Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

– Đúng là súc sinh! – Lão Push cũng nghiến răng giận dữ, vun kiếm chém thẳng vào hắn.

Cheng!

Bàn tay của lão Push tê rần sau khi hắn bình thản đánh bật đường kiếm của lão. Gương mặt hắn chẳng chút cảm xúc gì trước hai từ súc sinh. Bởi chính vì loại tàn độc như lão Push mới sinh ra loài quỷ khát máu như hắn.

Trên mũi tàu lồng lộng gió hiện giờ chỉ có lão Push, hắn và nó. Máu của hơn nửa lực lượng bảo vệ tàu đổ xuống mà không thể ngăn được bước chân hắn. Bọn thuộc hạ của lão Push nhìn xác đồng bọn của mình rồi e dè, không một ai dám đến gần hắn nữa.

Cheng! Cheng!

Chỉ có lão Push tấn công liên tục. Một tay hắn ôm nó, một tay đỡ từng nhát kiếm của lão. Hắn chưa có ý định rõ ràng trong việc kết liễu mạng sống của lão như thế nào. Thật sự thì đôi tay của hắn cũng đang tê rần vì một trận chiến quá dai dẳng.

Bất chợt ánh mắt lão Push lóe sáng, vun một đường kiếm hiểm hóc từ dưới lên, chếch hẳn về phía nó. Đây là đường kiếm tuyệt mật mà lão luôn tâm đắc bất bại. Giết nó trong tay hắn là lão đã đánh một đòn tâm lý rất nặng nề đối với hắn rồi.

Thanh kiếm xốc ngược từ bụng hướng thẳng lên cổ, nó mở tròn mắt hãi hùng. Theo phản xạ tự nhiên và với những gì đã được hắn chỉ dạy, nó ngửa người ra sau, thuận đà đạp chân vào tay kiếm của lão. Hắn vốn dĩ còn phân vân chút tình mờ ảo trong cõi lòng, khi thấy nó gặp nguy thì cái mờ ảo ấy hoàn toàn vụt mất. Đẩy hẳn người nó ra, hắn dốc hết lực đánh mạnh về phía lão.

Cheng!

Leng keng! Leng keng!…

Thanh kiếm trên tay lão Push bị đánh bật ra và mũi kiếm của hắn lập tức kề ngay sát cổ lão.

– Ông muốn đối phó với tôi bằng chính đường kiếm đã dạy cho tôi ư?

Lão Push bần thần run rẩy:

– Mày… mày còn nhớ? – Lão không thể tin được. Đường kiếm này lão chỉ cao hứng múa sơ qua cho hắn xem cách đây hơn chục năm trời. Không những hắn nhớ rõ mà còn dạy lại cho nó.

Hắn cười khỉnh:

– Mọi cử chỉ và hành động của ông tôi đều nhớ. Chẳng phải đứa con trai nào cũng muốn noi theo cha mình sao? – Giọng hắn lạnh lùng nhưng đầy chua chát. Dù là một con quỷ tàn bạo trên biển thì sự tổn thương gia đình ly tán luôn là nỗi ám ảnh của bất kỳ ai.

Trong phút chốc cả ba cùng im lặng để đuổi theo những hoài niệm của riêng mình. Chắc chắn cả hắn và lão đều đang nhớ lại những giây phút ngọt ngào ngày mà phụ tử bên nhau. Lão ân cần dạy hắn từng đường kiếm, hắn nghịch ngợm suốt ngày luôn miệng gọi tiếng “cha”. Nó trống rỗng tâm trí nghiêng đầu nhìn sâu vào đôi mắt u buồn lưu luyến của hắn. Kẻ tàn bạo giữa biển khơi mênh mông này dường như đang vương vấn một chút tình.

Lão Push biết thế trận đã ngã ngũ và hắn đang nắm phần lợi trong tay, lão không phải là đối thủ của hắn. Ngay giây phút hắn đang yếu lòng này, lão phải giữ lấy thời cơ.

– Dừng tay! Tất cả dừng tay lại! – Bất ngờ lão Push hét vang. – Là hiểu lầm! Chỉ là sự hiểu lầm!

Bọn thuộc hạ lẫn đám cướp biển đều ngạc nhiên, khựng người dừng tay kiếm. Lập tức không gian chỉ còn tiếng gió rít hòa lẫn trong sóng biển, ánh mặt trời chói chang tĩnh lặng rọi xuống con tàu với những tâm hồn hoang mang chờ đợi trong dè dặt.

Hắn nhíu mày hoài nghi, bấy giờ mới buông nó ra, tay kiếm cũng hạ xuống.

– Hiểu lầm? – Hắn hỏi như trêu chọc lão Push.

– Đây là con trai của ta! Những gì trên thuyền của ta tất nhiên cũng sẽ là của nó! Mọi sự chỉ là hiểu lầm. – Lão Push dõng dạc tuyên bố với đám thuộc hạ phía dưới.

Tiếng xì xầm tức khắc vang lên, cả trong đám thuộc hạ lẫn trong bọn cướp biển. Ai ngờ được lão Push Puttichai lại có con trai lớn như vậy. Lão chỉ cưới công nương của Hoàng gia mới hơn mười năm thôi. Và chuyện gì lại khiến con phải đi đánh cướp cha mà gây ra hiểu lầm?

Nó đã được tự do nhưng lại không hề muốn tự do, hắn không ôm mà nó vẫn cứ ép sát vào người hắn. Lấp ló ánh mắt tròn qua bờ vai hắn để nghe ngóng câu chuyện khó hiểu này.

Hắn quay xuống đám đàn em, nheo đôi mắt dài nghiêm nghị. Đám cướp hiểu ngay ý hắn, chúng sợ sếp re không dám bàn tán nữa. Đám cướp bất thình lình im lặng, bọn thuộc hạ của lão Push cũng ngờ ngợ im lặng theo. Không gian lại được trả về cho tiếng gió và sóng.

– Tôi có cái vinh hạnh được làm con của ông à? – Hắn hỏi bằng một giọng đe dọa. Cho dù hắn cố ý nhấn giọng tàn độc thì vẫn không thể giấu được sự tổn thương lẫn thèm khát tình thương trong hắn.

Lão Push cười khì:

– Máu mủ ruột rà thì làm sao có thể cắt đứt được. Con thấy không Kim, tất cả những gì ta đang có hiện giờ sẽ là của con. Không lẽ con muốn là một kẻ đại nghịch bất đạo, trời đất không dung, con mà lại giết cha ư?

– À, tôi giết ông là đại nghịch bất đạo, còn ông giết vợ giết con của mình để cưới một công nương xinh đẹp quyền quý thì là gì đây? – Hắn đáp với nụ cười cay đắng.

– Ta làm vậy chỉ là do ép buộc – Gương mặt lão Push sầu khổ van nài nhưng giọng nói vẫn sặc mùi trâng tráo – Hoàng gia ban hôn khi không biết ta có gia đình, nếu bại lộ thì cả gia tộc sẽ bị chu di, ta chỉ muốn các con và vợ mình được ra đi thanh thản nhất.

Bất chợt nó lên tiếng, ánh mắt giận dữ nhìn xoáy vào lão:

– Bằng cách đâm chết bảy mạng người và nhấn chìm thân xác họ xuống biển? – Chưa bao giờ nó thấy phẫn nộ như vậy.

Hắn quay phắt lại nhìn nó, một chút ngạc nhiên thoáng qua. Sao nó biết lão đã giết bảy mạng người trong gia đình hắn và quăng họ xuống biển?

Lão Push thì không bất ngờ vì lão biết rõ nó là ai. Đó là lí do lão muốn nó phải chết. Câu bắt tội uất hận của nó khiến gương mặt lão méo mó khỗ não trông về hình ảnh hiện tại. Hắn đứng phía trước, còn nó thì lấp ló phía sau. Bao giờ cũng vậy, nó luôn bám lấy hắn nhờ cậy sự chở che. Mười mấy năm rồi thói quen này vẫn không thay đổi. Nó và hắn như bóng với hình.

– Ta đã hối hận thật nhiều, hai đứa hãy nghĩ tình cha con… Con không thể giết cha, đúng không? Đó là tội ác trời đất bất dung. Ta đã rất hối hận…

Nó trầm ngâm không nói gì nữa. Cả bản thân cũng chẳng hiểu vì sao mình lại thốt ra câu hỏi ấy. Một vài tiềm thức hiện lên trong tâm trí nó như một ký ức hiển nhiên. Nó vô tư chấp nhận là mình biết lão Push đã giết cả gia đình để chạy theo danh vọng tiền tài từ lâu lắm rồi, chứ không phải chỉ vừa nhớ ra.

Hắn lại không suy nghĩ nhiều về câu hỏi của nó. Tội ác của lão Push ai cũng có thể biết được. Môi hắn chỉ nhếch lên nụ cười đau đớn.

Cha hắn đấy. Mười hai năm trước vì gia đình túng thiếu, lão lên kinh thành làm ăn. Rồi được Hoàng gia yêu mến, ban hôn với quý công nương quyền thế. Bởi ham tiền tài danh vọng, lão tàn nhẫn muốn che dấu thân phận đã có hai vợ và năm đứa con nhỏ ở quê nhà. Lão lạnh lùng sát hại tất cả để trở thành một Push Puttichai côi cút, hiến trọn tình yêu con tim cho công nương xinh đẹp.

Và mười hai năm sau thì sao? Biết được hắn còn sống, lão rắp tâm giết hắn một lần nữa để tội ác kia mãi mãi là một bí mật. Bây giờ bại trận thất thế, lão trưng ra bộ mặt đáng thương rên rỉ hai tiếng phụ tử để thoát thân. Kim bật cười lớn hơn. Cha hắn đấy! Đáng kinh tởm và rẻ mạt hơn cả loài súc vật. Vì ít ra, loài vật còn biết bảo vệ và thương yêu con của mình.

– Được. Vì tình cha con, ông tự nhảy xuống biển đi. – Hắn lạnh lùng đáp. Hắn không giết lão hay đúng hơn là chẳng buồn làm việc đó. Con người mà cả một tuổi thơ dài hắn cất tiếng gọi cha, để rồi mẹ hắn, mẹ kế của hắn, và những cô em gái, cậu em trai của hắn phải chết thảm dưới tay lão. Hắn để lão tự sinh tự diệt giữa biển khơi. Nếu sống sót, lão cũng tự lo lấy việc giải bày vụ cướp hôm nay với Hoàng gia thân yêu của lão.

– Kim à… Chúng ta có thể đi cùng một con đường mà… – Lão Push nài nỉ.

– Đúng. Ông có thể tự bơi theo con đường mà chiếc tàu này sắp đi, tôi đâu có cấm. – Hắn hất giọng, chút tình vương vấn đã bị nỗi thất vọng nhấn chìm.

Trước ánh mắt lạnh lùng vô cảm của hắn, lão Push chỉ biết ép sát vào thành tàu, từ từ quay lưng để tự nhấn chìm thân xác xuống biển khơi. Nhảy xuống biển là vẫn còn đường sống, dù hy vọng đó khá mỏng manh.

– Lôi hết mấy đứa dưới khoan tàu lên đây! – Bỏ mặc lão Push, hắn hạ lệnh với đám đàn em. Bây giờ con tàu này đã thuộc quyền sở hữu của hắn. Trong phút giây thoáng qua, hắn thật sự không muốn nhìn thấy cái chết của kẻ mình đã từng gọi là cha.

Hắn quay mắt đi thì lão Push lại ngập ngừng tụt người xuống thành tàu. Đời nào lão từ bỏ mọi thứ đơn giản vậy.

Nó vẫn nép bên vai hắn nhìn lão Push với đôi mắt trống rỗng. Nó biết lão chẳng hề có ý định nhảy xuống biển, nhưng cảm giác cứ mông lung mơ hồ. Nên nó chỉ trơ mắt nhìn mà không cảnh báo gì với hắn.

Tay lão Push kín đáo nắm chặt sự hối hận. Hối hận vì mười hai năm trước đã ném những đứa trẻ sống dai dẳng này xuống biển quá sớm. Lẽ ra phải đâm chúng thêm nhiều nhát nữa, để bây giờ chúng không thể phá nát sự nghiệp của lão. Nhưng không sao, cơ hội là đây. Môi lão nhếch lên nụ cười thâm hiểm. Ánh đao nhỏ xíu luồn ra từ trong tay áo. Đâm sau lưng với khoảng cách gần thế này, có khó gì đâu?

Thủ lĩnh bị trùm cướp biển không chế, bọn thuộc hạ phía dưới e dè nhìn nhau không động thủ. Huống chi lão Push đã tự nhận hắn là con trai lão, chúng cũng chưa muốn manh động gì. Cướp biển từ thuyền nhỏ theo móc câu đu lên tàu càng lúc càng đông, chúng phân ra khắp nơi bắt bớ những ai còn trốn dưới khoang tàu, gầm tàu, rồi thô bạo lôi lên boong.

– Đại ca! Pete báo lại đã tìm thấy anh Vegas, hiện Pete đang chăm sóc cho anh ấy. – Một tên cướp hô lớn.

Hắn ậm ừ không đáp trả nhưng kín đáo thở phào một hơi nhẹ nhỏm. Sự lo lắng và vẻ bồn chồn luôn được hắn ẩn giấu sau lớp oai hùng của một trùm cướp biển.

Trong đám người bị áp giải lên có thuyền viên, phụ việc, người hầu và cả gã Esther đê tiện. Ba mỹ nữ hoa lệ cũng nằm trong số đó. Tiếng rục rịt của những bước chân lẩn tin tức về Vegas làm nó chú ý, liền tò mò ngoái đầu nhìn xuống boong tàu.

Hắn quay lưng, nó lơ đễnh, lão Push chỉ chờ có thế. Không một chút do dự, lão tận dụng mọi sức lực lao thẳng mũi đao vào lưng hắn. Cái gì là phụ tử thiêng liêng, là máu mũ ruột rà, tất cả đã chấm dứt từ mười hai năm trước, ngay khi lão nhẫn tâm quăng vợ con xuống biển.

Đương nhiên, một kẻ lăn lộn giang hồ rồi trở thành cướp biển như hắn đã quen với bài học về lòng người. Có điều chợ đời vẫn chưa quá bất nhẫn dạy cho hắn trái tim lạnh lùng để xuống tay giết đi kẻ mình gọi là cha. Vì thế, hắn mở đường sống cho lão Push.

Nhưng ánh đao kia vẫn cự tuyệt cắt đứt tình phụ tử.

Nó không đủ bình tĩnh như hắn. Nó chỉ rời mắt khỏi lão Push một chút thôi rồi bất thần nhận ra ánh đao hiểm độc léo sáng lên dưới ánh mặt trời.

– A!…

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro