| Chương 54.2 | Ký ức độc nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khương Yến rốt cục vẫn đồng ý cho Từ Gia ra nước ngoài gặp Vệ Lăng Dương, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có cô đi cùng, cô lo cậu một mình sang đó không an toàn.

Nửa tháng sau, hai người cùng bay sang Mỹ.

Khi máy bay đáp xuống sân bay, Khương Yến cùng Từ Gia ra ngoài đón xe, báo địa chỉ bệnh viện.

Tới nơi, Khương Yến định vào rồi lại bị Từ Gia giữ chặt:

"Mẹ, con có thể vào một mình không?"

"Một mình con mẹ lo." Khương Yến nhíu mày, hiển nhiên không đồng ý.

"Đừng lo, con sẽ ra nhanh thôi." Giọng Từ Gia rất bình thản, lại mang theo sự cố chấp.

Khương Yến cân nhắc, cũng hiểu mình nên cho cậu và Vệ Lăng Dương không gian ở với nhau, thành thử nói:

"Vậy được rồi, mẹ ở quán cafe vừa đi ngang, có việc thì gọi điện cho mẹ."

"Dạ." Từ Gia đáp.

Khương Yến đi, Từ Gia vào bệnh viện, trước đó đã hỏi dò phòng bệnh Vệ Trọng Tề ở.

Khi vào thang máy, nhìn số tầng dần dần nhảy lên, Từ Gia cảm nhận được mồ hôi ra đầy lòng bàn tay, tần suất tim đập cũng nhanh hơn, sau gần hai tháng Vệ Lăng Dương đi, cuối cùng cậu cũng vượt đại dương đến đây gặp hắn.

Thang máy dừng ở tầng 16, cậu đứng tại chỗ mấy giây, ổn định lại nhịp tim mới bước ra, băng qua hành lang thật dài đến phòng bệnh Vệ Trọng Tề ở góc cuối. Khi gần đến nơi, bước chân cậu chậm lại, ngoài kích động không thể áp chế là cảm giác luống cuống chẳng biết làm sao.

Cậu không biết liệu thấy mình Vệ Lăng Dương có vui không, không biết có trách mình mãi không chịu liên lạc với hắn không, có trách mình không nghe điện thoại của hắn không.

Đã lớn từng này, đây là lần đầu cậu không dám chắc chắn như vậy.

Trong lúc cậu do dự, cách phòng bệnh còn mấy mét, cậu bất giác ngừng bước, phân vân không biết có nên muộn chút rồi vào hay không.

"Tình huống không được tốt lắm, cô ấy thường xuyên hốt hoảng, có khi gọi mà không thấy trả lời ..."

Ngay lúc cậu do dự, bên cạnh truyền tới tiếng Trung của đối phương, có vẻ đang thảo luận bệnh tình của ai đó, có điều cậu không để bụng nhiều, hít một hơi thật sâu rồi dợm bước, tiếng nói quen thuộc ngay sau đó khiến cậu cố định tại chỗ.

"Đã uống thuốc chưa? Bình thường ăn cơm thế nào?"

Giọng nam mệt mỏi mang âm sắc thiếu niên pha lẫn thanh niên, đó là giọng nói Từ Gia cực kỳ quen thuộc, thường xuyên vang lên bên tai những lúc bất chợt.

Là giọng của Vệ Lăng Dương.

Từ Gia ngẫm lại đã bao lâu cậu không được chính tai nghe giọng hắn rồi, có lẽ chưa tới hai tháng, mà lại có cảm giác như đã trôi qua mấy đời.

Cậu lần theo giọng nói nhìn sang, nhìn thấy người mình nhớ nhung vô vàn ngay lối rẽ.

Vệ Lăng Dương đang nói chuyện với một người phụ nữ trung niên, Từ Gia nghe một hồi mới biết họ đang nhắc tới Hà Mẫn Ngọc. Từ cuộc nói chuyện cậu biết, từ khi đến Mỹ tình trạng sức khỏe của Hà Mẫn Ngọc luôn không được tốt, người phụ nữ nói cô thường xuyên hốt hoảng, dễ quên, thường hay ngẩn người, không có phản ứng quá lớn với bên ngoài.

"Em biết rồi." Vệ Lăng Dương gật đầu, dặn dò, "Chị Ngô, em thường ở bệnh viện suốt, nhờ chị chăm sóc mẹ giúp em, nhớ nhắc bà uống thuốc đúng hạn, có chuyện gì thì báo em biết kịp thời."

"Chị hiểu, em yên tâm đi." Chị Ngô đáp.

Vệ Lăng Dương lại dặn dò chị Ngô mấy câu, sau đó rời khỏi hành lang bên kia, Từ Gia không chút nghĩ ngợi đi theo.

Cậu theo sau Vệ Lăng Dương, nhìn hắn ra bệnh viện, đứng ở ven đường một hồi, rồi móc một điếu thuốc từ trong túi quần cho vào miệng.

Từ Gia đứng một bên nhìn hắn, nhờ cây cối che chắn mà Vệ Lăng Dương không phát hiện ra cậu.

Cách nhau mấy mét, cậu có thể thấy rõ đường nét trên gương mặt Vệ Lăng Dương, trưởng thành hơn trước kia, và cũng gầy hơn trước kia một ít, hắn mặc áo len màu xám đậm, tư thế đứng không kiên cường như mọi ngày mà hơi cong lưng, cả người mang theo mệt mỏi rõ rệt.

Cậu nhớ trước đây Vệ Lăng Dương không biết hút thuốc, khi nam sinh khác trốn giáo viên lén hút thuốc, Vệ Lăng Dương còn chê mùi khói khó ngửi, hiện giờ động tác của hắn lại thành thạo như làm bạn lâu dài với khói thuốc.

Nhìn hắn hơi cong lưng, Từ Gia khó chịu cực kỳ, sinh mệnh vô thường dường như bẻ cong lưng người yêu cậu, mà cậu lại chẳng giúp được gì cho hắn.

Vệ Lăng Dương không hay Từ Gia đang ở phía sau, hắn châm thuốc, nghiêng đầu hút một hơi thật sâu rồi phà khói ra, một tay cầm thuốc, một tay day mi tâm, nhớ lời chị Ngô vừa nói với mình thì mi tâm càng nhíu chặt.

Đến Mỹ đã gần hai tháng, tuy thương thế của ba hắn đã ổn định hơn so với khi còn ở trong nước, song đến giờ vẫn không có dấu hiệu thức tỉnh, chỉ có thể chờ kỳ tích xảy ra, trong nỗi chờ đợi vô vọng, tinh thần mẹ mình cũng dần xuất hiện hỗn loạn rất nhỏ, bình thường hắn phải ở bệnh viện chăm sóc ba, chỉ có thể mời chị Ngô ở nhà chăm sóc mẹ hắn.

Hắn đứng ở ven đường hút hết một điếu thuốc, rồi duỗi tay đón xe đi.

Nhìn xe tuyệt trần rời đi, Từ Gia không tiếp tục theo sau, cậu trở lại bệnh viện đi tới phòng bệnh của Vệ Trọng Tề.

Dù không gặp Vệ Lăng Dương, cậu vẫn nên đến thăm hai vị trưởng bối.

Trong phòng bệnh, Vệ Trọng Tề vẫn nằm hôn mê, Hà Mẫn Ngọc ngồi trên ghế cạnh giường bệnh kéo tay y nói chuyện, thủ thỉ chuyện hai người khi còn trẻ, nhận ra có người vào, cô ngẩng đầu, thấy là Từ Gia thì rõ là ngẩn người:

"Gia Gia?"

"Dì Mẫn." Từ Gia gọi cô một tiếng, mang thức ăn dinh dưỡng đặt lên bàn.

"Là con thật sao?" Kinh ngạc qua đi, Hà Mẫn Ngọc vui mừng kéo tay cậu, "Dì Mẫn không nhìn lầm chứ? Sao con đến đây?"

"Con đến thăm dì và chú." Từ Gia cầm ngược lại tay cô, "Dì khỏe không ạ?"

"Rất khỏe, rất khỏe." Hà Mẫn Ngọc cười nói, vết chân chim ngay khóe mắt hiện rất rõ ràng.

Thấy Từ Gia đến cô rất vui, thân thiết kéo tay cậu trò chuyện, ngay cả chị Ngô nhắc cô uống thuốc cũng không muốn ngừng, cuối cùng vẫn do Từ Gia khuyên cô mới uống.

Không muốn để Khương Yến chờ lâu, ngồi với Hà Mẫn Ngọc một hồi, Từ Gia liền cáo từ, Hà Mẫn Ngọc không nỡ mà kéo tay cậu:

"Sao đi nhanh vậy? Không ở lại thêm chút nữa sao? Tối nay dì Mẫn về nấu cơm, con ăn cơm rồi hẵng đi?"

"Không được, mẹ vẫn còn đang chờ con." Từ Gia uyển chuyển từ chối, cậu sợ nếu mình còn ở lại, lỡ đâu nhìn thấy Vệ Lăng Dương cậu không nỡ đi thì biết làm sao.

"Dương Dương thì sao, con không đợi nó về ư?" Hà Mẫn Ngọc hỏi.

"Không đợi." Từ Gia cười lắc đầu, "Qua thăm dì với chú rồi con về."

Khi nghe cậu nói không đợi, trái tim căng thẳng của Hà Mẫn Ngọc buông lỏng, đồng thời lại thấy đau lòng, biết rõ Từ Gia cố kỵ chuyện đã đồng ý với mình nên mới nói vậy, cũng biết cậu vượt ngàn dặm đến đây không chỉ để thăm mình với chồng là thôi, nhưng biết rõ như thế, cô vẫn không thể cho qua quan hệ hai người, chỉ có thể dùng đôi mắt áy náy nhìn đứa trẻ này.

Ánh mắt cô rơi vào trong mắt Từ Gia, cũng khiến cậu hiểu rằng bất kể thế nào, cô vẫn không thể chấp nhận mình.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Từ Gia gọi Khương Yến, hai người tìm chỗ ở một đêm rồi hôm sau về nước.

Trước khi về, Khương Yến hỏi cậu:

"Muốn đến bệnh viện không?"

"Không đi." Từ Gia lắc đầu, qua cuộc nói chuyện hôm qua với Hà Mẫn Ngọc, cậu thấy rõ trạng thái tinh thần của cô không được tốt lắm, đôi khi lặp lại một chuyện mấy lần vẫn không phát hiện.

Nếu nói trước đó cậu từng có ý định gặp Vệ Lăng Dương, thì giờ đây, sau khi thấy tình trạng của Hà Mẫn Ngọc, cậu đã không thể bước thêm bước nữa.

Từ nước Mỹ về, Từ Gia lại bệnh một trận, sốt cao 39 độ mãi không lùi, thiêu cháy cả người cậu đến thần trí mơ hồ, tựa như đáy lòng có gì đó bị đốt thành tro bụi.

Vất vả dùng phương thuốc dân gian ép cho bớt sốt, cậu vẫn ho khan liên hồi, uống thuốc tây không có hiệu quả, Khương Yến lại dẫn cậu đi khám trung y, bác sĩ kê mấy đơn thuốc bảo cậu về nhà uống liên tục mấy ngày, mặc dù có chút khởi sắc nhưng tác dụng không lớn.

Theo lời của bác sĩ thì tâm bệnh cần thuốc chữa cho tâm.

Ngày 2 tháng 6 là sinh nhật Từ Gia, đúng ngay chủ nhật nên không cần đi học, 8 giờ 20 tối, điện thoại bàn trong nhà vang lên, đến từ số đường dài quốc tế, vừa vang lên một tiếng, Từ Gia ngồi bên cạnh đã bắt máy.

"Alo." Cậu cầm điện thoại, dẫu biết rõ là ai vẫn khẽ hỏi một câu, "Xin chào?"

Đầu bên kia điện thoại im lặng mấy giây, sau đó truyền tới giọng nói quen thuộc,

"Phải Gia Gia không?"

"Phải." Từ Gia đáp.

"Anh là Dương Dương."

"Em biết."

Từ Gia ra đời vào 8 giờ 20 tối, mấy năm qua, năm nào Vệ Lăng Dương cũng canh giờ chúc cậu sinh nhật vui vẻ.

Năm nay cũng không ngoại lệ.

"Sinh nhật vui vẻ." Vệ Lăng Dương ở đầu kia điện thoại nói, "Xin lỗi vì năm nay không thể trải qua cùng em, tạm thiếu nợ vậy, sau này về sẽ bù đắp cho em nhé."

"... Được."

Biết rõ chuyện sau này không ai có thể đoán trước, song giờ phút này Từ Gia không thể thốt ra chữ không.

Kỳ thi vào đại học kết thúc, Từ Gia không có hứng thú đi trượt băng cùng bọn Chu Tử Dao, về nhà liền chìm trong mơ màng ngủ hai ngày, sau khi tỉnh thì thân thể khỏe lại một cách bất ngờ.

Ngày 10 tháng 6, nhà trường tổ chức tiệc mừng họ tốt nghiệp cấp 3.

Ban đêm, Từ Gia ngồi trên ghế đặt giữa sân khấu, cậu không ăn mặc quá cầu kỳ, chỉ mặc một chiếc áo thun màu trắng đơn giản, ôm đàn ghi-ta bằng gỗ vào trong ngực, sắc mặt tái nhợt như vừa bệnh nặng mới khỏi.

"Ký ức độc nhất." Cậu đỡ mic nói với bên dưới, sau đó thầm thêm một câu, "Bài hát này, tôi tặng cho mình."

"Quên mất đã chia cách biết bao ngày

Từng thích một người ngắm mưa rơi

Không liên lạc, cô đơn như đan xen vào nhau

Muốn hạnh phúc nhưng lại không đủ sức

Mưa nước mắt của thế giới này như một thước phim hỗn loạn

Khiến em hiện giờ đáng thương đến tận cùng

Thật xin lỗi vì không ai có cỗ máy thời gian

Đã kết thúc thì chẳng thể quay lại như trước ..."

Từ Gia khẽ gẩy đàn, lần biểu diễn này hoàn toàn khác với lần cậu hát tặng Vệ Lăng Dương 《Tình yêu giản đơn》ở quán bar, không có nụ cười dịu dàng ngày ấy, và cũng chẳng có thiếu niên cười nhìn cậu dưới sân khấu, cậu nhìn về trước, lại như chẳng thấy được gì.

"Em hy vọng anh là ký ức độc nhất của em

Chôn kín vào đáy lòng, mặc kệ người khác nói khó nghe thế nào

Hiện giờ em chỉ có một việc, là anh, cho em một nửa tình yêu ..."

Cậu từng hứa với Vệ Lăng Dương rằng, vào tiệc tối tốt nghiệp cấp 3 sẽ cùng hát 《Thích cậu》 dành tặng cho nhau.

Hiện giờ chỉ còn lại mình cậu hát 《Ký ức độc nhất》.

Vệ Lăng Dương, em tốt nghiệp rồi.

Con đường sau này, chỉ còn lại mình em cất bước.

......

Sau khi tốt nghiệp cấp 3, Từ Gia đi B thành, Lục Đình Xuyên và Cận Hạo đến A thị, Chu Tử Dao cùng Chu Vu ở lại H thị, Lương Tú Tú cùng Phùng Nhuệ đi T thị.

Thịnh yến mang tên "thanh xuân" của họ cuối cùng kết thúc bằng tình cảnh đường ai nấy đi.

[ Hết phần thiếu niên ]

_____

Tác giả nói:

Cuộc sống dạy bọn họ trưởng thành, tình yêu dạy họ có trách nhiệm, nhưng chia ly không có nghĩa là kết thúc mà là một sự khởi đầu khác, như thế lần gặp gỡ tiếp theo mới có thể bước về phía nhau càng thêm vững vàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro