Chương 38: Anh à, em thích anh, em yêu anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáu năm trước, Kỷ Vọng mới mười chín tuổi, trải qua chuyện bạn trai thay đổi từ Omega thành Alpha, hiện tại lại “bị chia tay”, nhất thời nằm trên giường, không biết nên phản ứng thế nào.

Không giống như lời nói bốc đồng, Kỳ Bạc Ngôn mặc quần áo nhưng không rời đi, đứng sững tại chỗ, liếc mắt nhìn bên giường.

Thấy Kỷ Vọng vẫn không nhúc nhích, Kỳ Bạc Ngôn cuối cùng bước tới cửa, đóng sầm cửa phòng ngủ.

Kỷ Vọng định đứng dậy đuổi theo, nhưng bị đau thắt lưng buộc phải nằm lại trên giường, bất lực nghĩ, chuyện này thật nực cười, đây là chia tay sao?

Đầu óc anh bây giờ đang rối bời, vừa nhận cú sốc quá lớn, anh không thể ngay lập tức đưa ra câu trả lời Kỳ Bạc Ngôn muốn, nhưng điều này không có nghĩa là anh muốn chia tay.

Quan hệ giữa Alpha và Alpha không phải là chuyện đùa, Kỳ Bạc Ngôn còn trẻ, cảm thấy không quan trọng, nhưng có lẽ sau này sẽ hối hận. Kỷ Vọng lớn tuổi hơn, trong mối quan hệ này cũng ý thức bản thân đảm nhận vai trò có trách nhiệm và kiên nhẫn hơn.

Chuyện mà Kỳ Bạc Ngôn không cân nhắc, anh không thể không nghĩ đến.
Hơn nữa, cho bây giờ, Kỷ Vọng quả thực rất tức giận vì mình bị lừa dối.

Bao gồm cả việc Kỳ Bạc Ngôn tùy tiện nói chia tay khiến anh càng giận hơn.

Bởi vì điều này cho thấy anh coi trọng chút tình cảm của hai người, đối phương không quan tâm đến, thái độ của Kỳ Bạc Ngôn giống như có thể tùy ý đạp nát một mối quan hệ, rồi hủy hoại cho người khác nhìn thấy.

Kỷ Vọng ghét điều này.

Anh lại châm điếu thuốc, chậm rãi rít một hơi, thanh tỉnh đầu óc.

Tiếng bước chân đi vậy mà quay lại, cửa phòng ngủ lại bị đẩy ra, Kỳ Bạc Ngôn xuất hiện ở cửa, tựa hồ định hét lớn một tiếng, nhưng thật ra người này bộ dáng uy phong liệt nhưng giọng điệu của hắn lại yếu ớt: "Thật sự muốn chia tay sao?"

Lúc này, hắn không ghét Kỷ Vọng hút thuốc nữa, Kỳ Bạc Ngôn đạp giày leo lên giường trở lại: "Không phải anh theo đuổi tôi sao? Nói mơ thấy tôi, đối với tôi vừa gặp đã yêu thích, đời này chưa tôi chưa có thích ai như vậy đâu.”
Kỳ Bạc Ngôn lặp lại những lời ngọt ngào mà Kỷ Vọng đã từng nói, không chút ngại ngùng, chỉ đơn giản là nói rõ sự thật, bởi vì hắn tin tưởng tất cả những lời này của Kỷ Vọng.

Kỷ Vọng không biết diễn tả cảm xúc của mình như thế nào, Kỳ Bạc Ngôn giống như không thể đồng cảm với anh, thậm chí không hiểu tại sao anh lại tức giận và khó chịu, anh nói: "Nếu những lời này là nói dối, cậu sẽ cảm thấy như thế nào. "

Kỳ Bạc Ngôn trên mặt lộ vẻ tức giận: "Anh gạt tôi?!"

Kỷ Vọng giống như nhìn một đứa nhỏ đang hồ nháo: "Cậu cũng nói dối tôi."

Kỳ Bạc Ngôn cảm thấy chột dạ, một lúc sau chính đáng nói: "Tôi không hiểu, tôi là Alpha thì sao chứ. Chuyện này có mâu thuẫn với chuyện anh thích tôi à. Anh phát hiện ra tôi là Alpha thì muốn chia tay ngay lập tức, vậy thì anh chỉ thích tôi là một Omega, không phải thích chính tôi, anh lừa dối tình cảm của tôi, chuyện này còn tệ hơn chuyện tôi lừa anh tôi là Omega.”

Kỷ Vọng xoa xoa thái dương: "Cậu thật không có lý lẽ."

Kỳ Bạc Ngôn khẽ nói: “Anh không thể chia tay em.” Nói xong hắn lại nhỏ giọng hơn một chút: “Anh chia tay em rồi, em biết làm sao đây.”

Kỷ Vọng nghe xong liền sững người, không khỏi nhìn về phía Kỳ Bạc Ngôn, thiếu niên rũ mi xuống, không có biểu cảm, nhưng lại vô cùng đáng thương, tựa hồ thật sự rất sợ bị Kỷ Vọng bỏ rơi, rõ ràng lúc nãy vẫn còn mạnh miệng.

Nếu không phải là chuyện lừa gạt, Kỷ Vọng nhất định sẽ mềm lòng, lập tức ôm đại thiếu niên trước mặt dỗ dành thật tốt.

Nhưng Kỷ Vọng kìm lòng: "Tối hôm qua cậu cưỡng gian đánh dấu tôi. Alpha thân thể không dùng để đánh dấu. Lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao."

Kỳ Bạc Ngôn ngay lập tức nói: "Em đã kiểm tra rất nhiều thông tin, đều nói rằng sẽ không gây hại cho cơ thể của Alpha."

Điều này đã được chuẩn bị, hắn đã có tính toán trước.

Kỷ Vọng nhất thời không biết nên nói cái gì, Kỳ Bạc Ngôn lại ôm Kỷ Vọng nằm ở trên giường: "Anh đuổi theo em cũng không dễ dàng, sao lại không cố trân trọng vậy chứ."

Kỳ Bạc Ngôn lại lấn át Kỷ Vọng, áp má lên bụng trần của Kỷ Vọng, xoa nhẹ: "Kỷ Vọng, bởi vì em nói dối anh, cho nên bây giờ anh mới không thích em?"

Hắn nằm trên người Kỷ Vọng, buồn bã nhìn Kỷ Vọng, một lúc sau mắt anh ươn ướt, giống như một giây nữa sẽ khóc.

Kỷ Vọng vì chuyện này mà không nhượng bộ: "Tôi đã nói rồi, cậu phải cho tôi thời gian suy nghĩ."

Kỳ Bạc Ngôn nghe xong, nước mắt trong mắt biến mất như bốc hơi, hắn ngồi dậy, ánh mắt quét khắp người Kỷ Vọng, từ chiếc cổ bị cắn mứt của Kỷ Vọng, lồng ngực tràn ngập vết đỏ, vết bầm nhàn nhạt ở eo anh, hắn liếm môi một cái.

“Anh muốn suy nghĩ bao lâu?” Kỳ Bạc Ngôn hỏi.

Nếu như khi đó Kỷ Vọng có thể khôn khéo hơn, không phải bị hoàn cảnh và tình trạng cơ thể làm giảm độ minh mẫn, anh hẳn có thể ý thức được rằng mình phải né ra.

“Bây giờ vấn đề của chúng ta là anh không thể chấp nhận em là Alpha đúng không?” Tay Kỳ Bạc Ngôn chui vào chăn bông, nắm lấy mắt cá chân của Kỷ Vọng.

Hắn chống tay xuống giường, quỳ gối tới gần Kỷ Vọng, động tác tao nhã, nhưng lời nói lại kiêu ngạo: "Em khác Omega không phải chỉ ở trên giường thôi sao.”

Những lời này quá thô tục, thậm chí còn đánh tráo khái niệm. Alpha và Omega khác nhau về mọi mặt, nhưng Kỷ Vọng không nói được, mặt đã đỏ đến ngất xỉu rồi.

Vì Kỳ Bạc Ngôn giải phóng một lượng lớn tin tức tố vào không khí nên Kỷ Vọng vẫn còn tin tức tố của Alpha trong người, không thể cử động được.

Kỳ Bạc Ngôn cởi cổ áo, mất kiên nhẫn mở từng cái một, thô bạo nắm lấy cổ áo sau, thản nhiên cởi bỏ quần áo.

Thái độ của Kỷ Vọng đối với Kỳ Bạc Ngôn luôn lịch thiệp và kiềm chế, trước đêm qua, anh không có cơ hội nhìn thấy toàn bộ cơ thể của Kỳ Bạc Ngôn.

Nếu nhìn thấy sớm hơn, anh sẽ có cơ hội phát hiện ra rằng Kỳ Bạc Ngôn thân hình không hề mỏng manh, kết cấu đồng nhất, khi tác động mạnh sẽ tràn đầy sức công phá.

Về điểm này, đêm qua Kỷ Vọng đã trải qua rồi.
Anh nằm trên giường, cố gắng lý luận với Kỳ Bạc Ngôn: "Cậu không thể làm như vậy được"

Kỳ Bạc Ngôn khẽ hừ một tiếng, mang theo giọng mũi trêu đùa: "Em có thể."

Anh lại đè Kỷ Vọng: "Em có thể để anh có được hạnh phúc mà Omega không thể cho anh, cực khoái trước giờ chưa từng có."
 
Mang theo cám dỗ và những lời thì thầm đầy kiêu ngạo, Kỳ Bạc Ngôn bắt lấy hai tay Kỷ Vọng ấn xuống đầu giường, ngón tay Kỷ Vọng chạm vào dải băng đen lạnh lẽo trên đầu giường.

Kỷ Vọng nghĩ đến việc Kỳ Bạc Ngôn ghi âm lại đêm qua của bọn họ, rồi phá hủy cuốn băng trước sự chứng kiến của anh.

Tuy rằng cuộn băng đã bị tiêu hủy, nhưng chuyện ghi âm lại vẫn quá nguy hiểm, vật vướng víu trên ngón tay khiến Kỷ Vọng ý thức hơn một chút: "Tôi đã nói là không thích."

Những lời này khiến cho Kỳ Bạc Ngôn dừng lại hành động trong chốc lát, nhưng cũng chỉ là trong chốc lát, Kỳ Bạc Ngôn thản nhiên nắm lấy cà vạt đen dưới gầm giường che mắt Kỷ Vọng: "Anh sẽ thích thôi anh à."

Hắn lật Kỷ Vọng lại, thỏa mãn hôn lên vết cắn sau gáy, đây là đánh dấu của Alpha, cũng là bằng chứng hắn đã đánh dấu Alpha.

Kỳ Bạc Ngôn ám ảnh hít hà mùi thơm dung hợp của tin tức tố, nắm lấy eo Kỷ Vọng: "Anh à, em thích anh, em yêu anh."

Đây là lần đầu tiên Kỳ Bạc Ngôn nói lời yêu, trong tình huống mà Kỷ Vọng không bao giờ nghĩ sẽ xảy ra.

Kỷ Vọng đang quỳ quay lưng lại với Kỳ Bạc Ngôn trong tư thế bắt buộc phải mở rộng cơ thể, cổ đỏ ửng, vành tai đỏ , bả vai đều đỏ ửng, đỏ đến đáng yêu, đến mức Kỳ Bạc Ngôn ý loạn tình mê.

Đáng tiếc rằng chủ nhân của thân thể này chỉ có thể bị chinh phục được thể xác, nhưng trái tim thì không.

Kỷ Vọng nằm ở trên giường, trầm giọng nói: "Chơi trò lưu manh cũng không có ích lợi gì, cậu biết giữa chúng ta có vấn đề."

Anh không đợi Kỳ Bạc Ngôn trả lời mà lại bị "đánh dấu" thêm lần nữa.

Tiếng cười đùa của mọi người khiến Kỷ Vọng định thần lại.

Thật ra vừa rồi anh ấy cũng không nghe rõ mọi người nói gì, chỉ mơ hồ nhớ được Trương Mộ Tiên đang nói chuyện với Kỳ Bạc Ngôn, không ngờ hắn lại sủng ái fan như vậy, sau khi chương trình phát sóng, chắc chắn fan sẽ rất cảm động .

Kỳ Bạc Ngôn nghe xong nói với cameraman bên cạnh: "Lại đây một chút."

“Các Bạc Hà à, những gì tôi nói lúc nãy khiến mọi người rất vui thích đúng không…” Giọng điệu của hắn kéo dài, Kỳ Bạc Ngôn giống như nhìn Kỷ Vọng trong chốc lát, nhưng ngay sau đó, Kỳ Bạc Ngôn đã chuyển ánh mắt đi.

Hắn chăm chú nhìn vào máy quay trước mặt và nở một nụ cười rạng rỡ: "Đáng tiếc là tôi đã nói dối rồi."

"Tôi kết hôn nhất định sẽ thông báo cho mọi người trước tiên, mọi người cũng nhanh chóng dập tắt hy vọng đi.”

“Đừng có suốt ngày nghĩ đến chuyện viển vông, học tập cho tốt, làm việc chăm chỉ, cũng yêu đương thật tốt.”  Sau khi ngược fan, Kỳ Bạc Ngôn lại gảy đàn, hắn lúc này đàn bài [Trong mộng cái gì cũng có].
  
Trương Mộ Tiên không ngờ Kỳ Bạc Ngôn vừa nói xong liền trở mặt, bất giác dở khóc dở cười,

Còn Đoạn Âm Vũ bên cạnh thì ghen tị với Kỳ Bạc Ngôn, muốn nói gì thì nói, căn bản không có chút kiêng kỵ.

Trước đó anh ấy đã hỏi người đại diện của mình rằng liệu anh ấy có thể đi theo con đường Kỳ Bạc Ngôn hay không, cũng không cần giống y như vậy.

Người đại diện trực tiếp ‘đá’ thẳng vào Đoạn Âm Vũ  nói: "Cậu tưởng xây dựng hình tượng như Kỳ Bạc Ngôn là dễ phát triển hả? Cậu không biết anti fan của hắn rất điên dại à! Người yêu thích hắn và ghét hắn đều rất tiêu cực, đừng chỉ có nhìn vẻ ngoài hào nhoáng của hắn, tôi khẳng định với cậu nếu hắn xảy ra chuyện gì, chắc chắn sẽ rơi xuống rất thê thảm từ trên thiên đường."

Đoạn Âm Vũ chỉ cho rằng người đại diện lo lắng thật vô lý, cậu ở trong giới giải trí chưa từng nghe qua tính xấu của Kỳ Bạc Ngôn có thể hủy hoại sự nghiệp diễn xuất của hắn.

Có thể có nhiều scandal hơn, nhưng những tin tức ngoài lề này khó mà phân biệt được là thật hay giả, hơn nữa yêu đương có gì sai, Đoạn Âm Vũ muốn tự mình nói ra, nhưng không có cơ hội.

Chu Sơ Tuyết lúc này mới chủ động hỏi: "Đàn anh, em đã tò mò chuyện này lâu rồi. Hình xăm trên cổ tay của anh có ý nghĩa gì đặc biệt không?"

Kỷ Vọng vừa lấy lại được chút tinh thần thì bị hai tiếng hình xăm làm giật mình. Không nói đến ý nghĩa của hình xăm, nhưng anh sợ vết sẹo trên tay Kỳ Bạc Ngôn sẽ khiến người ta nhìn vào càng suy đoán.
   
Kỳ Bạc Ngôn không thể hiện quá nhiều mà lấy tay che cổ tay: "Nó có một ý nghĩa đặc biệt."

Hắn trầm mặc, hiếm khi lộ ra vẻ ôn nhu: "Đây là thần hộ mệnh của anh, là tín ngưỡng độc nhất vô nhị."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro