy người người đông nghịt.

Gần đến trưa, cửa Bắc thành Khai Phong được mở ra, bên ngoài truyền đến tiếng kèn hiệu mở đường.

Có người tinh mắt vừa nhìn thấy biển hiệu "Công Chính Liêm Minh" đã ngay lập tức kêu lên: "Bao Đại nhân về rồi!"

Vì vậy, dân chúng thành Khai Phong đã lâu không được nhìn thấy Bao Đại nhân liền đứng gọn sang bên đường hoan nghênh, dĩ nhiên, thanh âm nghe rõ nhất đều là của các cô nương, thiếu phụ đang cầm khăn tay vẫy vẫy, vừa vẫy vừa hét vang trời: "Triển đại nhân! AAAA!" Phải hình dung mấy tiếng kêu này thế nào đây, đơn giản chính là vang tận trời xanh đi.

Theo lý mà nói, độ được hoan nghênh ở Khai Phong Phủ này thì Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều là bất phân thắng bại, thế nhưng, mấy ngày nay dọc đường đi, Ngũ gia đã cảm giác cứ như họ mình sắp nên đổi thành "Nê Ngọc Đường" rồi, cho nên còn chưa có vào thành hắn đã dẫn theo người chạy về Bạch phủ, tắm rửa thay y phục đầy đất ra.

Đi ở phía sau đội ngũ đi tuần Khai Phong Phủ là binh mã của Triệu Phổ, vì vậy, tiếng thét chói tai của đám cô nương liền bị tiếng hô của đám tráng niên hán tử thay thế, mọi người nhìn sang lại thấy một đám đại hán tử phất khăn lau đầy mồ hôi mà gọi: "Cửu Vương gia! Ngoao ngoao ngoao ngoaoooo!"

Thanh âm này cũng khiến cho Tiểu Ngũ cả kinh mà thiếu chút không muốn nhận mình làm cọp nữa.

Triệu Phổ nghe mà co rút cả khóe miệng, giận dữ, dựa vào đâu mà người kêu tên Triển Chiêu đều là cô nương, người gọi tên lão tử lại là mãng hán chứ?!

Có điều, tiếng gọi tên to nhất cũng không phải của Triển Chiêu, cũng không phải Triệu Phổ, mà chỉ thấy từ mã xa sau lưng Triệu Phổ, màn xe vừa được nhấc lên, Tiểu Tứ Tử thò đầu ra ngoài nhìn ....

"Nha aaaaaaaaaa!"

Nam nữ già trẻ ở cả hai bên đường đều sôi trào, tất cả cùng nhau kêu: "Tiểu Tứ Tử! Nha nha nha nha!"

Triển Chiêu cùng Triệu Phổ đều theo bản năng mà nhướng mắt lên, Công Tôn cũng sờ cằm: "Tiểu Tứ Tử lại được hoan nghênh hơn cả Triển Chiêu và Triệu Phổ a!"

Tiểu Tứ Tử nghe thấy có người gọi bé, liền cười thật tươi chào mọi người, lại vẫy vẫy bàn tay mũm mỉm với các bá bá thúc thúc, thẩm thẩm di di, chỉ trong nháy mắt .... Mọi người đồng loạt tê liệt.

Bao Đại nhân sờ râu gật đầu: "Ai nha, cái này là hậu sinh khả úy a!"

Trong thùng xe, Bàng Thái sư bị say xe đến lợi hại, Bao Duyên thì giúp hắn quạt gió, Bàng Dục vuốt ngực cho hắn.

Lúc trước, khi Bao Duyên mới đến Khai Phong Phủ, trăm triệu lần cũng không nghĩ mình lại có ngày ngồi quạt gió cho đại tham quan nổi tiếng nhất thiên hạ này.

"Ta nói a Lão Bao, ngươi cũng không nói là vụ án gì mà cứ thế sai người ta chạy thục mạng mà về, nửa cái mạng của lão phu cũng bị ngươi hại chết đến nơi rồi a!"

Bao Đại nhân liếc hắn một cái: "Ngươi không muốn nhanh gặp Hương Hương sao?"

Bao Đại nhân vừa mới nói xong chỉ thấy Bàng Thái sư đột nhiên kích động.

Bao Duyên vội vàng quạt cho hắn, vừa nói với Bao Chửng: "Phụ thân, người đừng kích thích hắn!"

Thái sư kích động hỏi Bàng Dục: "Còn xa nữa không a? Vào cung trước đã! A.... Ngoại tôn nhi nữ của ta a! Ngoại công tới rồi đây!"

Bao Đại nhân lắc đầu.

Mã xa vừa đến đường chính thì bắt đầu phân đôi chia hai hướng Nam Bắc mà đi, một phần trở về Cửu Vương phủ, một bên về Khai Phong Phủ, còn mấy chiếc mã xa còn lại thì chạy thẳng về Hoàng cung.

Đến cửa thành, mọi người đều xuống mã xa.

Triển Chiêu đứng bên ngoài đội ngũ nhìn ngó xung quanh, tâm nói, Bạch Ngọc Đường thật chậm! Tắm thôi mà có cần lâu vậy không chứ! Chỉ có con Chuột lắm tiền kia là để ý nhiều đến chuyện này vậy thôi!

Lâm Dạ Hỏa duỗi người, từ mã xa ngáp thắng xuống đến dưới đất, xoa xoa bả vai một cái, nhìn ngó xung quanh rồi sửng sốt: "Hòa thượng mập kia đâu mất rồi?"

Tất cả mọi người hết nói nổi.

Lại nói tới, từ lúc Lâm Dạ Hỏa đi theo đám người Khai Phong Phủ, được ăn nhiều thịt cá hơn, vì vậy mấy ngày trước có cân thử, lại thấy tăng mất ca cân. Triển Chiêu hâm mộ chết mất, thế nhưng Lâm Dạ Hỏa lại sắp điên rồi, nhảy dựng lên chất vấn, Khai Phong Phủ không phải là nha môn thanh liêm sao, vì cái gì lại có nhiều đồ ăn ngon đến vậy?!

Tất cả mọi người đều theo bản năng mà nhìn Bạch Ngọc Đường một chút —— Đều là do hắn chăm Mèo mà ra cả.

Thế nhưng, Trâu Lương lại chêm vào thêm một câu: "Ngươi không thấy chỉ có mình ngươi béo thôi sao, người khác đâu có béo!"

Vì vậy, Lâm Dạ Hỏa xấu hổ, quyết định giảm cân.

Lâm Dạ Hỏa tính toán một chút, thời gian đến Khai Phong Phủ còn ba ngày nữa, vì vậy hắn liền bế quan, ở yên trong mã xa không chịu ra ngoài, mỗi ngày đều chỉ ăn đậu hũ để giảm cân.

Ban nãy, vừa mới xuất quan xong, Lâm Dạ Hỏa thử đo eo cùng cánh tay mình, thấy được dáng vẻ mình đã quay về như trước, cho nên rất vui mừng.

Cách đó không xa, Tiểu Lương Tử hỏi Túc Thanh: "Nếu Hỏa kê kia mà biết mỗi ngày Trâu Lương đều thêm các loại cháo gà, canh cá, hải sản vào canh đậu hũ của hắn, liệu hắn có điên mất không?"

Túc Thanh cũng bất đắc dĩ: "Ngàn vạn lần đừng cho hắn biết, cứ nói hắn gầy là được."

Tất cả mọi người ăn ý gật đầu, Trâu Lương nhìn đám mây trên trời —— Béo chút sờ mới tốt!

Vì thế, Bạch Ngọc Đường liền liếc mắt nhìn nhìn Triển Chiêu, ý là —— Một tên ăn hàng chuyên nghiệp như ngươi, tại sao ăn hoài vẫn không béo! Người ta chỉ uống canh thôi cũng béo đến ba cân!

Triển Chiêu liếc cái eo vĩnh viễn không hề đổi của Bạch Ngọc Đường kia, miểu hắn, ý là —— Ngươi còn dám nói ta.

Tiểu Tứ Tử cũng nhéo thử cái bụng nhỏ của mình, lại nhìn cái eo còn không rộng bằng bàn tay Cửu Cửu của Công Tôn, bĩu môi —- Nếu có thể béo thêm chút thì tốt rồi!

Lâm Dạ Hỏa xuống xe rồi tìm không thấy sư phụ của mình đâu .... Đại hòa thượng đi đây rồi? cùng Thiên Tôn, Ân Hậu và Lục Thiên Hàn đi rồi sao.

Bốn lão nhân gia này vốn cũng đi cùng mọi người, nhưng nửa đường lại thần thần bí bí nói là có chuyện muốn làm rồi chuồn đi mất, về phần đi đâu, cũng không ai biết được. Có điều, mọi người cũng không lo lắng, dù sao thì, bốn người này cùng đi, ai có thể động đến bọn họ đây?

Nam Cung Kỷ mang theo một đám thị về, từ trong cung ra đón, tất cả mọi người cùng vào cung, duy nhất chỉ có Triển Chiêu vẫn còn dậm chân mà một mực ngắm về phía sau, Bạch Ngọc Đường thật chậm quá, siêu cấp chậm!

Hắn còn đang buồn bực, đột nhiên lại nghe thấy sau lưng có người nói: "Còn không đi sao? Cẩn thận lát nữa lại lạc đường!"

Triển Chiêu nheo mắt, quay đầu lại .... Quả nhiên, người nọ một thân trắng tinh, tiêu sái đứng ở phía sau hắn, đại khái là do lần này thường ngồi mã xa đi, cho nên Bạch Ngọc Đường càng ngày càng trắng.

Triển Chiêu cau mày ——- Con Chuột này thật đẹp.

Bạch Ngọc Đường thấy mọi người sắp đi rồi, liền kéo Triển Chiêu đi vào theo.

Lúc này, Triệu Trinh mặc thường phục đang ở trong Ngự hoa viên chờ bọn hắn, đại khái biết là Thái sư muốn gặp ngoại tôn nữ chết rồi, cho nên hắn cũng bế theo cả Hương Hương.

Đã lâu không gặp hai người này, Hương Hương đương nhiên là lớn lên không ít, càng lúc càng đáng yêu hơn, quả nhiên là một tiểu mỹ nhân rất hoạt bát a! Bé con mập mạp trắng trẻo mặc một cái váy trắng muốt, Bàng phi quả rất khéo nuôi.

Hương Hương hiển nhiên là nhớ rõ Thái sư cùng Bàng Dục, hai tay vươn ra mà nhi nhi nha nha, Thái sư cũng chẳng còn nhớ đến lễ tiết quần thần nữa, nhào đến hôn lấy hôn để.

Triệu Trinh liền đưa khuê nữ cho hắn, đến bên bọn Bao Chửng bảo mọi người ngồi xuống, cùng nói chuyện.

Vừa mới gặp mặt, Triệu Trinh đã nói mọi người vất vả rồi, lần đi Bắc sứ lần này mọi người đã lao lực nhiều, lại vừa nghe thấy mấy vị Lão nhân gia không tới, Triệu Trinh cảm thấy tiếc, vốn dĩ còn muốn cảm tạ thật tốt nữa chứ.

"Hoàng thượng." Bao Chửng chắp tay với Triệu Trinh.

Triệu Trinh gật đầu một cái, nói: "Trẫm vội gọi Bao tướng trở lại như vậy cũng không phải là Trẫm gấp gáp, mà là Trẫm cảm thấy, Bao tướng nhất định sẽ rất gấp."

Bao Chửng gật đầu: "Đa tạ Hoàng thượng thể nguyện! Lão thần quả thực rất gấp a!"

Triệu Trinh cười cười: "Lát nữa ta sẽ để Nam Cung dẫn người đến Khai Phong Phủ, ái khanh trở về cứ từ từ điều tra, có điều, tối nay Trẫm thiết yến tẩy trần cho các ngươi!"

"Hoàng thượng ...." Bao Chửng hình như muốn cự tuyệt, cảm thấy cứ để ngày khác ăn uống đi, chuyện chính sự quan trọng hơn!

Đám người Triển Chiêu cũng hiếu kỳ —– Vì sao Bao Đại nhân lại vội vã như vậy a? Ngay cả Bàng Thái sư cũng rất ít khi thấy Bao Chửng như vậy, nhịn không được có chút ngạc nhiên.

Triệu Trinh lại cười, vỗ vỗ Bao Chửng: "Ái khanh, nếu Trẫm không tẩy trần cho các ngươi, Thái hậu nhất định sẽ niệm kinh chết Trấm, các ngươi cũng không thể làm khó Trẫm a."

Bao Chửng liền nói: "Không dám!"

Triệu Trinh thật là vô cùng vui vẻ, đưa tay kéo Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương, cùng với Bàng Thái sư và Bàng Dục vào hậu cung thăm Bàng phi và Thái hậu.

Rất lâu rồi Công Tôn cũng chưa có vào cung, cũng nói là đi kiểm tra sức khỏe cho Thái hậu cùng Bàng phi, trước khi đi tuần Công Tôn có kê cho Thái hậu mấy đơn thuốc trị phong thấp, không biết bây giờ thế nào rồi.

Là người nhà, Triệu Phổ đương nhiên cũng đi theo, mà Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường còn có Lâm Dạ Hỏa rảnh rỗi liền theo Bao Chửng trở về Khai Phong Phủ.

Mấy Đại tướng quân của Triệu gia quân khác, Long Kiều Quảng về Tây Bắc trước, Âu Dương Thiếu Chinh sau khi vào thành rồi thì mang theo binh mã về Vương phủ, Trâu Lương bị Triệu Phổ an bài đi theo đám người Bao Đại nhân trở về Khai Phong Phủ, nghe ngóng xem rốt cuộc là có chuyện gì, sau đó trở về báo cho hắn.

Mọi người sau khi bận rộn một hồi, cuối cùng cũng trở lại thư phòng, tự ngồi vào chỗ của mình.

Sau khi Bao Duyên châm cho Bao Đại nhân chén trà, liền nhịn không được mà hỏi: "Phụ thân a, kỳ án gì a?"

Bao Đại nhân suy nghĩ một chút, thở dài, hỏi Bao Duyên: "Lần trước đã bảo con rồi, chuyện cho con vào Thái học, con nghĩ thế nào?"

"Được nha" Bao Duyên gật đầu: "Không phải nói nửa năm nữa mới đi sao?"

Bao Đại nhân sờ sờ râu, gật đầu một cái: "Năm đó, phụ thân cũng học ở Thái học."

Tất cả mọi người đều ngồi xuống uống trà, vừa nghe Bao Chửng nói.

Bình thường thì tất cả đại tài tử khắp nơi đều vào Thái học, nơi đó chính là nơi tụ tập của tài tử cùng con nhà quan lại quyền quý, nơi đó cũng có rất nhiều những văn hào nổi danh đương thời đang dạy học, nói chung người xuất thân từ Thái học đều có tiền đồ rộng mở về sau.

Mọi người cũng không hiểu được, chuyện Bao Đại nhân vội vã trở lại này, có quan hệ gì với Thái học viện.

"Lại nhắc tới, các ngươi từng nghe qua Bút tiên, Điệp tiên chưa?" Bao Đại nhân hỏi.

Bao Duyên liền cau mày, nhỏ giọng nói: "Phụ thân a, những thứ đó đều là thuật sĩ giang hồ gạt người mà thôi!"

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cũng gật đầu, cảm thấy rất khó hiểu: "Bao Đại nhân cũng tin tưởng những thứ này sao?"

Bao Đại nhân cười cười, nói: "Trước kia ta cũng nghĩ như vậy, thực ra đến hôm nay ta vẫn nghĩ như vậy, từ nhỏ ta cũng đã không tin vào mấy cái thần lực tà hồ quỷ quái này, có điều .... Lúc Bổn phủ còn trẻ, trong thời gian đi học ở Thái học kia, lại xảy ra một vụ kỳ án."

Vừa nói, Bao Đại nhân vừa đưa ra một cuộn long đồ án được cuộn lại, bày lên trên bàn, nói: "Thật ra thì ở Khai Phong Phủ cũng có rất nhiều những huyền án còn chưa được giải quyết, đây chính là một trong số đó."

Bao Duyên mở quyển tông ra, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cùng bưng chén trà tò mò nhìn, Lâm Dạ Hỏa đọc tên vụ án —— Vụ án Âm Dương Điện Qủy Diện Nhân.

Mọi người đều nhìn nhau.

"Âm Dương Điện?!" Bao Duyên sửng sốt.

Triển Chiêu chưa từng nghe qua, tò mò hỏi: "Là cái gì?"

"Ân!" Bao Duyên cau mày: "Tương tự như Bút tiên, điệp tiên, là một loại thuyết pháp về cách liên thông hai giới âm dương."

"Cái đó chơi thế nào?" Trâu Lương không biết mấy thứ thần thần quỷ quỷ này, cho nên tò mò hỏi.

Ngược lại, Túc Thanh, dù sao cũng có chút gia học sâu xa, nên cũng hiểu rõ chút, nói: "Âm Dương Điện là một trò chơi âm trạch cùng dương trạch. Đầu tiên, cần tìm một tòa nhà được dựng ở nơi phong thủy có giao nhau giữa hai giới âm dương. Sau đó, đến nửa đê, hát một bài đồng dao, như vậy có thể biến dương trạch thành âm trạch, Âm Dương Điện lúc này người có thể đi vào, quỷ có thể đi ra, rất tà môn."

"Đồng dao đó hát thế nào?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Hình như là cái gì mà ... Âm Dương Điện, Âm Dương trạch ...." Túc Thanh vò đầu bứt tai cũng nghĩ không ra.

Lúc này lại nghe thấy Bao Đại nhân vẫn luôn trầm mặc lúc này lại đột nhiên mở miệng nói: "Âm dương điện, âm dương trạch, bắc âm, nam dương bạch trúc thai. Điện bừng sáng, linh vị bài, một mảnh giấy vàng một cành củi. Lửa từ địa ngục, quỷ thức tỉnh, quỷ diện nhân mở đường ra. Một người quỳ, hai người nâng, ba người bốn người chôn dưới đất, nháy mắt cái, xác chết thàng hàng ...."

Mí mắt mọi người cũng liên tục co giật, bài đồng dao này là do ai viết ra a, đáng sợ như vậy.

"Bào đồng dao này gọi là Phệ hồn ca, còn được gọi là Phệ nhân dao." Bao Đại nhân nhàn nhạt nói: "Tương truyền, chỉ cần nửa đêm, đến tòa đại trạch có phong thủy tương giao giữa âm và dương, hát bài đồng dao này là có thể biến dương trạch thành âm dương trạch. Đến lúc đó, Bắc Nam âm dương, có nghĩa là từ cửa Bắc người sống có thể tiến vào âm phủ, cho nên nói Bắc môn chính là cửa vào, mà chỉ cần có một người đi vào từ cửa Bắc là từ cửa Nam sẽ có một quỷ hồn đi ra, đến nhân gian tác quái, vì vậy cửa Nam chính là cửa ra."

"Phụ thân ...." Bao Duyên nhịn không được mà hỏi Bao Chửng: "Chuyện này mà người cũng tin a?"

Bao Đại nhân cười cười: "Dĩ nhiên là không tin, thế nhưng phụ thân tận mắt thấy án phát sinh!"

Mọi người sửng sốt, nhìn Bao Đại nhân.

"Năm đó, hảo bằng hữu của ta vì mới mất đi ái nhân yêu quý nhất mà dùng phương pháp này, muốn đến âm dương điện dẫn người yêu của hắn trở về." Bao Đại nhân than thở: "Hắn tìm tòa đại trạch có phong thủy âm dương, nửa đêm hát bài đồng dao này. Ta lại chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đi vào từ Cửa Bắc, từ đó về sau, hắn liền biến mất. Sau đó, ta lại chính mắt nhìn thấy từ cửa Nam có một quỷ diện nhân chạy ra, trốn vào một ngõ nhỏ trong đêm tối. Năm đó, hung án liên tiếp xảy ra khiến Khai Phong Phủ gà bay chó chạy không lúc nào yên, rất nhiều người đều nói, nhìn thấy một người mặt quỷ tác quái .... Cứ vậy và giằng co mất một năm mới dừng lại. Thế nhưng vẫn không tìm được người mặt quỷ đó, mà bằng hữu cùng học đó của ta, cũng chưa từng xuất hiện lại."


2

  Chuyện xưa của Bao Chửng nói đến đây, tất cả mọi người đang nghe đều rơi vào tình trạng ngốc lăng.


Lúc lâu sau, Bao Duyên hỏi: "Phụ thân a."

"Sao?" Bao Chửng bưng chén trà nhìn hắn.

"Người .... Có từng hoài nghi." Bao Duyên ho khan một tiếng, nhỏ giọng họi: "Đồng học đó của người, tự mình đi vào rồi mang theo mặt nạ quỷ chạy ra từ cửa sau không?"

Bao Chửng nghe xong, cười mà thở dài.

Tất cả mọi người đều không hiểu nhìn hắn.

Bao Đại nhân bưng chén trà uống một ngụm, chậm rãi mở miệng: "Không nghi ngờ."

Mọi người nhìn nhau, cũng nhìn Bao Chửng, ý là —– Tại sao?

"Người nọ họ Khuất, tên là Khuất Trọng Viễn."

Bao Đại nhân vừa mới nói xong, Bao Duyên liền kêu lên một tiếng: "Đại tài tử Khuất Trọng Viễn sao?!"

Đám người Triển Chiêu hình như cũng đã từng nghe qua tên này rồi.

"Khuất huynh là bạn từ nhỏ với ta." Bao Đại nhân giải thích: "Hắn với ta cùng nhau lớn lên, còn thân cả huynh đệ ruột thịt. Người này trượng nghĩa, tài cao, tâm địa còn lương thiện, sẽ không làm những chuyện thương thiên hại lý, dĩ nhiên .... Trừ nhân phẩm của hắn ra, Bổn phủ vẫn còn những chứng cứ khác nữa."

Tất cả mọi người cùng nhìn Bao Chửng, ý như muốn hỏi ——- Là chứng cứ gì a?

"Con nghe nói, Khuất Trọng Viễn chân bị bả." Lúc này, Bao Duyên hỏi.

Bao Đại nhân gật đầu: "Khi còn nhỏ Khuất huynh bị ngã gãy chân, chữa khỏi rồi nhưng vẫn còn chút bả, cho nên người ta mới gọi hắn là Tài tử bả chân. Thế nhưng, hắn bả chân đi vào, còn quỷ diện nhân đi ra lại không những không bả mà còn hoàn toàn khác biệt, không những vóc dáng không giống mà bước chân còn rất nhẹ nhàng. Bản thân Khuất huynh không hề biết võ công, thế nhưng .... Ngoài chuyện đó ra, nếu như hắn đã là quỷ thì phải "phiêu" đi mới đúng chứ. Nếu như hắn không phải quỷ, thì như vậy chỉ có thể là hắn thi triển khinh công mà bay đi."

"Vậy, phụ thân, người không vào xem qua một chút sao?" Bao Duyên buồn bực.

"Dĩ nhiên là có vào, nhưng mà ...."

"Nhưng mà phụ thân ngươi là Sao Văn Khúc hạ phàm, dương khí quá nặng, đừng nói là đến âm dương trạch, cho dù đến cả điện Diêm Vương thì cũng có thể biến nó thành dương trạch được luôn." Bao Đại nhân còn chưa có dứt lời thì đã nghe thấy có một giọng nói tiếp lời hắn: "Ta cùng phụ thân ngươi đi từ cửa Nam vào, đi ra từ cửa Bắc, đáng tiếc cũng không có thấy được thứ gì."

Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy Bát Vương gia mặc một bộ áo bào màu trắng mà đi từ ngoài cửa vào.

Mọi người vừa thấy Bát Vương gia vào cửa, lại đều cùng cảm khái lần nữa ——- Hiền vương tuấn mĩ a .... Đúng là càng nhìn càng thấy đẹp trai.

Nguyệt Nha Nhi đang châm trà cho Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tay cũng run lên một cái, Thần Tinh Nhi ở bên cạnh vội vàng thuận tay đón lấy bình trà, vỗ lưng nàng: "Hồn hồn a!"

Nguyệt Nha Nhi chỉ thích đại thúc đẹp trai lúc này đột nhiên đưa tay che ngực —— Đẹp trai quên trời đất luôn!

Ngoại trừ hoa si là Nguyệt Nha Nhi, mọi người cũng hoàn hồn lại rất nhanh, lại nhớ đến lời Bát Vương gia nói, Triển Chiêu kinh ngạc: "Bát Vương, lúc đó ngài cũng ở cùng với Bao Đại nhân sao?"

Bát Vương gia gật đầu một cái: "Ta lúc đó cũng đi học, cũng thân thiết với Bao tướng."

Mọi người theo bản năng mà liếc Bao Đại nhân một cái, đen như cột nhà .... Lại liếc Bát Vương gia một lần, mặt như quan ngọc ....

Bao Đại nhân lúng túng: "Khụ khụ."

Mọi người yên lặng mà cầm chén trà, cũng không phải có ý trêu chọc gì a! Thật ra thì Bao Đại nhân cũng rất đẹp trai á, có điều với cái màu da thế này thì cho dù có đẹp trai đến đâu cũng không thấy được. Có điều, có đẹp trai hay không thì cũng còn phải xem là so sánh với ai, ở cùng chỗ với Bàng Thái sư, Bao Đại nhân đúng là đẹp trai hơn nhiều.

Bát Vương gia vào viện, ngồi xuống, nhìn bốn xung quanh một chút, lại có hơi thất vọng: "Tiểu Tứ Tử không có ở đây a? Bổn vương còn muốn đến chơi với nó một chút chứ."

Mọi người lại yên lặng sờ cằm ——- Qủa nhiên trình độ được yêu quý của Tiểu Tứ Tử đúng là không thể xem thường!

"Đại nhân, Khuất Trọng Viễn biến mất thế nhưng quỷ diện nhân kia lại liên tiếp phạm án, vậy rốt cuộc là hắn đã phạm những gì?" Triển Chiêu tò mò.

"Giết người!" Bao Đại nhân nói.

"Ừ, ba Hoàng thân quốc thích, bảy quan viên từ Tứ phẩm trở lên, trong đó còn có cả Võ tướng. Khoảng mười thương gia phú hộ, với mấy chục bách tính thường dân, còn rất nhiều người bị tập kích nhưng chưa mất mạng, này phải có đến mấy trăm .... Tóm lạ là, một năm đó gần như cả năm đều có quỷ diện nhân nháo loạn Khai Phong." Bao Đại nhân nhớ lại.

"Không có ai bắt được hắn sao?!" Triển Chiêu không hiểu.

"Lúc đó Tiên Hoàng hạ lệnh phủ doãn Khai Phong Phủ cùng với quân Hoàng thành đều xuất động, đội quân hoành tráng gần như lật tung cả thành Khai Phong nhưng cũng không thu hoạch được gì. Thế nhưng trong cung cũng xuất hiện quỷ diện nhân tập kích cung nữ thái giám, đại nội thị vệ luôn ở trong tình trạng cảnh vệ nghiêm ngặt." Bao Đại nhân nói: "Sau khi Khuất Trọng Viễn biến mất được một năm, quỷ diện nhân kia cũng đột nhiên biến mất. Từ đó, Hoàng triều cũng khôi phục yên tĩnh như thường, hơn nữa .... Từ đó cũng không còn ai nhìn thấy quỷ diện nhân nữa."

"Thời gian cứ thế qua đi." Bát Vương gia nói: "Hầu như lớp trẻ ở Khai Phong Phủ cũng không biết đến sự tồn tại của Qủy diện nhân. Hơn nữa, vì sợ đám trẻ có người lại chơi đùa lung tung cái gì mà Âm Dương điện, thả ra Qủy diện nhân làm hại người khác, cho nên lớp cha ông đều không ai mang chuyện này kể lại. Trong Thái học cũng nghiêm cấm chơi các trò tương tự, cho nên từ đó mới được yên ổn an bình."

Nói đến đây, Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi: "Ý là, hôm nay lại có người chơi trò Âm dương điện đó, sau đó thì Qủy diện nhân lại xuất hiện?"

"Đúng vậy." Bao Đại nhân gật đầu, sau đó nhìn Bát Vương gia đang ngồi uồng trà bên cạnh.

Vương gia nhìn bên ngoài cửa một chút, nói: "Đa La, dẫn bọn họ vào đi."

Chỉ lát sau, liền thấy Đa La dẫn theo ba học sinh mặc Thái bào đồng dạng đi vào.

Ba người này đều cúi đầu, tuổi cũng khoảng chừng mười bảy mười tám, vừa mới vào liền hành lễ với Bát Vương gia và Bao Đại nhân, sau khi hành lễ liền chắp tay buông thẳng mà đứng bên cạnh.

Ba học sinh này có hai nam một nữ.

Những năm này Thái học cũng nhận nữ nhi, nhập môn học hành giống nam sinh, cho dù là hậu nhân danh môn cũng phải có chút học vấn thực tài. Nữ sinh thì học tại Huệ Lan thư viện, nam nữ tách riêng, nội dung học tập cũng có khác nhau một chút.

Học bào của Thái học viện cơ bản đều giống nhau, nam nữ đều mặc chung một kiểu, đều là trường bào màu trắng, viền hoa bạc, cộng thêm một cái áo khoác lụa mỏng màu xám, đai lưng màu đen, điểm hoàng ngọc ở giữa, trên đầu đội mũ học sinh màu xám viền đen. Hầu hết người Khai Phong Phủ đều biết bộ học bào này, đây chính là dấu hiệu của Thái học sinh.

Thường ngày Bao Chửng cũng thỉnh thoảng lên lớp dạy ở Thái học viện, dù sao thì hắn cũng là Long Đồ Các Đại học sĩ, có rất nhiều chuyện của Thái học đều do hắn quyết định. Ba học sinh này rất thành thật mà hành lễ với hắn, gọi một tiếng: "Phu tử!"

Ba học sinh này không chỉ có Bao Chửng biết, Triển Chiêu cũng biết, ba người họ đều xuất thân danh môn.

Nữ sinh duy nhất kia tên gọi Triệu Lan, mi thanh mục tú dáng người nhỏ xinh, nhìn rất xinh đẹp dịu dàng. Này cũng khó trách, nàng chính là chất nữ của Bát Vương gia, đường muội của Triệu Trinh, công chúa nhỏ nhất của Hoàng tộc Triệu thị. Đừng nhìn Triệu Lan là Hoàng tộc như vậy, thế nhưng văn chương xuất chúng, nàng nổi danh là một Đại tài nữ thành Khai Phong, rất hợp tính với Bàng phi, tính tình cũng tương tự, rất lanh lợi mà kiều diễm, nhưng cũng rất trượng nghĩa, là một vị công chúa mà dân chúng thành Khai Phong vô cùng yêu quý.

Mà hai nam sinh bên cạnh nàng cũng rất có lai lịch.

Một người dáng cao gầy, da dẻ trăng trẻo tư văn nhã nhặn, nhìn còn có chút khí độ của Thư ngốc. Người này tên là Vương Kỳ, là tôn nhi của Vương Thừa tướng.

Vương Kỳ kiến thức sâu rộng, chữ viết rất đẹp, con người lại hiền hòa đôn hậu, rất được Thừa tướng yêu thương. Đánh giá của Bao Đại nhân với hắn chính là, người này phẩm tính thuần lương, tính tìn ngay thẳng, trạch tâm nhân hậu.

Một người khác dáng người trung bình, nhìn qua cũng có chút công phu, da màu lúa mạch, mặt oa nhi hai mắt to sáng người, nam sinh này tên gọi là Âu Dương Thuần Hoa.

Vừa gặp người này lần đầu cũng khiến người ta cảm thấy quen mắt, bởi vì hắn chính là ngoại chất tử của Âu Dương Thiếu Chinh. Họ Âu Dương cũng coi như là danh môn bễ nghễ, gia thế sâu xa, muội muội của Âu Dương Thiếu Chinh kén chồng ở rể cho nên cháu trai cũng mang họ Âu Dương. Đây cũng chính là đứa cháu đầu tiên của Âu Dương lão gia tử.

Tính cách Âu Dương Thuần Hoa có chút giống Âu Dương Thiếu Chinh, cháu trai giống cậu mà, vô cùng tinh quái, cũng là văn võ toàn tài.

Trâu Lương thấy Âu Dương Thuần Hoa đi đứng không được thoải mái, hình như cái mông bị ddau, đoán là có thể đã bị đánh đòn, liền hỏi: "Ngươi lại gây họa gì hả? Lão gia tử mà cũng phải đánh ngươi a?"

Thuần Hoa vừa nhìn thấy Trâu Lương liền bĩu môi, gọi: "Tứ Cữu cữu."

Mọi người cũng tò mò .... Sao lại gọi Trâu Lương là Tứ Cữu cữu?

Thật ra thì đều do Âu Dương Thiếu Chinh giở trò, hắn nói Triệu Phổ với bốn phó tướng Triệu gia quân đều là huynh đệ, xưng hô cứ theo tuổi tác mà thành, vì vậy, Hạ Nhất Hàng lớn nhất, Long Kiều Quảng thứ hai, Âu Dương Thiếu Chinh cùng Triệu Phổ cùng tuổi, còn Trâu Lương bé nhất. Vì vậy, Thuần Hoa cũng phải gọi theo, gọi Hạ Nhất Hàng là Đại Cữu cữu, Long Kiều Quảng là Nhị Cữu cữu, Âu Dương Thiếu Chinh là Cữu cữu, Triệu Phổ là Tam Cữ cữu, còn Trâu Lương là Tứ Cữu cữu.

Thuần Hoa bám lấy Trâu Lương mà làm nũng: "Con phải nằm ở trên giường hơn mười ngày đó, cái mông đau chết!"

Tất cả mọi người cùng kinh ngạc.

Bát Vương gia cũng kinh ngạc, nói: "Gia gia ngươi đánh ngươi sao, cái này cũng là vô vọng tai ương mà, thật ra thì cũng không phải là lỗi của ngươi."

Thuần Hoa ủy khuất mà sờ cái mông: "Mười đại bản đó, vừa mới xuống giường được."

Bát Vương gia cùng Bao Chửng nhìn nhau một cái, Lão gia tử cũng có thể hạ thủ được a, khó trách sao mỗi hài tử nhà họ Âu Dương đều là Hỗn Thế Ma Vương, thế nhưng nhi tử đều rất quy củ, xem ra việc dạy dỗ cũng rất nghiêm khắc a.

Vương Kỳ cùng Triệu Lan ở bên cạnh cũng chỉ biết than thở, nhìn sắc mặt hai người, xem ra đều đã bị phạt rồi.

"Nói đi." Bao Đại nhân thấy đám người Triển Chiêu vẫn còn đầu óc mơ hồ, liền để ba người nói chuyện đã xảy ra trước.

Vì vậy ba người liền lần lượt tiếp lời kể ra mọi chuyện.

Thì ra, chuyện này xảy ra vào nửa tháng trước.

Vương Kỳ, Triệu Lan, Thuần Hoa đều là những hảo bàng hữu cùng chơi đùa từ nhỏ, lớn lên bên nhau, cùng nhau vào Thái học viện cũng chưa đến nửa năm.

Ở trong Thái học viện, bọn họ có quen một hảo bằng hữu khác, người nọ tên là Thạch Diệp, là Đại tài tử Giang Nam.

Thạch Diệp văn chương lưu loát, bác học đa tài lại thi thư đầy bụng, đám hoàng thân quý tộc cả năm cũng chưa được rời khỏi Khai Phong một lần này đều thích nghe hắn kể chuyện đó đây.

Vì vậy, Thạch Diệp liền cùng ba người này hợp thành một nhóm.

Gần đây, Thạch Diệp nhận được một bức thư nhà, sau đó hắn liền ở trong phòng mà khóc một trận, sau đó lại uống thật say rồi chuẩn bị thắt cổ tử vẫn.

Ba người bọn họ liền cản hắn lại, Thuần Hoa xem qua thư, mới biết thanh mai trúc mã của Thạch Diệp, biểu muội của hắn chỉ chờ hắn học xong là trở về thành thân, đột nhiên nhiễm bệnh qua đời.

Thạch Diệp đau lòng đến độ không muốn sống nữa, ba người cũng không thể làm gì khác là cố gắng khuyên giải.

Sau đó, Thạch Diệp luôn ở trong tình trạng hỗn loạn, ba người cũng lo lắng thay cho hắn. Thế nhưng, chỉ sau mấy ngày, Thạch Diệp đột nhiên lại khôi phục như thường, cũng không muốn tìm đến cái chết nữa, lúc buồn cũng không có uống rượu, mà thay vào đó là khóa phòng chạy đến thư trai.

Sau đó, Vương Kỳ lặng lẽ theo sau hắn, phát hiện hắn đang nghiên cứu về phong thủy thuật.

Ba người cũng không biết tại sao Thạch Diệp đột nhiên lại có hứng thú với phong thủy, có điều cũng không muốn nghĩ nhiều, cảm thấy hắn như vậy cũng không phải chuyện xấu, có thể tỉnh lại được là tốt rồi.

Một hôm, Thuần Hoa đi ngang qua cửa phòng Thạch Diệp, liền nghe thấy hắn hát một khúc đồng dao, hát cái gì mà "Âm Dương trạch a, quỷ môn khai a...."

Mặc dù Thuần Hoa cũng cảm thấy quái dị, nhưng cũng không có để ý đến.

Lại qua thêm mấy ngày nữa, Thuần Hoa, Vương Kỳ cùng Triệu Lan cùng nhau tham gia một buổi giang phật do Thái hậu tổ chức, các Đại sư cao tăng cũng tham dự giảng phật pháp, Phương trượng của Thanh Viễn tự Ngộ Thiện đại sư cũng tới.

Ba người bọn Thuần Hoa hỏi Ngộ Thiện đại sư làm sao để có thể giúp người đau thương quá độ khai thông, vì vậy liền nói chuyện của Thạch Diệp.

Vừa nói xong, Thuần Hòa cũng đem chuyện bài đồng dao ngày trước nói qua, còn nói cả chuyện Thạch Diệp tìm hiểu về phong thủy thuật nữa.

Chân mày của Ngộ Thiện đại sư lúc đó cũng nhíu lại, nói với ba người Thạch Diệp muốn dùng cách mở Âm Dương điện, để đi tìm biểu muội của hắn, đây chính là đùa với lửa đó, nhanh ngăn hắn lại.

Vì vậy, Triệu Lan liền hỏi Bát Vương gia về chuyện Âm Dương điện, Bát Vương gia liền đem chuyện hắn cùng Bao Chửng chứng kiến năm đó nói cho ba người, ba hài tử vừa nghe cũng nổi hết da gà, nhanh chóng chạy về Thái học viện ngăn cản Thạch Diệp.

Thế nhưng, lúc chạy đến Thái học viện, Thạch Diệp cũng không có ở đó, trên bàn có một tấm bản đồ đang mở, trên bản đồ có một chỗ được dùng mực đỏ khoanh tròn, hình như là một khu nhà nào đó. Đây chính là bản đồ nhà đất ở Khai Phong Phủ, trên bàn còn có bát quái đồ, bàn xoay cùng nhiều sách phong thủy.

Triệu Lan sai thị vệ đi tìm một thầy phong thủy tới. Thầy phong thủy vừa nhìn vị trí tòa nhà kia liền nói: "Đây chính là chỗ âm dương hội tụ!"

Đám người Triệu Lan lập tức chạy đến .... Đúng lúc thấy Thạch Diệp hát xong bài đồng dao rồi, hắn liền đẩy cửa đại trạch, đi vào từ cửa Nam.

Ba người cùng sững sờ, đồng thời, lại thấy cửa Bắc đột nhiên mở ra, có một nam nhân mặc một thân bạch bào, đeo mặt nạ quỷ vọt ra.

Mấy thị vệ vội vàng ngăn ba vị thiếu gia cùng tiểu thư của mình ở phía sau, thế nhưng quỷ diện nhân chỉ thoáng cười một tiếng quái dị rồi liền biến mất vô tung vào trong ngõ hẻm, nhìn qua cũng thấy được công phu rất cao, hơn nữa nhìn dáng vẻ cũng có thể biết được đó chắc chắn không phải là Thạch Diệp. Mặt khác, ba người cũng biết chắc chắn, Thạch Diệp không có võ công.

Đợi một lát rồi nhưng mà Thạch Diệp cũng không có đi ra.

Ba người muốn vào trong tìm Thạch Diệp, thế nhưng đám thị vệ sống chết ngăn cản không cho họ vào.

Có một thị vệ rất cơ trí, liền chạy đến Vương phủ cầu cứu, Bát Vương gia tự mình dẫn theo Đa La cùng hơn một trăm tinh binh chạy tới.

Thế nhưng, mọi người đẩy Cửu Nam ra chạy vào rồi, lại thấy trong viện đầy người.

Chủ nhân trong nhà cả kinh, lại cho là quan viên đến tịch biên gia sản. Thế nhưng hỏi cặn kẽ rồi mới biết, chủ nhân của trang viên này họ Ngụy.

Tài sản nhà Ngụy viên ngoại này cũng là tài sản làm ăn trong sạch mà có, nhà làm nghề buôn bán gỗ, trong nhà tổng cộng có đến mười mấy miệng ăn, ở tòa nhà này cũng đã mười năm rồi, bọn họ cũng không có biết nhà mình nằm ở nơi âm dương hội tụ, chưa từng nghe nói qua a. Hỏi lại lần nữa họ có thấy thư sinh nào mặc Thái học bào chạy vào hay không, người trong nhà đều sững sờ, mấy gia tướng thì nó bọn họ vẫn luôn bận rộn trong sân nhưng cũng không thấy có ai mở cửa vào a.

Nghe bọn Triệu Lan nói thấy có một người mặt quỷ đi ra ngoài, lại nói cái gì mà Âm Dương điện, liền trực tiếp dọa cho Ngụy Viên ngoại sợ chết ngất, gọi cả nhà già trẻ tập trung hết ngoài sân viện.

Bát Vương gia cho Đa La dẫn người lục soát toàn bộ phủ đệ một lần, cuối cùng ngay cả tường viện cũng đào nhưng mà không hề tìm được Thạch Diệp.

Vì sợ phát sinh đồn đại quấy nhiễu dân chúng Khai Phong, cho nên Bát Vương gia không cho người tiết lộ ra ngoài, chỉ âm thầm điều tra.

Thế nhưng, mấy ngày trước, một canh phu nửa đêm đi qua một đại trạch trong Khai Phong Phủ, lại nghe thấy bên trong truyền đến tiếng thét chói tai. Sau đó, cửa lớn mo ra, có một người mặt quỷ khắp người đều là máu tươi chạy ra, chui vào một ngõ hẻm sau liền biến mất.

Phu canh bị dọa sợ đến mặt cắt không còn chút máu, thế nhưng cũng ỷ vào chút lá gan của mình mà chạy đến nhìn một chút, lại thấy trong nhà nằm ngổn ngang mấy cỗ thi thể, có một gia nhân trong nhà chưa chết nói với hắn —– Có quỷ! Có cái người mặt quỷ giết chết lão gia cùng phu nhân ....

Sau khi phu canh báo quan, Bát Vương gia tạm thời thay Bao Chửng xử lý sự vụ ở Khai Phong Phủ dẫn người đến nơi, mới phát hiện người mà Qủy diện nhân kia giết chính là Hình bộ thị lang Kiều Hâm.

Hai phu thê Kiều đại nhân chết trong ngọa phòng, nữ nhi mười mấy tuổi bị dọa chết ngất, trong nhà cũng có mấy người chế, Lão thái thái biết được nhi tử cùng thê tử mình bị giết chết cũng bạo khí mà qua đời, một gia đình vốn yên vui đầm ấm lúc này chỉ còn lại một cô nhi nữ.

Chuyện này chấn động toàn bọ dân trong thành, Triệu Trinh lúc này mới biết dược chuyện Âm Dương điện năm đó theo lời kể của Bát Vương gia, vì vậy liền lập tức triệu Bao Chửng trở về Khai Phong Phủ tra án này. Dựa theo quy luật trước kia, nếu không kịp thời bắt lại quỷ diện nhân này, như vậy có nghĩa là năm nay Khai Phong Phủ đừng mong được yên bình nữa. Mà chuyện này một khi bị lan truyền ra ngoài, hậu quả hẳn là sẽ không lường trước được.

Ba người Thuần Hoa, Vương Kỳ cùng Triệu Lan mặc dù cũng dốc toàn lực, thế nhưng ba người vẫn không thể ngăn cản Thạch Diệp đùa với lửa. Vì vậy, ba người đối với chuyện Kiều gia gần như bị diệt môn đều rất tự trách bản thân! Dù sao thì, nếu như lúc Thạch Diệp nghiên cứu về thuật phong thủy, hoặc là lúc nghe thấy hắn đọc bài đồng dao kia bọn họ đề cao cảnh giác một chút, nói không chừng sẽ không phát sinh chuyện bi kịch này rồi.

Đừng nhìn ba người bọn họ thường ngày được nuông chiều, thế nhưng gia giáo lại rất nghiêm, quản giáo cũng chặt, vì vậy cả ba người đều bị phạt. Hơn nữa Thuần Hoa lại còn là hậu nhân võ tướng, cho nên trực tiếp bị ăn gậy, cũng trực tiếp nằm liệt luôn trên giường mười mấy ngày mới có thể xuống giường.

Mọi người nghe ba người tự thuật xong cũng đại khái hiểu được toàn bộ rồi, cũng biết chuyện này bắt đầu nghiêm trọng.

Bát Vương gia liền hỏi Bao Chửng: "Bao tướng, định bắt đầu tra án từ đâu?"

Bao Đại nhân lại nhìn Triển Chiêu một chút: "Triển hộ vệ cảm thấy nên bắt đầu hạ thủ từ chỗ nào?"

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, nói: "Trước tiên cần phải xem mọi người có tin hay không rồi hãy nói."

Tất cả mọi người cùng sửng sốt.

Bao Đại nhân sờ râu: "Nói vậy là sao?"

"Nếu như tin chuyện Âm Dương điện, vậy thì cũng không cần tra nữa, trực tiếp mời thầy diệt yêu đến trừ tà đi." Triển Chiêu nói: "Nếu như không tin có Âm Dương điện, vậy thì chứng minh, quỷ diện nhân kia chính là người cải trang, vậy mới cần phải tra xét."

Mọi người cùng nhìn nhau một cái.

Thuần Hoa ở bên cạnh, vuốt vuốt cái mông vẫn còn đau của mình, giơ tay lên nói: "Ta không tin!"

Vương Kỳ cùng Triệu Lan cũng lắc đầu: "Chúng ta cũng không tin."

"Nga?" Bát Vương gia cảm thấy hứng thú hỏi: "Các ngươi tận mắt thấy a, vậy cũng không tin?"

"Không tin!" Cả ba người cùng gật đầu.

"Vì sao không tin?" Bao Chửng tò mò hỏi.

"Tóm lại không tin là không tin." Ba người trả lời như đinh đóng cột.

Bao Đại nhân cười cười, gật đầu một cái: "Vậy coi như đó là người, vậy điều tra từ đâu?"

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường một chút.

Bạch Ngọc Đường nói: "Đầu tiên Thạch Diệp luôn có ý muốn tìm chết, sau đó lại đột nhiên tốt lên, hẳn là do hắn biết chuyện về Âm Dương điện, vậy vấn đề là , làm sao hắn lại biết? Nếu như có người nói cho hắn biết, vậy thì kỳ quái."

Tất cả mọi người đều gật đầu.

Lúc này, lại nghe thấy bên ngoài có người nói: "Chuyện này tuyệt đối là cổ quái."

Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy đám người Triệu Phổ cũng đã trở lại, người nói chính Công Tôn đang ôm Tiểu Tứ Tử.

Trong tay Công Tôn còn cầm một bản vẽ.

Thuần Hoa liếc mắt nhìn một cái, nhận ra: "A! Đó chính là bản đồ trên bàn của Thạch Diệp a!"

Âu Dương Thiếu Chinh cũng đi tới, vỗ một cái vào mông hắn, nói: "Tại sao không chào người, không lễ phép gì hết."

Thuần Hoa che cái mông đau nhảy dựng lên, Âu Dương Thiếu Chinh còn ở bên cạnh cười hắn.

"Tiên sinh khẳng định chuyện này là giả?" Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đồng thanh hỏi.

"Ừm!" Công Tôn đem bản đồ bày lên bàn, chỉ chỉ Ngụy trạch được khanh đỏ, nói: "Bởi vì căn nhà này, căn bản đều không phải là nơi âm dương hội tụ."

Tất cả mọi người cùng sửng sốt.

Triệu Lan nghiêng đầu: "Vậy thầy phong thủy kia chẳng lẽ gạt người?!"

Thuần Hoa cùng Vương Kỳ nhìn nhau.

Túc Thanh cũng bu lại, nhìn vị trí được khoanh lại trên bản đồ, sau đó lắc đầu: "Ân .... Thầy phong thủy đó hẳn là cùng Thạch Diệp kia, đều là tay mơ mà thôi, đây tuyệt đối không phải là nơi âm dương hội tụ."

"Vậy là, cho dù có hát bao nhiêu đồng dao trước tòa nhà này thì cũng không thể vào được Âm Dương điện đúng không?" Vừa nói Bạch Ngọc Đường vừa xem bản đồ, hỏi: "Vậy Khai Phong Phủ có bao nhiêu thầy phong thủy?"

Tất cả mọi người đều nhìn hắn.

"Ta đã phái người đi tìm tới." Triệu Phổ ngồi xuống bên cạnh hắn và Triển Chiêu.

Lâm Dạ Hỏa cũng góp tới: "Chúng ta cũng đi hát mấy bài, vào Âm Dương điện bắt tiểu quỷ đi?"

Triển Chiêu cười gật đầu: "Ừ, có phải thật sự là như vậy hay không, cứ thử một chút sẽ biết thôi."

Mọi người cùng nhìn nhau một chút, bốn tên này mà thực sự và Âm Dương điện, nói không chừng cái Âm Dương trạch đó sẽ bị hủy luôn đi a? Như vậy thì có lẽ đám tiểu quỷ, đại quỷ kia sẽ nhức đầu cho mà xem.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro