Anh gặp được cô, cùng kết giao!?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Ai?” Ngồi ở trên bàn lên mạng Nhiêu Kỳ kêu lên: “Không phải đâu……”

“Làm sao vậy?” Tần Thư nhìn cô liếc mắt một cái.

“Này mặt trên nói Lệ đại thần hắn……” Nhiêu Kỳ một bên xem một bên nói: “…… Hắn giống như có người yêu thích rồi……”

“……”

Toàn phòng mọi người đều biết, Nhiêu Kỳ siêu thích dạo trường học BBS, mỗi ngày tìm hiểu chút, quả thực là…… Bát quái đến cực điểm!

Mạch Dư Hàm hỏi: “Ai a?”

“Không biết a……” Nhiêu Kỳ trả lời.

Có người thấy liền đưa tin, sự tình là: khoa luật(*) Hoa Viên Sùng Dục hướng Lệ Tuân thổ lộ bị cự tuyệt, hơn nữa Lệ Tuân nói hắn có người yêu rồi.

(*) Trong bản cv để chịu trách nhiệm hệ, lại không tìm thấy bản trung nên đành đổi lại một ngành khác. Nếu bạn nào tìm được thì báo cho mình, mình sửa lại

“Nói không chừng liền một lấy cớ.” Tần Thư phát biểu cảm nghĩ, “Lại nói, bọn họ hai cái đều là cùng một ngành, ở bên nhau đến nhiều nhàm chán a.”

Nhiêu Kỳ nghĩ nghĩ: “Các cậu nói đại thần thích cái loại nữ sinh gì a?”

“Dịu dàng đại khí đi, cảm giác khí chất tương đối tốt.” Mạch Dư Hàm nói.

“Ai, đáng tiếc tớ không phải phong cách này……” Nhiêu Kỳ bóp cổ tay thở dài, “Đại thần, xem ra chúng ta có duyên không phận a……”

Mạch Dư Hàm nói: “Tiểu Ý không phải rất phù hợp sao?”

“Nói đúng a, nước phù sa không chảy ruộng ngoài!” Nhiêu Kỳ vỗ đùi, phấn khởi.

Tần Thư dội cho cô gáonước lạnh: “Cậu đừng quên, Tiểu Ý cùng Tề Hoàn An chia tay mới được hai ngày. Hơn nữa, cậu xác định cậu ấy thật sự nhận thức Lệ Tuân?”

“……” Thật là tự tự châu ngọc a.

Hôm nay là Lương Thi Ý phòng bọn họ cùng một cái nam sinh phòng khác gặp gỡ có giao tình.

Lương Thi Ý bị buộc không thể không đi thư viện đọc sách.

“Làm ơn, tớ thật sự không nghĩ đi, buông tha tớ đi.” Lương Thi Ý thực buồn rầu.

Nhiêu Kỳ lời lẽ chính đáng nói: “Đảng nói cho chúng ta biết, thà rằng sai sát một ngàn, không thể buông tha một cái, cậu liền phải đi.”

“Đúng vậy, gia thế tốt như vậy người người đều muốn, huống chi cậu vẫn là người cô đơn đâu.” Tần Thư nói.

Lương Thi Ý: “o(>﹏.)

Mạch Dư Hàm: “Σ( ° △°|||)︴……”

***

Vì cái gì nàng cũng nằm cũng trúng đạn……

Người hai phòng gặp nhau ở cửa cùng hội hợp, lớn lên gầy gầy nam sinh kêu Ngô Minh, thoạt nhìn cao cao đại đại kêu Tôn Hạng, kêu Nguyên Bách chính là chàng trai tươi cười như ánh mặt trời, còn có một cái mắt kính văn nhã nam kêu Lý Bân.

Toàn bộ đường đi không sai biệt lắm là hai phòng cùng nhau ăn cơm trưa, lại đi công viên giải trí hoặc là công viên chơi chơi, buổi tối lại đi ca hát gì đó.

Giữa trưa ăn cơm ở nơi gọi là Hồ Tâm Tiểu Trúc, tên thập phần lịch sự tao nhã, nhà hàng này danh tiếng không tồi, thích hợp sinh viên tiêu phí.

Phục vụ sinh dẫn bọn hắn đi đđen ghế lô đặt trước, đi đến nửa đường, phía trước một cái ghế lô đột nhiên đi ra một người, cao lớn thanh tuấn, khí chất lạnh lẽo.

Nhiêu Kỳ hít vào một hơi.

Cáinam sinh kia làm như vô tình thoáng nhìn, ánh mắt đảo qua bọn họ, nhìn thấy Lương Thi Ý khi lại như không thể nhận ra mà nhíu nhíu mày, ngay sau đó liền hướng bọn họ đi tới.

“Hắc, Lệ Tuân, cậu cũng đến đây ăn cơm?” Nguyên bách cười chào hỏi.

Lệ Tuân gật gật đầu, hỏi: “Phòng các cậu như thế nào khuynh sào xuất động(1)?”

(1) Trái ngược với án binh bất động. Tức là vội ra quân, ở đây là đi ra ngoài

Nguyên Bách cười nói: “Chúng ta hai phòng là kết giao, ra ngoài ăn một bữa cơm.”

“Kết giao?” Lệ Tuân mày nâng lên, làm như đang tiêu hóa hai chữ này.

“Ân, không nói nhiều, chúng ta đi vào trước.”

Lệ Tuân nghiêng đi thân mình vì bọn họ nhường đường, ngưng trọng ánh mắt trên mặt Lương Thi Ý dừng một chút, nhìn coi từ nên cạnh chính mình đi qua.

Mới tiến ghế lô ngồi xuống, Nhiêu Kỳ liền kìm nén không được kích động tâm tình túm Mạch Dư Hàm bên cạnh nhỏ giọng nói chuyện.

“Cậu ấy làm sao vậy?” Lương Thi Ý có chút khó hiểu.

Tần Thư cười: “Nha đầu này nhìn thấy thần tượng của mình.”

“Thần tượng?” Lương Thi Ý nghĩ nghĩ, “ Đại thần khoa luật kia?”

Tần Thư gật gật đầu.

Lương Thi Ý nghi hoặc: “Là nam sinh mới vừa rồi sao?”

“Chính là hắn chính là hắn!” Nhiêu Kỳ thò qua tới kích động nói: “Thế nào, có phải hay không thực khốc(2)?”

(2) Ý nói thật đẹp thật lãnh khốc

Lương Thi Ý cẩn thận hồi tưởng một chút bộ dáng người vừa rồi, nói: “Xác thật không tồi, bất quá quá quạnh quẽ.”

Cơm ăn được một nửa, Lương Thi Ý đứng dậy đi toilet.

Ngoài ý muốn, cô ở cửa toilet lại lần nữa thấy cái kia đại thần, hắn dựa vào bên ngoài trên vách tường, cúi đầu, tựa hồ đang đợi người, nghe thấy thanh âm ngẩng đầu lên, hai người tầm mắt chạm vào cùng nhau, hai bên đều là sửng sốt.

Lương Thi Ý xoay người vào toilet, vài phút sau đi ra còn thấy hắn còn ngốc tại chỗ, có chút kinh ngạc.

Cô đi vài bước liền nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập, cánh tay liền bị kéo lại.

“Em còn muốn vào đi sao?”

Lương Thi Ý hơi nhíu mi, tránh ra tay hắn, lui ra phía sau vài bước đề phòng mà nhìn hắn.

Lệ Tuân mày nhăn đến so cô càng sâu: “Em không nhận biết anh?”

“Đại thần khoa luật, phải không?” Lương Thi Ý nói.

Hắn muốn đáp án không phải cái này!

Lệ Tuân xem cô: “Em thật sự không nhớ chúng ta từng gặp qua?”

“Chúng ta từng gặp qua?” Lương Thi Ý có chút kinh ngạc.

Lệ Tuân mím môi: “Xem ra em quên mất.” Giọng nói không chút che dấu mất mát. Dừng một chút hắn lại nói: “Em còn muốn đi kết giao? Đừng đi.”

Lương Thi Ý trong lòng có chút không vui, nhưng vẫn là nói: “Anh có phải hay không nhận sai người?” Nói xong liền muốn đi.

Lệ Tuân nơi nào sẽ làm cô đi, thân mình cao lớn che ở trước mặt: “Không cần đi.”

Lương Thi Ý đi bên nào hắn liền ngăn trở bên đó, hoàn toàn không cho cô một cơ hội chạy thoát.

Lương Thi Ý bất đắc dĩ, xem ra đối phương hôm nay là khăng khăng không cho cô đi rồi, liền lấy điện thoại ra gọi cho Tần Thư: “Uy, Tần Thư, tớ bây giờ có chút việc.”

“Ân, cậu giúp tớ nói lời xin lỗi, cảm ơn.”

Tát điện thoại, Lương Thi Ý thở dài: “Cái này anh vừa lòng đi?” Cô đây là giận dỗi cái gì nha.

Không nghĩ tới hắn cư nhiên cười cười: “Ân.”

Lại hỏi nàng: “Em muốn đi chơi chỗ nào, chúng ta hai người đi.”

Lương Thi Ý vốn dĩ nghĩ, không thể trêu vào chẳng lẽ mình còn trốn không nổi sao, lại bị đối phương nhất quyết kéo tới công viên giải trí.

Ngồi trên bánh xe quay, không gian nhỏ hẹp có vẻ ái muội dị thường.

Lương Thi Ý xấu hổ mà xoay đầu đi xem phong cảnh ngoài cửa sổ, lại nghe người bên cạnh nói: “Lương Thi Ý, em thật sự không nhớ rõ anh?”

Này không phải vấn đề có nhớ hay không sao, mà là cô căn bản là chưa thấy qua hắn a.

Nhiêu Kỳ nói thần tượng cô là khoa luật một người gọi là Lệ Tuân, mà cô đối hắn ấn tượng toàn đến từ Nhiêu Kỳ đối hắn sùng bái, mà vẫn luôn không thấy một thân.

Lời nói trở về, đối phương nếu biết được tên họ cô, nói vậy có khả năng thật sự nhận thức.

Nhưng giả sử cô thật sự gặp qua hắn, sao có thể nhớ không được, nam sinh xuất sắc như vậy.

Lệ Tuân thấy cô bộ dáng mê hoặc, chỉ là tự giễu mà cười cười, liền không hề hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro