Chương 44 Không thừa nhận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Thái Anh cẩn cẩn dực dực đi theo phía sau phu nhân, nhìn bóng lưng của phu nhân có cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ, hôm nay vẫn luôn không thích phu nhân dùng thân phận áp chế nàng, nhưng sau khi trải qua những chuyện hôm nay Phác Thái Anh mới chợt tỉnh ngộ, trong thế đạo này tầm quan trọng của thân phận vượt xa so với suy nghĩ của nàng rất nhiều. Nếu không phải thân phận của phu nhân là quận chúa, thì hôm nay nàng làm sao có thể toàn vẹn trở ra, nếu không phải thân phận, phu nhân sẽ bị người ta nói xấu mà không làm gì được, nếu không phải thân phận, phu nhân sẽ không thể muốn giáo huấn ai thì giáo huấn, Phác Thái Anh sâu sắc ý thức được khoảng cách giữa nàng cùng phu nhân như lúc này, khoảng cách giữa nàng và phu nhân không chỉ có địa vị mà ngay cả tâm tính cũng có khoảng cách. Lĩnh ngộ như vậy khiến Phác Thái Anh cảm thấy trong lòng hoảng hốt, lại không biết nên giải quyết như thế nào.

Phác Thái Anh nhìn phu nhân, trong đầu không ngừng cảnh báo bản thân, người này không chỉ là phu nhân mà còn là quận chúa, nàng không thể giống như trước kia quá mức càn rỡ, quá mức đắc ý vênh váo, chỉ cần quận chúa nặng tay một lần cũng đủ khiến nàng chịu không nổi,.

Lạp Lệ Sa phát giác Phác Thái Anh không giống trước kia đối với nàng không phân lớn nhỏ, động thủ động cước, đi ở phía sau, thái độ cung kính, loại cung kính này không giống biểu hiện cho có lệ như những lần trước, trái lại giống như hạ nhân bên cạnh nàng cung kính cùng kính nể phát ra từ nội tâm, dường như rốt cuộc ý thức được thân phận của nàng bắt đầu biết phân lớn nhỏ rồi. Lạp Lệ Sa tuy rằng trước đây vẫn luôn nhắc nhở Phác Thái Anh nhưng đến khi nàng thực sự cung kính rồi Lạp Lệ Sa lại phát hiện, nàng đối với phần cung kính này của Phác Thái Anh rất chán ghét, bên cạnh nàng người như vậy đã quá nhiều rồi, Phác Thái Anh không cần phải làm một trong số đó.

Sau khi trở lại gian nhà, Phác Thái Anh luôn luôn nói nhiều vẫn không mở miệng nói chuyện điều này làm cho trong lòng Lạp Lệ Sa có chút khó chịu.

"Ngươi sợ ta?" Sau khi Trương má má cùng An Nhi lui ra, Lạp Lệ Sa đến gần Phác Thái Anh nhẹ giọng hỏi.

"Phu nhân là quận chúa, ta sợ bản thân mạo phạm phu nhân, vạn nhất một ngày nào đó làm cho phu nhân buồn bực, phu nhân sẽ cho Trương má má vả miệng ta." Phác Thái Anh nói lời thật lòng.

"Trước kia lúc ngươi càn rỡ đối với ta còn ít sao?" Lạp Lệ Sa nhướng mày hỏi, lúc này mới biết sợ có phải là quá muộn rồi không a!

"Phu nhân lời này là có ý gì?" Phác Thái Anh sợ hãi cùng khẩn trương hỏi, không phải phu nhân muốn tính nợ cũ chứ!

"Ta có lần nào thực sự phạt ngươi sao?" Lạp Lệ Sa nhìn dáng vẻ sợ hãi của Phác Thái Anh. Chỉ cảm thấy có chút không thoải mái, chỗ tốt của nàng đều đem cho chó ăn rồi sao, nha đầu này chính là một kẻ ngu xuẩn.

Lời này, Phác Thái Anh lập tức lĩnh hội, đúng vậy, nàng từng ôm thắt lưng phu nhân, cũng chưa từng bị phu nhân phạt, cũng không thấy phu nhân phạt người trong viện của nàng, thật ra phu nhân đối với nàng là có chút bất đồng đi, nghĩ vậy Phác Thái Anh lập tức lâng lâng, sợ hãi lập tức tung ra sau đầu.

"Vậy phu nhân đáp ứng ta, sau này mặc kệ ta làm càn thế nào, cũng không chuẩn phạt ta, chí ít không thể đánh ta." Phạt chép sách và vân vân vẫn có thể chấp nhận được, Phác Thái Anh trái lại rất thông minh vì bản thân tranh thủ đặc xá.

Yêu cầu như vậy không phải sẽ làm Phác Thái Anh càng lúc càng không có sợ hãi sao, tuy rằng nàng không hy vọng Phác Thái Anh sợ nàng nhưng cũng không hy vọng lá gan dễ dàng bành trướng của Phác Thái Anh càng lúc càng phì.

"Chỉ cần không vượt qua hạn độ nhẫn nại của ta, ta có thể không dùng cách xử phạt về thể xác đối với ngươi, nhưng những hình phạt khác vẫn phải có."

Lạp Lệ Sa cũng không dễ dàng mở đặc xá, chỉ đáp ứng một phần trong đó.

"Vậy hạn độ nhẫn nại của phu nhân ở nơi nào?" Phác Thái Anh hỏi, sau này phải cân nhắc hành sự.

"Ở mức nhất định." Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng ném hai chữ cho Phác Thái Anh, Phác Thái Anh đơ mặt, nói cũng như chưa nói, mặc kệ thế nào, chút sợ hãi đối với phu nhân đã biến mất rồi.

"Phu nhân, ngươi xem sắc trời đã muộn rồi." Tay của Phác Thái Anh khoác lên cánh tay Lạp Lệ Sa, vẻ mặt ân cần nói.

"Sau đó thì sao?" Lạp Lệ Sa khó hiểu hỏi lại, thấy Phác Thái Anh ôm cánh tay nàng nhưng không có nửa điểm ý nguyện muốn hất ra.

"Không bằng đêm nay chúng ta cùng nhau ngủ có được hay không?" Phì đảm của Phác Thái Anh quả thật rất dễ bành trướng, nàng rất tưởng niệm lúc trước cùng muội muội ngủ chung, lưng dán lưng cho đến đêm khuya, cảm giác đó vô cùng tốt, nếu như có thể cùng phu nhân ngủ, nói chuyện phiếm đến đêm khuya, thân mật như tỷ muội, Phác Thái Anh ngẫm lại đều cảm thấy đây là chuyện rất tốt đẹp.

Yêu cầu đường đột này khiến Lạp Lệ Sa có chút hết chỗ nói rồi, thầm nghĩ nàng mới vừa ban một chút đặc xá thì cái mật từ trạng thái khô quắt của nha đầu này lại phì đến có thể nặn ra dầu rồi. Nàng lớn như vậy cũng chưa từng cùng người khác đồng sàn cộng chẩm, cho dù là mẫu phi cũng không từng ngủ chung, ngẫm lại đều cảm thấy không được tự nhiên.

"Chẳng lẽ còn muốn ta nhắc nhở, nơi này của ta và phong của ngươi cách nhau không có mấy bước."


"Nhưng người ta chính là muốn ngủ cùng phu nhân, giống như ở nhà ta thường xuyên ngủ cùng với muội muội, sau đó sẽ cùng nhau nói chuyện phiếm và vân vân, lại có thể thể hiện chúng ta là tình đồng tỷ muội, ngươi không cảm thấy như vậy rất tốt đẹp sao?" Phác Thái Anh vẻ mặt khát vọng nói.

"Ngươi ngốc như vậy, ta và ngươi có thể có đề tài chung gì, nói gì đi nữa, ta có rất nhiều tỷ muội, không cần nhiều thêm một người, lúc ngủ có con quạ đen ở bên cạnh kêu loạn nghĩ đến đã cảm thấy phiền." Lạp Lệ Sa kiên định cự tuyệt. Phu nhân nói chuyện thật là đả thương người, lại cắm một đao vào lòng người ta, đổ máu rồi!

"Vậy phu nhân ngửi hương cũng có thể đi, phu nhân có thể tùy thời tùy chỗ ngửi hương." Thật ra Phác Thái Anh vô cùng xấu hổ dùng vị đạo trên người ra dụ dỗ phu nhân, dù sao đó xem như sở thích riêng của phu nhân, lấy ra dụ dỗ đúng là không hay nhưng nàng thực sự không có lý do gì để thuyết phục phu nhân, nói gì đi nữa phu nhân ngửi lâu như vậy khiến Phác Thái Anh yên tâm vị đạo trên người trong mũi phu nhân tuyệt đối không khó ngửi.

Cái này miễn cưỡng có chút lực hấp dẫn, nhưng Lạp Lệ Sa chưa bao giờ ngủ cùng người khác vừa nghĩ trên giường mình nhiều ra một người, tóm lại là vạn phần không được tự nhiên, cảm giác không được tự nhiên đã đánh bại mê hoặc tùy thời tùy chỗ ngửi hương.

"Ngươi hôm nay vẫn chưa tắm rửa, còn vào phòng bếp, đại khái không thơm." Lạp Lệ Sa cũng là dùng lý do này thuyết phục bản thân.

"Ta đây trở về tắm rửa xong sẽ trở lại?" Phác Thái Anh thật đúng là bất khuất, vì bò lên giường của phu nhân mà nỗ lực.

"Trở về rồi thì cũng đừng đến nữa, ngươi không cảm thấy như vậy rất phiền phức sao?" Lạp Lệ Sa hỏi ngược lại.

"Sẽ không a, cho dù phiền hơn nữa ta cũng nguyện ý a." Dù sao thì phòng của nàng cách phòng của phu nhân không bao nhiêu xa, qua lại không mất bao nhiêu thời gian.

"Phác Thái Anh, ngươi kiên trì không ngừng muốn lên giường của bản phu nhân, ngươi xác định ngươi không có sở thích giống Khương Sáp Kỳ sao?" Lạp Lệ Sa hoài nghi hỏi.

"Ta chỉ là muốn cùng nhau ngủ nói chuyện phiếm mà thôi, dù gì đi nữa chúng ta đều là nữ nhân, cho dù ngủ cùng nhau thì có thể làm được chuyện gì đây?" Phác Thái Anh vô cùng khó hiểu hỏi ngược lại, tuy rằng nàng vẫn rất hiếu kỳ nữ nhân cùng nữ nhân trong lúc đó làm sao mới tính toán là dâm loạn hậu viện, trong mắt nàng, nữ tử và nữ tử rất thân mật bất quá cũng như lúc phu nhân ngửi hương mà thôi, hoặc là sờ ngực, cái khác nàng tưởng tượng không ra.

Lạp Lệ Sa nhìn thấy Phác Thái Anh vẻ mặt bình tĩnh, không giống như đang nói dối, đồng thời nghĩ đến hoàn cảnh xuất thân của Phác Thái Anh tương đối đơn thuần, không biết chuyện này cũng xem như rất bình thường.

"Nữ nhân trong lúc đó có thể làm rất nhiều việc." Lạp Lệ Sa là quận chúa, xuất nhập cung đình dĩ nhiên cũng không ít lần nghe qua chuyện nữ nữ, lại xem qua không ít sách tạp, đã từng theo ngũ công chúa xem qua không ít diễm thư cùng xuân cung đồ, nam nữ, nam nam, nữ nữ đều xem qua, đều cảm thấy ghê tởm, nàng thực sự không hiểu ngũ công chúa đối với thứ đó sao lại cảm thấy hứng thú như vậy, hơn nữa chay mặn các loại đều không từ. Không thể không nói ngũ công chúa quá sớm đầu độc thiếu nữ, khi đó ngũ công chúa mười sáu, Lạp Lệ Sa mới mười một, thân thể bởi vì ốm yếu nên còn chưa bắt đầu phát dục, tâm trí cũng không kiện toàn thì đã bị ngũ công chúa dùng các loại dâm thư xuân cung đồ khẩu vị nặng đầu độc, sản sinh phản cảm cũng là dương nhiên.

"Còn có thể làm chuyện gì?" Phác Thái Anh vẻ mặt hiếu kỳ hỏi.

Lạp Lệ Sa nhìn vẻ mặt hiếu kỳ của Phác Thái Anh, lại hồi tưởng đến những xuân cung đồ nữ nữ nàng đã xem qua, không biết tại sao liền đem người trong họa đồ đổi thành khuôn mặt Phác Thái Anh, rốt cuộc không cảm thấy ghê tởm nữa, nếu như là thân thể Phác Thái Anh, hẳn là sẽ thơm, sản sinh tâm tư loại này khiến Lạp Lệ Sa cảm thấy có chút xấu hổ. Đều là Phác Thái Anh làm hại, dĩ nhiên khiến nàng hồi tưởng đến những xuân cung đồ nàng đã từng chán ghét đến đến cực điểm.

"Nhĩ hảo hiếu kỳ như vậy làm gì, ngươi còn không về." Lạp Lệ Sa lãnh đạm nói, còn hạ lệnh trục khách.

Phác Thái Anh khó hiểu vì sao khuôn mặt phu nhân lại có chút hồng, tuy rằng rút đi rất nhanh nhưng vẫn để nàng chú ý, hơn nữa phu nhân sao lại đột nhiên mất hứng đuổi người, bất quá nàng còn không muốn trở về, nàng vẫn chưa đáp tạ phu nhân, Phác Thái Anh nhớ đến còn có chuyện trọng yếu nhất chưa nói.

"Người ta còn không muốn trở về, còn muốn cùng phu nhân nói chuyện. Dù sao thì phu nhân hôm nay giúp ta một lần đại ân, ngẫm lại hôm nay ta cũng có sai, chỉ trách bản thân thiếu tâm nhãn, tặng thịt viên cho lão phu nhân, dĩ nhiên thật không ngờ lão phu nhân thích ăn chay niệm phật, nhất định không thích ăn thịt." Phác Thái Anh có phần tỉnh ngộ.

"Ngươi thật sự cho rằng nàng thích ăn chay niệm phật, ăn chay niệm phật đó là bởi vì làm nhiều việc thất đức." Lạp Lệ Sa không cho là đúng, cho dù không làm thịt viên, Phác Thái Anh cũng tặng không ra hảo lễ vật, có thai trong người luôn khiến người khác đỏ mắt kết quả đại khái cũng kém không được bao nhiêu.

"Vậy nàng không có thể ăn dầu mỡ, ta cũng không hỏi thăm trước, cũng là ta sơ ý." Phác Thái Anh cảm thấy tóm lại là nàng quá thiếu tâm nhãn.

"Hừ, nàng không thể ăn dầu mỡ, đó là các nàng muốn nói như thế nào thì nói thế đó, làm khó ngươi mà thôi." Muốn gán thêm tội nói gì mà không được.

"Nói như vậy, ta không sai?" Phác Thái Anh có chút không thể tin tưởng hỏi.

"Người khác đều biết phải giấu dốt, ngươi thì ngược lại, rất sợ người khác không biết ngươi là đồ tể nữ nhi." Tặng một chén thịt viên thật sự là đủ ngốc.

"Ta không cho rằng làm đồ tể nữ nhi thì có gì đáng xấu hổ, ngược lại ta cho rằng đó là quang vinh." Phác Thái Anh bất mãn nói, nàng vẫn luôn lấy gia đình hành nghề đồ tể làm quang vinh, đó mới không phải khoe khuyết điểm a!

Lạp Lệ Sa nghe vậy không khỏi nở nụ cười, nàng đã biết Phác Thái Anh chính là nghĩ như vậy.

"Ngươi cảm thấy không có gì, vậy thì không có gì đi." Tặng một chén thịt viên cũng không có gì to tát, dù sao thì tại Hầu phủ này nàng có thể che chở Phác Thái Anh, ai cũng đừng nghĩ khi dễ người của nàng.

"Được rồi phu nhân, ngươi thế nào vừa lúc xuất hiện trong hoa viên đây?" Phác Thái Anh lại nghĩ đến một vấn đề then chốt.

"Đi ngang qua." Lạp Lệ Sa không có dự định nói rõ ràng vấn đề này.

"Lẽ nào phu nhân là đến tìm ta?" Phu nhân đi hoa viên cũng không tính toán là đi ngang qua, nhất định là biết nàng không ở trong viện nên tự mình ra ngoài tìm, thật ra phu nhân rất quan tâm nàng, nghĩ tới đây Phác Thái Anh hài lòng bạo xuất tiếu ý, tuy rằng ngẫm lại cảm thấy đây không giống như việc phu nhân sẽ làm, nhưng dù sao cũng thấy hài lòng.

"Ngươi cũng tự mình đa tình quá rồi." Lạp Lệ Sa tuyệt đối không thừa nhận, bất quá nàng chỉ là ra ngoài tản bộ mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro