chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cuối cùng con cũng đã về nhà. mẹ nhớ con quá con trai ơi."

-"Mẹ..."
Cảm giác thân thương ấm áp lại hiện về. Nước mắt cậu cũng trào ra.

Khi đã an uống, tắm rửa xong xuôi, mẹ cậu dắt cậu lên phòng mình.

Căn phòng đẹp quá. Cậu thầm rên lên một tiến. phòng của cậu đây sao. Đúng là không còn gì để nói.

-"Sao hả con. Con có ưng ý không?" Mẹ cậu hồi hộp hỏi.

-"Dạ...? Đẹp quá mẹ ơi. hjx. mẹ làm con cảm động quá."

-"Hi. Con thích là mẹ vui rồi. Nhìn mặt con phờ phạc quá. chắc con mệt lắm"

-"Dạ. Hjx. Nói thật là chắc sức lực của con bị rút cạn rồi. "

-" Ôi. Tội nghiệp con tôi. Mau mau đi nghỉ đi con."

-"Dạ. Chúc mẹ ngủ ngon."

-"Ừ. con yêu ngủ ngon. mẹ yêu con nhiều."

Khi mẹ cậu đã xuống nhà, cậu lết vào phòng của mình. Bây giờ dù có đẹp mấy cậu cũng không đủ sức mà reo lên nữa. Cậu đổ ụp xuống chiếc gường, khép mi mắt lại.

-"DẬY NGAY. Con sâu ngủ kia. Con trai con đứa mà ngủ như thế àk?"

Tiếng một thằng con trai vang vọng cả căn phòng.

-"Cái gì thế..." Cậu ngái ngủ. "Bố ơi cho con ngủ một chút nữa thôi. Chú ơi cho cháu thêm một dĩa lòng đi ạ. Nhanh lên bố cháu gọi."

-"Bố? Lòng? Cậu có dậy ngay không hả. cậu ngủ mớ hả? Ai là bố cậu?"

Tiếng đứa con trai hét như đập vào tai cậu làm cậu bật hẳn dậy. Vừa mở mắt ra là hình ảnh của một tên học sinh quen quen.

-"Cái gì thế? Cậu là ai? Muốn gì hả?" cậu nói mà mắt trên đà khép lại.

-"Dậy ăn sáng rồi chuẩn bị đi học."

-"Đi học? ĐI HỌC HẢ? Ôi mẹ ơi quên phéng đi mất."

Cậu vùng ra khỏi chăn. Những mảng kí ức rời rạc hôm qua gần hiện về. Phải rồi. Cậu là con trai của Chủ tịch tập đoàn Wang Wang. Cậu đang ở một ngôi nhà xa lạ, nhưng lại là nhà cậu. Và hôm nay, cậu sẽ đi học ở một ngôi trường mới.

-"Đồng phục!"
Tuấn Khải nói ngắn gọn. Vứt cho cậu một bộ đồng phục đẹp mê hồn. rồi để mặc nó trong phòng, lạnh lùng bước ra ngoài.

* * *

Cậu đang ngồi trên một chiếc limo sang trọng. Bên cạnh là một cậu trai rất chi là điển trai. Phải nói là một hoàn cảnh mà bất kì một đứ con trai nào cũng mong muốn. Nhưng mà...

-"Này..." cậu nói, có phần rụt rè, cứ như thể nếu cậu nói lớn hơn thì sẽ bị cắn một cãi rõ đau vậy.

-"gì?" Tuấn Khải trả lời cậu, không chút hào hứng gì là muốn nghe tiếp.

-" Mặt anh làm sao thế? Cứ sưng lên thế? Làm tôi muốn thoải mái cũng không thoải mái chút nào."

-"Mặc kệ tôi!"

-" Tôi sẽ học trường nào vậy?"

-"Bát Trung"

-"Lớp?"

-"11a1"

-"..."

-"Sao thế?" Tuấn Khải nhếch mép cười khi thấy Nguyên im lặng. " Không theo nổi hả?"

Câu nói của Khải làm Nguyên sôi cả máu. Mặc dù cậu học ở trường hạ dân nhưng thành tích lại khá nhất trường. Câu đáp trả suýt nữa vọt ra nếu cậu không kịp thời nhớ ra rằng, Khải là người duy nhất trong ngôi trương đó mà cậu quen. Dù không mấy có cảm tình. Nhưng cha cậu đã bảo Tuấn Khải sẽ giúp đỡ cậu khi cần. Chẳng ai dại gì mà đi chặn đường sống của mình như thế.

"Thôi thì nhịn. Bình tĩnh tự tin không cay cú. Âm thầm chịu đựng trả thù sau. Cái đồ chết tiệt nhà ngươi. Đợi ta quen với ngôi trương đó rồi, ta *** thèm nhịn ngươi nữa" Nguyên thầm nghĩ. Mặt xịu xuống. Có lẽ vì vậy mà cậu không để ý thấy, trên môi Tuấn khải bỗng xuất hiện một nụ cười mỉm bí ẩn.

-"woaaaaaa!!!!!!!!!!!"
Vừa bước xuống xe, Nguyên đã không kìm nổi ngạc nhiên. Ngôi trường rộng lớn quá chừng. Lại còn đẹp nữa chứ. Không thể tưởng tượng được rằng cậu sẽ học ở đây.

-"Khép miệng vào, rớt nguyên hàm bây giờ." Khải rít lên bên cạnh làm nó giật cả mình. Lẽo đẽo theo Khải vào lớp của mình, dù ngạc nhiên nhưng cậu không thể không để ý những tiếng xì xào.

-"Đứa con trai kia là ai vậy? Sao lại dám đi lẽo đẽo theo anh Tuấn Khải của bọn mình?"

-"Chắc cũng hạng chẳng ra gì. Trước sau gì cũng biết tay nhau."

-" Ôi anh Hạo Nhiên. Sao lần đầu đi với con gái lại không phải là em?"
........
Bấy giờ nó mới nhìn lại cái dáng cao cao đi trước mặt mình. Cũng có chút gì đó đẹp đấy. Dáng cũng cao. Mặt cũng baby. Thế cơ mà. Chả trách lắm em xin chết. "Nhưng mà còn lâu mới quyến rũ được chị nhá em. Hé hé. Cái đồ bảnh chọe, thiếu nhiễm sắc thể" Nguyên khoái chí nghĩ thầm.

Chương 4

-"Các em về chỗ. Hôm nay chúng ta có thêm một bạn mới. Em tự giói thiệu đi Nguyên"
Giới thiệu hả? Giới thiệu cái gì cơ. Từ nhỏ đến giờ cậu chưa bao giờ phải giới thiệu gì với ai. Chẳng biết nói thế nào. Cậu ậm ờ

-"Ờ...à... Mình... Tên Vương Nguyên."

-"Thôi được rồi, em có thể tự chọn chỗ cho mình."

Nguyên bối rối. Cậu biết chọn chỗ nào bây giờ. Đang loay hoay thì cậtj nhìn thấy một cậu bé đang vẫy tay với cậjt, như thể muốn cậu ngồi cùng.

-"Hi. Cảm ơn bạn." Nguyên mỉm cười.

-"Không có gì. Mình là Chí hoành. Mà cứ gọi mình là Hoành Hoành. Bạn đẹp thật đấy. Ngưỡng mộ quá đi àk."

-"Hi. Mình đâu đẹp được như bạn đâu."

-"Hoành Hoành, Nguyên Nguyên. Đề nghị hai em im lặng. "

Tiếng cô chủ nhiệm vút lên làm hai đứa giật mình. Rồi như một phản xạ tự nhiên, cả hai đều đỏ mặt nhìn xuống bàn, Rồi quay sang nhìn nhau thật nhanh, nén một tiếng cười khúc khích.

--------
--Lưu Chí Hoành: Là người bạn đầu tiên của Nguyên ở trường Bát Trung , cũng là bạn thân của Nguyên sau này.Con trai của chủ tịch tạp đoàn EJ. Là một cậu bé dễ thương, hiền lành, hòa đồng với bạn bè.
--Hạ Mỹ Kỳ: Con gái chủ tịch tập đoàn Hạ Thị. rất thích Tuấn Khải. Là đứa con gái nham hiểm. Chuyên phá rối Nguyên Nhi.
--Lục Hạo Dương: Là hoàng tử trong mơ của rất nhiều nữ sinh trong trường. Đẹp trai. Lịch lãm. Học giỏi.
-------
Buổi trưa ngày hôm sau:

Cậu đang ăn trưa với Hoành ở bãi cỏ sau trường. Đây là nơi học sinh có thể ăn đồ ăn tự mang đến của mình. Lúc đầu cậu cũng định ăn ở canteen trườg, nói là canteen cho có tiếng thế, thực chất cũng chẳng khác gì một nhà hàng mini. Nhưng vì Hoành không quen nên lại thôi. Hoành bảo cậu bé sẽ mang cơm hộp đến cho cả 2 đứa.

-"woaaaaa......." nguyên kêu lên đầy ngạc nhiên. " Nhìn ngon quá đi mất"

-"Hì. Có gì đâu. Mình chỉ làm được như thế thôi à. Nguyên Nguyên ăn đừng chê nhé"
Mắt Nguyên long lanh nhìn Hoành, rồi nhìn qua hộp cơm.
-"Cảm động quá đi mất. Hoành Thánh tốt quá đi mất. Đây là lần đầu tiên Nguyên được ăn cơm hộp do người khác chuẩn bị đấy. Yêu Hoành quá đi mất àk. "

Nói rồi cậu hôn đánh chụt lên má Hoành một cái làm cậu bé đỏ bừng mặt.

-"ê sao gọi tớ là Hoành Thánh. Mà cậu kỳ quá đi à"

-"Có phải gay đâu mà. Kỳ cái nỗi gì? hi. Mình ăn đi"
Nó kéo Nguyên ngồi bệt xuống vạt cỏ xanh mướt. Đang ăn uống vui vẻ thì tiếng một đứa con gái vang lên không mấy thiện cảm.

-"Vương Nguyên?"
Cậu  ngước lên. ngạc nhiên.

-"Gì vậy?"

-"Mày là gì của anh Tuấn Khải?"

Tuấn Khải? Bọn nhóc này đúng là... Chắc là yêu thầm tên xã hội đen đó chứ gì? Đúng là không có mắt nhìn người mà.

-"Gì thì liên quan gì đến bọn mày?"

Cậu lạnh lùng đáp trả, chuyển hộp cơm sang cho Hoành rồi đứng lên.

"Bốp"

Nguyên bàng hoàng. Lần đầu tiên trong đời cậu bị ăn tát. Dù khu nhà của cậu có là khu ổ chuột thì cũng chưa ai đánh cậu. kể cả bố mẹ nuôi của cậu. Lần đầu tiên trong đời cậu biết thế nào là cảm giác bị năm ngón tay in lên mặt. Đau. Khuôn mặt xinh xắn của cậu đỏ bừng lên.Nhưng cậu vẫn im lặng. Đứa con gái đó vẫn không chịu buông tha cho cậu.

-"Nghe nói mày là con trai chủ tịch tập đoàn Wang Wang phải không. Hình như tao còn nghe nói lão già nhà mày nhặt mày về từ khu chuột ở phải không. Hây dza. Nói thật là tao cảm thấy nhục nhã cho lão ta quá. Có một đứa con trai bẩn thỉu như mày. Hô Hô"

Đám con gái theo sau con bé đó cũng cười hùa theo phụ họa. Đối với Nguyên mà nói. Lời nói hay điệu cười của bọn này đều khả ố như nhau. Nếu là trước đây thì chắc bọn này không còn đường về nhà nữa rồi. Nhưng nó cố nín lặng. Dù gì cũng cần giữu thể diện cho ba cậu. Với lại, cậu chỉ vừa vào trường. Nếu gây chuyện như thế thì đúng là không khôn ngoan chút nào.

-"Nghe nói chỗ mày ở chuột nó còn chê. Vậy mà mày cũng ở được hả. Bọn nhặt mày về nuôi đó. Chắc cũng chảng hơn gì một lũ chó chạy ngoài đường nhỉ..."

-"LÀM ƠN THÔI ĐI!"

Hoành hét lên, làm cả bọn ngạc nhiên. Chính cậu bé cũng ngạc nhiên vì hành đọng của mình. Lần đầu tiên cậu bé dám đối đầu với người khác.

-"Ô hô." Đứa con gái chua ngoa kia nhanh chóng lấy lại tinh thần." Xem chúng ta có ai này. Lưu Thiếu Gia. Con gtra chủ tịch tập đoàn EJ. Này thằng nhóc kia. Tao khuyên mày. Chọn bạn mà chơi. Sao lại đi quan hệ với con chuột cống bẩn thỉu này."

-Cậu ấy không phải đồ chuột cống. Chính mày mới là thứ chuột cống bẩn thỉu thì có!"

-"Mày muốn chết hả con?" Đứa con gái kia hét lên, mặt đàng đàng sát khí, tay giơ lên, sắp sửa giáng xuống khuôn mặt hiền hậu của Hoành một cú tát nảy lửa. Hoành nhắm chặt mắt. Lòng nghĩ thầm:"Quả này mình chết chắc", chờ đợi sự đau đớn.
Nhưng lạ một nỗi là, 2 giây sau, chỉ có giọng đứa con gái kia vang lên bực tức.

-"Này thằng kia. Mày làm gì thế? Mày có biết mày đang đức tội với ai không hả?"

Hoành ngạc nhiên mở mắt ra. Nguyên đã đứng trước mặt cậu bé tự bao giờ. Cậu đang nắm chặt cổ tay của con nhỏ đáng ghét kia.

~~~~~~~
Cái tật cứ thích đào hố xong k chịu lấp của Zan nó ăn sâu vào máu nên hahaha chap sẽ ra hơi muộn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro