Đêm Thất Tịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


****

Ngưu lang, chàng ở đâu.....?....

Chàng có biết ta đêm nay đợi chờ và mong mỏi. Mỗi năm qua đi lại qua đi, chúng ta chỉ chỉ gặp nhau được duy nhất một lần mỗi năm. Ta đau lòng, ta hối tiếc, nhưng ta chưa bao giờ hối hận vì những gì trước kia đã có với chàng.

Ngưu lang, ta đang đợi... ta đang nhìn về phía xa xăm kia, nhìn về phương hướng có chàng.... Chàng có hiểu cho lòng ta không?!...

Một ngày, lại hai ngày....

Một năm, lại hai năm....

Dần dần ta thật rất buồn chán, nỗi buồn đó xâm chiếm cơ thể ta... Ngưu lang, chàng hình như không hề hay.... Hay biết ta đang đau lòng thế nào phải không......?

****

Một nỗi cô đơn xé lòng kéo dài từ giây phút này qua giây phút khác... nó đau, nó ray rứt đến mức Chức Nữ như muốn chết đi... nó cứ vậy hành xác, tra tấn nàng...

Nó, một thứ gọi là tình yêu và nỗi nhớ nhung.....

Mãi tới một ngày ..... nỗi đau đó đột nhiên biến mất, và ngày đó lại chính là ngày Thất tịch của ngàn năm sau....

Tim không còn đau như lúc đầu xa cách, lệ không còn rơi trong những lúc vô thức nhớ về người.... giờ đây tất cả chỉ như tĩnh lặng.... tim cũng đồng dạng tĩnh lặng..... có phải nó đã chết rồi không?

****

" Chức nữ..."

" Là tỷ..."

" Đã mười năm rồi, muội vẫn thẫn thờ nhìn về hướng đó sao?!" Hằng nga nhẹ cười, ánh mắt cũng theo Chức Nữ, nhìn về hướng hành tinh nhân loại kia, lặng lẽ

" Ân, mười năm.... Mười lần gặp nhau..."

".... Muội vẫn còn nhớ sao.... Nhớ về người đó...."

" Nhớ chứ tỷ, muội rất nhớ chàng... không biết chàng giờ thế nào?! Mỗi năm gặp lại, chỉ là một lần ôm nhau trên cầu Ô thước.... muội...." Chức Nữ, lệ vẫn rơi như mười năm đã qua....

Hằng Nga thở dài... nàng không nói gì thêm

Con người, nhất là nữ nhân, trong tình cảm, đôi lúc cần thời gian để quên đi một cái gì đó... thời gian, thứ này có quá vô tình không...

***

" Chức Nữ.... muội về rồi sao?!" Hằng Nga ôn nhu nói, ánh mắt như cũ nhìn theo bóng lưng đang run rẫy của người kia, nhưng thủy chung vẫn không hề tiến tới. Vì nàng biết, ai kia đang cần thời gian

Thật lâu sau... chỉ nghe thấy thanh âm đang kiềm nén của Chức Nữ

" Lại gặp nhau.... Rồi lại chia xa. Đã trăm năm rồi, đã trăm năm rồi...." Cái cảm giác nhìn thoáng qua nhau, nắm lấy tay nhau... rồi lại chia xa trong chớp mắt. Thực sự là một loại tra tấn đến khắc nghiệt, nó đang giết chết con tim một người....hình phạt này, thực sự là quá nhẫn tâm

"Trong lòng muội, còn có người đó sao?!" Hằng Nga ngập ngừng

" .... Tỷ, có chứ.... Mãi mãi cũng không quên được....." mãi mãi cũng không... Chức Nữ nhẹ cười chua xót

Hằng Nga không nói gì, mà chỉ thở dài.

Nàng nhẹ gọi mây, khiến cho bầu trời đêm Thất tịch càng thêm trong xanh, khiến cho ai kia có thể dễ dàng nhìn về phía nhân gian hơn.... Cứ như vậy, một người ngóng nhìn về phương xa... còn một người thầm lặng, chỉ vọng nhìn về một bờ vai đang run rẩy nơi kia....

****

Lần đầu gặp, ta hỏi muội.... đáng sao.... Muội cười nhìn ta, ta thấy được, nơi ánh mắt đó là hạnh phúc.....

Mười năm bên nhau, nhìn muội mỗi năm luôn đâu khổ vào ngày Thất Tịch.... Ta hỏi muội, còn nhớ sao.... Muội uất ức khổ sở, khẳng định là nhớ.... Muội rất nhớ.... Cùng theo đó, lệ tuôn rơi

Trăm năm thầm lặng dõi theo muội từ xa, nay ta lại lặng lẽ đi tới.... ta hỏi muội trong lòng người đó vẫn tồn tại sao, dù đã biết trước kết quả.... Và vẫn đúng như ta nghĩ, vẫn câu nói đó, muội mãi mãi không quên...

Chức Nữ.... con người, yêu đạo lẫn thần tiên luôn có một mức chịu đựng, một mức độ dành cho tình cảm nhất định. Vì ai cũng có trái tim, không thể quá hẹp để yêu một người. Và cũng không thể quá rộng, để chứa đựng thêm nhiều người khác....

Ta vọng nhìn muội trăm năm... muội vọng nhìn người kia trăm năm

Tim muội đau xé từng mảnh.... Ta quay lưng lại lệ cũng đã tràn mi...

Chỉ là Chức Nữ... muội thực sẽ mãi mãi không quên sao?

Ta sẽ hỏi muội, hỏi muội nhiều và nhiều lần nữa... để rồi ngàn năm sau khi ta hỏi câu cuối cùng, xin muội.... một lần thôi hãy nhìn lại phía ta mà trả lời được không....

Chức Nữ......

***

Cung Quảng hằng, nơi Hằng Nga tiên tử sinh sống. Nơi đó, cũng là nơi Chức Nữ tiên tử bị giam cầm. Mười năm, trăm năm, rồi lại ngàn năm qua đi.... Thử thách có thể nào được vượt qua...

Những câu chuyện truyền thuyết tồn tại mãi mãi, nhưng thời gian vẫn lặng lẽ trôi và xoay vòng. Khi một cô bé cậu bé hát ngêu ngao bài đồng dao về chị Hằng trên cung Trăng. Thì nơi kia, chị Hằng nháy mắt đã bước qua ngàn năm tồn tại

Tiên nhân không có tình yêu...tiên nhân không có tình cảm... tiên nhân cũng không có trái tim.... Vậy thì hai kẻ si nhân trên cung Trăng này đang làm gì... họ lặng thầm vì một thứ tình yêu còn khó với đến hơn sự trường sinh bất tử, họ có đấu tranh, nhưng đấu tranh của họ là đấu tranh trong tuyệt vọng..

Một người đấu tranh.... Sống ngày qua ngày chỉ để gặp người mình yêu hay đã từng yêu.... Chức Nữ đấu tranh để tình yêu đó không mai một dần, đấu tranh để mình không quên đi một người từng là tất cả.... đấu tranh để trái tim này cứ mỗi đêm Thất Tịch hằng năm là lại được tràn đầy bởi hình ảnh của người kia, và trong suốt những ngày tháng cô đơn còn lại sẽ đem hình ảnh đó ra ngắm dần cho tới khi nó mờ nhạt

Còn một người... lại không đấu tranh, mà là đợi chờ. Đợi chờ tới một ngày nào đó, thứ vô hình nhất, thứ quyền lực nhất, thứ giá trị nhất có tên gọi là tình yêu phôi phai....nàng đợi, đợi trong mòn mõi cùng tuyệt vọng, bởi vì mỗi năm qua đi là lại có một câu hỏi về quá khứ... và đáp án của những câu hỏi đó, nàng nghe mà máu chảy về tim... luôn là nhớ, luôn là thích, luôn là hạnh phúc, luôn là không hối hận..... và tới cuối cùng của một ngàn năm sau, câu trả lời sẽ vẫn là yêu sao?!

***

" Hằng Nga..."

" Người là.... Tiểu tiên tham kiến Tây Vương Mẫu!!"

Tây vương mẫu chỉ cười hiền hòa, người cũng giống như ai kia, nhìn về hướng nhân gian yên bình.

" Ngươi thật giống Nàng... ngươi lúc nào cũng nhìn về phía nhân gian!!"

" Vâng... tiểu tiên chỉ là muốn biết tại sao nàng lại nhìn nơi đó lâu đến như vậy!!"

" Và khi ngươi nhìn theo nàng, ngươi cũng bị cuốn hút về nơi đó phải không ?! Hằng Nga.."

" Vương mẫu... người..." Hằng nga lắp bắp, cố gắng giấu đi ánh mắt mình

Nhưng Vương mẫu chỉ nhìn nàng rồi khẽ lắc đầu

" Khi xưa ta muốn ngươi tới đây, vì muốn ngươi có thể bình tâm tĩnh lặng khỏi những chuyện thời thượng cổ sơ khai của ngươi và Hậu Nghệ. Sau đó, ta lại đưa nàng tới đây, vì ta muốn hai ngươi làm bạn và cùng quên đi cái gì gọi là tình cảm nhân gian. Ta muốn ngươi làm bạn với nàng, chứ không phải đứng nơi đây và đắm chìm cùng nàng trong cái thế giới phù du và vô tình kia!!!..." Tây vương mẫu thanh âm nhẹ nhàng nhưng lại không hề giảm đi chút nào uy nghi

"...." Hằng Nga hiểu, nhưng nàng im lặng.

Nàng nhìn về hướng đó, nhìn về nhân gian, không phải vì muốn một cuộc sống phù phiếm. Mà nàng nhìn về hướng đó, vì nơi kia, một bờ vai đang run rẫy cần nàng chở che. Một người yếu đuối cần nàng nắm chặt tay cứu vớt

" Hằng Nga, nếu ngươi muốn ta có thể cho phép ngươi xuống nhân gian... nhưng còn nàng ấy.... cứ để vậy đi thì hơn!!" Tây Vương mẫu đau buồn thì thầm, rồi sau đó muốn quay người bước đi

" Vương mẫu, Tiểu tiên có thể hỏi người một điều được không?!"

Tây vương mẫu quay lại nhìn Hằng Nga tiên tử, người khẽ suy ngẫm....

" Ngươi muốn hỏi ta, khi xưa vì sao lại muốn nàng phải chịu hình phạt như vậy?!"

" Tiểu tiên không phải hỏi điều đó...." Hằng Nga quỳ xuống, nhẹ lắc đầu giải thích " ... bảy trăm năm trước người chọn hình phạt này... một hình phạt tra tấn nàng ấy từ năm nay qua năm khác. Không phải vì người ghét bỏ Chức nữ, mà bởi vì người tin.... người muốn nàng ấy nhìn ra được, một lúc nào đó trong tương lai, cái mà nàng ấy gọi là tình yêu vĩnh cửu nhất định sẽ phạt phai...."

"....Hằng Nga, đôi lúc ngươi thật quá thông minh....." Tây Vương mẫu thở dài, rồi lại nhẹ quay lưng bước đi lần này người hoàn toàn biến mất, mà theo đó chỉ còn thanh âm phiêu lại

"...... điều ngươi cầu xin ta, chính là muốn cho nàng ấy được tự do và để cho ngươi thay nàng chịu phạt phải không?! .....Hằng Nga, đó không phải là giúp nàng mà là hại nàng.... Ngưu lang là thường nhân, bảy trăm năm qua một người thường nhân còn có thể sống đến giờ để gặp người mình yêu?! Đó là nghịch lại ý trời..... từ lâu, Ngưu lang vốn chỉ là còn niềm tin của Chức nữ mà thôi.... Hắn chỉ là một niềm tin"

Hằng nga đứng sững người, điều này là điều nàng không hề đoán được...

Đã từ lâu, người mà Chức Nữ vẫn gặp kia, chỉ là một hình bóng thôi sao?!

****

Có một người, từ lâu đã luân hồi chuyển kiếp, đã sống qua bao nhiêu cuộc đời, đã quên đi chuyện tình đẹp của năm xưa

Lại cũng có một người ngược lại, nàng luôn nhớ đến luôn hình dung một hình bóng.... Và cứ như thế hình bóng mà nàng tạo thành, chính là người nàng gặp, nàng yêu thương ôm lấy mỗi đêm Thất tịch hằng năm

Nhân sinh... thật có lắm đổi thay.....

***

" Hằng Nga tỷ tỷ...."

" Ân...?!"

" Chàng.... Bảy trăm năm rồi, ta cảm thấy chàng thật xa cách...."

Hằng Nga chớp chớp mắt nhìn người tiên nữ xinh đẹp đang ngồi bên cạnh mình. Người đó vẫn như cũ, chưa bao giờ nhìn vào mắt nàng.....

" Sao muội lại nghĩ vậy...?!"

" Chàng ôm muội... nhưng cái ôm không còn ấm... chàng hôn muội, nhưng nó lại chẳng còn nồng nàn..... muội cảm thấy tim mình dần như đóng băng, cái cảm giác đó thật đau!!!" ánh mắt lạnh lùng, nhưng Chức Nữ vẫn bình thản nói ra lời cay đắng của đời mình

.... Cảm giác khi xưa, nàng dần dần, không còn cảm thấy được nữa rồi....

"....Là vì người đó sao?!"

" Không phải vì Ngưu Lang, vì muội... muội...." muội cảm thấy lạnh... rất lạnh... khi người đó ôm chặt lại.... muội đổi thay rồi sao?

Hằng Nga tiên tử không nói thêm nữa, mà là từ đằng sau ôm lấy Chức Nữ. Ôm là ôm thật chặc, cùng với thanh âm nóng ấm khẽ thổi vào tai ai kia, kiều mị cùng dụ hoặc

" Người đó ôm muội thế này sao?!"

"...." Chức Nữ không trả lời cũng không giãy dụa, mà là cố gắng ngăn đi trái tim đang chạy loạn trong lòng ngực mình

Tại sao ta lại như vậy, tại sao tim ta lại đập nhanh hơn?! Cảm giác này... không giống, không hề giống với chàng. Nhưng nó lại rất ấm, rất dịu dàng....

Chưa kịp phản kháng, thì Hằng Nga đã bất ngờ buông nàng ra. Quay mặt đi để tránh mặt Chức Nữ và cũng là để che đi cảm giác rộn ràng trong lòng

" Chức Nữ, đôi lúc thứ mình nhìn thấy cũng chưa phải là thực!!"

" Hằng Nga tỷ....." người nói vậy là ý gì?!

... Ngưu Lang..... chàng ấy không phải là thực sao....?!....

****

" Chức Nữ...."

" Ngưu lang..."

" Ta lại được gặp lại nàng... đã một năm rồi!!!" Ngưu lang vừa nói, lại vừa ôm chặt Chức Nữ vào lòng

.... Cảm giác này.... Nó không giống....

"....." nàng im lặng đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình

Còn chàng lại tưởng nàng đang xúc động, nên lại càng ôm chặc hơn

" Chức Nữ, lâu nay nàng sống trên Cung Quảng Hằng thế nào?!"

Nghe Ngưu lang thì thầm bên tai. Giọng chàng vẫn rất đằm thắm thương yêu như xưa, nhưng không hiểu sao lại khiến Chức Nữ xa lạ đến ngàn dặm

" Thiếp vẫn vậy!!"

" Hằng Nga tiên tử vẫn đối tốt với nàng chứ?!"

"Hằng Nga tỷ ư ?! Tỷ ấy..."

...... Tỷ không không gặp ta nữa. Không đến với ta mỗi đêm trăng tròn để nhìn về nhân gian. Không khoác lên vai ta một tấm áo choàng khi trời trở lạnh như trước kia. Cũng không đến hỏi ta những câu hỏi vô nghĩa về trái tim, về tình yêu nữa... tỷ ấy.... Hằng Nga tỷ tỷ, tỷ ấy đang xa lánh ta.... Chỉ là không biết, đêm nay trở về, tỷ ấy có đến gặp ta như mọi năm hay không?!

" Tỷ ấy vẫn rất tốt với thiếp....." nhẹ xoay người lại để thoát khỏi vòng tay ôm của Ngưu lang, Chức Nữ nhẹ hỏi "... Năm nào chàng đều hỏi ta những câu như vậy?! Tám trăm năm đã qua rồi đó, Ngưu lang chàng có biết không...?....."

" Tám trăm năm.... Nhưng với ta chỉ là mới hôm qua...."

" Ngưu Lang... chàng không nhận ra sao?! Đó là tám trăm năm..... tám trăm năm, ta ở trên cung trăng. Từng ngày, từng đêm, từng lời nguyện cầu ta đều dành để nhớ chàng... ta đã nghĩ rất nhiều, khóc rất nhiều, đau cũng rất nhiều. chàng có biết không hả Ngưu Lang?!..."

"...." Ngưu lang không biết nói gì, mà chỉ thở dài.

Với một hoài niệm, tất cả chỉ như ngày hôm qua

Nhưng với một con người, có một trái tim.... Tám trăm năm chính là rất lâu...

Lâu đến mức có thể làm cho nó chết lặng....

" Đã từ lâu, thời gian đối với ta không còn gì nữa rồi...Chức Nữ... nó chẳng là gì cả!!"

****

Ta muốn hỏi muội, còn yêu người đó không?!

Ta muốn đến bên muội, gạt đi dòng lệ !

Ta muốn đứng sau lưng muội, chỉ để gió không làm muội lạnh đi

Và ta muốn... muốn rất nhiều....

Nhưng ta không làm được nữa, ta không thể. Nhìn muội đêm Thất Tịch đi trên cầu Ô Thước nhẹ nhàng bước tới bên người kia, mà ta đã hiểu. Muội là Chức Nữ, Chức Nữ thì phải có Ngưu lang, chứ không phải là một Hằng Nga như ta. Ta sẽ không làm phiền đến muội nữa..

Chỉ là Chức Nữ... đêm Thất Tịch, ta sẽ lại hỏi muội những câu hỏi như mọi năm.

Không biết, có bao giờ một lần nào đó muội sẽ trả lời khác đi không?

Từng nói, một ngàn năm trôi qua, ta sẽ hỏi muội còn yêu người đó không......

Chỉ là mới tám trăm năm, mà ta... đã thực sự rất đau rồi...

Chức nữ, đó là tám trăm năm ,.....

****

" Muội đã về....." Chức Nữ được đưa trở về lại Cung Trăng, người đầu tiên nàng muốn gặp là ai kia, nhưng tìm mãi khắp nơi lại không thấy

Lần đầu tiên sau tám trăm năm, Chức nữ là người đi tìm, Còn Hằng Nga lại là người tránh đi.

Mãi tới một lúc sau,Chức Nữ đi ra đằng sau Cung Quảng Hằng, nàng mới tìm thấy ai kia. Nơi đó, gió thổi qua, Hằng Nga tiên tử lãnh mạc xinh đẹp đứng nơi lương đình. Ánh mắt nàng nhìn ngẩn lên bầu trời xa xăm

Nhân gian là ở nơi đó sao?!

"Hằng Nga tỷ....!!"

Hằng Nga nghe thấy thanh âm của nàng, người hơi run lên rồi nhẹ quay lại

" Chức Nữ..." nàng cười thật ôn nhu

Nhưng đằng sau nụ cười đó, đâu ai biết được suy nghĩ của nàng. Chỉ đêm nay nữa thôi, nàng sẽ ở bên Chức Nữ. Nhưng ngày mai, nàng sẽ du nhập nhân gian. Nàng sẽ rời khỏi nơi đây, rời khỏi ai kia....

" Muội đã gặp người ấy rồi sao?!"

" Ân, muội đã gặp chàng...." Chức Nữ nhẹ cười

Nhìn nụ cười của nàng, Hằng Nga có chút ngẩn ngơ. " Lần này, muội không giống trước kia!!"

Chức Nữ nhìn nàng, không nói gì vội mà tới ngồi kế bên nàng. Cả hai cùng nhìn về nhân gian rộng lớn trước mắt

" Trước kia muội thế nào vậy Hằng Nga tỷ?!"

" Trước kia, đêm Thất tịch, muội không buồn thì lại khóc... không ngẩn người thì lại vô tâm suy nghĩ, muội cứ thế ngồi nhìn về nhân gian nơi xa xăm. Một chút..." một chút cũng không để ý tới ta đang đứng sau lưng muội, cả đêm

" Muội nhớ chứ!! Lúc đó tỷ luôn đứng ở đằng sau và nhìn muội..." tỷ luôn như vậy nhìn muội!!!

Hằng Nga Tiên tử ngạc nhiên vì Chức Nữ biết điều đó, nàng bất ngờ quay đầu lại, thì liền thấy ánh mắt ai kia nhìn mình. Lần đầu tiên trong suốt tám trăm năm qua, nơi đó hàm chứa sự ôn nhu

Nhưng nàng chỉ lắc đầu vì nghĩ mình nhìn lầm

" Ta không biết là muội thấy. Những lúc đó, ta chỉ muốn đến bên muội để tâm sự!!"

" Muội biết tỷ luôn quan tâm muội...." Chức Nữ cười ôn nhu

Còn Hằng Nga bên kia thì đang nghe thấy tim mình đập xốn xang, ngăn đi sự bùng nổ của tình cảm trong lòng, nàng quay mặt muốn rời đi

" Hằng Nga tỷ... sao vậy...?!..."

Không quay lưng lại, Hằng Nga chỉ thở dài nói

" Chức nữ, ngày mai ta phải xuống nhân gian.... Muội cứ ở lại đây đi!!"

" Cái gì?! Tại sao tỷ lại phải xuống nhân gian...."

" Ta... Ta cần phải xuống đó một thời gian làm nhiệm vụ mà Tây Vương mẫu ...." Hằng nga chưa nói xong, thì đã cảm thấy ai đó đang níu chặt lấy gấu áo mình

" Đừng đi!!" Đừng xa muội được không?!

Hằng Nga xoay lại, khẽ thở dài " Ta đi vài năm, muội không thể đi theo được, nên...."

" Tỷ vẫn chưa hỏi muội!!"

" Cái gì?!"

" Suốt tám trăm năm qua, mỗi lần đêm Thất tịch, sau khi muội trở về. Hằng Nga tỷ luôn tới và trò chuyện cùng muội. Tỷ luôn hỏi muội, còn nhớ không, không thương không, quên chưa, tim đau lắm không.... Cứ như vậy, suốt tám trăm năm qua..."

" Chức Nữ..."

"... nhưng mà, tới cuối cùng, câu nói quan trọng nhất... tỷ vẫn chưa một lần hỏi muội..."
Hằng Nga cùng Chức Nữ, hai người nhìn tât sau vào mắt nhau

Rồi không biết qua bao nhiêu lâu, chỉ nghe thấy thanh âm nhẹ nhàng của Hằng Nga vang lên

" .... Muội có còn yêu hay không?!"

" Yêu... muội còn yêu người đó!!" dứt khoát, Chức Nữ trả lời

Nghe được thanh âm chắc chắn của nàng, Hằng Nga chỉ có thể giấu đi nước mắt đắng cay mà thay vào đó là một nụ cười chua xót

Suốt tám trăm năm, câu trả lời vẫn mãi là yêu

Tình yêu, nó là thứ có thể tồn tại mãi mãi ư?! Nàng thật sự đã sai lầm rồi ư?!

Hằng Nga muốn xoay người rời đi, để giấu đi nước mắt đang chực trào rơi ra này. Nhưng một thân hình đã nhanh chóng lao ra, ôm chặt nàng từ đằng sau

" Yêu... bởi vì có một người luôn thầm lặng nhìn theo bóng lưng của muội. Yêu, bởi vì có một người lau đi nước mắt của muội. Yêu bởi vì có một người từng ôm rất chặc muội vào lòng... người đó ở bên muội suốt tám trăm chỉ để đợi muội quên đi hình bóng vô vọng của quá khứ. Người đó nắm chặc tay muội mà không cần muội quay lưng nhìn lại dù chỉ một lần. Người đó yêu muội đến như vậy, muội có thể không yêu người đó sao?!"

Cứ như vậy, Hằng Nga khóc

Nàng cảm nhận được thấy Chức Nữ cũng đang khóc ướt lưng nàng

Đợi chờ tám trăm năm, rút cuộc cũng đợi được sao?! Thiên gia, Ta có nằm mơ không đây!!

Xoay lưng lại ôm chặt Chức Nữ vào lòng, Hằng Nga thì thầm

" Muội không hối hận chứ?!"

" Muội hối hận... hối hận vì phải mất tám trăm năm mới nhìn thấy tỷ luôn đứng sau lưng mình, Hằng Nga tỷ... Muội nói vậy tỷ có hiểu chăng?!"

" Ta..."

" Đừng nói nữa..."

" Nhưng ... Nhưng còn Ngưu Lang?!" Người đó, muội có thể quên được sao?!

" Muội biết... từ lâu Ngưu lang chỉ còn là một hình bóng. Mãi có một vị trí trong tim, nhưng vị trí đó không còn là thứ hạng đầu tiên!!"

Nghe được thanh âm chắc chắn của Chức Nữ, Hằng Nga tim đập xốn xang. Nàng nhìn xuống khuôn mặt xinh đẹp của người trong lòng. Ánh mắt trước kia luôn buồn bã, bây giờ lại ánh lên niềm vui, khuôn mặt rạng rỡ, đôi môi hồng xinh ánh lên nụ cười...

Cứ thế, một nụ hôn đúng hẹn nhẹ đặt xuống...nhẹ nhàng ngọt ngào cùng nồng ấm

Một nụ hôn của tám trăm năm dài...

*****

" Khởi bẩm Tây Vương mẫu...." Tứ đại tiên vương gấp gáp chạy vào

" Có chuyện gì...?!..." đang nằm nhắm mắt nghỉ ngơi sau màng gấm, Tây Vương mẫu nương nương nhẹ nhàng uy nghi nói

" Hằng Nga... Hằng Nga tiên tử cùng với Chức Nữ tiên tử đã cùng bỏ trốn xuống trần gian!!" Một trong tứ đại thiên vương gấp rút nói

Nhưng ngược lại với vẻ gấp rút của hắn, Tây Vương mẫu nương nương lại hết sức bình thản

" Ta đã biết....."

" Vậy chúng ta phải làm thế nào thưa nương nương!?!"

" Đi về phía Tây tìm họ đi!!"

" Vâng thưa vương mẫu....!!!"

Thấy tứ đại thiên vương đã lui ra, Vương Mẫu chỉ khẽ thở dài. Trước kia vì có Thiên đế, nên nàng mới phải trừng phạt Chức Nữ như vậy. Nhưng giờ thiên đế đi vắng, thôi thì mắt nhắm mắt mở chút thôi!!

Chức nữ, ta mong rằng con sẽ đi về hướng đông....

Nàng khẽ nhắm mắt lại..

Cuối cùng, Tây vương mẫu đã đúng.

Thứ cảm xúc gọi là tình yêu, nó không hề tồn tại mãi mãi....

Chỉ là, nàng không hề đoán ra được, tình yêu không biến mất, nó chỉ là biến từ dạng này qua dạng khác mà thôi

****

"Hoàng hà, đôi giãi sông ngân....

Bên kia Chức Nữ, bên này Ngưu Lang...."

Nghe lời ca dao trong nhân gia, bỗng một nam nhân thanh tú xinh đẹp nhíu mày khó chịu. Nhưng vẻ mặt của nàng lại khiến cho một giai nhân nghiêng nước nghiêng thành đang đi bên cạnh cười khanh khách

" Muội cười cái gì?!"

" Hằng Nga tỷ ăn dấm chua!!" Chức Nữ vừa đi nói líu lo, vừa nắm chặt lấy tay của Hằng Nga đang cải Trang thành nam nhân kia

" Ta không có, chỉ là thấy câu ca dao đó không hay thôi!!"

" Vậy tỷ đổi lại đi!!" Chức Nữ lém lỉnh nói, mang phần chờ mong

" Vầng Nguyệt mây tỏa tinh quang

Hằng Nga Chức Nữ, hai người kề bên!!"

Hằng Nga không chịu thua kém liền khẽ ngâm

Chức nữ ôn nhu cười, rồi cũng theo đó như một lời thề nguyền, nàng nói khẽ vào tai Hằng Nga đối lại dựa trên lời của Hằng Nga

"....Hồng nhan tri kỷ

Nguyện tỏa cung trăng

Thiên không chứng giám

Đôi mình có nhau....."

****

....Hằng Nga tỷ, chúng ta mãi mãi bên nhau, cho dù ngàn năm vạn năm nữa cũng sẽ không bao giờ đổi thay!!

~Hoàn~

... gửi những người chưa yêu, tình yêu là một thứ màu nhiệm... vì thế nó đáng được đợi chờ...
....gửi những người đang yêu, tình yêu là một thứ vô giá.... vì thế nó đáng được giữ gìn...
....gửi những người đã yêu, tình yêu không tồn tại mãi mãi... vì thế nếu đã mất đi, xin hãy tiếp tục tìm kiếm...
....
....gửi những người không yêu, nếu bạn đã không yêu thì xin hãy cảm nhận một dạng khác của tình yêu... là tình bạn và tình thân....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#truyen