Chương 3+4 : Tiệc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3:

7 giờ tối, Chaeyoung ngồi trên xe Park Tri Hành. Cho trợ lý nghỉ mấy ngày nên Park Tri Hành tự mình lái xe, thoáng nhìn tiểu nữ sinh mặt lễ phục dạ hội màu lam nhạt ngồi ghế phía sau, khóe miệng Park Tri Hành khẽ cong, cả ngày hôm nay biểu tình trên mặt hắn đều thế này.

Làm toàn thể nhân viên công ty cho rằng hắn bị ma nhập, bằng không cái người có khuôn mặt không biểu tình, cả người phát ra lạnh lẽo làm không ai dám tới giờ, hôm nay lại thân thiện, mặt luôn treo nụ cười nhạt.

Mà ngọn nguồn nguyên nhân khiến Park Tri Hành cao hứng là vì hôm nay Chaeyoung gọi hắn là 'Anh hai'.

"Anh, hình như tâm tình anh rất tốt." Chaeyoung liếc nhìn, thấy Park Tri Hành mỉm cười, vội vàng lên tiếng hỏi.

Park Tri Hành thu liễm ý cười, gật đầu trầm giọng: "Ân."

Nghe Park Tri Hành trả lời, Chaeyoung nhẹ giọng cười, hôm nay tâm tình nàng cũng không tồi. Nhưng hiện tại, nàng phải ngăn cản cơn ác mộng bắt đầu.

Hai anh em không nói chuyện phiếm mà đắm chìm trong bầu không khí ngọt ngào vui sướng, hướng tới khách sạn nơi tổ chức buổi tiệc từ thiện.

Vừa tiến vào hội trường, Park Tri Hành nhanh chóng bị phóng viên vây quanh, hắn dang tay đỡ Chaeyoung sợ nàng bị thương. Thoát khỏi đám đông, Chaeyoung liền quay lại phất phất tay với mọi người xem như chào hỏi, nàng muốn thể hiện tự nhiên một chút sợ Park Tri Hành lo lắng. Hắn cũng thu hồi tầm mắt, ở bên cạnh âm thầm bảo vệ em gái.

Chaeyoung đứng cạnh bàn, ánh mắt không dừng trên bàn mà đưa tầm nhìn ra xa, tìm kiếm khắp nơi. Cuối cùng dừng lại một góc.

Ánh mắt dừng trên người một nữ nhân mặc váy dài màu đen, tóc tản phía sau lưng. Dáng người quyến rũ đầy đặn, nếu không phải cô đứng trong một góc hơi khuất chắc chắn sẽ hấp dẫn rất nhiều nam nhân.

Cô chính là nữ chính trong quyển tiểu thuyết, Lisa!

Lisa rảnh rỗi chọn một góc mà mình thích nhất trong hội trường, trên tay cầm dĩa đựng miếng bánh kem nhỏ, cô chuẩn bị lắp cái bụng trống rỗng.

Hôm nay cô phải thực hiện cuộc phẩu thuật kéo dài năm tiếng, cơm trưa cũng không kịp ăn. Mệt nhọc cả ngày, lúc chuẩn bị ăn chiều thì LaDương Tranh phái người đến đón rồi đưa cô tới chỗ này. Vốn dĩ Lisa không muốn tới nhưng LaDương Tranh lại đem di vật mẹ để lại, dùng nó uy hiếp cô. Lisa không thể nề hà, đành theo tài xế tới hội trường.

Lisa biết LaDương Tranh cần gì, hắn muốn nàng đi nịnh bợ những người quyền cao chức trọng, nhằm giúp cho việc phát triển công ty. Lisa không muốn để hắn đạt được ý nguyện, cho nên vừa vào cửa liền trốn ở chỗ này không ra ngoài.

Chẳng qua dạ dày trống rỗng khó chịu, nhìn thấy một mâm bánh kem gần đó, tiện tay lấy một dĩa nhỏ, Lisa không nghĩ tới, mới đi vài bước đã có hai người theo dõi.

Chaeyoung bưng ly rượu lên, nhìn thoáng qua Park Tri Hành, thấy anh mình bị một đám người vây quanh không thoát thân được, tức khắc yên tâm, quay đầu nhìn mục tiêu cất bước đi đến.

Hắc ảnh bao trùm, Lisa ngẩng đầu thấy có một người đứng trước mặt mình. Nhưng bởi vì ngược sáng nên cô không nhìn thấy dáng vẻ người tới. Chỉ có thể thấy phía sau nàng, bốn phía ánh sáng chiếu rọi.

Chaeyoung cúi đầu nhìn Lisa, thư mi triển khai, môi màu hồng nhạt trong suốt. Dáng vẻ hoàn toàn giống với đời trước, người này chỉ cần trang điểm nhẹ cũng đủ làm nhân tâm bang bang nhảy loạn.

Không hổ là nữ chính!

Điều chỉnh tâm tình, Lisa ngồi xuống, khoảng cách đúng mực trong tiêu chuẩn xã giao, tay giơ ly Champagne, nhìn Lisa nói: "Chào La tiểu thư, tôi là Chaeyoung."

Lisa nghe Chaeyoung tự giới thiệu, mày hơi nhướng lên.

Chaeyoung? Tam tiểu thư tập đoàn Park thị?

Trước đây từng nghe đến nhưng hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt. Bởi vì Chaeyoung ngồi xuống nên Lisa dễ dàng nhìn rõ dáng vẻ nàng. Lớn lên không tồi.

Lisa đánh giá xong, giơ giơ bánh kem trong tay: "Xin chào!"

"Tại sao La tiểu thư lại ngồi chỗ này một mình?" Dứt lời, Chaeyoung nâng ly rượu đặt bên miệng, nhấp một ngụm thưởng thức, vị chát đắng kích thích, nàng khẽ nhíu mày, sau đó bất động thanh sắc hạ ly rượu xuống.

Lisa nhìn thấy tất cả, nói: "Nơi này yên tĩnh."

Chaeyoung cười mỉa: "Vậy có phải hiện tại tôi đánh vỡ phần yên tĩnh này?"

Lisa không nói gì, ngầm biểu đạt ý tứ 'Đúng vậy!'.

Chaeyoung lại bày ra bộ dáng hoàn toàn không hiểu, lại nói: "Mình làm bạn, như thế nào?"

Lisa buông tay bánh kem trong tay xuống, đang muốn cự tuyệt đề nghị của Chaeyoung, thì bị người đánh gãy: "Thưa tiểu thư, đây là rượu tiểu thư cần!"

Xác thực Lisa mới nói với người phục vụ cần đồ uống nhưng thứ cô cần là nước lọc chứ không phải rượu. Công tác mệt mỏi, hiện tại cô không muốn dùng đồ uống có nồng độ cồn. Nhưng Lisa lại nghĩ đây là việc nhỏ nên không so đo, cười cười nhận ly rượu.

Thời điểm Lisa và người phục vụ nói chuyện, Chaeyoung đưa tầm mắt đi chỗ khác, lúc này phát hiện ở phía xa xa có người đang nhìn Lisa chằm chằm. Người đó chính là em trai cùng cha khác mẹ của Lisa, LaTrị, hắn 21 tuổi.

Mấy chương sau có đề cập, người hạ mi dược trong đồ uống của Lisa là người em trai này.

Chaeyoung nhìn La Trị, híp híp mắt.

Nàng ở đây rồi, làm sao để Lisa bị trúng chiêu!

Hôm nay lúc Chaeyoung thay quần áo, đột nhiên nghĩ tới một việc. Nếu nghĩ đến Lục Cảnh Thần nàng sẽ động tâm, như vậy ảnh hưởng tới kế hoạch, nhưng nghĩ đến Lisa lại không có phản ứng gì, nên chỉ cần nàng ở bên cạnh Lisa không phải được rồi sao?

Rốt cuộc Lisa cũng là nữ chính, quan trọng hơn so sánh trình độ thì cô và Lục Cảnh Thần đều giống nhau. Cho nên vừa tiến vào hội trường, Chaeyoung liền tìm kiếm thân ảnh của Lisa. Ngồi xuống bên cạnh Lisa, ý niệm đầu tiên xuất hiện trong đầu nàng: Thật tốt, không giống đời trước, vừa nhìn thấy cô liền có cảm giác ghét bỏ.

Sau khi người phục vụ rời đi, La Trị vẫn đứng đó quan sát, vừa vặn tầm mắt rơi lên người Chaeyoung.

Tuy khoảng cách xa nhưng La Trị lại nhìn thấy trào phúng trong mắt Chaeyoung. Lòng hắn nhảy thình thịch, tay cầm ly rượu khẽ run. Tại sao hắn lại cảm thấy ánh mắt của Chaeyoung giống như biết cái gì rồi? Không có khả năng! Hành động của mình cẩn thận như vậy, ngay cả người phục vụ cũng không phát hiện, sao Chaeyoung lại biết được chứ.

Nhìn Lisa bưng ly rượu lắc lắc chuẩn bị thưởng thức, La Trị cười lạnh, xoay người rời khỏi muốn tìm La Dương Tranh tranh công.

Chaeyoung thấy La Trị rời đi, duỗi tay nắm tay Lisa, giật lấy ly rượu.
Lisa nhìn cổ tay trắng nõn thoáng ửng đỏ: "Park tiểu thư muốn làm gì?"
Chaeyoung: "Tôi khát."

"...?"

Lisa chuyển mắt nhìn ly rượu trong tay khác của Chaeyoung, rượu còn rất nhiều.

Chaeyoung theo tầm mắt Lisa nhìn lại, mới nhớ ly rượu trong tay mình. Đỉnh đầu xẹt qua ba đường hắc tuyến, Chaeyoung bình tĩnh đem ly rượu của mình đặt lên bàn, mở miệng: "Cái này uống không ngon."

Trước đó nghe nói Tam tiểu thư Park gia là một người ôn ôn nhu nhu, thục nữ hiểu biết lý lẽ, xem ra người này được sủng mà lớn lên.

Nhưng Lisa không chán ghét, cô đã thấy rất nhiều con cháu hào môn hư tình giả ý, bây giờ xuất hiện một người tính tình chân thật, Lisa cho rằng Chaeyoung rất đáng yêu.

Lisa cười xinh đẹp: "Vậy ly này đưa cho Park tiểu thư."

Chaeyoung nhìn ly rượu cười cười đứng dậy: "Cám ơn, tôi sẽ gọi ly khác cho Latiểu thư." Nói xong liền cất bước rời đi.

Lisa nhìn theo bóng dáng Chaeyoung, đáy mắt xẹt qua tia nghi hoặc.

Qua vài phút, một người phục vụ khác đưa tới cho cô một ly bên trong là chất lỏng trong suốt, mặt trên còn dán tờ giấy: Chú ý nghỉ ngơi (^_^).

Lisa cầm tờ giấy trong tay, nhìn chất lỏng trong suốt, cô còn tưởng là rượu gạo, nhưng khi uống một ngụm mới phát hiện là nước lọc.

Từ lúc bắt đầu cô đã muốn uống nước lọc!

"...."

Khi Chaeyoung rời khỏi chỗ Lisa ngồi, việc đầu là dặn người phục vụ chuẩn bị cho cô ly nước lọc, sau đó chuẩn bị chọn một góc khác, muốn đổ ly rượu vào chậu hoa.

Chaeyoung đưa mắt nhìn liền thấy một chậu hoa đặt gần một nhóm người đang đứng đó, tập trung nhìn kỹ, trong đó có La Dương Tranh và La Trị.

Hai mắt Chaeyoung nhíu lại, trong lòng có chủ ý càng tốt hơn. Một tay nhấc váy, dẫm giày cao gót ưu nhã nhẹ nhàng đi tới.

Thời điểm mọi người chú ý tới Chaeyoung, dừng lại cuộc nói chuyện sôi nổi, cùng nhau nhìn nàng tới gần.

Chaeyoung tới trước mặt La Dương Tranh thì dừng lại, ngọt ngào cười nói: "Xin chào chú Tạ, con là Chaeyoung, không biết chú nhận ra con không?"

Đương nhiên La Dương Tranh biết Chaeyoung là ai, hắn mới vừa nịnh bợ Park Tri Hành xong. Tuy không biết Chaeyoung tìm hắn làm cái gì, nhưng vẫn cười nói: "Đương nhiên tôi biết Park tiểu thư!"

Chaeyoung che miệng cười, sau đó giơ cao ly rượu: "Trước đó con đã được nghe tên chú La, nhưng vẫn chưa có cơ hội gặp mặt, nhân cơ hội này, con xin kính chú La một ly, thế nào?"

La Trị đứng bên cạnh nhìn Chaeyoung, nâng tay ngăn cản nói: "Thật ngại quá Park tiểu thư, trước khi nhập tiệc, ba tôi có uống thuốc nên hiện giờ không thể uống rượu, không bằng tôi thay ba tôi, Park tiểu thư thấy thế nào?"

Chaeyoung gật đầu: "Đương nhiên có thể!"

La Trị cười cười tiếp nhận ly rượu, uống sạch một hơi.

Chaeyoung nhìn ly rượu trống rỗng, tìm đúng thời cơ, ngã về phía La Trị. Túm cánh tay hắn, nhỏ giọng kêu lên: "Ai nha~"

La Dương Tranh vội vàng hỏi: "Park tiểu thư sao vậy?"

Chaeyoung cúi đầu nhìn chân, nhíu mày nói: "Hình như trật chân rồi!"

"Tiểu Trị, mau đỡ Park tiểu thư tới sô pha, ba đi gọi bác sĩ."

"Chú La không cần phiền phức như vậy, con nhớ phòng 1502 trên lầu có thuốc xoa bóp hoa hồng, nhờ La Trị đi lấy giúp con được không?"

Lục gia vì muốn chuẩn bị chu đáo nên dựa vào danh sách những người tới tham dự mà chuẩn bị từng phòng nghỉ ngơi.

Nghe Chaeyoung nói, La Dương Tranh và LaTrị nhìn nhau: 1502? Đó không phải phòng của Lục Cảnh Thần sao? Chút nữa bọn họ sẽ dẫn Lisa vào đó.

LaTrị nói: "Hình như phòng 1502 là phòng của Lục thiếu gia."

Trong lòng Chaeyoung cười lạnh, nhưng ngoài mặt vẫn ôn nhu: "Không phải, 02 là của anh tôi. 01 mới là phòng của Lục thiếu gia."

La Dương Tranh nghe xong, không nghĩ Chaeyoung lừa hắn, nói với La Trị: "Tiểu Trị, con đi lấy cho Park tiểu thư đi."

Chaeyoung kịp thời tiếp lời: "Cám ơn anh tiểu Trị."

Mọi người có mặt đều nhìn hắn, La Trị đành phải gật gật đầu, đi tới chỗ thang máy.

Mới đầu hắn tưởng mình suy nghĩ quá nhiều, nhưng khi vào phòng 1502, thấy Lục Cảnh Thần đang thay quần áo thì cả người phản ứng khác thường. Lúc này hắn mới biết mình uống trúng mị dược.

Nhất định là Chaeyoung. Ánh mắt lúc nãy của Chaeyoung không phải chuyện gì tốt.

Tả Trị xoay người muốn xuống lầu tìm Chaeyoung, nhưng chưa kịp đi, cổ áo bị người túm chặt, trong lúc nhất thời LaTrị mất thăng bằng, ngã lên người Lục Cảnh Thần.

Và sau đó....

Ở buổi tiệc, không biết nguyên nhân gì mà con thứ La gia bị ném ra khỏi khách sạn.

Chương 4

MC chương trình thông báo buổi tiệc chính thức bắt đầu.

La Dương Tranh muốn bước lên trước, hy vọng chạm ly với chủ buổi tiệc, nói không chừng có thể nói vài lời với người của Lục gia. Khi hắn chuẩn bị cất bước, liền nghe Chaeyoung ngồi trên sô pha hỏi: "Chú La, sao anh Tiểu Trị chưa quay lại?"

Nghe Chaeyoung hỏi, La Dương Tranh mới nhớ tới con trai mình.

Địa vị Lục gia và Park gia trên thương trường là cân tài cân sức, La Dương Tranh dừng bước chân, trong lòng nghĩ thừa cơ hội này lấy lòng Park gia cũng không tồi.

La Dương Tranh cười nói: "Park tiểu thư đợi một lát, tôi nói phục vụ lên phòng tìm xem."

Chaeyoung cười gật đầu, bộ dáng ngoan ngoãn.

La Dương Tranh thấy biểu tình của Chaeyoung, tức khắc nhận định có cơ hội hợp tác với Park gia, xoay người đi tới chỗ phục vụ đang đứng.

Thấy bóng dáng La Dương Tranh rời đi, Chaeyoung rút tay đang xoa cổ chân lại. Ở kiếp trước, loại chuyện giả vờ này nàng làm trước mặt Lục Cảnh Thần không biết bao nhiêu lần, lần nào cũng có tác dụng. Không ngờ ngày đầu tiên trọng sinh lại dùng tới.

Không biết tình huống trên lầu như thế nào? Nàng biết rõ phòng 1502 là phòng của Lục Cảnh Thần, nhưng nàng không biết chừng nào hắn vào phòng, trong sách không miêu tả tỉ mỉ chi tiết này.

Nàng kính La Dương Tranh ly rượu đó không có ý khác, chỉ trả trước thù lao cho Lisa, sau này nàng còn phải dựa vào cô trả thù nam chính và tác giả quyển tiểu thuyết.

Phần thù lao này... Chắc cũng đủ rồi? Hơn nữa nàng không hại người, nàng không phải là người bỏ mị dược... Chẳng qua vật quy về nguyên chủ mà thôi. Chaeyoung tự mình trấn an.

Đúng lúc cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Chaeyoung giương mắt nhìn lên, lúc này đứng trên sân khấu là một người khác, MC không biết đi nơi nào.

Thân mặc bộ âu phục được cắt may tỉ mỉ, đôi chân dài miên man, nửa người trên khẩn trí dày rộng. Trên mặt không có biểu tình gì nhưng mắt hàm chứa thâm thúy khiến nữ nhân nhìn vào bất giác phải động lòng, môi mỏng. Tay cầm microphone, liếc mắt nhìn xuống dưới một vòng.

Hô hấp vài cái, âm thanh trầm ổn vang lên: "Hoan nghênh mọi người tới tham dự..."

Mấy câu kế tiếp Chaeyoung không nghe thấy, tâm nàng nhảy lên kịch liệt, không biết tình yêu từ chỗ nào tràn ra kích thích thần kinh, căn bản nàng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, tất cả lực chú ý đều tập trung vào nam nhân trên sân khấu.

Thời điểm Park Tri Hành tới gần, nhìn thấy biểu tình Chaeyoung dại ra, không nhúc nhích nhìn chằm chằm Lục Cảnh Thần.

Park Tri Hành nhíu mày: "Tiểu Chaeng, Tiểu Chaeng?"

Thấy Chaeyoung không có phản ứng, Park Tri Hành xê dịch người tới trước mặt Chaeyoung, chắn tầm nhìn của nàng: "Em..."

Chaeyoung đánh gãy lời Park Tri Hành: "Anh, chúng ta về thôi."

Biểu tình trên mặt Park Tri Hành nghiêm túc hơn, giơ tay đặt ở đỉnh đầu Chaeyoung, ôn nhu hỏi: "Chỗ nào không thoải mái?"

Chaeyoung lắc đầu. Nàng đơn thuần không muốn nhìn thấy Lục Cảnh Thần, khuôn mặt khiến nàng rung động không thôi, ngay cả bản thân muốn khắc chế cũng không được. Rời khỏi chỗ này là biện pháp duy nhất.

Park Tri Hành liếc lên sân khấu, vừa đúng lúc đối diện với người trên đó. Nhưng Park Tri Hành thu hồi tầm mắt rất nhanh, bởi vì nội tâm có một âm thanh nói cho hắn biết, người đó là nguyên nhân làm em gái muốn chạy trốn.

Park Tri Hành làm như không có việc gì vỗ vỗ đỉnh đầu Chaeyoung: "Đi thôi, chúng ta về nhà!"

Thang máy xuống tới tầng một, Park Tri Hành kêu Chaeyoung ra trước cửa khách sạn chờ, hắn đi xuống hầm lấy xe.

Chaeyoung nâng váy đi ra cửa.

Ban đêm mùa hạ rất ấm, Chaeyoung đứng giữa làn gió an tĩnh chờ đợi.

Rời khỏi hội trường không còn nghe giọng Lục Cảnh Thần, cảm giác lập tức bình tĩnh lại. Thở phào một hơi, tùy ý nhìn bốn phía, Chaeyoung phát hiện phía bên trái có một đám người bu đông.

Chaeyoung muốn nhìn rõ hơn nhưng xe Park Tri Hành đã dừng trước mặt. Thời điểm mở cửa xe, năm sáu phục vụ từ phía sau chạy tới. Phục vụ lên tiếng nhờ mọi người tránh ra, Chaeyoung thông qua kẽ hở nhìn thấy gương mặt vặn vẹo của La Trị. Không ngờ Lục Cảnh Thần làm lớn như vậy, trực tiếp ném hắn ra ngoài đường.

Park Tri Hành hạ kính xe, hỏi: "Làm sao vậy?"

Chaeyoung lắc lắc đầu, bước lên xe.

Bởi vì Lục Cảnh Thần xuất hiện nên toàn bộ tinh lực trong người đều dùng để đè nén tình yêu, bây giờ làm sao còn tinh thần quản việc nhỏ nhặt này.

Nhìn thoáng em gái ở phía sau, Park Tri Hành đánh tay lái rời đi.

Thời điểm Lisa và La Dương Tranh ra khỏi khách sạn liền nhìn thấy đuôi xe màu đen tiêu sái biến mất. Chưa kịp nghĩ lại đã bị La Dương Tranh nắm tay chạy tới chỗ La Trị đang được phục vụ đỡ dậy: "Con không phải bác sĩ sao? Mau tới coi em trai bị gì."

Hắn kêu phục vụ lên lầu tìm La Trị thì nghe người đó nói La Trị bị Lục Cảnh Thần cho người ném ra ngoài, vì vậy nhanh chóng nói phục vụ kêu thêm người xuống trước, còn hắn thì kéo con gái bác sĩ theo sau.

Lisa thấy mặt La Trị ửng hồng, không ngừng vặn vẹo cơ thể: "Con là bác sĩ ngoại khoa."

"Cái gì mà ngoại khoa hay nội khoa? Chỉ cần là bác sĩ không phải được rồi sao? Mau tới xem em trai bị gì, tại sao lại chọc giận Lục thiếu gia, còn bị ném ra ngoài thế này."

"Hắn bị trúng mị dược!"

"Mị dược? Tại sao là loại này..." La Dương Tranh nghĩ tới cái gì đó, nhanh chóng im bật không nói tiếp.

Lisa nghi hoặc nhìn La Dương Tranh.

La Dương Tranh không dám nhìn thẳng vào mắt Lisa, né tránh hỏi: "Vậy, vậy làm sao bây giờ?"

Lisa nhìn thấy xe cứu thang đang chạy tới, lạnh lùng nói: "Đi bệnh viện là được!"

La Dương Tranh cũng thấy xe cứu thương đến gần: "Vô nghĩa!" Nói xong không thèm để ý Lisa, ngồi xổm xuống trấn an La Trị.

Lisa đối với thái độ của La Dương Thanh không có quá nhiều cảm xúc, nàng đã sớm quen cần mình thì nhỏ nhẹ, xong việc thì ném qua một bên.

La Dương Tranh cũng theo nhân viên cứu hộ lên xe tới bệnh viện, để lại một mình Lisa. Chung quanh vẫn còn người chỉ chỉ trỏ trỏ vào vị trí La Trị nằm khi nãy, nhưng Lisa làm như không nhìn thấy, vẫn đứng yên tại chỗ.

Chờ bốn phía chỉ còn tiếng gió thổi, nhu hòa đạm nhiên trên mặt Lisa biến mất gần như không còn, thay vào đó là lạnh lẽo và hờ hững.

Lúc này có một giọng nam truyền đến: "Tiểu thư, xin hỏi tiểu thư có cần tôi gọi xe không?"

Lisa xoay người, nhìn bảo an khách sạn. Lần nữa lạnh nhạt trong mắt được ôn nhu bao trùm: "Không cần, cám ơn!"

Chaeyoung trợn mắt, đầu nằm trên gối mềm mại có chút bừng tỉnh, bao lâu rồi nàng không ngủ yên ổn như vậy? Hình như từ khi Park gia xảy ra chuyện thì không còn yên giấc nữa.

Chaeyoung ngồi dậy, hôm qua về đến nhà, nàng tắm rửa ăn cơm tối xong thì lên phòng ngủ một giấc tới giờ, một đêm không mộng.

Chaeyoung quay đầu nhìn thời gian, 8 giờ sáng.

Chaeyoung vội vã xuống giường, nàng muốn ăn sáng với Park Tri Hành, nhưng chắc giờ anh 2 đi làm rồi.

Chaeyoung mở cửa chuẩn bị nhìn xuống lầu, thì nghe âm thanh ồn ào, vang vọng, còn thấy Vương Thượng đứng ở cầu thang quan sát tình hình bên dưới.

Vương Phượng tập trung nghe ngóng nên Chaeyoung bước tới bên cạnh cũng không biết. Nàng nghe giọng nói có chút quen tai, nhưng trong lúc nhất thời không nhớ là ai. Chaeyoung lên tiếng hỏi: "Dì Vương, nhà có khách sao?"

Quá mức chuyên tâm động tĩnh dưới lầu, Vương Phượng bị Chaeyoung làm giật mình. Sau khi thấy rõ Chaeyoung, Vương Phượng đẩy đẩy nàng trở về phòng: "Tiểu thư mau vào phòng, Đại thiếu gia nói dì lên canh chừng, không cho con xuống lầu."

Chaeyoung bị đẩy ngược trở về, nàng không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng nghe Vương Phượng nói xong, liền giơ tay vịn cửa, nhíu mày hỏi: "Người tới là ai?"

"Hình như là..." Vương Phượng nhớ lại khi bà mở cửa họ giới thiệu bản thân: "Họ La?"

Chaeyoung nghe được thì nhớ lại cảnh tượng nàng chứng kiến trước khi rời khỏi khách sạn, trong lòng cười lạnh.

Thấy Vương Phượng vẫn không nhúc nhích đứng ở cửa, dáng vẻ rõ ràng sợ mình chuồn đi. Chaeyoung đáng thương hề hề nói: "Dì Vương, con đói bụng, muốn ăn cháo trắng."

Đã lâu Vương Phượng không thấy Chaeyoung bày ra biểu tình này, lòng nhanh chóng mềm xuống, nói: "Được, dì đi làm cho con. Nhưng tiểu thư đừng xuống lầu, để dì bưng lên. Mấy người dưới lầu vừa vào nhà liền tìm Đại thiếu gia gây phiền toái, rất dọa người."

"Được!" Chaeyoung khoa tay múa chân tạo dáng ok.

Chờ Vương Phượng rời đi, Chaeyoung nhanh chân chạy vào phòng thay áo ngủ, sau đó xuống lầu.

Vừa tới lầu một, thì nghe có người nói: "Park thiếu gia, chúng tôi cũng không cần gì khác, hạng mục Long Thủy Loan có thể chia cho chúng ta chút canh là được, chuyện này tuyệt đối không truyền ra ngoài..."

Chaeyoung bước xuống nhanh hơn. Tới phòng khách, thấy Park Tri Hành ngồi ở vị trí chủ vị, bên kia là La Dương Tranh, mẹ kế Lisa - Lý Hạ Di, La Trị còn có... Lisa?

Chaeyoung nhìn sau lưng Lisa, thầm nghĩ tại sao lại gặp mặt nữ chính?

"Chaeyoung! Rốt cuộc cũng chịu xuất hiện!" La Trị là người đầu tiên nhìn thấy Chaeyoung, hắn lập tức đứng dậy hét lớn.

Park Tri Hành quay đầu, thấy Chaeyoung đứng đó, mày đang nhăn liền giản ra: "Không phải dặn dì Vương nói em đừng xuống đây sao?"

Chaeyoung bước tới, tầm mắt đảo qua người La Trị, lãnh mạc nói: "Dì Vương có nói nhưng em muốn nhìn một chút xem ai dám tới nhà chúng ta lớn giọng như vậy!"

Park Tri Hành lên tiếng: "Ồn đến em?" Sớm biết thế này đã không cho bọn họ vào cửa.

Chaeyoung lắc đầu. Ngay sau đó quay đầu nhìn người yên tĩnh ngồi đó, cười phất tay nói: "Lại gặp mặt, La tiểu thư!"

Lisa gật đầu chào ngược lại. Động tác nàng nhẹ nhàng tao nhã, so với ba người còn lại, giống danh môn vọng tộc hơn.

Một người đang tò mò không biết hai người này quen biết khi nào, hơn nữa vừa nhìn có vẻ rất quen thuộc.

Chaeyoung đáp lời: "Không biết hôm nay La tiểu thư tới đây là vì việc gì?"

Không cho Lisa cơ hội mở miệng, La Trị chen vào nói: "Có việc gì? Hừ, việc cô làm còn không biết hay sao?"

Park Tri Hành nghe LaTrị nói, nãy giờ vẫn luôn kìm chế giờ phút này lạnh lẽo phát ra toàn thân, trầm giọng nói: "La Dương Tranh!"

La Dương Tranh cười mỉa: "Park thiếu gia?"

Park Tri Hành: "Quản con trai ông cho tốt!"

Lý Hạ Di ngăn cản La Dương Tranh đang muốn lên tiếng xin lỗi, tự mình cười nói: "Park thiếu gia, Tiểu Trị mất khống chế là có nguyên nhân, cho dù là ai bị người khác hảm hại như vậy, sao có thể bình tĩnh được!"

Chaeyoung nghiêng đầu thấp giọng hỏi: "Vị này đang nói gì?"

Lý Hạ Di thấy Chaeyoung không biết mình là ai, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ: "Tôi và Park tiểu thư nói thẳng đi, ngày hôm qua ly rượu cô đưa Tiểu Trị nhà tôi có hạ mị dược, làm Tiểu Trị mất hết thể diện. Nhưng tại sao bên trong rượu lại có mị dược, có lẽ Park tiểu thư nên có chúng tôi một lời giải thích!"

Chaeyoung nhíu mày: "Mị dược?" Lẩm bẩm một câu sau đó quay đầu nhìn về phía Park Tri Hành: "Anh hai, em không biết lời dì này nói có ý gì?"

Lý Hạ Di nghe Chaeyoung gọi mình là 'Dì này', trong lúc nhất thời lời muốn nói nghẹn ở cổ họng.

"Cô đừng ngụy biện!" La Trị tức tới mức dậm chân nói: "Rõ ràng cô nhìn thấy."

"Thấy cái gì?"

"Cô thấy tôi bỏ..." Nửa câu sau La Trị không thể nói ra, lúc này hắn mới phát hiện mình bị Chaeyoung chơi khâm.

Chaeyoung lộ ra biểu tình bừng tỉnh. Kế tiếp đi qua chỗ Lisa ngồi xổm xuống, duỗi tay nắm vạt áo Lisa, ngay khi cô liếc mắt nhìn xuống lập tức cúi đầu ôn nhu khóc nức nở: "La tiểu thư, tôi... Tôi chỉ đem ly rượu của cô kính chú La, nhưng chú La không thể uống rượu nên La Trị uống thay cho chú Tạ."

Chaeyoung nói đứt quãng, bộ dáng ủy khuất làm người đau lòng: "Tôi không biết bên trong ly rượu có... Có mị dược như dì này nói. Hơn nữa tôi cũng không thấy La Trị bỏ thứ đó vào ly... Hắn bôi nhọ tôi!"

Nếu những người ngồi đây có xem quyển tiểu thuyết, sẽ cảm thấy ngữ khí hiện giờ của Chaeyoung quen thuộc vô cùng. Hương vị của một bạch liên hoa chính hiệu.

Kiếp trước nàng thường xuyên dùng cách này để bôi nhọ Lisa trước mặt Lục Cảnh Thần. Chẳng qua hiện tại thay đổi thành biện minh với Lisa.

Lisa nghe xong, giật mình: "Rượu của tôi?"

Chaeyoung gật đầu: "Ân."

Lisa phát ra tiếng cười nhạo, bất quá âm thanh rất thấp, chỉ có một mình Chaeyoung gần nàng nhất mới nghe được.

Lisa đứng dậy khỏi sô pha, nói với Park Tri Hành: "Park tiên sinh, thật ngượng ngùng, vốn dĩ tôi tưởng bọn họ bôi nhọ Park tiểu thư, nhưng thì ra là chuyện trong gia đình, quấy rầy rồi."

Hôm nay La Trị vừa xuất viện về nhà, nhưng mới về được một tiếng thì ba miệng một lời thông báo muốn tới Park gia đòi công đạo.

Lisa hỏi tại sao, bọn họ nói La Trị trúng mị dược là do Chaeyoung bỏ thuốc, vì muốn lên giường với La Trị. Nhưng lại nhớ lầm phòng 01 và 02, làm La Trị đi nhầm vào phòng của Lục Cảnh Thần, sau đó bị Lục Cảnh Thần cho người ném khỏi khách sạn.

Lisa...?

Tuy hôm qua mới gặp Chaeyoung lần đầu tiên, nhưng cô có thể khẳng định, khiếu Park mỹ của Chaeyoung tuyệt đối không có vấn đề. Không biết ai cho bọn họ tự tin, cảm thấy Tam tiểu thư Park gia để ý muốn lên giường với La Trị?

Nhờ tờ giấy dán trên ly nước tối qua, nên ấn tượng của Lisa đối với Chaeyoung không tệ. Nên cô cố ý gọi điện tới bệnh viện báo nghỉ một ngày, đi theo coi ba người này tới Park gia nháo cái gì, nếu làm lớn chuyện cô sẽ lên tiếng ngăn cản. Nhưng điều khiến Lisa bất ngờ hơn là đi một vòng lớn lại quay về chỗ cô.

Nói xong, Lisa chuẩn bị rời khỏi Park gia, nhưng La Trị nhanh chân ngăn lại: "Lisa, cô có ý gì? Thế nào gọi là chuyện trong nhà? Ý cô là tôi hạ dược vào ly rượu của cô? Một người ngoài như nàng nói mà cô cũng tin như vậy sao?"

Lisa không nói hai lời, lấy điện thoại trong túi ra, đặt giữa hai người nói: "Tôi vừa mượn được thứ này còn chưa kịp xem kỹ, vốn dĩ muốn đưa cho Park thiếu gia để chứng minh Park tiểu thư không hạ dược Tiểu Trị, nhưng không biết thế nào giờ đây lại dùng cho bản thân, em nói em không có làm, vậy chúng ta cùng xem video để biết rõ chân tướng."

Trong mắt La Trị tràn ngập khinh miệt, không kiên nhẫn nói: "Đây là cái gì?"

"Video camera quan sát buổi tiệc tối hôm qua."

Toàn bộ phòng khách yên tĩnh.

La gia ngoại trừ Lisa thì biểu tình ba người còn lại khó coi trong tức khắc. Park Tri Hành vẫn ngồi ở vị trí gia chủ, thâm thúy nhìn Lisa.

Vài phút sau, Chaeyoung đánh vỡ phần an tĩnh này, nàng đi tới chỗ Lisa, nói: "La tiểu thư, cám ơn cô tin tưởng tôi." Chaeyoung nghe rõ ràng lời Lisa nói lúc nãy. Hơn nữa nàng biết rõ video theo dõi này tuyệt đối không phải mượn. Nhìn cách Lisa trang điểm, xem ra cô chuẩn bị đi làm thì bị ba người kia kéo tới đây, làm sao có thời gian tới khách sạn trích xuất video camera?

Cho nên... Đừng quên, Lisa là một hacker đẳng cấp!

Mà muốn lấy video theo dõi buổi tiệc làm gì? Vì muốn chứng minh trong sạch cho Chaeyoung. Lúc này Chaeyoung cảm động cực kỳ.

Tác giả có lời muốn nói: Chaeyoung suy xét có nên lấy thân báo đáp hay không???



OC: mn cmt cho zui nhà zui cửa ha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro