Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

– Tôi…. a~ em là con trai! – Không lúc nào nó thôi nhắc cho hắn nhớ điều đó.

Hắn bật cười thành tiếng: – Tao đâu có coi mày là con gái! Lại đây mau!

Mặt mày nó méo mó đến quái dị, lết từng bước lại gần, muốn sống thì đừng có cãi lời hắn. Nó ba bước tiến thì đã hai bước lùi, cuối cùng hắn phải với người lôi nó vào vòng tay. Nó co rúm người, trợn mắt mà nhìn.

– Hầu hạ tao, tao sẽ cho mày cuộc sống sung túc, biết không? – Hắn nhướng mày đề nghị. Hắn thích nó, càng lúc thích càng nhiều, nhiều đến mức hắn tưởng mình sắp điên cuồng vì nó. Nó khơi dậy trong hắn những thăng hoa ái ân tột đỉnh đã đánh mất từ lâu, mang lại những cảm xúc lạ lẫm mà hắn chưa từng được thử, lặng thầm chống đối dưới cái vỏ bọc ngoan ngoãn nghe lời… Chính những điều đó khiến hắn ngỡ ngàng và thèm khát nó cùng cực để rồi bắt ép bản thân phải chiếm hữu cho bằng được. Hắn sẵn sàng dùng bất cứ cách gì, kể cả uy quyền man rợ lẫn tiền tài xa hoa để mua chuộc sự phục tùng từ một “chiến lợi phẩm biết đi”.

Nó cứng đơ người mà dòm hắn lom lom. Thế nào là cuộc sống sung túc thì nó không biết, chỉ biết nếu hầu hạ hắn thì thể nào thân xác nó cũng thê thảm. Chắc chắn điều kiện của hắn hoàn toàn bị nó chối bỏ. Nhưng làm sao nó dám phản kháng đây? Nội nghĩ đến việc hắn giơ cao thanh kiếm là tim nó đã muốn ngừng đập. Sau khoảnh khắc đấu tranh tư tưởng dữ dội, nó gật đầu… rồi lắc đầu… rồi nhắm mắt gật đầu, và cuối cùng, là những cái lắc đầu yếu ớt.

Hắn nhếch mép, dùng bàn tay lạnh buốt nắm chặt quai hàm nó, để nó yên vị sát cạnh mặt hắn. Giọng hắn gậm gừ, nửa đe dọa, nửa bỡn cợt.

– Quyết định cho dứt khoát nào, CẬU BÉ…

Mắt nó mở tròn kinh hãi in rõ nụ cười tàn độc của hắn, nhịp tim đập mạnh lấn át luôn cả tiếng sóng biển ngoài kia. Nó gật đầu lia lịa với cái đầu trống rỗng. Thân xác nó ở đây, nhưng hồn đã bị hắn đuổi đi chốn địa ngục rồi.

Hắn bật cười hài lòng với sự đồng ý trong hoảng loạn của nó. Hắn quan tâm làm gì đến tinh thần đàn ông trong nó bị tổn thương? Nó chỉ là một chiến lợi phẩm mà hắn cướp được từ một phi vụ dã man như bao phi vụ khác. Hắn để tâm chăm sóc đến nó là nó còn phải mừng.

Không thể kìm chế thêm giây phút nào nữa, hắn ấn người nó xuống giường, bắt đầu mơn trớn với một nụ hôn.

[Cắt H]

Nó nằm yên cho đến khi nghe cửa phòng tắm đóng lại, nghe tiếng nước róc rách. Khi chắc chắn hắn sẽ không còn nghe được bất cứ âm thanh nào bên ngoài, nó cắn răng chịu đau cố lết cố bò ra cửa. Tất cả đã quá đủ rồi! Nó không thể ở lại nơi địa ngục trần gian này thêm một giây, một phút nào nữa. Dù thân xác có bị nhấn chìm xuống biển hay chôn vùi trong miệng cá, nó cũng cam lòng hơn là sống trong tủi nhục chẳng phân định được mình có còn là con người hay không.

– Hức…

Nước mắt nó rơi từng giọt thê lương xuống nền gạch. Nó không khóc, cái đau từ thể xác cứ làm nước mắt trào ra. Nó lết từng chút, từng chút một. Vết thương bị động, máu trào ra đỏ hết vành băng trắng. Hai chân nó bị hắn giẫm đạp quá lâu, chắc trật khớp rồi, nó chỉ còn đôi tay để gắng gượng. Một chút nữa thôi, cánh cửa đang ở trước mắt rồi kìa.

Bàn tay run rẩy của nó cố vươn cao, mắt nhòe đi, đầu óc choáng váng. Nó chẳng thấy chốt cửa ở đâu cả, chỉ biết mò mẫm quơ quào. Lẹ lên, hắn sắp tắm xong rồi đấy.

Cách!

Nó giật bắn mình khi chốt cửa bật ra. Hắn có nghe âm thanh đó không? Nó không còn thời gian để quay đầu kiểm tra nữa, vội vàng mở cửa, dụng hết sức đứng trên đôi chân của mình, cắm đầu lao ra khỏi phòng. Một đi là sẽ không bao giờ trở lại.

Rủi thay, ngay lập tức đôi bàn tay lạnh buốt nhấc bỗng cơ thể nó lên, lôi lại vào phòng lần nữa.

Nó hét ầm lên trong sự quẫn trí không còn có thể kìm nén, bỏ mặc sở thích yên tĩnh dã man của hắn. Tay chân nó quẫy đạp quyết liệt, không ngừng kêu gào chửi rủa. Sự thống khổ đã vượt giới hạn chịu đựng của nó. Hắn đã cảnh báo nếu sự bỏ trốn của nó tái diễn, nó sẽ chết thảm. Thế thì hắn cứ chém chết nó đi, nó bất cần cái mạng nhục nhã này nữa.

Nhưng hắn không chém nó, cũng chẳng nói một tiếng nào. Mặc nó quẫy đạp, hắn lôi nó vào phòng tắm, nhấn cả cơ thể nhỏ bé không lành lặn đó vào hồ nước ấm áp.

Nước làm vết thương rát buốt thêm, nó há to mồm hét lớn hết mức có thể vào tai hắn, cả hoang đảo này chắc phải rùng mình vì tiếng hét đó. Hắn vẫn không nổi giận, nhẹ nhàng rửa những lớp bụi dơ bẩn do lăn lộn trên nền nãy giờ cho nó.

Hét rồi vùng vẫy mãi cũng kiệt sức, nó nằm rũ người phó mặc cho hắn làm gì thì làm.

Hắn tắm rồi lau người cho nó rất cẩn thận, gương mặt thì lạnh tanh không biểu hiện cảm xúc gì. Nó im re ngồi trên giường nhìn bàn tay dịu dàng của hắn vừa thoa thuốc vừa chăm sóc, băng bó vết thương. Cũng như lần đầu hắn dán lại miếng băng cho nó vậy, rất êm ái và dễ chịu, cảm thấy cơn đau dịu đi rất nhiều. Vì yêu thích sự hoàn hảo nên những gì hắn làm, tất nhiên đều rất hoàn hảo.

– Đừng bao giờ thử thách lòng kiên nhẫn của tao nữa thì mày sẽ không phải chịu khổ. Đến bao giờ mày mới hiểu điều đó?

Hắn lạnh lùng căn dặn khi hoàn tất việc chăm sóc cho nó. Vì yêu thương nên hắn sẵn sàng bỏ qua sự ồn ào lẫn những lời chửi rủa vừa rồi, chấp nhận hạ thấp sự oai nghiêm của mình để coi như điều đó chưa từng xảy ra. Nhưng sự nhường nhịn của hắn có giới hạn, không chắc lần thứ hai tái phạm thì hắn có chém chết nó không. Dó đó, hắn cảnh báo để cứu nó mà cũng để cứu vớt cho tình yêu vừa chớm nở của hắn.

– Ngủ đi! – Hắn hất mặt ra hiệu cho nó nằm bên cạnh, nhướn người thổi vù ánh đèn dầu.

Đầu óc nó trống rỗng nhìn hắn xoay lưng nằm im, kéo chăn phủ ngang ngực. Nó hoảng sợ lẫn bối rối trước hành động của hắn, vừa hành hạ lại vừa âu yếm dịu dàng. Lúc tức giận thì cái gì cũng dám làm, dám chửi, nhưng một khi đã bình tâm lại thì ai cũng sợ chết thôi. Nó bắt đầu run rẩy khi nhớ lại cái gan to của mình lúc hét vào mặt hắn, ơn trời nó vẫn còn sống đây. Rụt rè và sợ sệt, nó từ từ ngả lưng xuống chỗ trống cạnh hắn, kéo chăn phủ ngang mặt, chừa lại đôi mắt sáng rực trong đêm mở tròn lạc lõng.

Chỉ ít phút sau, thân người kia động đậy, tim nó như đứng lại khi hắn trườn đến, vòng tay ôm lấy cơ thể nhỏ bé của nó, hôn nhẹ vào trán, phà hơi thở dịu dàng vào mặt, vuốt ve những vết thương đang dịu dần cơn đau… nhưng hắn chỉ dừng lại có thế và hơi thở dần đều đều, nó nghĩ hắn đã ngủ. Nhịp tim nó ổn định dần, cơn sợ hãi cũng qua đi. Nó bắt đầu thấy dễ chịu vì được ấp ôm trong đêm giá lạnh, tâm hồn không còn cô đơn khi có hơi ấm cạnh bên. Nó ghê sợ hắn, đó là điều dĩ nhiên, có điều chẳng ai lại không thích thú khi ngủ trong nệm êm chăn ấm và được nâng niu cả.

.

.

.

Nó ngủ đến trưa trời trưa trật mới lờ mờ tỉnh giấc. Nó dụi dụi mắt vì thoáng thấy bóng người trước mặt. Người đó ngồi thong thả trên ghế, khoanh tay trước ngực, chăm chú nhìn nó.

– P'Pete? – Nó ngạc nhiên hỏi với cái giọng lè nhè ngái ngủ.

Pete cười nhạt:

– Ở đây, chỉ có ông hoàng mới được ngủ đến giờ này!

Nó liếc nhìn ra ánh nắng chói chang ngoài khung cửa sổ, mặt đỏ bừng ái ngại.

– Thuốc tôi cho sao không dùng để phải nằm liệt như thế hả? – Pete hất giọng hỏi tiếp.

Nó gãi gãi đầu, nhăn nhó liếc nhìn quanh. Hôm qua sau khi theo hắn vào phòng, vì quá căng thẳng nó cũng chẳng nhớ quăng chai thuốc ở đâu. Rồi quần áo bị hắn xé toạc, giờ cũng không biết bị vứt nơi nào.

Pete lắc đầu chán nản, với lấy khay cơm cho nó.

– Mọi người ăn trưa hết rồi, cậu cũng ăn lẹ đi cho nhà bếp còn dọn dẹp.

– Ăn… ở đây? – Nó lúng túng hỏi.

– Thế cậu có sức để đi chỗ khác hả? – Pete nhướng mày hỏi lại.

Nó lắc lắc đầu, thật sự là chẳng thể lết nổi nữa nên cứ ngoan ngoan ngồi im dùng cho hết bữa.

Pete trầm ngâm chờ đợi, không nói thêm lời nào. Cũng như lần trước chăm sóc cho nó, cậu đến và đi lặng lẽ như cái bóng. Pete có vẻ gần gũi nhưng lại có cái gì đó rất kiêu ngạo, tự cao. Dường như cậu là một người tốt bụng nhưng cũng rất lạnh lùng. Nó không nhận định rõ Pete là người thế nào, nó cảm thấy Pete có một quyền lực ngầm nào đó trong bọn cướp biển. Ngay cả hắn cũng rất dè chừng với Pete. Lời hờn trách vu vơ đêm qua của hắn cho nó biết điều đó.

– P'… được phép tự do vào phòng của Đại ca? – Nó dè chừng hỏi.

Pete nhếch miệng: – Tôi có thể đặt chân vào bất cứ nơi nào trên đảo này.

– Vì sao? – Nó ngơ ngác hỏi.

– Khi cậu làm việc hiệu quả, có lòng tin từ mọi người thì tự khắc sẽ có cái quyền đó thôi. – Pete đáp hờ hững. Nhẹ nhàng đón lấy khay cơm sạch trơn từ nó.

– Chờ năm phút nữa thì uống thuốc vào, sau đó nghỉ ngơi đi, ông hoàng!

Pete dúi vào tay nó vài viên thuốc rồi ung dung bước ra cửa.

Nó lặng người trông theo, cảm thấy có một khoảng cách thật xa với Pete. Cậu chăm sóc, thân thiện và quan tâm nó, nhưng nó luôn cảm thấy có một cái gì đó cần phải dè chừng từ cậu.

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro