Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm ngày trôi qua, năm ngày lập lại như bản sao hoàn hảo. Khi mặt trời lên nó thang lang ngoài bến cảng, chiều xuống về phòng ngóng trông ra cửa sổ. Càng ngày tâm trạng nó càng chùng xuống, thời gian càng lâu thì khả năng hắn gặp nguy hiểm càng lớn. Nó bây giờ, tiều tụy xanh xao còn hơn lúc làm thuyền viên của tay chủ tham lam hồi trước.

Đêm ấy, nó lại nằm mơ. Vẫn những hình ảnh chấp vá về con sóng to nhấn chìm thân xác nó, về đồi cát trắng ngập tràn sắc tím hoa muống biển, và về hắn. Nó thấy hắn cõng nó đi dọc theo bờ biển, kể nó nghe câu chuyện về cuộc đời hắn. Nó thấy hắn cười, mua cho nó quần áo mới, mang bữa cơm thịnh soạn cho nó ăn… Nó bừng tỉnh khỏi cơn mê trong đêm khuya hiu quạnh, co rút người vào thành giường bật khóc huhu.

– Anh ấy chết rồi, anh bị người ta giết rồi, huhuhu… – Nó nức nở trong đôi bàn tay nhỏ bé. Có lẽ vi vụ cướp trong đêm đó của hắn đã bất thành, nên hắn không bao giờ có thể quay lại đón nó nữa. Đó là lý do duy nhất nó giải thích cho sự mất tích của hắn. Nó đau đớn, sầu khổ ngay khi được tự do, ngay khi đang sống trong nhung lụa với mớ tài sản khổng lồ.

.

.

.

– Thằng Porchay bữa nay lên làm ông chủ ta ơi ~ – Ngay sáng sớm mọi người trên bến đã được phen trầm trồ với chiếc thuyền mới của nó. Nó không đáp trả nhiều, nhờ mấy tên khuân vác chất lên thuyền mười thùng dầu cỡ lớn và lương thực dự trữ thì ngập khoang. Nó đã quyết định một chuyến đi dài tìm cho ra hòn đảo của hắn, phải chắc chắn tin tức về hắn nó mới yên lòng được. Nó nhớ từ đảo ra đây lúc đi với hắn là hơn nửa ngày, cứ thế khoanh tròn bán kính mà tìm kiếm.

– Mày tính ra biển một mình thiệt hả? – Lão chủ thuyền nhìn thân người nhỏ bé của nó ngập trong mớ hàng hóa mà thấy lo.

Nó bật cười ra hiệu cho lão không cần bận tâm, mười mấy năm làm thuyền viên nên cũng biết lái tàu chứ bộ.

Trước khi khởi hành, nó bước lên bến thanh toán mớ tiền công cho bọn khuân vác. Bình thường được làm ông chủ thế này nó sẽ vênh váo lắm, nhưng hiện tại thì nó chẳng có tí tâm trạng nào.

– Thuyền của lão Push vẫn đang tuyển người hả mậy?

– Ừ, nghe đâu là cần kinh nghiệm đi biển dữ dội lắm, lần này lão đánh một chuyến lớn thì phải.

Nhận tiền từ nó xong hai tên khuân vác bàn tán, chúng đang tính chuyện xin một chân phụ việc cho Push.

Nó chột dạ đứng tần ngần tại chỗ, đầu óc mông lung nhìn theo hướng bọn chúng đi tới. Ở khoảng cách xa như vậy mà nó vẫn thấy chiếc thuyền kia như con quái vật khổng lồ, đang neo giữa biển khơi. Đó là thuyền của lão Push – chiếc thuyền mà hắn lên kế hoạch đánh cướp, họ cũng khởi hành từ bến này ư?

Nó cắn môi lườm đôi mắt, phải rồi, vì chiếc thuyền ấy khởi hành từ đây nên hắn mới vào đất liền dò xét thông tin. Nếu vậy chắc chắn lão Push ít nhiều phải dính líu đến sự mất tích của hắn. Một nỗi hận vu vơ len lỏi trong lòng, nó neo thuyền lại bến, đi thẳng về phòng trọ.

– Anh ấy có quay lại thì nhờ anh nhắn là tui đang làm việc trên thuyền của Push, khi nào chiếc thuyền đó giao hàng xong thì tui ra đảo tìm anh ấy. – Nó gói ghém đồ đạc gửi lại phòng trọ rồi căn dặn tên bồi.

Nhờ chút tiền hối lộ, tên bồi hồ hởi trông chừng thuyền cho nó. Nó mượn bộ đồ tồi tàn của y rồi đi thẳng tuốt qua thị trấn mé bên kia, nơi thuyền Push đang tuyển phụ tàu. Nó không nghĩ là sẽ trả thù hay quậy phá gì lão Push, nó chỉ đơn giản nghĩ lão có liên quan đến hắn, gần lão là sẽ gần hắn. Nếu không nắm được thông tin gì, khi giao xong chuyến hàng, lúc ấy đi tìm hòn đảo của hắn cũng không muộn.

Nó nhanh chóng được nhận việc ngay khi tên chủ quản liếc nhìn. Chả phải nó giỏi, cũng chả phải do có kinh nghiệm hay lanh lợi gì, chỉ vì nó đẹp. Đơn giản, vì nó đẹp. Có một số công việc họ cần những kẻ có ngoại hình bắt mắt như nó.

Trong hai ngày sau đó, nó được sắp xếp vài việc vặt vãnh trên chiếc tàu to lớn ấy. Ngày nào cũng có hàng hóa chất lên thêm, người người đều bận rộn. Cho đến trước hôm tàu nhổ neo, nó cảm giác được những tên chủ quản của các bộ phận đều có vẻ khẩn trương, tâm tình căng thẳng. Sự tò mò của nó không kéo dài lâu khi đến xế chiều, một chiếc xe ngựa lộng lẫy dừng trước bến. Vì khoảng cách quá xa, nó chỉ lờ mờ đoán lão già ăn sang mặc đẹp đang trịnh trọng đón ba thiếu nữ xuống ngựa là lão Push Puttichai. Họ được dìu xuống bè nhỏ, từ từ tiến ra khơi để lên thuyền lớn.

Ba thiếu nữ đó là quà của Hoàng hậu dâng tặng cho Đức hoàng, nó biết được bí mật đó nên rất hiếu kỳ. Từ trên mũi tàu, nó kín đáo liếc đôi mắt tròn về phía họ. Lão Push lên thuyền trước rồi dịu dàng đỡ các thiếu nữ lên. Vừa nhìn rõ dáng người của cô gái đầu tiên, nó đã thầm ồ lên tán thưởng. Họ nhỏ người, da trắng mịn, mắt bồ câu, môi chúm chím, đẹp đến ngất ngây. Nó nhìn rồi chẳng thể chớp mắt nữa. Cho đến khi cô gái thứ ba bước lên tàu thì tim nó bùng nổ, miệng há hốc ra cứng đờ trong ngây ngất. Cô gái mang nét đẹp của một thiên thần, tóc thẳng dài bay hờ hững trong gió biển, và ánh mắt kia lại bất chợt nhìn về phía nó, thế là cô gái mỉm cười. Nó nghĩ mình sắp xỉu trong nụ cười ngọt ngào ấy.

Ba mỹ nữ nhanh chóng được đưa xuống khoan thuyền, nơi có những gian phòng sang trọng phục vụ họ. Nó lấy tay lau liền những giọt mồ hôi, thần thái bàng hoàng chưa tỉnh trí ngay được.

– Thằng Porchay? – Một giọng nói đầy bất ngờ rít vào tai nó, sau đó là cái kéo người chớp nhoáng đẩy nó vào một góc khuất của thuyền.

– Sao mày lại ở đây? – Người đó vẫn chưa hết kinh ngạc.

– Anh là… – Nó ngơ ngác.

– Tao! Tên hay đi tuần nè, Yon nè!

Nó nghiêng đầu cố lục lọi trí nhớ rồi a lớn một tiếng. Y là tên đi tuần trên hòn đảo của bọn cướp biển, là kẻ đánh nó trong phòng ăn và cũng là kẻ chỉ phòng của Pete cho nó. Thì ra y tên là Yon.

– Sao mày ở đây? Đại ca kêu mày trà trộm vô đây hả? – Yon hỏi dồn.

Nó lắc lắc đầu, chợt nhận ra y có mặt ở đây chứng tỏ con tàu này sẽ bị đánh cướp thật, tay chân nó liền run run ấp úng, mất hết bình tĩnh.

– Anh… anh… cướp cướp thuyền…

– Suỵt! Cái thằng nhóc này… – Y tính trách mắng nó thì vài người phụ việc đi ngang qua, y giả bộ ngó lơ rồi lại kéo nó vào sâu trong hốc thuyền hơn.

Nó chợt tỉnh ra điều quan trọng, vội vàng ôm chầm lấy vai y, giọng sốt sắn:

– Đại ca gặp chuyện rồi, Đại ca nói với em đi có hai ngày, mà cả tuần vẫn chưa về, một mình em ở bến chờ hoài không có thấy Đại ca!

– Từ từ nào, mày nói cái gì khó hiểu thế? – Yon chật vật gỡ đôi tay nó ra khi nó cứ nhảy bổ vào người y, hét những lời chẳng rõ đầu đuôi cớ sự.

– Đại ca đi đâu cả tuần? Anh ấy đang ở đảo mà! – Y nhăn nhó.

– Ở đảo? – Nó trơ mắt ngạc nhiên nhìn y.

Yon bực bội chỉnh chỉnh lại bộ áo phụ việc cũ mèm bị nó làm cho nhăn nhúm.

– Chứ mày đang nói cái gì? – Y hất giọng.

– Đại ca đang ở đảo? – Nó vẫn chưa tin.

Nhưng sau phút thẩn thờ ngơ ngác, bổng chốc đôi mắt nó sáng rực ngỡ ngàng, dường như nó vừa nhìn ra sự thật.

– Đại ca… về đảo khi nào?

– Thì ngay hôm anh ấy dẫn mày vào đất liền chơi đó, về liền khuya hôm đó mà, tao tưởng Đại ca giao việc cho mày nên mày không về cùng.

Mặt nó hiện lên vẻ bàng hoàng đến ngây ngốc, đầu óc ong lên những âm thanh ù kín đôi tai. Nó bần thần hướng ánh mắt về hòn đảo xa xăm, nơi mà hắn vẫn ung dung sống những ngày tháng thảnh thơi, trong khi nó vật vã lo lắng cho sự an nguy của hắn cả tuần qua.

Nó liền bật cười chua chát, tay nắm vào lan can của thuyền, hai chân khuỵ xuống sàn gỗ, mặc cho con gió lạnh của buổi chiều tà len lỏi vào trong lớp da mỏng manh.

– Porchay? – Yon nhìn biểu hiện uất nghẹn của nó tự nhiên cũng thấy thương tâm, dù rằng y chằng hiểu chuyện gì.

– Anh ấy bỏ em… – Cuối cùng nó cũng đã hiểu ra sự thật, điều mà không bao giờ nó nghĩ tới. Giấu gương mặt giữa khung sắt lan can và cánh tay yếu ớt, giọng nó vỡ òa cay đắng

– Vì em đụng đến anh Pete, nên anh ấy vứt bỏ em… hức! hức!…

Đôi tay nhỏ bé của nó hờ hững ôm lấy gương mặt bắt đầu đẫm nhòe nước mắt. Nó không khóc, nhưng những dòng nước mặn đắng vị khổ đau không cách nào ngăn cản được. Bao lo lắng sầu não mà nó gồng gánh chất chứa cả tuần qua để chờ đợi hắn, bây giờ đánh đổi bằng một sự thật là trái tim ai kia quá vô tình. Hình ảnh hắn lạnh lùng quay lưng bỏ nó lại nơi phố chợ, một mình trở về để làm vui lòng Pete khiến tim nó vỡ nát. Nó nức nở khóc cũng chẳng hiểu mình khóc vì cái gì. Vì nó bị bỏ rơi? Vì hắn coi rẻ nó? Hay đơn giản, nó khóc cho thứ tình quái dị đang chớm dành cho một gả đàn ông.

Tiếng còi tàu hú vang báo hiệu các thuyền viên tập hợp, Yon vội vã đỡ người nó lôi đi. Bất chợt nó vùng ra, chạy thẳng về hướng cầu lang dẫn xuống bè. Nó đến đây là vì hắn, nó lo cho hắn. Nếu hắn đã quyết định chấm dứt mối quan hệ bằng những thứ vàng lấp lánh thì nó cũng chẳng màng gì nữa.

Tuuuu…..

– Porchay! Mày điên hả? Đừng có để bọn chúng nghi ngờ chứ!

Dù tàu đã nhổ neo, rẽ sóng quay đầu ra biển khơi nhưng nó vẫn cấm đầu leo xuống thang, không lấy bè được thì nó bơi vào bờ cũng được. Yon hoảng hồn nắm tay nó giật ngược lại.

– Hai thằng này làm ở bộ phận nào? – Thấy có động, một tên cai quản đi lại gần quát lớn, tay y lăm lăm ngọn roi da đen xì.

– Dạ… hình như thằng nhỏ này… say sóng… – Yon nhanh trí phủ nhận sự quen biết của cả hai.

Tên cai quản khom người nhìn. Thấy vẻ yếu ớt lẫn xinh xắn của nó là y hiểu ngay nó được tuyển lên thuyền để làm gì.

– Đưa thằng nhỏ xuống khoang cuối, cho nó nằm nghỉ ngơi chút. – Tên cai quản ra lệnh cho đám đàn em.

– Làm thuyền viên mà bị say sóng? Đúng là vì “cái sắc” mới được tuyển lên!

Yon lè lưỡi ngoan ngoãn đi về chỗ làm việc của mình, trong khi tên cai quản lẩm bẩm vài câu chán nản.

Gian phòng ở khoang cuối khá rộng, lại được trang hoàng rất sang trọng. Vì quá sầu thảm mà nó quên thắc mắc vì sao một tên phụ việc lại được ưu đãi đến vậy. Nó ngồi một mình trong góc thả hồn theo tiếng máy tàu in ỏi, theo tiếng sóng đập mạnh vào mạn thuyền. Nó không nghĩ cảm giác bị hắn bỏ rơi lại hụt hẫng đến nhường ấy. Có gì đâu? Vốn dĩ là mối quan hệ gượng ép, nó cũng chẳng thể nuốt trôi nổi cái ôm, cái hôn từ một gả đàn ông, được trả tự do với mớ tài sản kếch xù còn phải mừng. Đúng! Phải mừng y như cái hôm nó huýt sáo kéo lê bao “tài sản” để đào tẩu.

Nhưng nó không cười được…

Vì hắn yêu Pete, dù cậu không chọn hắn, hắn vẫn yêu. Hắn tìm đến nó giải sầu, nhưng nếu Pete không thích, hắn chẳng luyến tiếc gì không vứt bỏ. Còn nói dắt nó vào đất liền chơi, còn nói cứ ở quán trọ chờ. Khốn nạn! Đầy đọa thân xác nó rồi bịp bợm lòng tin của nó, nó uất ức, càng nghĩ càng căm hận. Tưởng nó chỉ biết có tiền thôi hả? Nó miễn cưỡng gật đầu đi theo hắn thì lòng trung thành của nó bị chó gặm rồi chắc? Nó đã coi hắn là chủ nhân vậy mà rốt cuộc hắn coi nó là cái gì? Hắn chỉ biết ích kỷ cho tình yêu của hắn thôi.

Rầm! Rầm!

Nguyền rủa chửi bới chưa hả ngọn lửa lòng, tay lẫn chân nó dọng xuồng sàn điên cuồng cho vơi đi thù hận. Đến khi đôi tay nhỏ bé tê rần nhứt buốt nó vẫn không ngưng làm tổn thương chính mình, vì bây giờ, tim nó đau vạn lẫn cái đau hiện hữu.

Bởi hắn không có yêu nó.

– Khốn nạn!… Anh lừa dối tôi… – Nó thôi không đánh nữa, toàn thân kiệt quệ nằm gục xuống sàn, nhìn nó bây giờ còn thảm hơn một kẻ thất tình bị ruồng bỏ.

Bất chợt cửa phòng hé mở, nó miễn cưỡng ngẩn lên với gương mặt bí xị hờn dỗi ngập nước mắt.

– Ô ~ Lão già Push quả là biết cách chiều khách nha. – Gả đàn ông thô thiển với phục trang của những thương buôn giàu có bước vào, mắt sáng rực ngay khi nhìn thấy nó.

Bấy giờ nó mới giật mình nhìn quanh gian phòng và rồi rùng mình nhận ra, nơi đây đáng lẽ không thể dành cho những kẻ có thân phận như nó.

– Tui… tui vô nhầm phòng… – Nó hớt hải đứng dậy, lủi người đi ra.

– Nhầm ư? Đâu có sự trùng hợp vậy – Gã chặn ngay cửa, liếm mép chú mục vào phần da trắng nõn hờ hững lộ ra qua cổ áo của nó.

Chắc chắn chẳng có sự nhầm phòng nào ở đây. Do lo lắng cho hắn cộng thêm bản tính lớ ngớ, nó không hề biết mình đã được tuyển lên thuyền với vai trò gì, chỉ biết người ta nhận thì nó làm, thế thôi. Tổng cộng có năm chàng trai xinh xắn được lựa chọn để phục vụ cho gả Esther này, kẻ được gọi là đại sứ mang ba mỹ nữ từ phương Đông đến đây. Trong lúc triệu tập thuyền viên nó lo nói chuyện với Yon, nên lỡ chuyến “say sóng”, tên cai quản quyết định chọn nó là người phục vụ đêm đầu tiên cho Esther.

– Đêm biển dập dềnh mà có cậu em xinh thế này bên cạnh thì sướng gì bằng ~

Gả Esther chẳng tài nào kiềm chế được dục vọng trước ánh nhìn vừa ngơ ngác vừa sợ sệt của nó, đôi môi đỏ mọng như quả dâu chín còn há tròn mời gọi. Gả liền lao vào nó như con thú đói mồi, gả thích điên cuồng những chàng trai ngây thơ nhỏ bé như nó.

Một phản xạ tự nhiên khi bị tấn công, nó vùng vẫy dữ dội với đôi tay bịt miệng thật chặt. Gả dùng cơ thể vạm vỡ thô kệch đè nó xuống giường, mạnh bạo xé chiếc áo mỏng manh của nó, mút mát ngấu nghiến vào làn da trẻ thơ mát lạnh.

Nó đau rát với từng dấu đỏ hiện lên trên bờ ngực, mở trừng mắt ngở ngàng.

– Sao cưng lại thơm như thế này? – Esther phà hơi thở thỏa mãn vào tai nó, trong khi tay gả thì ngắt nhéo toàn thân nó không ngừng. Da nó láng mịn, trắng trẻo, cứ cắn vào là ửng đỏ lên ngay, gả mê loạn thích hành hạ cơ thể đáng yêu này. Esther là một kẻ đồng tính, gả chỉ tìm được khoái lạc trong lúc kẻ nằm dưới gào thét trong đau đớn khi cái thứ cương cứng xấu xí của gã xé nát cơ thể họ.

Đôi mắt nó trợn tròn sợ hãi, tứ chi quẫy đạp điên loạn vẫn không sao thoát khỏi bàn tay sắt thép của gả.

Bốp!

– Mẹ kiếp! Thằng này câm hả?

Vì nó nhất quyết không chịu la hét, gả bức bối phan cú tát trời giáng vào mặt nó, khóe miệng nó rướm liền dòng máu đỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro