Chap 35: Tuyết Cô viện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô bất mãn nhìn hắn, cứ hễ có chuyện gì xảy ra liền bị hắn lôi đến tra khảo.

- Nha hoàn của nàng giữ độc tố trong người làm gì? Nay Hiểu Nguyệt lại bị trúng loại độc đó mà làm ảnh hưởng đến thai nhi, sao có thể tránh khỏi nghi ngờ?!

Tiểu Xuân ngẩng đầu lên xem sắc mặt của cô, lo sợ vì nghe tin Tô Hiểu Nguyệt có mang mà đau buồn, nhưng ánh mắt của cô vẫn quật cường, chuyện này lão nương đã biết từ đời nào rồi kia chứ!

- Tại sao ngươi lại có chỗ độc này?

- Nô tì...

Suy nghĩ chợt thoáng qua, chiếc túi thơm kia từ lâu đã bị đánh tráo mà nàng không hề hay biết, trong tình thế này đã dồn tiểu thư vào đường cùng, Tô Hiểu Nguyệt lại được sủng ái như vậy căn bản là không có cách nào hoá giải, nàng đã đến lúc phải trả ơn cho tiểu thư rồi.

- Vương gia! Là nô tì làm! Chuyện này hoàn toàn không liên quan đến vương phi.

Hắn nhíu mày lại, khí giận nổi lên nhìn về phía Tiểu Xuân.

- Tiểu Xuân! Em nói gì vậy hả? Không đúng! Em ấy vô tội!

- Im đi! Ả ta đã chịu nhận nàng còn nói cái gì nữa! Người đâu, lôi ả xuống ba ngày chịu cực hình, sau đó đem chôn sống cho bổn vương!

- Chàng! Đồ cầm thú!

Sắc khí hắn đổi thành một màu đỏ, tức giận đùng đùng đi xuống bóp mạnh cổ cô nâng lên.

- Nàng còn dám nói ta là cầm thú? Được, mau lôi vương phi về Tuyết Cô viện, tối nay bổn vương sẽ cho nàng biết thế nào là cầm thú!

Lực ở tay mạnh mẽ làm cô suýt nữa thì chết ngạt, hắn tàn nhẫn quăng cô ra xa, trước mắt mơ hồ chỉ nhận ra được Tiểu Xuân đang bị lôi đi, bên tai còn văng vẳng lời từ biệt!

- Tiểu thư! Hãy bảo trọng!

Đêm, Tuyết Cô viện.

Cô đã li bì hơn nửa ngày, thân thể nhức nhói không chịu được mà thức tỉnh, nhìn xung quanh một lượt, tối tăm lạnh lẽo như cái tên của nó, Lan Tâm bước vào đi đến rót chén nước cho cô, khuôn mặt Lan Tâm phảng phất nỗi buồn.

- Vương phi, người uống nước đi.

Tay nhận chén nước uống một hơi cạn, sau đó đưa mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ ngắm trăng, trăng hôm nay thật sáng, hình ảnh Tiểu Xuân xinh đẹp với nụ cười rạng rỡ hiện lên trước mắt cô, đôi vai gầy bắt đầu run rẩy. Lan Tâm thấy thế liền không cầm được lòng mà ôm cô.

- Vương phi! Người đừng khóc! Tiểu Xuân... Tiểu Xuân nhất định sẽ không sao!

- Ta vô dụng lắm, có đúng không? Ta đã hứa sẽ đưa hai em rời khỏi đây, nhưng rốt cuộc vẫn không bảo vệ được các em! Ta vô dụng, vô dụng!

- Người đừng nói như vậy mà, Tiểu Xuân biết sẽ đau lòng, người có thể cho tỷ ấy ra đi thanh thản, có được không?

- Không, không được, Tiểu Xuân không thể nào chết oan ức như vậy được, ta phải nghĩ cách cứu em ấy. Lan Tâm, tối nay Vương gia sẽ đến đây mà hành hạ ta, em mau đi đi, đi tìm Thất vương gia, nhờ huynh ấy giúp chúng ta, ba ngày sau lúc chúng chôn sống Tiểu Xuân, Hạo phải đến đó cứu Tiểu Xuân trở về. Em mau chóng đi, hắn sắp đến rồi.

Lan Tâm nhận biết không được chậm trễ, không đành lòng nhưng vẫn rời đi, Lan Tâm đi rồi, cô nằm xoay vào trong góc tường suy nghĩ miên man, một lúc sau cửa mở ra, một bóng dáng nam nhân tiến lại phía giường của cô, mạnh tay kéo cô xuống đất.

- Á, chàng... chàng mau cút khỏi đây cho ta.

- Vương phi, tối nay là ta muốn sủng hạnh nàng không phải là nguyện ý nàng rồi sao còn giả vờ?

Cô nhìn hắn, cười như không cười.

- Đúng là ta đã từng yêu chàng, nhưng chỉ là đã từng. Chàng mau trở về với Hiểu Nguyệt của chàng đi, đừng phiền ta!

Chưa dứt câu đã bị hắn hung hăng kéo vào lòng, chiếm lấy môi anh đào của cô mà hút hết vị ngọt, lưỡi xâm nhập vào khoang miệng dò xét khắp nơi, tay không an phận sờ soạng khắp người cô.

- Buông...buông ra...ưmmm...

Hắn ném cô lên giường rồi thô bạo xé hết y phục của cô, trên người không còn mảnh vải bị hắn nhìn xuyên thấu, hắn tham lam hôn lên môi cô, trượt xuống cổ rồi dừng lại trước hai đoá hoa nhỏ đang nở rộ kia, đưa tay lên đùa bỡn làm cô muốn hay không cũng phát ra thanh âm mê người.

- Dừng lại...ưmm...

Tay hắn đã lần xuống địa phận cấm, khiến cô nóng ran người, cảm giác khoái cảm, uốn éo người, hai má bắt đầu đỏ lên làm cho hắn không khỏi động lòng.

Hắn nhanh chóng cởi y phục ra rồi chồm người lên hôn cô, cô tránh né, nụ hôn này là tàn bạo mãnh liệt, là muốn hành hạ cô, không hề có một ý yêu thương

- Long! Trước mắt chàng là ta, Từ Thoại Mỹ, không phải Tô Hiểu Nguyệt.

- Bổn vương biết!

Giọng nói hắn khàn khàn nói vào tai cô, tranh thủ cắn nhẹ một cái tạo ấn ký nơi đó. Cô chợt nhớ đến những ngày còn hạnh phúc bên hắn và bật khóc.

- Nàng khóc? Vì sao khóc? Chẳng phải nàng luôn tìm đủ trăm phương ngàn kế để được bổn vương sủng hay sao? Bây giờ thì lại giở trò mèo khóc chuột ư?

Cô im lặng, nước mắt vẫn tiếp tục lăn dài. Hắn tức giận cúi cuống hôn ngấu nghiếng.

- Tại sao không trả lời bổn vương?

- Khuôn mặt nữ nhân không nên nhìn gần, gần quá không còn đẹp nữa. Tâm tư nam nhân không nên nhìn kĩ, kĩ quá tất đau lòng. Là ta đã đã nhìn quá kĩ nên bây giờ tim ta mới đau đến vậy. Ta hận chàng... Kim Tử Long, ta hận chàng!

Cô bật khóc nức nở.

Ngay lúc ấy hắn không hiểu sao tim chợt nhói, nữ nhân này sao luôn khiến hắn có cảm giác kì lạ như vậy.

- Nàng hận bổn vương?

-  Phải, là ta hận chàng. Tử Long, không đúng... chàng không phải Long. Không phải người đã từng vấn tóc cho ta. Không phải người đêm khuya lội suối bắt cá nướng cho ta ăn. Càng không phải người lúc nào cũng bảo vệ ta, chiều chuộng ta. Chàng tuyệt đối không phải Kim Tử Long, người mà ta yêu nhất!

Cô gào lên nức nở. Đúng là cô chưa từng thừa nhận yêu hắn. Nhưng tất cả những khoảnh khắc lúc còn hạnh phúc của hai người đêm nào cô cũng mơ về. Cô yêu hắn là thật. Hận hắn cũng là thật.

Hắn căn bản không còn ý thức để nghe cô nói, trong đầu hắn chỉ toàn dục niệm, không hiểu vì sao khi chạm vào thân thể của cô thì hắn lại muốn chiếm hữu, muốn có được cô, cảm giác rất khác khi cùng Tô Hiểu Nguyệt. Hắn hận, hắn hận cô đã cùng nam nhân khác mà không phải hắn, bị tức giận chiếm lấy, hắn nắm hai chân cô vòng qua eo, rồi dùng lực mạnh nhắm đến tiểu huyệt xông tới làm cô đau đớn.

- Áhhh...

Hắn luật động mạnh mẽ làm cô chưa thích ứng kịp mà rên lên, hai tay bấu vào lưng hắn cào một đường dài, môi cắn chặt đến bật máu.

__________

Ước có thể đánh chết huynh ><

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#longmy