Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

– Chay… – Hắn đau đớn gọi tên nó, nhưng ở trong kia, nó vẫn vô tư mỉm cười. Nụ cười rực rỡ ấy, hắn sẽ nhớ mãi, mãi mãi và mãi mãi. Buông tay là mất đi vĩnh viễn, buông tay có thể hối tiếc cả một đời, nhưng nếu buông tay mà đổi lấy được nụ cười của người mình yêu thì hắn thấy đáng, rất đáng dù vết thương lòng ấy chẳng biết bao giờ sẽ lành..

.

.

.

Dùng cơm xong, nó ôm cái bụng no căng tung tăng đi về phòng trọ, tắm rửa rồi leo tót lên giường, nhắm mắt thiu thiu ngủ. Nó để ngỏ cửa để chờ hắn về, một chút ý nghĩ bỏ trốn không hề len lỏi trong tâm trí, nó đang tận hưởng cảm giác lâng lâng được ở trong đất liền.

Có lẽ do nơi đây thiếu đi tiếng sóng, hoặc do chiếc giường không êm ái như giường của hắn, cũng có thể do đêm hè oi bức ngột ngạt… nó ngủ không sâu và tỉnh khỏi giấc mộng giàu sang sung sướng khi vừa sang canh ba.

Nó uể oải ngồi dậy, mắt lừ đừ nhìn ra cửa sổ rồi lửng thửng bước xuống giường, mở rộng cửa nhìn ra con phố vắng vẻ phía dưới, nó tự hỏi - Hắn vẫn chưa về sao? Nó thở dài chán chán, hắn đã nói sẽ vào đất liền hai ngày nên nó không lạ lẫm khi công việc của hắn mãi hết đêm vẫn chưa xong. Cướp biển mà, có làm gì cho quang minh chính đại đâu? Nó bật cười khi chợt nghĩ rằng mình cũng là một phần trong đám cướp biển đó.

Cướp biển? Nó chợt khựng người nhận ra hiện tại chỉ một mình ở nơi này. Phải rồi, hắn đâu có ở đây, bọn đàn em của hắn cũng vậy, đâu còn gì ngăn cản nó chạy trốn nữa? Nếu đột nhiên biến mất làm sao hắn biết nó sẽ đi về phương nào mà tìm kiếm? Vậy thì tội gì không bỏ trốn? Cơ hội ngàn vàng này chỉ có một không hai thôi.

Nó liền luýnh quýnh, hớt hơ hớt hải đến chẳng thở kịp, tay chân run rẩy lao thẳng đến chiếc tủ ngay góc phòng. Nó hành động như thể trời sắp sập tới nơi, ném tất cả vật dụng hắn mua cho nó vào trong bao, bao nhỏ để trong bao lớn, bao lớn để trong bao lớn hơn, cứ thế trong tíc tắc chúng trở thành bao tải đầy.

Nó hì hục lôi “tài sản” ra cửa, rón rén ló đầu nhìn trước, nhìn sau dọc theo dãy hành lang, đề phòng hắn có thể về bất cứ lúc nào. Khi chắc chắn mọi thứ đều an toàn, nó cố hết sức nhẹ nhàng kéo bao tải xuống lầu. Nhưng than ôi, thân quá nhỏ, mà “tài sản” lại lớn, bao tải cứ thế va vào cầu thang gỗ bình bình, ồn ào cả không gian buổi đêm vắng lặng. Nó bỏ mặc, ngoài hắn thì nó chẳng sợ làm ồn bất kỳ ai.

– Ơ, thằng Porchay? Nửa đêm đi đâu vậy? – Tên bồi gác đêm vội vàng chạy lại chân cầu thang phụ khách, khi nhận ra khách quen, y quan tâm hỏi. Nó ở đây mười mấy năm, hầu như mọi người đều quen mặt.

– Biết người thuê cùng phòng với tui chứ? – Nó lau mồ hôi, hỏi gấp.

Tên bồi gật gật đầu:

– Âydà ~ vị công tử lạnh lùng cao ngạo đẹp trai hớp hồn ấy ai mà không nhớ ~ Dạo này mày lên đời dữ ta

– Nếu anh ấy có về thì nhắn lại dùm là tui đi xa lắm rồi nha, tui đi mà không quay trở lại nha! – Nó nói gọn.

– Hả?

Nó lại hì hục kéo bao tải ra khỏi quán trọ trước đôi mắt ngạc nhiên chả hiểu mô tê gì của tên bồi. Đường phố vắng tanh chỉ có ánh trăng mờ soi xuống thân người nhỏ bé, hơi thở nặng nề hòa lẫn với giọng huýt sáo du dương. Nó đang hân hoan đi tìm một chân trời mới, rời khỏi cái bến cảng này với bao ngày sống trong tủi hổ. Hắn là cướp biển thì suốt đời sẽ lênh đênh trên biển, nên tốt nhất nó cứ đi sâu vào đất liền, có thể là lên núi luôn, hắn đừng hòng tìm được.

Kéo “tài sản” lê lết qua ba dãy phố, nó quẹo vô con hẻm nhỏ, đi sâu xuống gầm một lò gạch, đó là cái ổ chuột mà nó chiếm dụng làm nhà trong mười mấy năm qua. “Cái nhà” to hơn cái hầm xí chút xíu, đủ cho thân người nó nằm co ro. Ở đó có hai tấm gỗ ép làm chỗ ngủ, vài ba miếng giẻ rách mà nó gọi là quần áo, một chiếc hộp nhỏ lượm từ sọt rác để đựng vài thứ vặt vãnh, hiện tại nó đang lục tung cái ổ chuột để tìm chiếc hộp đó.

Cuối cùng mò mẫm mãi trong đêm tối mịt cũng tìm ra cái hộp, miệng nó cười mừng rỡ khi lấy từ trong đó ra sợi dây chuyền bạc. Sợi dây chẳng giá trị gì, theo năm tháng bị hoen ố đen thui, nhưng hạt ngọc nhỏ trên đó còn sáng lắm. Mặt dây chuyền cũng bằng bạc, được khắc hình chữ “Porchay”. Người ta nói nó mồ côi, từ nhỏ đã đeo sợi dây này trên cổ, nên ai cũng gọi nó là Porchay. Thật ra thì nó cũng rất thích cái tên chẳng đầu chẳng đuôi của mình.

Nó sống lay lắt không nhà không cửa nhưng không hẳn là vô sản, có người trả ba đồng để mua sợi dây này, đủ để nó ăn hai bữa cơm. Nhưng nó không bán, nó giữ lại để làm cái tự hào là ta đây cũng có tài sản như ai.

Sau khi lau lau sợi dây chuyền vào áo cho hết bụi, nó nhét vô túi quần rồi nhanh chóng kéo lê bao tải ra khỏi con hẻm, cứ thế thẳng hướng đất liền mà tiến. Nó sẽ kiếm một nơi dừng chân mà hắn không tài nào tìm được. Đồ là hắn mua cho nó, hiển nhiên giờ là của nó chứ không phải ăn cướp ăn trộm gì đâu đó nha.

Đến khi bình minh lên cũng là lúc nó tìm được quán trọ bé tí nằm sâu trong rừng, kề bên là năm sáu lối rẽ vào nội thành phồn vinh. Nó tin đây là vị trí an toàn nhất nên quyết định nghỉ lại một ngày lấy sức.

Vào phòng rồi nó liền khóa cửa thật chặt, đóng mọi cửa sổ rồi nhảy phóc lên giường, hí hửng “kê khai tài sản”. Đêm qua sợ hắn về bất kỳ lúc nào nên nó không có mó tới.

– Giàu to rồi!!! – Nó không thể kiềm lòng hét lớn với hai bàn tay ngập vàng, miệng thì ngoác tận mang tai. Hắn đã thấy sai lầm chưa? Chỉ một phút lơ đễnh hắn đã vuột mất nó rồi. Theo hầu hạ một gã đàn ông cả đời ư? Chuyện hoang đường!

Sau khi kiểm kê kĩ lưỡng lại mớ “tài sản” trên trời rơi xuống đó, nó thu gom tất cả lại, góm góm ghém ghém cho ngay ngắn rồi cất gọn gàng. Tạm thời đánh một giấc bù lại chuyến tẩu thoát đêm qua để lấy lại sức đã. Nghĩ là làm, nó lăn ra giường, thư thả nhắm mắt tận hưởng cảm giác tự do.

.

.

.

– Đồ hậu đậu! Không biết băng bó là gì hả?

Nó chợt nhíu mày, hình ảnh hắn băng bó lại vết thương cho nó cứ lởn vởn trong đầu, rồi cả nụ cười và ánh mắt của hắn nữa. Nó trằn trọc xoay người để xua đi kí ức đó.

– Để tao coi mày níu kéo mạng sống của mình được bao lâu…

– Lau mặt đi! Bẩn không chịu được!

Nó bực mình trùm chăn qua đầu, mắt nhắm tịt cố dỗ giấc ngủ. Nhưng hắn không để nó yên, tất cả mọi cử chỉ, hành động, dáng người và cả những cái nghiến răng của hắn trong quá khứ trôi thật chậm qua đầu nó… Đáng nguyền rủa hơn, nó lại nhớ cái ôm nồng nàn của hắn trong những đêm khi nó bị thương.

– Hầu hạ tao, tao sẽ cho mày cuộc sống sung túc, biết không?

– Tại… tại sao… anh… lại ghét con gái?

– Vì tao thích con trai, hiểu chưa đồ mất trí?

– A!!!!

Nó ngồi bật dậy, bịt chặt hai tai mình lại ra sức mà hét. Hắn ám ảnh nó, hắn gieo vào lòng nó những tổn thương quá nặng nề đến nỗi khi có được tự do, nó vẫn bị ám ảnh không thôi.

Nằm vật ra giường sau hồi la hét đến mệt lử, nó thở hổn hển để lấy lại cân bằng. Đôi bàn tay nhỏ bé xoa xoa vào gương mặt, những hơi thở nặng nề kéo dài không hồi kết. Nó chợt nghĩ, mình làm như vậy có đúng không? Bỏ đi không lời từ biệt sau khi vô tư nhận những món quà từ hắn? Ở cạnh hắn thì xưng anh anh em em, được dịp thì đào tẩu như kẻ tội đồ, vậy Pete chửi nó là kẻ dối trá thì có gì oan ức đâu? Hắn có thương mới dẫn nó vào đất liền chơi, có thương mới dạy võ còn mua kiếm cho nó, có thương mới trao cho nó nụ hôn dịu dàng khi rời gót đi… Rồi khi trở về, cái mà hắn nhận được là gì? Là gian phòng trọ trống lốc, là cả đống hành lý của hắn nó cũng chẳng thèm dọn dẹp ngay ngắn lại, là cảm giác bị phản bội hay lại là sự hụt hẫng đến tuyệt vọng như Pete gây ra cho hắn khi xưa?… Nếu nó là hắn, trong tình cảnh ấy, nó chắc chắn sẽ tổn thương.

–  Kệ anh! Tui với anh là hai thằng đàn ông, ăn ở với nhau thế nào được? – Nó chu môi tự bào chữa cho hành động của mình sau một hồi đấu tranh tư tưởng, quyết định quên hết tất cả để sống một cuộc đời giàu có với đống “tài sản” của hắn mua cho.

.

.

.

Mặt trời lên cao, đứng bóng, rồi tàn dần, nó vẫn thu lu ngồi ở góc giường, chưa một giây một phút nào chợp mắt được.

Hồi ấy, sống nghèo sống khổ, bị đuổi xua khinh rẻ, bị mắng chửi trù dập nhưng hồn nó thanh thản lắm. Làm vất vả cả một ngày, nó chui vô ổ chuột, đánh một giấc ngon lành. Bữa nào được thưởng thì tí tởn đi mua cái đùi gà nướng ăn ngấu nghiến. Cuộc sống đó có tủi hổ đến nhường nào cũng cảm thấy mình thanh quí hơn bây giờ. Hiện nó khoác lên người quần áo đẹp, có tiền vàng trong tay mà lòng nặng trĩu. Tự hào gì cái kiểu ăn cắp của người ta, tự hào gì kiểu ngoài mặt ngoan ngoãn vâng lời, sau lưng thì âm thầm bỏ trốn. Đã chấp nhận theo hắn, làm tôi tớ cho hắn thì hắn là chủ nhân, hành động đêm qua của nó có khác nào một kẻ phản bội?

Nó buồn bã bước xuống giường, lại gần bao tải, lục tung bọc vàng hắn mua. Nó tháo chiếc vòng dày cộm đang đeo để đeo lại chiếc vòng nhỏ mà lúc đầu hắn mua cho, nó cũng không hiểu vì sao mình lại làm vậy.

– Tui… không có ghét anh… – Nó thì thầm rồi tự thấm thía câu nói đó. Không những không ghét mà còn nhớ, nhớ thiệt nhiều. Cả ngày nay nó giam mình trong bốn bức tường ngột ngạt, sống không yên với cảm giác mình đã phản bội hắn. Chỉ nghĩ đến gương mặt đau buồn của hắn khi quay lại gian phòng trọ trống không, tim nó cũng nhói đau.

Mím chặt đôi môi, nó dứt khoát gom lại mớ đồ. Thân tôi tớ thì nguyện mãi trung thành với chủ nhân, nó sẽ quay lại chấp nhận sự trừng phạt của hắn. Nó không nghĩ mình thương đàn ông, nó chỉ biết mình không được phản bội một người đã lo lắng cho mình. Tóm lại thì nó thật sự là một đứa bé ngoan ngoãn.

.

.

.

Sáng hôm sau, tức là qua đúng một ngày đào tẩu, nó quyết định quay lại quán trọ nghe ngóng tin tức. Theo lịch trình thì chiều nay hắn mới quay về đảo, có nghĩa là có khả năng hắn đang điên tiết vì phát hiện nó bỏ trốn, tiếp theo hắn sẽ lên cơn lồng lộn, và việc giết hết những kẻ tiếp tay cho nó bỏ trốn là có nguy cơ rất cao. Nó tự suy đoán rồi nhắc nhở bản thân phải cẩn thận, tùy tình hình mà xuất hiện trước mặt hắn để hạn chế bị đánh đập hết mức có thể.

Trước khi quay lại, nó ghé cuối chợ mua một con dao nhỏ, chỉ để phòng thân thôi, tại hắn dạy nó như vậy. Nó đội cái nón rộng vành, mặc áo cổ cao vén lên che gần nửa mặt. Như một kẻ trộm, nó vừa nấp tại ngóc ngách các ngôi nhà, vừa dáo dát nhìn tứ hướng, nó sợ bị hắn bắt bất thình lình. Giữa cái nắng gắt mùa hè và tấp nập người qua lại ở khu chợ, có một chiếc bóng nhỏ lủi thủi, rón rén vụt chạy qua từng gian hàng, rồi lại lấp ló dò xét. Đoạn đường trở lại quán trọ của nó khá là gian nan, vất vả.

– Dạ, quý công tử đây thuê phòng hay đến dùng… Ơ…

Tên bồi vừa cúi chào đã lập tức bị “vị khách” lôi vào góc quán. Nó cũng rất ma lanh, đề phòng hắn mua chuộc tên này, nó kề con dao nhỏ vào sát cổ y. Nó không có cái gan giết người, nhưng đe dọa thì nó có thể đóng kịch được.

– Ây da~ Quý công tử ơi, chuyện gì cũng từ từ nói mà ~ – Tên bồi bất ngờ run rẩy.

– Im nào, trả lời tui, anh ấy có lục tung chỗ này tìm tui không? Bao nhiêu tên bị giết rồi?

– Trời ơi ~ anh nào – Tên bồi cũng là đứa nhát cáy, bọn thấp cổ bé họng thì thường có lá gan con chuột. Vì y quá run nên y không nhận ra con dao trên tay nó cũng run, lần đầu tiên nó cầm dao đe dọa người ta có chủ đích, tim cũng muốn rớt ra ngoài luôn.

– Còn anh nào nữa? Vị công tử lạnh lùng cao ngạo đẹp trai hớp hồn thuê phòng với tui đó. – Nó bức bối xấn tới gần hơn, kéo cổ áo xuống tí nữa, để lộ gương mặt nhỏ xinh với đôi mắt to tròn.

Vừa nhận ra nó, tên bồi trợn mắt lấy lại oai nghiêm của đàn anh ngay, cốc liền vào đầu nó.

– Mẹ kiếp cái thằng Porchay! Mày bày trò gì thế hả?

Hai tay nó ôm chặt đầu, quên luôn tên tay mình đang cầm vũ khí.

– Mày lên đời rồi làm du côn hả? – Tên bồi xấu hổ vì lúc nãy run rẩy trước mặt nó, y cốc đầu nó thêm cái nữa. Trước nay nó lầm lủi, ngoan ngoãn vâng lời lắm mà, bữa nay ăn gan hùm chắc.

Nó hơi lúng túng trước thái độ quá mức bình thường của tên bồi, mắt ngơ ngác.

– Vậy… vậy không có ai đe dọa dò hỏi anh về tung tích của tui hả?

Tên bồi hất giọng, lôi xệch nó ra quầy tính tiền.

– Ai tìm mày? Từ khi mày đi có ai tới đâu? Tiền phòng hai ngày còn chưa thanh toán. Trả tiền đây!

Nó luýnh quýnh moi móc trong túi số vốn mang theo dự trữ, đầu óc vẫn còn ong ong chẳng hiểu.

– Anh ấy không về? Hai ba bữa nay không có quay lại? Không hỏi gì về tui hết hả? – Nó bơ miệng tròn vo mà hỏi.

– Không có ai hết!

– Thiệt là anh ấy không có quay lại?

– Ơ cái thằng này! – Tên bồi nổi cáu – Tao đi nói dối mày hả?

Bị mắng, nó thất thiểu bước ra khỏi quán trọ, thẩn thờ đâm chiêu nghĩ ngợi. Sao hắn vẫn chưa quay lại? Hắn nói vào đất liền hai ngày thôi mà. Nó không bao giờ nghỉ đến chuyện hắn bỏ nó, vì hắn đang yêu chiều nó rất nhiều, nó còn là vật thay thế Pete, không có nó hắn biết lấy ai hành hạ mà giải sầu? Chính vì lẽ đó, nó bắt đầu thấy lo. Không phải hắn không quay lại, mà rất có khả năng hắn không-thể-quay-lại. Hắn đã gặp nguy hiểm.

Nó bồn chồn đi ra bến cảng, chăm chú nhìn vào từng chiếc thuyền neo đậu tại đó.

– Mày tìm cái gì? – Một chủ thuyền quen biết nó, hất giọng hỏi.

– Chú nhớ cái thuyền mà tối hôm trước của hôm trước nữa con đi, nó neo ở đây nè chú. – Nó ngồi sát gờ đá, cất giọng thểu não, cả khoảng thời gian cũng không biết xác định cho rõ ràng.

Lão chủ thuyền nhíu mày lục lọi trí nhớ hồi lâu rồi đáp.

– Mày đi chung với cái gã sang sang lạnh lạnh chứ gì? Hắn ta rời bến ngay tối hôm đó mà, lâu quá trời lâu ai mà nhớ chớ, hình như không có quay lại.

Nó chợt nghe tim thắt nghẹn, giọng run run:

– Thiệt là chưa có quay lại hả chú?

– Chưa. Bộ hắn là chủ mới của mày hả? Coi ra mày cũng được hắn cưng quá ha. – Lão chủ thuyền nheo mắt dò hỏi. Nhìn kiểu nó lót tót đi theo hắn thì ai cũng nhận ra nó là kẻ rất thân cận với hắn.

Nó xị mặt, không buồn hồi đáp, tâm tình suy sụp hẳn. Nó ngồi thừ sát gờ bến, trông ra biển khơi mênh mông. Sóng biển lặng lẽ đánh vào bờ từng con sóng nhỏ, tiếng rì rào càng làm hồn nó hoang vắng hơn.

Nó ngồi yên đó chờ đợi, mặt trời đứng bóng chiếu ánh nắng gắt gỏng trưa hè, rồi lại hạ dần sau dãy núi phía xa, ánh lên màu đỏ rực của buổi hoàng hôn buồn thảm.

– Porchay, vào đi, ngồi cả ngày ở đây đổ bệnh bây giờ. – Lão chủ thuyền lại gần khuyên nó. Lúc trưa lão cũng nói câu tương tự mà nó không nghe, cũng chẳng chịu ăn gì.

Nó liếc nhìn lão, gật gật đầu để lão an tâm. Nhưng khi lão đi rồi nó lại thẩn thờ trông ra biển.

– Là anh vẫn chưa xong việc nên chưa quay lại, hay anh gặp nguy hiểm rồi? – Nó lẩm bẩm, nghe khóe mắt cay cay. Từng kỷ niệm ngọt ngào lẫn cay đắng ùa về trong trí nhớ nó. Một cuộc sống mà nó cho là địa ngục giờ đây lại thấy ấm cúng thân thương. Ở đó, có người gọi nó ăn cơm, có người chăm sóc khi nó bệnh, có bạn rủ rỉ kể chuyện cho nó nghe, và có hắn… Hắn lo cho nó từng chút một, cả xức thuốc hắn cũng phải quát nạt nó mới chịu làm.

Nó liếc nhìn xuống cổ tay mình, chiếc vòng vàng lấp lánh dưới ánh chiều tàn, chiếc vòng mà hắn mua cho. Nó giơ tay lên cao, mắt chớp nhẹ chăm chú vào món quà của hắn. Nó lặng lẽ khóc… Nó thấy nhớ hắn, nhớ lắm. Đã hai ngày rồi, hắn đang ở đâu?

.

.

.

– Chuyện gì nữa? – Tên bồi hất giọng hỏi khi thấy nó lệch bệch kéo bao tải quen thuộc vào quán. Người thì nhỏ mà đi đâu cũng xách hành lý to đùng theo.

Nó để cọc tiền lên quầy, giọng nhỏ xíu:

– Tui thuê lại căn phòng cũ.

– Phòng kế bên được không? Căn đó có người thuê rồi. – Tên bồi đáp.

Nó lắc đầu.

– Anh ấy mà biết tui đi, tui bị đánh chết. Tui trả gấp ba, gấp bốn cũng được, nhất định phải ở phòng đó.

– Nhưng tao đâu có đuổi khách đi được? Sáng mai họ mới trả phòng.

Nó vẫn đẩy cọc tiền về phía y:

– Vậy tui gửi đồ ở đây, sáng mai nhờ anh ra bến cảng gọi tui nhận phòng.

Nó buồn bã lục trong hành lý lấy chiếc áo dày, mặt mũi nhìn chẳng còn chút sức sống nào lết ra bến cảng. Tối nay, nó sẽ ngủ ngoài đó để chờ hắn đến đón. Nó lẽo đẽo theo hắn như một đứa trẻ cần người chăm sóc, không có hắn, nó hụt hẫng, trống trải và mất phương hướng. Nó không cần biết sự chờ đợi này là cái thứ tình cảm gì, nó chỉ biết, hắn là chủ nhân của nó, và những kẻ phản bội chủ nhân của mình đa phần chẳng thể có kết cục tốt. Vì vậy, nó sẽ không phản bội hắn.

Dù đêm hè nhưng gió sát cạnh bờ biển vẫn lạnh run, nó co rút người thiu thiu bên gờ đá, mặt hướng ra những ngọn núi ngoài khơi xa, nghe tiếng sóng rì rào ru mình vào giấc mộng, giấc mộng hắn sẽ quay về…

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro