Hồi Ức Của Chúng Ta | 1 | Fic 25 |

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm đó trời mưa, Lisa cầm ô đi siêu thị mua gạo. Bác Jeon nhìn thấy, gọi cô sang nhà lấy.
Cô cầm túi qua, thấy Jungkook trong bếp.
"Mẹ anh bảo, cơm gạo nhà anh, chỉ nấu cho người nhà ăn"
Anh nhìn cô nghiêm túc.
Cô xấu hổ, định chạy đi. Anh tóm cô lại.
"Nếu em muốn lấy gạo, trở thành con dâu của mẹ anh, em sẽ được tính là người nhà"
Cô không hiểu lắm, chớp mắt nhìn anh. Anh cười xoa đầu cô, đưa cho cô một túi gạo đầy
Jungkook năm đó 12 tuổi, Lisa bảy tuổi.
_________________
Lisa học rất giỏi nhưng lại nhút nhát. Đám con trai trong lớp vì thấy cô xinh xắn, thường hay trọc ghẹo. Cô kể với bác Jeon . Từ đó, anh thường đưa đón cô mỗi ngày.
Gia đình bác Jeon giàu có lại tốt bụng. Còn nhà cô chỉ có bà ngoại 60 tuổi. Ba mẹ mất đã vài năm.
Đi với Jungkook cô rất yên tâm, anh luôn cho cô cảm giác an toàn.
Hôm đó anh đến muộn, cô tự về một mình, cậu bạn cá biệt lải nhải chạy theo tròng ghẹo. Cô làm ngơ, cậu ta tức giận bẻ tay cô.
Anh vừa đến, lao vào đánh hắn bầm dập. Hai gia đình bị công an gọi đến giải quyết.
"Em xin lỗi đã làm liên luỵ anh và hai bác"
Cô áy náy cúi đầu. Anh cốc nhẹ trán cô, mỉm cười.
"Ngốc! Không phải do em anh cũng đánh hắn, tên đó rất ngứa mắt"
Vì câu nói đó, cô thích anh. Tình cảm mới chớm vẫn còn non nớt. Cô không dám nói cho anh biết.
Cô mới mười hai tuổi, anh mười bảy.
________________________
Năm 16 tuổi, cô chuyển từ thích sang yêu anh. Cô không thổ lộ, còn anh vẫn hàng ngày lặng lẽ cạnh cô như cái bóng.
Nhà anh giàu có, ba mẹ có công ty lớn. Cô với bà ngoại cuộc sống bình dị, an thường.
Cô và anh, xét về gia cảnh ở hai thế giới. Xét về trí tuệ, anh ở trường được người ta gọi là
nam thần, anh bảnh bao, tài năng.
Sự xinh đẹp và giỏi giang của cô chỉ cần đặt bên anh là trở nên mờ nhạt.
Cô không buồn, vì anh vẫn bên cô bất kể nắng mưa. Anh tốt với cô, chăm sóc, bao che cô. Cô biết, đó là tình cảm của người anh dành cho em gái. Nhưng cô thấy đủ, cô mãn nguyện.
Một lần, cô bạo dạn hỏi
"Anh Jungkook ! Sao anh tốt với em như vậy"
"Anh đang gán nợ cho em, sau này em trả"
Anh cười như gió xuân, cô không hiểu câu nói của anh đùa hay thật.
"Nhưng em cứ bám theo anh, sau này sẽ không có cô nào dám yêu anh mất"
"Đó là chuyện của sau này"
Anh nhìn cô rất lâu mới nói. Câu trả lời làm cô mất mát, im lặng sóng bước bên anh.
__________________
Thời gian trôi nhanh, ngày mai sinh nhật anh 22 tuổi.
Cô làm một chiếc gato, mang đến cho anh. Đến nhà, anh cùng một cô gái trong bếp cười đùa vui vẻ. Cô ấy xinh đẹp.
Tim cô tê tái. Cách vài bước chân nhưng giữa họ như ngăn cách bởi bức tường, chia làm hai thế giới.
Họ trong đó ấm áp, ngọt ngào. Cô bên ngoài, tim lạnh giá bủa vây.
Cô về, ngồi ăn hết chiếc bánh, vừa ăn nước mắt vừa rơi xuống.
Mấy ngày sau đó, cô không gặp mặt anh, đúng hơn cô cố tình tránh mặt.
____________________
Một tuần sau, tin tức động trời ập đến, gia đình anh bị tai nạn trên đường cao tốc..
Điện thoại trên tay cô rơi xuống tan nát, từng mảnh vỡ như đâm vào tim. Cô chật vật chạy đến hiện trường, toàn thân run lên, nước mắt lã chã.
Người rất đông, tiếng còi xe cứu thương réo inh ỏi, tai cô ù đặc, không nghe được gì.
Ba mẹ anh qua đời.
Anh chấn thương dây thần kinh ở đốt sống lưng. Nếu phẫu thuật, tỉ lệ thành công thấp. Nếu không phẫu thuật, anh có thể ngồi xe lăn cả đời.
Hồ sơ bệnh án của anh từ tay bác sĩ như bản án tử hình. Cô nắm chặt trong tay, trái tim rơi vào vực sâu hun hút.
Cô ngồi bệt giữa hành lang lạnh lẽo, khóc đến cạn nước mắt. Người con trai tài giỏi đầy tự tôn như anh, nếu phải ngồi xe lăn, anh sẽ thế nào?
Cô bịt chặt miệng, không âm thanh nức nở của mình phát ra
Bước vào phòng bệnh, nhìn khuôn mặt trắng nhợt của anh, xung quanh đủ thứ dây rợ kim tiêm, lòng cô quặn thắt.
Nếu được, cô nguyện là người bị nạn thay anh.
Lo hậu sự cho ba mẹ anh xong, cô vào hẳn bệnh viện chăm sóc anh, nửa bước không rời. Bà ngoại cũng giúp đỡ cô, bà thương cô rất nhiều.
Lúc tỉnh lại, tinh thần anh bị sốc nặng, anh suy sụp, không tin tất cả mọi thứ là sự thật.
Anh đập phá đồ đạc, đẩy cô ngã, không hợp tác với y tá, bác sĩ.
Nhìn anh ôm đầu khóc bất lực như một đứa trẻ, lòng cô đau hơn dao cứa. Cô ôm chặt lấy anh.
"Anh còn có em. Jungkook! Em sẽ không bao giờ rời xa anh, em sẽ luôn ở đây"
Anh trấn tĩnh, im lặng.
Những ngày sau đó, anh đôi khi lại kích động.
Ví như lúc anh muốn đi, cô chạy lại dìu anh. Anh tức giận đẩy cô ra.
"Không cần, tôi tự làm được"
Cuối cùng, anh ngã vật ra sàn. Mắt anh đỏ lên, bi thống và bất lực.
Anh đấm thật mạnh xuống nền nhà, mu bàn tay rướm máu. Anh úp mặt xuống gối bật khóc.
Anh khổ sở, cô đau. Anh khóc, tim cô rướm máu. Anh có biết không, anh còn có cô mà?
Anh thường xuyên tức giận, xua đuổi cô. Cô không giận, chỉ mỉm cười, kiên trì bên anh.
Lúc ăn, cô dành cầm thìa, muốn bón cho anh.
"Em làm gì vậy, tôi có thể tự ăn"
Giọng anh bực bội. Lông mày cau lại.
"Để em bón cho anh"
"Cô coi tôi là phê vật đúng không? Cút đi"
Anh gào lên, gạt mọi thứ xuống đất.
Cô lặng lẽ thu dọn, ra ngoài khép cửa phòng lại, đợi anh hết giận sẽ mang vào xuất ăn khác.
Anh ngồi trên giường, hai mắt chăm chăm vô định, tay nắm lại, cắn chặt răng, lồng ngực đau nhức.
______________________
Ra viện, sức khoẻ anh tốt hơn một chút. Tâm trạng của anh cũng thay đổi.
Anh trầm mặc, không nói cười, không dịu dàng như ngày nào. Ánh mắt anh cũng cô tịch, phía trong luôn là một mảng lạnh lùng, dửng dưng.
Cô thật nhớ nhung cử chỉ cốc đầu của anh, nhớ khi anh nhéo má, mắng cô ngốc và cười với cô. Anh bây giờ, cô cảm thấy lạnh lẽo quá, xa cách quá, cô không quen.
Buồn xong rồi, cô lại tự an ủi mình. Không sao hết, chỉ cần anh vẫn là anh của cô là được. Dù anh có thế nào, thì trong mắt cô anh luôn hào hảo.
Không đi được thì sao, cô có đôi chân đây rồi. Cô đơn thì sao, cô ở đây bên anh rồi. Cô nhất định sẽ khiến anh vui vẻ trở lại.
Tình yêu của cô đối với anh, không vì chiếc xe lăn đó mà vơi đi. Cô mỗi ngày đã yêu anh nhiều hơn một chút, sâu đậm thêm một chút.
Cô không làm giup anh tất cả mọi việc. Cô hiểu anh tự ái, cô không muốn chạm vào sĩ diện đàn ông trong anh. Những việc vệ sinh cá nhân, cô mặc anh làm. Cô luôn tỏ ra làm ngơ, không để ý anh, nhưng lại lén chú ý từng chút, âm thầm cổ vũ.
Anh không lên tiếng phản đối, cũng không nhờ vả, họ cứ âm thầm bên nhau, như một cặp đôi hoà thuận.
Lúc hai người ngồi bên cửa sổ, cô hay hát vu vơ. Anh im lặng, nhưng cô biết anh đang nghe.
Cô nấu ăn, anh lặng lẽ ăn hết. Cô biết anh đang cảm ơn cô.
Cô đọc sách, anh nhắm mắt. Cô biết, anh đang cảm thụ.
Anh tiếp nhận chăm sóc của cô, đối với cô đièu đó thật hạnh phúc.
Có lẽ ông trời cũng biết đố kị, niềm vui của cô ngắn chẳng tày gang.
Hôm nay chính là một ngày như vậy.
Ngoài cửa nhà anh đặt một đôi guốc cao gót, cô bước vào. Cô ấy đang ngồi trên sopha đọc sách, Anh gối đầu lên đùi cô ấy.
Túi hoa quả trên tay cô trượt xuống, lăn lóc khắp nhà.
Ngực trái bị đè nén nhức nhối, lòng bàn tay cô ứa mồ hôi. Anh của cô đây sao, vẻ mặt anh trông thật hạnh phúc, mỉm cười như vậy, hẳn là đang hưởng thụ. Nụ cười kia, rất lâu cô chưa được nhìn.
Cô ấy bỏ quyển sách xuống, đỡ đầu anh xuống ghế, tiến lại phía cô.
"Cảm ơn em đã chăm sóc cho Jungkook, chị nghe anh ấy kể, em đã giúp đỡ anh ấy rất nhiều"
Cô ấy chìa tay chào hỏi, muốn bắt tay cô bày tỏ lòng thành.
Lòng cô chua chát. Cô ta cảm ơn cô. Tư cách của cô ấy thật cao.
Cô chăm sóc anh, vì cô yêu anh, không phải để đợi người con gái khác đến cảm ơn. Điều này, đối với cô lực sát thương quá lớn.
Cô lẳng lặng nhìn anh. Trái tim ê ẩm. Anh cũng nhìn về phía cô, nhưng ánh mắt anh thản nhiên, giống như thừa nhận, giống như chẳng có gì thanh minh.
Bốn mắt giao nhau hồi lâu. Cô kiềm chế để mình không bật khóc trước hai người họ. Anh bỗng cụp mắt, lên tiếng trước.
"Lisa ! Cô ấy là haein, bạn gái của anh"
Hai chữ bạn gái tàn nhẫn đâm cô một nhát. Cô chút nữa bật cười, cười vì đớn đau.
Đây không phải lần đầu cô thấy họ quấn quít. Ngày đó trong bếp, họ cũng thân mật trước mắt cô, nhưng lúc này, cô mới cảm thấy đau tận tâm can như vậy.
"Anh và cô ấy sẽ đi Mỹ, anh đã quyết định phẫu thuật"
Anh ngẩng đầu nhìn cô nói tiếp.
Cô nghe xong, trái tim chợt hoảng hốt. Chạy
lại nắm tay anh.
"Anh Jungkook anh xác định phẫu thuật sao?"
Cô vội vàng hỏi. Vô tình quên đi sự có mặt của người khác. Với cô, sống chết của anh luôn đặt lên hàng đầu.
"Đúng vậy"
Anh thản nhiên đáp.
"Anh Jungkook? Nhưng bác sĩ đã nói tỉ lệ thành công rất thấp. Em thấy, sống như vậy cũng rất tốt, không cần phẫu thuật có được không?"
"Đủ rồi !!l
Anh lớn giọng cắt đứt lời cô. Lảng tránh nhìn vào mắt cô.
"Đây là chuyện của anh, em đừng can thiệp. Thời gian qua, cảm ơn em. Bây giờ đã có Haein ở đây, em không cần lo"
Anh lạnh lùng nói. Tay cô vô thức buông tay anh ra. Giây phút đó tim anh co lại.
Lời của anh, từng câu đều làm thần kinh cô tê liệt. Anh không yêu cô, cô biết.
Cô, ngay cả quyền chăm sóc anh cô cũng không có, vì quyền đó thuộc về người anh yêu, vĩnh viễn không phải cô.
Cô im lặng hơn mười phút. Không khí trầm lắng.
"Anh hãy giữ gìn sức khoẻ, em sẽ cầu nguyện cho anh"
Cô cứng rắn giữ lấy trái tim bị thương, nói xong quay người bước đi. Phía sau cô, lòng anh khủng hoảng, đồng tử như phóng đại, cố gắng thu trọn hình ảnh cô vào tâm trí.
"Cảm ơn em"
Cô không quay lưng lại, chỉ bỏ lại cho cô gái ấy một câu. Lời nói này, có lẽ chỉ cô mới hiểu.
Sau ngày đó, cuộc sống của cô đã không còn anh, thế giới của anh cũng đã loại cô ra. Hai người rời bỏ nhau....
___________________
Lisa vừa đi vừa nhảy nhót vui vẻ, chuông điện thoại reo.
"Jimin ! Em nghe"
"Em quên hôm nay đã hẹn anh sao"
Bên kia truyền đến một giọng nam ấm áp. Cô giật mình, ngại ngùng nói.
" Jimin ! Em xin lỗi, em sẽ đến ngay"
"Không cần, em ở đâu, anh sẽ đến đón"
"Em ở trước quán cafe Z..."
Cúp điện thoại, cô nhẹ nhõm thở ra một hơi. Một tuần trước, cô đã đồng ý hẹn hò với Jimin. Anh đã theo đuổi cô rất lâu.
Jimin là một người đàn ông tốt, dịu dàng lại săn sóc.
Cô ngẩng đầu, nhìn bầu trời xanh thẳm. Từ khi anh rời đi, đã hai năm.
Cô đã từng mỗi ngày nghe ngóng tin tức về anh. Cho đến một năm trước, cô biết anh đã điều trị thành công. Anh tiếp quản công ty của ba mẹ, mở rộng thị trường bên đất Mỹ, kinh doanh phát triển rất lớn mạnh.
Cuối cùng, anh cũng đã hạnh phúc. Cô đủ dũng khí từ bỏ anh, thôi trông ngóng, chờ đợi.
Cũng một năm trước, bà ngoại cô qua đời, cô đau lòng, suy sụp.
Jimin đã ở bên cạnh cô suốt quãng thời gian đó. Nếu không có anh, cô không biết vượt qua bằng cách nào.
Quá khứ không nên cố chấp. Cô đã cho Jimin cơ hội, cũng như cho chính mình.
Jimin vừa có mặt, anh đã bước xuống xe mở cửa cho cô, dịu dàng mỉm cười.
Lisa thấy hạnh phúc. Hoá ra, có một người yêu thương chăm sóc cho mình là cảm giác này.
__________________
Tuần mới lại đến, sáng ra, trong nhà cô đã vọng ra tiếng cười hết sức vui vẻ.
Giờ này, Lisa chỉ muốn nhảy cẫng lên. Công ty mà cô mơ ước bao lâu nay đã trúng tuyển. Vừa rồi, bộ phận nhân sự bên đó đã gọi cô đi phỏng vấn. Không uổng công cô kiên trì.
Cô gọi điện thoại khoe khắp nơi, mừng vui như đứa trẻ được quà.
Lisa dậy thật sớm. Hôm nay, cô mặc một bộ đồ công sở gọn gàng thanh lịch. Jimin đã đợi cô nửa tiếng dưới nhà.
Nhìn thấy cô, mắt anh lấp lánh ôn nhu, chở cô đến tận công ty phỏng vấn.
Xuống xe, anh khẽ hôn lên trán cô.
"Chúc em may mắn!!"
Lisa ngại ngùng nhìn xung quanh.
"Cảm ơn anh"
"Em mau vào đi"
Anh khoát tay, âu yếm nhìn. Đợi cô đi khuất, anh mới lên xe rời khỏi.
Đối với anh, dù cô phỏng vấn có đạt hay không cũng không sao. Công ty của anh rất lớn, thừa chỗ cho cô làm. Nhưng anh luôn tôn trọng và ủng hộ sự lựa chọn của cô, tình nguyện đứng sau cô, cho cô dựa vào khi mệt mỏi..
____________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro