3. Là thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

           

Kinh tế hạn hẹp, nhà đầu tư ít ỏi, gaming house của Kingzone cũng vì thế trông có vẻ thiếu thốn hơn những đội tuyển khác, phòng ăn, phòng luyện tập, phòng ngủ,... cứ vậy nối liền nhau, chỉ ngăn cách bằng một cánh cửa. Không phân chia, không tách biệt, cũng vì thế, nơi đây lại mang đến hương vị của sự ấm cúng, do không tách biệt, không phân chia, nên hơi ấm của một gia đình cứ len lõi trong từng ngóc ngách, có ba có má, những đứa nhỏ và cả ông chú hàng xóm.

Hôm nay nhà trẻ vẫn hoạt động như bình thường, ai ngủ thì ngủ, ai luyện tập thì luyện tập, thỉnh thoảng có tiếng đùa nghịch dí nhau rầm rầm, đồ đạc rơi rớt loạng xoang. Nhưng tiếng ồn ấy vẫn không ảnh hưởng đến công việc của đội trưởng quyền lực đảm đang.

Bóng lưng nhỏ nhắn xinh xinh bận rộn chuẩn bị bữa ăn cho cả nhà, mùi hương thức ăn thoang thoảng nghi ngút khắp phòng, bay từ phòng bếp lan tỏa ra cả phòng luyện tập, mấy cái mũi nhỏ bắt đầu hít lấy hít để, tay bình tĩnh ấn chuột mà bụng lại biểu tình rầm rầm.

"Umma, con đói!!" Nhìn đội bạn hăng say đập nhà mình, Khan vô cảm buông chuột, nhanh chân vọt vào nhà bếp, bây giờ cậu không còn quan tâm đến bất kì điều gì nữa, Jayce với KDA 0/7/2 đang sấp mặt bên cạnh nhà chính là ai cậu cũng không biết luôn.. Đồng đội bên này chiến đấu quên mình, giật mình quay lại nhìn Jayce hồi sinh tĩnh lặng trong bể máu, trong lòng khóc ròng, chút nữa nhẹ nhàng quăng cho vé report.

"Woo Chan với Bo Seong đừng giỡn nữa, lên gọi Wang Ho xuống ăn." Gorilla quay lưng nói vọng ra ngoài. Tiếng chạy huỳnh huỵch ngay lập tức dừng phắt lại, chuyển hướng một trăm tám mươi độ sang căn phòng của Hạt đậu nhỏ.

Đợi Cuzz và Bdd thành công dẫn mèo nhỏ ngái ngủ xuống phòng bếp, Khan đã ngồi chễm chệ trên bàn ăn. Xung quanh trống trơn, không tô, không chén cũng chẳng có đũa.

Ba đứa nhỏ còn lại nhanh chóng vào chỗ ngồi, đợi đứa nào đứa nấy yên vị, Gorilla mới cẩn thận bưng một cái tô to đặt vào giữa bàn. Bốn cặp mắt tròn xoe ngơ ngác nhìn chằm chằm cái tô đang nghi ngút khói, mắt đảo liên theo những sợi trắng nhỏ còn đang sóng sánh trong lòng nước.

"Hôm nay mình ăn gì vậy umma?" Cuzz nhẹ giọng thắc mắc.

"Mỗi đứa một đôi. Đây" Gorilla phân phát cho mỗi đứa nhỏ một đôi đũa, anh hào hứng thúc giục bọn nhỏ nếm thử 'phát hiện mới' của mình "Ăn thử xem nào."

Mấy đứa nhỏ chần chừ nhìn nhau, bất chợt phát hiện ra điều gì đó, Peanut quay sang hỏi Gorilla: "Anh Jong In đâu anh? Sao hôm nay anh ấy không ăn cùng mọi người?"

"Ngủ đến lú người luôn rồi à." Gorilla chưa kịp trả lời, Khan ngồi kế bên Peanut nhanh nhảu chặn trước, còn vỗ thêm cái bẹp vào đầu xù nhỏ, thầm nhủ giúp em nhà mình tỉnh táo hơn.

Nhìn anh bé bị vỗ phát cho ngơ ngác, Bdd lập tức lườm Khan đến cháy xém, cậu nhóc hùng hổ lên tiếng:

"Anh Dong Ha không được đánh lên đầu anh Wang Ho!"

"Á à, anh cho mày một phát luôn cho đồng đều" Dứt lời Khan liền với qua đối diện vỗ cho Bdd một phát.

"Ớ... ANH" Bdd bị vỗ bất ngờ, cậu nhóc lớ ngớ không kịp đề phòng, định bụng dùng vũ khí trên tay xọt thẳng qua phía đối diện.

Khan bên này nhìn đôi đũa bay thẳng vào mặt, nhanh chóng thụp xuống bàn, thành công né chiêu 'tiểu lý phi đũa'.

Bên đây đánh nhau đến ngươi chết ta sống, bên này Cuzz yên lặng dùng dĩa nhỏ, phe phẩy tạo gió quạt cho Peanut, mèo nhỏ ngái ngủ đang gục đầu xuống bàn tiếp tục lim dim đến quên trời quên đất.

"Giờ có yên lặng ăn hay không?" Gorilla nghiến răng kiềm chế, tay nắm chặt mui nổi đầy gân xanh. Cảm giác chỉ cần mấy đứa trước mặt hó hé thêm tiếng nào, mui múc canh ngay lập tức đáp thẳng lên đỉnh đầu đứa đó.

Giọng nói phát qua kẻ răng kéo đứa lớn đứa nhỏ ra khỏi vòng chiến, Cuzz nhẹ nhàng lay tỉnh Peanut, lúc này, bọn nhỏ nhanh chóng ngoan ngoãn cầm đũa, mỗi đứa gắp một đũa cho vào dĩa nhỏ từ tốn ăn.

Bấy giờ Gorilla mới thả lỏng tay cầm mui, chăm chú nhìn bốn đứa nhỏ đang thưởng thức món ăn.

"Oa, thật ngon!" Peanut mắt sáng rỡ, tay nhanh chóng gắp thêm vài đũa vào dĩa nhỏ của mình.

Nhìn đứa nhỏ lóng ngóng tay chân, mới gắp vài đũa đã vươn vãi khắp bàn, Khan bỏ dở đồ ăn sang một bên, đón lấy dĩa nhỏ của Peanut giúp cậu gắp thêm.

"Từ từ thôi, kẻo nóng" Khan đưa dĩa cho đậu nhỏ, không quên dặn kèm thêm một câu. Cuzz bên này nhìn thấy Khan gắp cho Peanut xong, cậu nhỏ cũng nhanh chóng chìa dĩa nhỏ ra, hòng muốn được gắp thêm. Nhìn người nọ người kia nối đuôi nhau thêm đồ ăn, Bdd cuống cuồng lùa một nùi vào miệng, hai tay nâng dĩa xếp hàng sau Cuzz, hai má phúng phính ư ư muốn được Khan múc thêm cho mình.

Đợi Pray bước vào bếp, mấy đứa nhỏ đã chén sạch không còn một mảnh, nhìn cái tô trơn bóng không tỳ vết giữa bàn, Pray yểu xìu: "Không còn gì ăn sao? Tớ đói..."

Than vãn chưa hết câu, trước mặt Pray lập tức đáp xuống cái tô to tròn nghi ngút khói, giống y xì cái tô bên cạnh của 5 phút trước.

"Đợi anh gần xong em mới nấu, chứ để lâu bánh nở lại không ngon." Gorilla nhẹ giọng đưa đũa cho Pray.

"Ồ, nhìn thôi đã thấy ngon rồi. Tớ ăn đây" Pray hào hứng nhận đũa, anh vừa tính gắp một đũa, bốn cặp mắt bên cạnh ngay lập tức sáng choang tập trung về một phía, giọng mếu máo trách móc:

"Umma thật bất công, umma thiên vị!! Tụi con bốn người được một tô. Tại sao một mình ba lại được một tô riêng chứ!"

"Vậy thì mấy nhóc lên stream kiếm tiền nuôi nhà này nha, hàng tháng trích tiền ăn vặt đưa cho anh đi chợ, tới đó anh sẽ cho mỗi đứa một tô riêng." Đối với việc bị trách móc với cùng một lý do như vậy Gorilla đã tập thành thói quen rồi, mỗi lần cứ đáp lại câu trên là y như rằng giặc được dẹp yên.

"Bốn đứa nhỏ một tô, tớ một tô" Pray ngước lên nhìn Gorilla: "Thế cậu chưa ăn à?"

Đáp lại Pray là sự im lặng, thật ra Gorilla cũng không biết đáp gì, lúc được tặng hai tô phở, trong đầu anh chỉ lẩn quẩn làm sao nấu thật ngon cho cả nhà cùng thưởng thức, chứ việc còn cho anh hay không cũng không mấy để tâm, đến khi nghe câu hỏi của Pray, anh mới sực nhớ bản thân thật ra vẫn chưa ăn gì.

Cái bụng thành thật hơn cái miệng, Gorilla chưa phản ứng, bụng nhỏ đã ọt ọt kêu gào. Pray đánh tiếng phì cười, tay gắp một đũa to đưa lên miệng Gorilla:

"Nào, há miệng"

Hai má nhỏ đối diện lập tức ửng hồng, đôi mắt đảo quanh ngượng ngùng nhìn sang mấy đứa nhỏ, rồi lại nhìn về đũa đồ ăn trước mặt, chần chừ vài giây, Gorilla từ từ mở miệng ăn xuống một đũa kia.

"Ngồi xuống đây, ăn chung với tớ." Pray kéo ghế bên cạnh ra một đoạn, giúp chủ nhân của bánh bao hồng dễ dàng ngồi xuống.

"Thật ngon! Beom Hyun của tớ nấu là tuyệt nhất"

Nhìn hai người bên đây chìm vào một thế giới mới, bốn đứa nhỏ bị lãng quên bên kia bấm bụng uất ức, tiếc hận mài sắt mãi không thành thép.

"Ba à! Má đã xưng anh- em rồi, cớ sao ba vẫn giữ xưng hô cậu - tớ. Ba còn muốn ăn phở nhà nấu không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro