Phiên ngoại 2 - Tiệc tân hôn (Thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Có kẻ giết người a –".

A Nô nói xong, vẻ mặt chưởng quầy cũng thật đau khổ, chiếc bàn phát ra một tiếng 'rầm'.

Đao kiếm chạm vào nhau, bắn ta tia lửa.

Nam tử hầm hầm ngẩng đầu, bàn tay to vung lên, đao trong tay giống như cắt đậu hủ lặng yên không một tiếng động chặt đứt hai chân bàn. Chiếc bàn rung rinh, vội đổ xuống.

Mũi chân A Nô bay lên, sau đó nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, không quên quay đầu hướng hai người ngồi cạnh cửa sổ thản nhiên uống trà nói: "Chủ nhân! Ngươi trơ mắt nhìn A Nô bị người ta đuổi giết sao?".

Lạp Lệ Sa cúi đầu nhấp một miệng nước trà, lúc này mới giương mắt, thản nhiên liếc qua, lời nói không chút gợn sóng: "Ai bảo ngươi làm hỏng bảo bối của người ta làm gì".

A Nô nghe vậy mặt không hề chớp, nàng nghiêng thân tránh đi một đao vừa chém tới, lại nhảy tới một bàn khác, hướng nam tử cầm đao nói: "Ta sai rồi, ta sai rồi không được sao? Đổ bể bàn ghế đủ nhiều rồi a, cho dù ngươi giết A Nô, A Nô cũng không thay đổi gì được. Không bằng A Nô bồi thường tiền cho ngươi? A Nô có tiền......".

"Ai muốn tiền dơ bẩn của ngươi!". Nam tử quắc mắt nhìn trừng trừng, chưởng quầy cất tiếng kêu sợ hãi khi thấy thanh đao kia chém chiếc bàn ra thành hai mảnh. Nam nhân mở miệng nói: "Đó là thứ Âm muội muội thích, ta thật vất vả mới nhờ người làm ra được. Vậy mà ngươi lại làm vỡ nó! Quá càn quấy!".

Nói xong, nam tử lại uy vũ nâng đao hướng A Nô chém xuống.

"Chuyện gì vậy?". Đang đánh nhau, một giọng nói trong trẻo bỗng nhiên ở ngoài cửa vang lên.

Một nữ tử xinh đẹp tiến vào, khi thoáng nhìn nam tử giơ đao trước mặt, nàng nhịn không được liền cau mày: "Vạn Thịnh, huynh đang làm gì vậy?". Nói xong, khóe mắt liếc về phía A Nô đang trốn sau cầu thang, thanh âm càng có chút nghiêm khắc, "Lại động đao với một cô nương? Huynh giỏi lắm!?".

Nam tử bị gọi là Vạn Thịnh nhìn thấy nữ tử vừa vào cửa, tức giận trên mặt như băng tuyết tan rã, cực nhanh thay bằng ý cười nịnh nọt: "Âm muội muội, không phải như muội nhìn thấy......".

"Chính là như vậy!". A Nô đột nhiên xen mồm nói: "Một đại nam nhân lại không biết thương hương tiếc ngọc! Suýt nữa đem đầu A Nô chặt xuống!".

"Ngươi câm miệng!". Nam tử quay đầu trừng mắt A Nô, lại bị nữ tử trước mặt rất nhanh quát lớn mà dừng lại.

"Vạn Thịnh, huynh mới là người nên im miệng! Ta còn ở đây mà huynh còn khi dễ nàng ấy!".

Vạn Thịnh gấp đến độ trán đều thấy mồ hôi: "Không phải...... Âm muội muội nghe ta giải thích đã......".

"Âm nhi?".

Một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng bỗng nhiên vang lên, làm nữ tử xinh đẹp như ngẩn ra, nàng lập tức quay đầu hướng nơi phát ra giọng nói, nhìn lại.

Ngày ấy nắng nhẹ mỏng manh, một thân ảnh tinh tế quen thuộc ngồi ngay ngắn ở cạnh cửa sổ. Bạch y trên người nhẹ bay, làm gương mặt trắng nõn càng xinh đẹp xuất trần, trên mặt thêm vài phần thành thục, vẻ đẹp lắng đọng qua thời gian, giống như đóa hoa ngày hè, kiều diễm trong gió, thêm vào đó là khí chất lạnh lùng đạm mạc, làm người ta muốn gần mà không thể.

Mà khuôn mặt này, cùng trong trí nhớ biến hóa không bao nhiêu, làm cho Hứa Âm kinh ngạc cất tiếng: "Phác tỷ tỷ!".

Đại đường khách điếm.

Lạp Lệ Sa có chút buồn bực uống một ngụm rượu vào miệng, nâng tay đi cầm bầu rượu, vừa cầm lên lại phát hiện bên trong trống rỗng. Nàng liếc liếc mắt Phác Thái Anh đang ôn chuyện với Hứa Âm đằng xa, bĩu môi không nói gì.

A Nô ngồi đối diện thấy thế, không sợ chết liền mở miệng: "Chủ nhân, muốn ta đi hối Phác cô nương một chút không?".

"Hối làm gì?". Lạp Lệ Sa liếc xéo A Nô một cái.

A Nô thấy khẩu khí Lạp Lệ Sa không tốt, có chút ủy khuất nói thầm: "Không phải nhìn chủ nhân có chút mất hứng nên ta mới muốn giúp sao".

"Ta làm gì mà không hề cao hứng?". Lạp Lệ Sa nói xong đem bầu rượu đưa cho A Nô, "Rảnh rỗi như vậy, giúp ta rót rượu lại đây".

"Rõ ràng chính là mất hứng còn chối......". A Nô ôm bầu rượu rời khỏi chỗ ngồi, miệng lầm bầm: "Hừ, mất hứng còn không cho nói".

Sau một lúc lâu, Phác Thái Anh cùng Hứa Âm rốt cuộc chậm rãi đứng lên, tựa hồ đang cáo biệt nhau.

Lạp Lệ Sa thấy thế mới thoải mái chút, đang muốn đứng dậy, ánh mắt liền đông cứng, nàng nhìn thấy Hứa Âm bỗng nhiên cúi người, thân thủ ôm lấy Phác Thái Anh.

Nhìn một màn này, Lạp Lệ Sa chỉ cảm thấy ngực "phụt' một cái, lửa bùng lên.

"Âm nhi đi thong thả. Vài ngày nữa ta sẽ đến thăm muội". Phác Thái Anh vừa cùng Hứa Âm nói câu này, khóe mắt liền thoáng nhìn thấy Lạp Lệ Sa trầm mặc bước tới.

Hứa Âm cũng không phát giác, nàng chỉ gật đầu, vui vẻ cười nói: "Hôm nay có thể may mắn gặp lại Phác tỷ tỷ thật sự là quá tốt. Muội vốn nghĩ khi gả đến Vạn gia rồi thì khó mà gặp lại Phác tỷ tỷ. Phác tỷ tỷ có rảnh nhất định phải lại đây a".

"Được". Phác Thái Anh mỉm cười gật đầu.

Lúc này Hứa Âm mới quay đầu đi tìm Vạn Thịnh, khi thoáng nhìn Lạp Lệ Sa đi lại gần bàn các nàng. Đối với Lạp Lệ Sa, Hứa Âm không có ấn tượng tốt, thấy nàng lại là một bộ hung thần ác sát, mặt mày lạnh như băng, nhịn không được trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái, lên tiếng gọi Vạn Thịnh: "Vạn Thịnh, đi thôi".

Lạp Lệ Sa thấy Hứa Âm lại trừng mình, đang muốn mở miệng phản kích, ống tay áo đột nhiên bị Phác Thái Anh kéo kéo.

"Được rồi". Phác Thái Anh thấp giọng nói: "Đã ba năm rồi, còn muốn cùng Âm nhi ầm ĩ nữa".

Nói xong, Hứa Âm cũng đã cùng Vạn Thịnh bước ra cửa. Người tới cửa, Hứa Âm đột nhiên quay lại, hướng Phác Thái Anh tràn ra một nụ cười sáng lạn: "Phác tỷ tỷ nhất định đừng quên ghé Vạn phủ chơi nha".

"Được".

Lúc này Hứa Âm mới cảm thấy mỹ mãn rời đi.

Lạp Lệ Sa đứng kế bên, mặt đã muốn hoàn toàn u ám. Nàng khẽ hừ một tiếng, bỗng nhiên hung tợn nhìn phía Phác Thái Anh nói: "Thái Anh lại đáp ứng nàng cái gì rồi?".

Dường như Phác Thái Anh đã quen với tính tình hay nóng nảy của Lạp Lệ Sa, nàng xoay người đi lên phòng trên lầu, thản nhiên nói: "Đương nhiên là đi thăm muội ấy. Dù sao thì cũng khó gặp được người quen trong trấn nhỏ này". Dừng một chút, trong thanh âm của Phác Thái Anh có chút cảm khái, "Thời gian trôi qua thực nhanh, không nghĩ tới ngay cả Âm muội cũng đã thành thân".

Lạp Lệ Sa nghe vậy, trong đầu đột nhiên cực nhanh hiện lên một ý niệm. Nàng một phen ôm Phác Thái Anh từ phía sau, làm cước bộ đối phương dừng lại. Mang theo cười khẽ hạ xuống bên tai Phác Thái Anh.

"Thái Anh, không bằng...... chúng ta cũng thành thân đi?".

Phác Thái Anh vốn tưởng rằng Lạp Lệ Sa chỉ nhất thời nói cho vui, không ngờ nàng lại hết sức nghiêm túc bắt tay vào chuẩn bị hôn lễ, còn viết ra danh sách khách mời, dùng bồ câu đưa tin cho mọi người hay.

"Dù sao cũng ba năm không hội ngộ". Lạp Lệ Sa đem con bồ câu cuối cùng thả lên không trung, hướng Phác Thái Anh phía sau mỉm cười, ánh mắt sáng ngời, "Một tháng sau, mọi người sẽ tập trung ở Quỷ Y Quật".

Trân Ni cùng Trí Tú đương nhiên là hai người nhận được bồ câu đưa tin đầu tiên. Khi thu được thư, đúng là khi đó Trân Ni cũng đang cùng Trí Tú cận kề một chỗ. Trân Ni nhận được bức thư liền nghi ngờ, không biết là ai lại truyền tin cho mình. Chờ đọc xong nội dung thì trên mặt liền hiện lên kinh ngạc.

"Trời đất, Tiểu Tú, ta cảm thấy mình hoa mắt rồi".

Trí Tú nghe vậy, tự giác đưa tay tiếp nhận tờ giấy trong tay Trân Ni, thần sắc cũng rõ ràng là đang giật mình. Lập tức, trên mặt gợi lên một chút ý cười thật nhẹ: "Lạp Lệ Sa này cũng lắm chuyện thật".

"Aiz, xem ra chúng ta phải đích thân đi một chuyến rồi". Trân Ni cười lắc đầu, đáy mắt cũng hiện lên vui vẻ, "Thêm chút không khí vui mừng cũng tốt. Thuận tiện đem Tiểu Nặc chơi đùa ba năm chưa thỏa mãn, mang về đây luôn, tiểu cô nương này không thích hợp rong chơi nữa".

Bách Hiểu Lâu.

"Lâu chủ, có thư của ngươi". Tay Hoàng Tứ cầm một con bồ câu đưa tin màu trắng, hướng Bách Hiểu Sinh đang lật xem tin nội gián, nói.

"Sao? Ai vậy?". Bách Hiểu Sinh ngẩng đầu lên, nghi hoặc nói.

"Lạp cô nương cùng Phác cô nương".

Bách Hiểu Sinh rút tờ giấy trong ống trúc ra, làm như không thể tin được để sát vào một chút, thuận tiện xoa xoa mắt.

Hoàng Tứ thấy biểu cảm của Lâu chủ như vừa gặp quỷ, nhịn không được hiếu kỳ nói: "Làm sao vậy Lâu chủ?".

"Không, không có gì. Ta chỉ cảm thấy đại khái là Bách Hiểu Lâu có dịp đền đáp rồi......". Bách Hiểu Sinh lắc lắc tay, lẩm bẩm: "Ta thật sự có nên đi tham gia hôn sự chưa từng có từ trước tới giờ hay không?".

Phong Thu sơn trang.

Phong Vũ ở trong viện đánh đàn, mỉm cười nhìn Lăng Già đang múa kiếm trước mắt. Gió nhẹ nhàng trong trẻo, hương hoa lan tỏa bốn phía.

Ba năm qua, công lực của Lăng Già đã cường đại hơn rất nhiều, còn thân thể của Phong Vũ cũng khỏe mạnh không khác gì người thường.

Tiếng đàn kết hợp với múa kiếm đang tung bay, quản gia Phong Khải đạp cửa bước vào, lúc này mới đánh vỡ một màn hòa thuận thân mật trước mắt.

"Đại tiểu thư, ngươi có thư".

Phong Vũ ngừng tay, tò mò tiếp nhận thư trong tay Phong Khải. Vừa mở ra, bất quá chỉ nhìn lướt qua, tay nàng liền nhẹ nhàng run lên, tờ giấy kia lập tức rơi xuống chiếc đàn.

Hình ảnh này bị Lăng Già thu vào đáy mắt. Hắn thân thiết mở miệng hỏi: "Vũ nhi, nàng sao vậy?".

"Khụ khụ......". Phong Vũ xấu hổ ho nhẹ một tiếng, hướng Phong Khải ra dấu một ánh mắt. Phong Khải thức thời cáo từ lui xuống.

Lúc này Phong Vũ mới nhìn phía Lăng Già, bên môi nổi lên một ý cười bất đắc dĩ: "Tiểu Sa muốn thành hôn. Mời chúng ta tới Quỷ Y Quật tham gia hôn sự".

"Này không phải chuyện tốt sao?". Lăng Già khó hiểu.

"Chắc chắn chàng không đoán được đối tượng thành thân là ai". Phong Vũ nhịn không được đỡ trán, "Là giang hồ đệ nhất mỹ nhân, Phác Thái Anh".

"Hả?".

---

Mười ngày sau.

Sâu trong Trầm Uyên vang lên tiếng chiêng chống rộn ràng. Nghênh đón sáu vị tân khách.

Bên trong Quỷ Y Quật.

Lạp Lệ Sa thong thả bước qua bước lại một hồi, thấy thời gian không sai biệt lắm, nàng quay đầu hướng Trí Tú thúc giục: "Sao Trân Ni còn chưa dẫn Thái Anh ra nữa?".

Tiếng nói vừa dứt, giọng trêu chọc của Trân Ni đột nhiên vang lên: "Gấp gáp làm gì? Không phải chưa tới giờ lành sao".

Lạp Lệ Sa nghe được thanh âm liền vội quay đầu, trong tầm mắt liền xuất hiện một thân ảnh đỏ rực.

Chỉ thấy Phác Thái Anh một thân hỉ y, y phục được thêu hoa văn tinh xảo, một đường dọc theo ống tay áo uốn lượn tới chân váy, giống như phượng hoàng muốn vỗ cánh bay lên. Mũ phượng, khăn che đầu qua khỏi vai, quả nhiên là minh diễm như hỏa, cùng khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng thường ngày hoàn toàn bất đồng, ngược lại là một phong vị khác.

"Đây, đem tân nương lại cho ngươi rồi đó". Lúc Trân Ni nói chuyện, Phác Thái Anh mặc hỉ bào đỏ thẵm cũng được dắt đi tới bên cạnh Lạp Lệ Sa, đáy mắt Trân Ni mang theo ý cười rạng rỡ, "Thích không?".

Đương nhiên Lạp Lệ Sa hiểu được Trân Ni đang cố ý chế nhạo mình, nàng liếc mắt một cái, cũng không để ý tới, mỉm cười cầm tay Phác Thái Anh, đem nàng thật cẩn thận kéo đến bên cạnh, trong miệng khẽ gọi: "Thái Anh".

"Giờ lành đã đến –". Thanh âm vang dội của A Nô có vẻ vô cùng trong trẻo tràn khắp Quỷ Y Quật, "Mời hai vị vào chỗ".

Nhiệm vụ của Trân Ni hoàn thành, nàng lui lại mấy bước về sau, tự giác đi tới dừng bên người Trí Tú, vẫn theo thói quen dựa nửa thân mình vào đối phương. Trí Tú cũng không ngăn cản, bản thân vẫn nhìn không chớp mắt hai người mặc hỉ bào trước mặt, bên môi thản nhiên hiện lên độ cong.

Lăng Già cùng Bách Hiểu Sinh bên cạnh thì thần sắc cổ quái hướng hai người liếc mắt một cái, lập tức tầm mắt đối diện cùng một chỗ, không tiếng động trao đổi ý tưởng với nhau, lộ ra một chút giật mình cùng ý cười bất đắc dĩ.

"Nhất bái trời xanh –". Giọng A Nô rõ ràng vô cùng kích động, "Nhị bái đất đai –".

"Khụ khụ......". Trân Ni bị từ ngữ của A Nô làm cho cả kinh, hô hấp khó khăn, ho khan vài tiếng, nói thầm: "Huyết mạch vĩ đại của Linh gia từ khi nào lại biến dị thành như vậy".

A Nô cũng mặc kệ Trân Ni oán giận, thanh âm hưng phấn cất cao, cơ hồ có chút sắc nhọn: "Phu thê giao bái –".

Âm thanh không được tốt lắm kéo dài ra, Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh đều tự hướng đối phương cúi đầu.

"Đưa vào động phòng — khụ khụ". Bởi vì rất kích động, A Nô cất cao thanh âm rốt cuộc bị nước miếng của mình làm cho ngẹn lại, nàng vỗ ngực ho khan vài cái.

Trân Ni thấy thế rốt cuộc không đành lòng nhìn thẳng qua, nàng thở ra một hơi.

Phệ Huyết Lâu...... về sau thật sự phải giao vào tay hậu bối này sao? Nàng cảm thấy chính mình phải suy nghĩ vấn đề này thật nghiêm túc.

Trong lòng Lạp Lệ Sa vui mừng, cũng không ghét bỏ A Nô, nàng đứng thẳng đi về hướng bảy người nói: "Mọi người tùy ý dùng bữa, đêm nay liền qua đêm ở Quỷ Y Quật đi, A Nô sẽ chuẩn bị phòng cho các ngươi. Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, ta thất lễ trước". Dừng một chút, dưới ánh mắt mang theo ý cười của Trân Ni, Lạp Lệ Sa cũng cười cười, "Đương nhiên, nếu có người muốn nháo động phòng, nhớ chuẩn bị năng lực kháng độc trước rồi hãy vào".

Trân Ni nghe vậy, thất vọng 'hứ' một tiếng, trơ mắt nhìn Lạp Lệ Sa cười đến thoải mái nắm tay Phác Thái Anh rời khỏi tầm mắt mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro