Chương 43: Thuốc gây ảo giác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CÓ BIẾN NHA MỌI NGƯỜI
_____________________________

Quá khứ ùa về lại khiến cô cảm thấy đau lòng hơn. Một giọt lệ trong suốt vô thức từ khóe mắt cô chảy dài xuống gò má

Điền Chính Quốc ngẩn mặt bỗng thấy cô đột nhiên khóc như thế. Vốn nghĩ là cô khó chịu hay đau ở chỗ nào trên cơ thể nên lo lắng

" Em sao thế? Không khỏe chỗ nào hay sao, hay là đau chỗ nào? "

Cô khẽ lắc đầu

" Vậy tại sao lại khóc? "

Cô ngẩn người một giây sau đó lại đưa tay lau nước mắt. Nước mắt cô đã rơi khi nào...vì sao cô lại không biết?

" Em không sao...chỉ là tự nhiên nhớ một số chuyện trong quá khứ nên mới như thế "

Cô khẽ cười nhìn anh, cô không muốn anh lo lắng cho cô

Anh nghe cô nói. Lại hiểu lầm, nghĩ rằng cô chính là nhớ về chuyện của cô và Kim Hữu Khiêm trước kia

Lạnh nhạt nói:

" Chuyện trước kia đã qua rồi thì cho nó qua đi, em nhớ làm cái gì? "

" Em...cũng không muốn! "

" Ăn sáng! "

Anh tỏ ra vẻ khó chịu, thốt ra miệng chỉ hai chữ ngắn gọn sau đó tiếp tục dùng bữa...thật mất hứng!

Cô cũng không hiểu vì sao anh lại tức giận như thế. Rõ ràng ban đầu không phải là rất vui vẻ hay sao? Lại bắt đầu thay đổi thất thường như thời tiết nữa rồi. Cũng rất muốn hỏi lí do vì sao anh tức giận nhưng cũng lười nên thôi...

Ăn xong bữa sáng, công ty vì có chuyện gấp nên anh phải đến công ty

Trong nhà chỉ còn mỗi cô. Vì không có chuyện gì để làm, cô cũng đang nhớ đến cha mẹ nên quyết định sẽ mua vài thứ và đến viếng thăm họ

...

" Chủ tịch, Phác tiểu thư vừa ra ngoài. Họ nói rằng cô ấy mua vài thứ rồi đi đến khu nghĩa trang "

Khu nghĩa trang? Cô ấy là đi thăm ai ư...?

Bây giờ Thái Anh ra ngoài, mà Điền Chính Quốc lại đến công ty. Có lẽ mình nên tiến hành kế hoạch, càng để lâu cũng không phải là cách!... Thái Anh, chờ anh. Chúng ta nhất định sẽ cùng nhau trở lại như ban đầu. Em đừng hận anh...

Ở khu nghĩa trang. Nơi đây hiu vắng vốn không có một bóng người

Có một người phụ nữ xinh đẹp, mang nét trẻ trung đáng yêu đang đứng trước hai ngôi mộ lớn trước mặt

Cô chỉ đi một mình, vốn không có ai đi cùng. Cô chỉ muốn đến nơi đây một mình nên không cho người Điền gia đi theo

Trên tay cầm hai bó hoa và nén hương. Cô đặt bó hoa xuống trước ngôi mộ, cũng bắt đầu đốt nén hương cho cha mẹ của mình

" Cha, mẹ. Con đến thăm hai người đây. Con xin lỗi vì đã rất lâu không cùng ca ca đến thăm hai người. Ca ca bận bịu không thể đến, hai người đừng giận anh ấy nhé! "

Hai ngôi mộ luôn luôn sạch sẽ bởi vì nơi đây thường có người lau chùi quét dọn. Cũng không phải là không có nén hương cho họ. Anh trai đã thường xuyên cho người đến thắp nấy nhan và cũng có cúng điếu

" Cha mẹ vẫn khỏe chứ? Con và anh rất khỏe. Hai người biết không, anh ấy đã ba mươi hai tuổi rồi mà đến ngay cả một mối tình cũng chưa có. Con lo sợ anh ấy sẽ không có vợ đấy, ca ca chỉ biết lo cho công việc vốn không muốn yêu đương. Con mong hai người sẽ phù hộ cho anh ấy sớm có một cô vợ rước về...hai người hãy phù hộ cho chúng con nhé.. "

Sau khi viếng thăm cha mẹ xong thì cô cũng trở về. Trên đường trở về thì vô tình gặp Kim Hữu Khiêm

" Thái Anh em đi đâu sao? Có cần quá giang anh một chuyến không? "

Cô suy nghĩ một chút cũng dễ dàng đồng ý. Đi bộ từ nãy đến giờ cô cũng cảm thấy mệt rồi

Kim Hữu Khiêm trong lòng vui mừng vì cô đã đồng ý lên xe để anh đưa đi nhờ một đoạn

" Em...dạo này vẫn tốt chứ? "

" Vẫn tốt, cảm ơn! "

"... Thái Anh, anh cũng không có thường xuyên gặp em. Có thể mời em đi ăn một bữa cơm không? Coi như bạn bè lâu ngày gặp lại, cùng nhau dùng bữa cơm chẳng hạn "

" Tật ngại quá, tôi vừa dùng bữa với chồng tôi xong! "

" Vậy thì chúng ta đi uống nước đi. Được không? "

" Được thôi! "

Cô cuối cùng cũng chấp nhận lời đề nghị của anh. Tuy rằng cô đối xử với anh đã không còn như trước, lạnh nhạt đối với anh nhưng anh sẽ không để tâm điêu đó. Bởi vì anh nhất định sẽ đem cô trở về lại bên mình

Kim hữu Khiêm chở cô đến một quán nước. Kế bên chính là khách sạn Heaven. Cô đã không biết khách sạn này thuộc dưới quyền sở hữu của Điền thị

" Lần này tôi mời anh, lần trước cảm ơn vì đã giúp tôi! "

Thái độ của cô vẫn như cũ nói chuyện với anh, anh khẽ cười dịu dàng với cô

" Không sao, em đừng khách sáo như thế! "

Cô chỉ ầm ừ vài tiếng sau đó cũng gọi nước uống

" Xin lỗi tôi cần đi vệ sinh một lát! "

Trong lúc cô đi vệ sinh. Nước uống ngay lúc này cũng đã được đem ra, anh nhân lúc cô chưa quay lại đã nhanh chóng bỏ một viên thuốc vào trong ly nước của cô

Viên thuốc rơi xuống dưới đáy ly nước và sủi bọt lên rồi kết thúc. Đúng lúc cô từ bên trong trở ra

Cả hai vừa dùng nước vừa trò chuyện

" Anh không có dự định gì cho tương lai ư? "

Cô đột nhiên lại hỏi anh chuyện này. Ý rất rõ ràng, đó chính là hỏi anh không muốn cùng cô gái anh yêu kết hôn ư và rồi cùng cô ấy lập gia đình...

" Không...anh chưa muốn, em biết anh đang đợi điều gì mà? "

Cô nhìn anh một giây rồi lại tiếp tục dùng thức uống của mình

" Thái Anh, cho anh một cơ hội có được hay không? Chúng ta cùng nhau quay lại "

"Không thể. Tôi đã có chồng rồi, chúng ta không còn hy vọng nào nữa đâu. Anh đừng suy nghĩ đến chuyện đó nữa "

" Thái Anh..."

" Ba năm trước chúng ta đã kết thúc rồi, anh có cuộc sống riêng của anh, tôi có cuộc sống riêng của tôi. Tôi tin chắc rằng anh sớm muộn cũng sẽ tìm được một cô gái tốt hơn tôi! "

" Sẽ không có bất kỳ người phụ nữ nào có thể sánh bằng em và khiến anh quên em đi! "

Anh nói. Cô lại không trả lời lại, vẫn cứ dùng đồ uống của mình. Ngay lúc này cô chỉ muốn uống hết cái ly này rồi nhanh chóng trở về nhà mà thôi

" Tôi có việc rồi, về trước đây! "

Cô đã thanh toán toàn bộ số tiền, và bây giờ cô ngay lập tức cần phải về nhà

" Thái Anh, đợi đã! "

Ngay lúc cô muốn rời đi, Kim Hữu Khiêm nhanh chóng giữ cô lại

Không hiểu tại sao nhưng cô lại cảm thấy đầu bắt đầu cảm thấy choáng

" Thái Anh em làm sao vậy? "

Kim Hữu Khiêm nhìn thấy cô có chút lạ nên lên tiếng hỏi thăm, anh biết rằng thuốc đã phát huy tác dụng

" Tôi...không sao, làm phiền có thể đưa tôi về nhà được chứ? "

" Đã đi đứng không được thì bảo không sao cái gì? "

Anh lấy lí do bảo rằng vì muốn tốt cho cô nên trước hết đưa cô vào khách sạn kế bên nằm nghỉ ngơi một chút, còn anh thì sẽ gọi điện cho bác sĩ riêng của mình đến đây khám cho cô

Cô đã không nói gì nên anh nghĩ cô đồng ý nên mới bắt đầu đưa cô vào bên trong khách sạn...

Điền Chính Quốc đang ở cùng với Ân Vũ và Kim Tại Hưởng bàn một số chuyện thì bỗng dưng trong máy có tin nhắn được gửi đến từ một dãy số lạ

Anh khẽ nhíu mày khi nhìn trên màn hình điện thoại. Gương mặt nghiêm nghị bỗng chốc hóa thành tối sầm khi nhìn thấy những bức hình được gửi đến

Trong bức hình lại là cô và Kim Hữu Khiêm, lần này thì họ cùng nhau đi uống nước rồi sau đó là cùng nhau đi vào khách sạn. Mà quan trọng hơn, cô chính là cùng người đàn ông khác đi vào khách sạn của anh!

Đã không nói không rành với Ân Vũ và Kim Tại Hưởng. Anh nhanh chóng rời khỏi công ty và đến khách sạn Heaven

" Phác Thái Anh, tôi chỉ vừa mới ra khỏi nhà chưa đầy một tiếng vậy mà cô đã chờ không được, lập tức ra ngoài tìm tình nhân ư? "

Chiếc xe thể thao Reventon ngang ngược chạy nhanh trên con đường. Anh chẳng những không sợ điều này sẽ dễ dàng gây ra tai nạn mà càng tăng tốc hơn

...

Kim Hữu Khiêm đã có sắp xếp hết tất cả. Ngay bây giờ chắc chắn Điền Chính Quốc đã bị mắc câu và hắn hiện đang nhanh chóng đến đây

Nhìn cô gái nhỏ nằm trên giường anh bỗng chốc không nỡ làm điều này. Hành động này của anh chính là ích kỷ, vì muốn có được cô trở lại mà không màng đến thủ đoạn. Hạ lưu đi phá hoại hạnh phúc của cô

Nhưng nếu như đã đi bước đường này rồi thì vốn không thể quay đầu lại được nữa... Thái Anh, xin em hãy tha thứ cho những gì anh làm. Chỉ có anh mới có thể mang đến hạnh phúc cho em, Điền Chính Quốc vốn không thể có được em

Kim Hữu Khiêm bắt đầu leo lên giường. Anh bắt đầu áp môi mình lên môi cô

Hương vị ngọt ngào này đã làm anh nhớ điên cuồng suốt ba năm nay. Anh yêu cô, yêu tất cả những thứ trên người cô

Người con gái này vốn dĩ là thuộc về anh, là của anh chứ không phải là của Điền Chính Quốc!

Anh khẽ gọi tên cô, tên người con gái anh yêu

" Thái Anh "

Thuốc anh bỏ vào ly nước cô chính là thuốc gây ảo giác. Nhưng liều thuốc này không quá mạnh, sẽ gây ảnh hưởng không cao

Viên thuốc gây ảo giác đã thành công phát huy tác dụng của nó. Người trước mặt cô vốn là Kim Hữu Khiêm nhưng cô lại lầm lẫn đó chính là chồng cô, Điền Chính Quốc

" Chính Quốc? "

Kim Hữu Khiêm chợt khựng lại một chút. Thì ra trong ảo giác, cô đã nhầm lẫn anh là hắn? Cô vẫn luôn nghĩ đến Điền Chính Quốc. Lẽ nào lúc cùng anh lên giường, cô sẽ chấp thuận vì nghĩ anh là Điền Chính Quốc ư?

" Ông xã anh về từ khi nào thế? Em...em chóng mặt quá! "

" Anh mới về thôi...Thái Anh ngoan, nằm một lát sẽ ổn thôi! "

Anh cũng không làm gì ngoài việc nhận mình chính là Điền Chính Quốc để cô tin. Khẽ hôn lên trán cô một nụ hôn

Chính Quốc cũng rất hay hôn lên trán cô tỏ ý cưng chiều. Cô rất thích điều này

" Chính Quốc...em yêu anh, yêu anh rất nhiều! "

Kim Hữu Khiêm nắm chặt lòng bàn tay. Anh có thể biết rằng cô có lẽ thật sự đã quên đi anh và cô cũng rất yêu Điền Chính Quốc

Tại sao vậy? Vì cái gì chứ?

Cô có biết rằng mỗi câu cô nói ra như thế lại làm anh rất đau lòng hay không?...yêu? Chỉ có anh mới thật sự là yêu cô hơn Điền Chính Quốc gấp trăm ngàn lần. Cũng chỉ có mình anh mới có thể cho cô hạnh phúc cô cần hơn là hắn

" Thái Anh. Anh không phải là Điền Chính Quốc, anh là Kim Hữu Khiêm là Hữu Khiêm của em "

Hai từ " Ông xã " khi từ trong miệng cô thốt ra. Anh rất muốn cô dùng từ này để gọi anh như thế chứ không phải là gọi Điền Chính Quốc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro