Chap 8 - H

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Bỏ ra! Mau bỏ ra... Thả tôi xuống! Mau thả xuống! " Bị một thế lực hắc ám nào đó khiêng đi, sau đó quẳng vào trong xe, Park Jimin mặt cà chua không khỏi tức tối, lại thêm độ quay cuồng trong người, liên tục la hét om sòm.

" Mở cửa! Mở cửa ra! Aaa, bắt cóc! Cứu tôi! " Vừa lên xe cậu đã giật tới giật lui tay cầm, nhưng tất cả nỗ lực đều là vô ích, người đàn ông kia đã sớm khoá tất cả chốt trong xe, thật lạnh lùng ra lệnh cho tài xế lái đi.

Không mở cửa xe được, cậu lại chuyển sang đập đùng đùng vào cửa sổ, dùng bộ mặt kinh hãi áp vào kính, hi vọng người qua đường sẽ thấy mà giải cứu mình.

" Em im lặng một chút đi! " Tiếng rầm rầm kết hợp với tiếng la chí choé của cậu thật sự khiến hắn mất kiên nhẫn, bắt lấy cái tay quậy phá của cậu xoay người qua, trừng mắt.

" Anh... anh tính làm gì? Hức... tha cho tôi, xin anh... " Bị đối xử mạnh bạo, cậu hoảng hồn nhìn hắn rồi lại bắt đầu nức nở, thành công trong việc khiến Jeon JungKook mềm lòng, lực đạo trên tay cũng dịu đi bớt.

" Ngoan, em say rồi, chúng ta cùng về nhé. " Từ cổ tay, hắn chuyển xuống nắm lấy tay cậu, tay còn lại thì xoa xoa mái tóc thơm mềm kia, giọng nói của hắn vừa trầm ấm, vừa ôn nhu mà dỗ dành cậu.

" Buông ra, ai cần anh đưa về chứ? Thả tôi ra, anh làm vậy là vi phạm quyền cá nhân! Thả tôi ra, mau thả ra, thả... " Khi trước cậu uống rượu vào sẽ trong vô thức trở thành một đứa trẻ, bây giờ cũng không khác gì mấy. Sẽ không ngừng làm nũng và càm ràm, khiến hắn rất đau đầu. Cho nên lần này nhân lúc khuôn miệng ấy chỉ mới bắt đầu bắn tỉa, hắn đã nhanh chóng ngậm lấy nó, chắn hết mọi nẻo đường mà âm thanh có thể thoát ra, khiến cho những câu la ó của cậu tự động lui về cuống họng.

Cậu mở to mắt, nhìn người đàn ông đang ở ngay trước mặt, rất gần. Cảm nhận được bàn tay đang giữ lấy gáy mình, cậu càng ngày càng bị đẩy về sau, cuối cùng lưng cũng đã bị ép vào cửa xe.

Ban đầu hắn chỉ muốn dừng cậu lại, định rằng chỉ hôn một cái để có thể khiến con người kia vì sững sờ mà im miệng, thế nhưng vừa dây vào lại không cách nào dứt ra được. Mật ngọt hoà quyện với hương nồng của rượu, từ từ được truyền đến lưỡi, kích thích những cơ quan vị giác của hắn.

Đôi môi mềm mềm, căng mọng, khi va chạm còn cảm nhận được sự dẻo dai linh hoạt, làm cho người khác càng ăn càng đói, càng muốn các tế bào cảm giác được sinh sôi.

Mùi hương nhàn nhạt toả ra từ mái tóc óng mượt của cậu, hương nước hoa ngược lại có chút nồng nàn quyến rũ, thật khiến đàn ông vì chúng mà phạm tội, bị khứu giác điều khiển.

Những tiếng rên nho nhỏ vì bị áp chế của cậu đã thu hút đôi tai kia, vì số lượng rất ít, nên hắn càng muốn được nghe nhiều hơn, thèm khát được thoả mãn cái thính giác tham lam ấy.

Cuối cùng là thị giác, cậu mặc một chiếc áo sơ mi đen mỏng, bên ngoài khoác hờ áo khoác, lúc này áo ngoài đã bị trễ xuống, để lộ ra thấp thoáng xương quai xanh hấp dẫn, cũng nước da trắng yêu kiều, như một đoạn phim chứa khiêu khích, thu hết vào tầm mắt của hắn.

Tất cả năm giác quan đều bị luật động một phen, kích thích đến tột cùng, hắn căn bản không thể dừng lại.

Hoặc giải thích một cách đơn giản hơn lí do hắn mất tự chủ, vì đó là cậu.

Trước giờ vẫn luôn là một mình Park Jimin cậu có khả năng ấy.

Có thể phá vỡ bức tường phòng bị của hắn rồi len lỏi vào an vị trong lòng, trở thành người hắn coi trọng nhất trên đời.

Có thể khiến một người lãnh đạm như hắn mỗi lần gặp cậu đều phát cuồng lên, hận không thể đem con người nhỏ nhắn trước mặt nuốt chửng.

Có thể làm tan chảy khối băng dày đặc từ lâu đã bao bọc lấy trái tim của hắn, khiến cho hắn ngày mong nhớ không nguôi, đêm thổn thức không yên.

Chỉ có cậu, Park Jimin, mới có thể làm Jeon JungKook hắn thay đổi nhiều như vậy, tự mình phá đi luật lệ của chính mình.

Cho nên hắn tuyệt đối sẽ không buông tay, đời này kiếp này cùng hắn, chỉ có thể là cậu.

Giờ phút này đây cảm nhận được cậu rất gần, thậm chí là ngay dưới thân mình, hắn rốt cuộc không thể nào kiềm chế được nữa.

Có trách thì hãy trách con thú dữ bên trong hắn đã sắp chết đói mà lại gặp miếng mồi ngon..

Nụ hôn của hắn ngày càng mạnh mẽ, nhanh chóng đem lưỡi vào trong thăm dò, sau khi hút hết chất dịch ngon lành bên trong mới thoả mãn rời bỏ, cho người kia chút không khí.

Không để cậu kịp hoàn hồn, hắn từ từ đi xuống, vùi đầu vào hõm cổ cậu cắn mút, khiến người kia bất giác ngửa đầu rên rỉ, sau khi đi còn để lại vài vết đỏ tím dâm mị.

Bị vướng víu đến mất bình tĩnh, hắn giật phăng áo khoác cậu ra, sau đó xé toạch áo sơ mi bên trong, để lộ nửa thân trên trắng nõn, thon gọn.

Xe vẫn chạy, hắn từ đầu không hề nói tài xế là sẽ đi đâu, cũng không quá lo lắng rằng anh ta sẽ nghe thấy. Đây là xe có thiết kế đặc biệt, hơi hướng cổ xưa, giữa hàng ghế sau và người lái được lắp thêm một bức tường cách âm, rất thích hợp cho những tình huống như thế này. Sau này cậu nhớ lại, không khỏi vu cáo hắn rõ ràng đã tính toán trước, khiến Jeon chủ tịch chỉ biết cười mỉm trốn tránh. Đương nhiên, chuyện sau này thì cứ để sau này, bây giờ hai người sẽ thành thế nào mới là quan trọng nhất.

Hắn cúi xuống, một tay rê đầu nhũ của cậu còn miệng thì ngấu nghiến bên còn lại, khiến cho cơ thể cậu vì ngứa ngáy mà vặn vẹo, hai tay bất giác bám lấy vai hắn.

" Ngứa, em ngứa... " Tỏ vẻ cầu khẩn, cậu dùng giọng nói yếu ớt của mình buông từng lời vào tai hắn.

" Ngoan, đợi anh. " Được sự phối hợp của cậu, hắn càng thêm cao hứng, nhanh chóng cởi hết quần áo, để lộ cơ thể cường tráng cùng dục vọng nóng bừng to lớn.

Hắn nằm xuống ghế, sau đó để cậu ngồi lên ngực mình, nhẹ nhàng đưa đầu cậu xuống dục vọng bên dưới.

Trong lúc cậu nhút nhát ngậm lấy, vừa vuốt ve vừa liếm láp cậu nhỏ của mình, hắn nâng mông cậu lên, xoa nắn thật mạnh rồi đưa mặt vào ăn ngấu nghiến.

Khi cơ quan của cả hai đã đủ ẩm ướt, hắn kêu cậu xoay người lại, mông đụng chạm với dục vọng đang ngẩng cao kia.

" Em ngứa... cho em... " Đã lâu rồi cậu chưa phát sinh quan hệ với ai, bây giờ còn có cồn trong người, căn bản đã mất kiểm soát, chỉ biết cầu xin hắn giúp thoả mãn sự khó chịu này.

Kéo cậu xuống, hắn cười rồi hôn lấy cậu, tay tận dụng thời cơ đưa dục vọng đến trước cửa hậu huyệt, để cậu ngồi xuống, một lần tiến thẳng vào trong.

Bị dị vật lớn lao xâm nhập, người cậu ưỡn lên, la một tiếng. Hắn lại kéo cậu xuống, vừa nhẹ nhàng hôn vừa xoa xoa lưng cậu, từ từ động.

Độ thích ứng của cậu tăng lên theo từng nhịp thúc, đau đớn dần được thay bằng khoái cảm mãnh liệt. Cậu hoàn toàn mất kiểm soát, chủ động lên xuống thật nhanh, sau khi dị vật chạm vào điểm mẫn cảm liền la lên rồi xuất ra. Hậu huyệt lúc này co rút cực đại ôm chặt lấy dục vọng của hắn, khiến hắn nổi điên xoay người cậu lại, đặt dưới thân mình mà động thật nhanh, sau khi gừ lên liền phóng thích vào bên trong cậu.

Jimin mệt lả, cả người mềm nhũn nằm trong lòng hắn thiếp đi. Xe chạy thêm một đoạn, tài xế mới lo lắng ngừng lại rồi nhắn tin cho hắn.

Đặt cậu nằm ngay ngắn, hắn mặc đồ vào, không màng bộ dạng xốc xếch mà xuống xe.

" Cậu đi ra đi, để tôi lái. " Anh lái xe thấy ông chủ liền sợ hãi, không dám hỏi lấy một lời mà đi xuống, sau khi xe chạy đi mới biết mình đã bị quẳng lại ở một nơi hẻo lánh nào đó, đành cuốc bộ về thành phố bắt taxi trong sự uất ức.

Trong khi đó hai người vừa tận hưởng cực lạc kia đã về đến nhà, hắn bế cậu vào trong, bảo người làm chuẩn bị bồn tắm rồi tự mình cùng cậu tẩy rửa.

Nếu có thể hắn còn muốn tiếp tục làm, nhưng nhìn cậu mệt mỏi mà ỷ lại vào người mình như vậy thật không nỡ, đành nhân lúc này ăn thịt cậu một chút, sau khi người cậu đầy dấu răng mới vừa lòng ôm đến giường.

" Ngủ ngon. Minie. " Hắn hôn lên trán cậu, tắt đèn, ôm người kia vào lòng, thật vui vẻ mà đi vào giấc ngủ.

---

Huhu xin lỗi vì ra chap trễ :((( Cơ mà có H bù cho mấy người đóooo (((o(*゚▽゚*)o)))

Hãy vote và cmt mani mani vô nhé ( ̄▽ ̄)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro