chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      Nàng gả cho hắn năm 16 tuổi.Nàng đối với hắn là nhất kiến chung tình. Nhưng hắn chính là một mặt lạnh lùng chưa bao giờ để nàng vào mắt. Bởi vì người hắn yêu là muội muội nàng. Nàng là Tô Huyễn-thiên kim phủ Tô Quốc công. Hôn sự của nàng với hắn có lẽ chỉ là để hắn củng cố ngôi vị thái tử mà thôi. Khi nàng gả cho hắn chưa đầy 3 tháng thì hắn lại tiếp tục đưa muội muội cùng cha khác mẹ của nàng vào làm trắc phi. Nàng chỉ là một thái tử phi hữu danh vô thực, lạnh lẽo, quạnh hiu một mình.

.........................................................................................................

     "_Thái tử, không xong rồi. Thái tử phi đang đánh nhau với Vân trắc phi."

Nghi Viễn vừa nghe liền vội vã, bỏ hết công việc tới Hàn Đình viện. Tô Vân vừa thấy hắn đã òa khóc. Giọt lệ lớn như hạt châu. Nàng ta tựa như hoa lê giữa trời đông thật khiến người khác thương tiếc. Hắn ôm lấy nàng ta rồi quay sang nàng trách mắng:

    "_Tô Huyễn, nàng là thái tử phi lại gây chuyện làm ầm ỹ. Nếu nàng không cho ta câu trả lời thỏa đáng thì tới Lưu Hiên các chép phạt cho ta."

Tô Huyễn cúi mặt cười lạnh:

    "_Thái tử, ta nói liệu chàng có tin ta ? Ta nói nàng rắp tâm hãm hại ta. Ta nói nàng suýt nữa đẩy ta xuống hồ Lê Thủy. Liệu chàng có tin ta không ?"

Vừa dứt lời mắt nàng ửng đỏ. Lệ tràn khóe mắt. Một bộ dáng uất ức đau khổ. Hắn nhìn nàng khóc trong lòng liền không rõ tư vị, tựa như có lưỡi kiếm quét qua, đau nhói. Thấy vậy, Tô Vân càng khóc to hơn thành công gọi hắn tỉnh, lạnh lùng nói:

     "_Thái tử phi, nàng thân chính thất không quản lí tốt chuyện nội phòng, ầm ỹ đến cả chỗ ta. Ta phạt nàng cấm túc 1 tháng suy nghĩ."

Nói xong hắn ôm nàng ta bỏ lại mình nàng. Tô Huyễn cuối cùng vẫn là không chịu nổi. Lệ nóng chảy đầy mặt. Tại sao nàng vẫn đau như thế? Tại sao nàng đã cố gắng tự nhắc nhở rằng hắn không yêu nàng mà vẫn đau tới thế ?

.............................................................................................

Hai năm sau, Nghi Viễn lên ngôi lấy hiệu Minh Hiên đế. Nàng được phong là hoàng hậu. Nàng ta cũng trở thành Vân Quý phi tôn quý. Cả hậu cung không ai không biết hoàng hậu chính là bao cỏ bị hoàng thượng ghét bỏ. Bên cạnh đó Vân Quý phi chính là độc sủng hậu cung. Hoàng thượng đối với nàng chính là cầm trong tay sợ nát ngậm trong miệng sợ tan. Tựa như chuyện 2 tháng trước.....

  "_Hoàng hậu, nàng....."

Tô Huyễn không hề mở miệng. Bởi vì vốn dĩ hắn cũng sẽ không tin nàng. Dù rằng hắn vẫn luôn tôn trọng nàng nhưng đó chỉ là sự tôn trọng không hơn không kém. Hắn đối với nàng trước nay chưa hề có một chút nào quan tâm. Rốt cục thì tâm nàng cũng đã lạnh rồi. Tình yêu đó của nàng phải chăng đã không còn chịu nổi sự lạnh lùng của hắn nữa rồi. Tô Huyễn cười lạnh nhìn nam nhân xa lạ trước mặt. Rốt cuộc thì nàng cũng hiểu rằng nam nhân này đã không còn là vị tiểu ca ca ôn nhu đó nữa rồi. Hắn nhìn thấy ánh mắt xa lạ của nàng tâm bỗng nhiên nổi lên một nỗi sợ không tên. Nghi Viễn hắn không thích nàng dùng ánh mắt này nhìn hắn hay còn có thể nói là sợ hãi ánh mắt lạnh lẽo cùng tuyệt vọng này của nàng....





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro