Chap 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Thức ăn của quý khách đây ạ! Bánh mì trứng sẽ được đem ra sau.
- Hình như anh bưng nhầm rồi, em không gọi món này. Lisa nói chỉ vào bát canh rong biển còn nghi ngút khói thừa ra trên bàn.
- Cô chủ nói là phần quà thêm cho chị.
Lisa ngước lên nhìn về phía quầy tính tiền sau lưng cô, chị nó ở đó vui vẻ giơ cao tờ giấy mới được ghi vội "Sinh Nhật Vui Vẻ!!! Bát canh đó miễn phí." Nó cười lớn, đáng lẽ nó phải đoán ra khi nhìn thấy trái tim được xếp bằng thịt trên lớp rong biển, khá bất ngờ vì chị vẫn còn nhớ.
Hôm nay là sinh nhật Lisa, nó cũng đã ăn một bát canh rong biển khác từ sáng của mẹ nấu. Năm nào cũng vậy cứ đến ngày sinh của ai trong nhà thì mẹ lại làm bữa cơm sinh nhật, ngày sinh của nó thì chỉ có bữa cơm đó là đặc biệt chứ cũng không tổ chức hay chúc mừng quà tặng gì hết, như những ngày bình thường đi làm rồi về nhà, ai biết thì chúc mừng, dần dà cứ như vậy nó thấy ngày này cũng bình thường không có một cảm xúc gì đặc biệt cả.
Riêng năm nay, một cách tình cờ không sắp đặt, nó được trải qua ngày sinh nhật của mình với cô, cái cảm giác đây là một ngày đặc biệt trong đời mình dần dần trở về, không làm gì đặc biệt chỉ cần đi cạnh nhau, ăn tối cùng nhau thì cũng quá đủ đối với nó, nó không cần cô phải biết, không cần cô chúc mừng chỉ cần cô để nó bên cạnh một lúc là được rồi.
- Cô để tôi trả tiền cho.
- Chị không cần phải làm như vậy đâu, tôi sẽ trả. Cô nói lục tìm ví tiền trong túi xách.
- Không tôi nói thật mà, tôi sẽ trả tiền bữa ăn hôm nay.
Jisoo chú ý chị ta là con gái nhưng rất "ga-lăng", ít nhất là đối với cô, cái cách mà nó mở cửa hay lúc nó vòng qua phía bên kia để cô đi vào trong lề, khi đi lên cầu thang thì nó đi sau đỡ cô, còn lúc xuống thì lại đi trước dẫn đường, từng chút từng chút một, nhìn qua có vẻ rất giống cái cách mà mấy tên con trai hay làm nhưng cô lại cảm thấy được sự bảo vệ, lo lắng cho mình. Cứ mỗi lúc ở cạnh nó như vậy cô luôn cảm thấy mình được nâng niu và tôn thờ như một viên kim cương quý giá vậy, mà chỉ riêng nó mới đem cho cô cảm giác đó, cứ như cô là tất cả đối với nó vậy. Mặc dù có chút lạnh lùng sắt đá nhưng trong cô vẫn còn cái gọi là sự nhạy cảm, cảm động trước những hành động như thế, cô cảm nhận được ở nó một chỗ dựa vững chắc, một sự ấm áp quan tâm, sẽ là dối lòng nếu nói cô không có chút rung động gì với nó - người đem đến cho cô sự an toàn mà chưa ai có thể làm được nhưng nó cũng chưa phải là tất cả để cô có thể từ bỏ mọi thứ ở lại bên nó.
- Chị vẫn chưa trả lời câu hỏi lúc nãy của tôi đó.
Cô hỏi rúc sâu vào cái áo khoác của Lisa, không nước hoa cầu kì, không nước xả dịu nhẹ, một chút thoang thoảng mùi bột giặt, một chút mùi cơ thể, áo nó có một mùi hương rất đặc biệt.
- Câu hỏi nào?
- Tại sao chị lại đồng ý đi với tôi?
- Thì tôi giúp Kai thôi mà, tôi...muốn giúp cậu ấy.
- Chỉ có vậy thôi sao, chị nghỉ làm chỉ để giúp anh thôi, tôi không biết Kai quan trọng như thế với chị?
- Không phải vậy đâu, tại tôi hôm nay không có gì làm nên mới giúp thôi.
Một kẻ cứng đầu không chịu thừa nhận, một người thì lại tò mò muốn nghe, cứ thế cả hai không ai chịu từ bỏ ý định của mình, cái sự thật cả hai đều biết chắc họ đang nói về cái gì làm bầu không khí giữa họ càng trở nên lạ lùng hơn. Lisa thực sự không hiểu cô muốn gì sau câu hỏi đó, sự thật ư? Chẳng phải cô đã biết rồi sao, hay là sự xác nhận? Điều đó có quan trọng đến thế không và nó thực sự không nghĩ là cô nói ra chỉ để đùa giỡn với nó. Là một người bác sĩ cô sẽ không tự tay xát muối vào vết thương bệnh nhân của mình đâu, chắc cô cũng biết điều nó mong muốn không phải chỉ là câu nói đồng ý đơn giản của cô, nó còn muốn nhiều hơn nhưng cuối cùng đến với nó thì cô cũng sẽ khổ mà thôi.
Còn với Jisoo không phải cô muốn đùa giỡn với nó, cô chỉ muốn nghe Lisa Manoban sẽ nói gì về lí do của mình, đúng như cô nghĩ cô ta một lần nữa chọn cách im lặng, không nói ra tình cảm của mình, vậy cũng tốt dù gì cô cũng không thể cho nó những gì nó muốn.
- Dù gì cũng cám ơn chị, tới nhà rồi tôi vào trong đây, cảm ơn chị lần nữa hôm nay tôi rất vui, trả áo cho chị.
- Không có gì, túi của cô đây, cô vào trong nhanh đi trời lạnh lắm đó.
- Tặng chị, chúc mừng sinh nhật. Cô nói, đưa cho nó cái túi nhỏ hơn trong hai cái túi cô vừa mua lúc nãy.
Lisa đứng lặng một chỗ, không tin được những gì mình vừa nghe. Cô mới vừa chúc mừng sinh nhật nó, vậy là cô biết sao, lúc nãy chị nó chúc mừng cô đâu có quay lại mà phần quà này không phải mua cho Kai mà là cho nó, một chiếc nón cực đẹp do chính tay cô chọn.
- Sao cô biết hôm nay là sinh nhật tôi?
- Chị ngốc thật đấy...thôi tôi vào trong đây.
Cô mỉm cười rồi mở cổng bước vào trong, để lại Lalisa đứng đó với túi quà trên tay, chị ta thật sự là một tên đại ngốc mà.
- Mà anh...chị ta là loại người gì vậy?
- Anh không biết, chỉ biết là ngày mai là sinh nhật của chị ấy đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro