Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Eijirou đang có một giấc mơ tuyệt vời. Anh mơ mình là một siêu anh hùng có khả năng hóa cứng cơ thể. Anh đang chạy xung quanh, ngăn chặn những ác nhân, và giải cứu một người tóc vàng đáng yêu trông rất quen thuộc, nhưng anh không thể nhận ra người ấy là ai. Oh, mặc dù vậy, nó vẫn là một giấc mơ tuyệt vời. Cho đến khi anh cảm thấy bản thân bị lay dậy.

"Đầu tổ quạ." Một giọng nói từ xa gọi. Eijirou phớt lờ tiếng báo động, thích thú hạ gục một người đàn ông đang ăn cắp ví của vài người phụ nữ.

"Đầu tổ quạ! Dậy!" Anh cảm thấy có một bàn tay vững chắc đặt lên vai mình, bàn tay đó lắc qua lắc lại, tìm cách đánh thức anh khỏi giấc ngủ.

Eijirou miễn cưỡng mở mắt. Anh rít lên trước ánh sáng chói mắt, và tất cả những gì anh có thể thấy là hình bóng mờ ảo của Katsuki thấp thoáng trước mắt mình. Eijirou rên rỉ và vùi mặt vào gối để thoát khỏi ánh nhìn cứng rắn của Katsuki.

"Năm phút nữa." Anh cầu xin, nhưng Katsuki không bỏ qua.

"Anh đã nói vậy năm phút trước. Dậy đi. Chúng ta có kế hoạch."

Kế hoạch?

Eijirou quay mặt ra khỏi gối và nhìn vào Katsuki. Anh chớp mắt để xóa đi vết mờ và có thể nhìn rõ Katsuki. Chồng anh đã ăn mặc chỉnh tề. Cậu thường chăm chút cho vẻ ngoài của mình, nhưng đây là cấp độ hoàn toàn khác: lễ phục màu kem, tóc chải ngược. Nó tương tự như hôm tổ chức hôn lễ, ngày chỉ mang lại những kỷ niệm buồn.

Katsuki cũng trông không vui vẻ gì. Rõ ràng là cậu đang cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng Eijirou nhận thấy lông mày hơi nhíu lại và vẻ mệt mỏi trong mắt cậu. Eijirou không biết tại sao mình lại ngạc nhiên, Katsuki đã hành động kỳ lạ kể từ tối hôm qua.

"Em ăn mặc chỉnh tề." Eijirou nói, giọng nói của anh chếnh choáng và khàn khàn. Anh ngáp một cái và dụi mắt trước khi tiếp tục. "Em đi đâu sao?"

Mắt Katsuki nheo lại, cố gắng kìm lại vẻ mặt cau có.

"Không. Chúng ta sẽ đi đâu đó. Dậy đi hoặc chúng ta sẽ trễ giờ."

Eijirou miễn cưỡng ngồi dậy, chăn của anh trượt xuống sàn. Khi Eijirou thức dậy, Katsuki định rời đi, nhưng Eijirou ngăn cản cậu, giơ tay nắm lấy cổ tay cậu. Eijirou không bỏ lỡ cái cách Katsuki rùng mình khi anh tóm lấy cậu, nhưng nhận ra đó chỉ là do cậu ngạc nhiên.

"Chúng ta đi đâu?"

"Chúng ta sẽ đi đến Dinh thự Bakugou. Mẹ tôi yêu cầu chúng ta có mặt."

Điều đó khiến Eijirou tỉnh táo. Tất cả sự kiệt sức trước đó biến mất khỏi cơ thể anh và thay thế bằng sự hoảng loạn.

"Chờ đã! Ngay bây giờ sao!?"

"Chúng ta không cần phải đi ngay trong khoảng một giờ nữa, nhưng tôi từ chối đến muộn, vậy nên tốt hơn hết anh nhấc mông lên chuẩn bị đi."

"Sao em không nói cho anh biết sớm hơn! Anh vẫn cần cạo râu và tạo kiểu tóc và Chúa ơi anh đã không tắm trong ba ngày rồi." Eijirou la lên, phần lớn là với chính mình, trong khi Katsuki chun mũi trong sự chán ghét.

"Kinh tởm."

Eijirou lồm cồm bò dậy, chân mắc vào chăn và ngã sấp mặt.

"Đừng tự làm gãy mũi mình, đầu tổ quạ! Chỉ cần chuẩn bị như một người bình thường!"

Eijirou đứng dậy ngay lập tức, không thật sự nghe những gì Katsuki mắng.

"Yeah. Được rồi. Chắc rồi. Anh sẽ lấy phòng tắm!" Eijirou nói trong khi lao vào phòng ngủ của Katsuki và đi đến phòng tắm thông nhau, đóng cửa lại ngay sau lưng. Anh cần phải nhanh lên. Có quá nhiều thứ phải làm và thời gian thì quá ít.

Eijirou mở vòi hoa sen, đưa tay kiểm tra cho đến khi nó hoàn hảo, chỉ cần điều chỉnh một chút. Eijirou không phải là một người thích tắm nước nóng.

Anh gội đầu và tẩy tế bào chết cho cơ thể, lén lút dùng một ít sản phẩm tẩy tế bào chết của Katsuki. Cậu có lẽ sẽ không phiền, phải không? Eijirou muốn trông thật đẹp trong lần gặp gỡ chính thức đầu tiên với mẹ chồng mình. Anh phải chứng minh cho bà thấy rằng bà đã không lựa chọn sai khi cho phép Eijirou kết hôn với con trai mình.

Anh đã vào và ra khỏi phòng tắm trong vòng ba mươi phút, đó là khoảng thời gian thích hợp cho anh. Anh vội vàng lau khô người, không tỉ mỉ khiến cho nước nhỏ giọt khắp sàn phòng tắm. Anh quấn nhẹ chiếc khăn quanh hông trước khi tiếp tục. Anh đánh răng và cạo râu, sau đó hướng phần chú ý vào mái tóc. Có thể nói rằng đó là phần quan trọng nhất, ít nhất là đối với Eijirou.

Anh kiểm tra mái tóc của mình. Anh ước anh chú ý đến nó nhiều hơn, nếu vậy, anh đã có thể nâng màu tóc lên. Chưa kể phần chân tóc mới mọc ra. À thì. Anh không thể làm gì với nó ngay bây giờ. Eijirou với lấy hộp Ultra-Strength Hair Gel của mình, cho đến khi anh bị giật mình bởi giọng nói vang lên từ phía sau.

"Thả nó xuống."

Eijirou nhảy dựng lên và hét lên một tiếng, quay xung quanh để xem ai vừa lên tiếng. Là Katsuki... tất nhiên, đang dựa vào cửa.

"Xin- Xin lỗi." Eijirou nói, vẫn còn chút hoảng hốt vì Katsuki lén theo dõi anh. "Em nói gì cơ?"

Katsuki đảo mắt, nhưng vẫn lặp lại.

"Tóc của anh. Thả nó xuống."

"Huh? Nhưng nó rất nhàm chán." Katsuki bước ra khỏi tầm nhìn của Eijirou, khiến anh bối rối và có chút lo lắng.

"Ch- Chờ đã! Em- em không cần phải!" Eijirou nói, cố gắng ra vẻ không muốn làm phiền cậu, nhưng thực tế anh rất sợ ai đó chạm vào tóc mình.

Eijirou đi theo cậu, nhưng Katsuki quay lại với anh, kéo theo chiếc ghế của bàn trang điểm từ phòng ngủ theo sau lưng cậu. Eijirou miễn cưỡng cho phép cơ thể của mình được ngồi giữa bàn phòng tắm và ghế. Hai bàn tay mạnh mẽ đặt lên vai anh và đẩy xuống buộc anh phải ngồi. Eijirou đã quên Katsuki mạnh mẽ như thế nào, vì cậu chưa bao giờ thật sự sử dụng cơ bắp của mình cho bất cứ điều gì ngoài vẻ ngoài.

Eijirou ngửa mặt lên để nhìn Katsuki, nhưng bàn tay cậu nắm lấy mặt anh và buộc anh nhìn thẳng vào hình ảnh mình trong gương. Đó là lúc Eijirou chú ý rằng anh vẫn còn khỏa thân ngoại trừ chiếc khăn được quấn quanh eo.

Mặt anh nóng lên, và đột nhiên phòng tắm trở nên nóng không chịu nổi.

"Ch- Chờ một chút! Để anh mặc quần áo trước, và sau đó em có thể- "

"Không có thứ gì tôi chưa từng thấy, chỉ cần đừng để cái khăn rớt xuống. Anh vẫn còn ướt và tôi sẽ không cho phép anh làm hỏng bộ lễ phục hay làm rơi nước khắp nhà."

Eijirou bĩu môi một chút và theo bản năng đưa tay xuống nắm lấy một phần của chiếc khăn tắm đang quấn quanh eo như một bảo hiểm phụ để nó không vô tình tuột ra và làm chồng anh cháy mắt.

Đôi tay mềm mại của Katsuki di chuyển từ vai đến mặt anh, và giờ chúng đang chạm vào tóc anh. Eijirou chuẩn bị tinh thần, chờ đợi một cái giật mạnh hoặc một cái kéo thật chặt, giống như khi mẹ làm với tóc anh khi anh còn nhỏ, ngoại trừ nó không bao giờ đến.

Katsuki đặc biệt nhẹ nhàng, xoa bóp nhẹ da đầu trước khi luồn các ngón tay vào mái tóc đỏ của anh. Cậu lặp lại chuyển động này vài lần. Eijirou cắn vào má trong để kìm nén tiếng rên rỉ vì mãn nguyện, cảm giác thật tuyệt.

Katsuki với lấy một chiếc lược và bắt đầu chỉnh sửa những lọn tóc lớn hơn trên mái tóc anh. Một lần nữa, Eijirou phải gồng mình lên để chịu đựng cơn đau do tóc bị kéo ra khỏi đầu, nhưng điều đó cũng không xảy ra.

Cho đến nay, đây là trải nghiệm làm tóc tuyệt vời nhất mà anh từng có. Eijirou đã tự tạo kiểu tóc cho mình từ khi còn học trung học, bởi vì anh không thể biết được những người khác sẽ mạnh tay như thế nào khi họ làm tóc cho anh. Tuy nhiên, nếu Katsuki cho anh sự đối xử của hoàng gia, thì cậu có thể chạm vào tóc anh bất cứ khi nào. Eijirou cảm thấy thật thư thái.

"Đừng có ngủ, đầu tổ quạ."

"Em biết khi tóc anh dựng lên nó cũng không khác gì tóc em mà!"

Anh có thể thấy Katsuki lườm mình ở trong gương. Cậu không làm gì tóc anh, nhưng cậu nhéo tai anh.

"Ow! Sao em làm vậy?" Eijirou nhăn nhó.

"Dừng di chuyển đi hoặc anh sẽ làm rối tung lên đấy."

Sự chú ý của Katsuki quay về đầu của anh. Các ngón tay của cậu di chuyển cẩn thận khi cậu nắm lấy một vài lọn tóc và bắt đầu tết nó lại. Anh đã hoàn toàn ghi nhớ khi quan sát bàn tay của chồng mình làm việc, cậu thực sự giỏi về mọi thứ, phải không?

"Wow! Trông thật tuyệt!"

"Tôi biết, nhưng giữ yên."

Anh không hề. Việc quan sát Katsuki khiến một câu hỏi luôn thường trực trong đầu anh lớn lên. Anh không biết Katsuki sẽ phản ứng như thế nào, nhưng có lẽ nếu anh phân tán sự chú ý của cậu, cậu sẽ trả lời thành thật.

"Em thật sự giỏi trong những việc như thế này, Katsuki. Em luôn ăn mặc đẹp và em biết cách để làm tóc. Vậy, tại sao em không làm việc cho công ty của gia đình mình?"

Katsuki có vẻ không bận tâm đến câu hỏi, quá bị phân tâm bởi những gì cậu đang làm để có thể phân tích kỹ lưỡng ý định của Eijirou, tất cả đều theo kế hoạch. Cậu chỉ nhún vai.

"Đó là câu chuyện dài, và có nhiều lý do. Một trong số đó đến từ mẹ tôi và tôi không quan tâm đến cách xử lý sản phẩm." Cậu vừa nói vừa bắt đầu thắt một bím tóc khác.

"Ý em là sao?" Eijirou hỏi, thật sự tò mò.

"Thì, bà già nghĩ chúng ta nên giữ mọi thứ an toàn. Anh đưa ra một bộ sưu tập mười năm một lần, xem những gì bán được và sau đó sản xuất hàng loạt. Tôi nghĩ rằng chúng ta nên dành thời gian hơn cho phần thiết kế thật sự và đặt nhiều sáng tạo hơn vào các sản phẩm. Chất lượng hơn số lượng, anh biết đấy? Tôi không nghĩ rằng cách nhà Bakugou hiện đang điều hành công việc kinh doanh là sai, nhưng sẽ tốt hơn nếu họ thay đổi mọi thứ một chút."

"Em nên đến làm việc cùng anh! Nó sẽ rất vui, và em có thể thiết kế những gì em muốn! Nghĩ về nó đi, chúng ta có thể đi chung xe, và có thể ăn trưa cùng nhau, và- "

"Mặc dù tôi đánh giá cao lời đề nghị, nhưng tôi sẽ bỏ qua." Cậu nói trong khi buộc một nửa mái tóc của anh. "Thời trang, tóc, thiết kế. Bây giờ nó giống sở thích nhiều hơn." Cậu thản nhiên giải thích.

Katsuki càng nói, câu hỏi của Eijirou càng nhiều hơn. Có gì đó không ổn giữa câu chuyện của Katsuki và cảm nhận thức tế của Eijirou. Nếu Katsuki không quan tâm đến việc tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, vậy thì việc bà Bakugou sắp xếp cuộc hôn nhân của họ có lợi ích gì ngay từ đầu? Sau tất cả, chính gia đình Bakugou là người đã bắt đầu cuộc thảo luận mấy tháng trước.

"Vậy em muốn làm gì?" Eijirou hỏi, trước khi nhận ra nó nghe có vẻ tệ như thế nào. "Kh- Không phải là anh không muốn chăm sóc cho em!" Anh nhanh chóng sửa lại, bởi vì anh không cố ý. Katsuki dường như không giống người có thể hài lòng với việc ở nhà cả ngày suốt phần đời còn lại.

Katsuki ậm ừ suy nghĩ.

"Khi gia đình hai bên gặp nhau lần đầu, mẹ của em nói rằng em giống như thiên tài hay gì đó! Học lực toàn điểm A, đứng đầu trong lớp, điểm cao nhất trường. Em có bao giờ nghĩ đến việc học đại học hoặc- "

"Anh xong rồi."

Eijirou dừng lại giữa câu hỏi, mắt anh đi từ khuôn mặt Katsuki đến khuôn mặt mình. Katsuki nhìn lên nhìn xuống bím tóc như nó là một vật trang trí. Eijirou cảm thấy mình giống như một hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích.

"Lễ phục của anh đã được ủi và để trên giường, và tôi đã đánh giày cho anh. Nhanh lên và trở nên trang nhã, nhưng không được làm hư tóc nếu không tôi sẽ giết anh."

Eijirou cẩn thận đứng lên, chắc chắn rằng chiếc khăn tắm vẫn che đậy được những phần cần che. "Mặc dù anh có ý muốn làm cho mình trông thật lịch sự trước mặt bố mẹ em, nhưng em có nghĩ như thế này hơi quá không?" Eijirou quay sang Katsuki, nhưng đã quá muộn. Cậu đã biến mất.

------------------------------

Eijirou không thể không chú ý đến chân của Katsuki nảy lên một cách lo lắng khi họ lái xe mất 30 phút để đến trang viên Bakugou nằm ở ngoại thành. Nhìn chung, cậu có vẻ mất tập trung, thích nhìn chằm chằm ra cửa sổ và chìm đắm trong tâm trí mình hơn là nói chuyện với anh. Eijirou muốn tiếp cận, có thể nắm tay cậu hoặc đặt tay mình lên đầu gối Katsuki để trấn an, nhưng dường như cả hai phương án đều không thích hợp nếu xét đến mối quan hệ của họ. Bên cạnh đó, Katsuki không thích bị chạm vào.

"Sao em lại lo lắng vậy?" Eijirou hỏi, giữ giọng mình nhẹ nhàng và vui vẻ.

"Tại cái quái gì mà tôi phải lo lắng?" Katsuki nạt lại. "Lo nhìn vào đường và thôi làm phiền tôi đi, chết tiệt."

"Tuân lệnh." Eijirou nói, điều đó chỉ làm Katsuki thêm kích động.

Càng đến gần ngôi nhà thời thơ ấu của cậu, cậu càng trở nên khó hiểu hơn. Có thể là cậu chỉ vui mừng khi được trở về nhà. Katsuki về cơ bản đã bị mắc kẹt với một người lạ ở một nơi ở mới trong thời gian ngắn vừa qua. Sẽ thật tốt cho cậu khi được gặp lại những gương mặt thân thuộc.

Họ dừng xe tại một cánh cổng lớn, nơi có hai người đàn ông mặc vest đen đang đợi họ. Một người đi đến phía anh. Eijirou hạ cửa sổ xe để chào người đàn ông, nhưng ông ta đã hành động trước anh. Người đàn ông cúi đầu.

"Ngài chắc hẳn là ngài Kirishima. Cảm ơn ngài vì đã đến. Ông chủ và phu nhân rất mong chờ sự xuất hiện của ngài. Nếu chỉ đi theo con đường, ngài sẽ đến được dinh thự chính. Sẽ có người chờ ngài để lấy chìa khóa. Nếu ngài cần bất cứ điều gì trong khi tận hưởng chuyến đi của mình thì xin vui lòng hỏi."

Eijirou muốn cảm ơn người đàn ông vì lòng hiếu khách, tuy nhiên, ngay khi vừa hoàn thành lời chỉ dẫn, người đàn ông quay trở lại với người đồng nghiệp của mình, và họ mở cách cổng cho anh. Anh chắc chắn sẽ quay lại cảm ơn họ khi ra về.

Lái xe qua khuôn viên của gia đình Bakugou giống như lái xe qua một khu vườn huyền ảo. Những hàng rào bằng cây cao được cắt tỉa gọn gàng thành những hình thù kỳ dị, những bông hoa kỳ lạ từ khắp nơi trên thế giới đang nở rộ và thậm chí có một đài phun nước với làn nước trong vắt là trung tâm của toàn bộ khuôn viên.

Không có những thứ như thế này ở dinh thự nhà Kirishima. Eijirou không thể ngừng nhìn quay khu vườn với vẻ ngạc nhiên.

"Katsuki, nơi này thật tuyệt! Chắc hẳn rất vui khi lớn lên ở một nơi có không gian rộng mở và không khí trong lành."

Katsuki nhún vai. "Tôi không thật sự chơi ở khu vườn nhiều khi còn nhỏ. Ông già không muốn tôi giẫm lên bất kỳ loài cây nào. Nhưng, thỉnh thoảng khi Deku đến thăm, chúng tôi sẽ chơi trốn tìm. Tôi luôn thắng. Nó chỉ biết trốn ở một nơi duy nhất, nó nghĩ rằng tóc nó sẽ làm nó hòa vào đám cây."

"Điều đó thật sự rất dễ thương." Eijirou cười nói.

"Tôi đoán vậy."

Eijirou tiếp tục đi theo con đường mà người đàn ông đã chỉ, nhưng anh bắt đầu lo lắng. Họ đã lái xe được một lúc. Có khi nào anh đã đi qua mất không?

Con đường uốn cong bên trái và xuyên qua vòm hoa hồng lớn, và sau đó họ đã ở đó: Dinh thự Bakugou. Một vài người đang đợi họ ở phía trước ngôi nhà, bao gồm một số giúp việc và bố mẹ Katsuki, cả hai người họ.

Anh thấy bà Bakugou điên cuồng vẫy tay với hai người, một nụ cười lớn trên gương mặt bà với ông Bakugou ở bên cạnh, cố gắng kiềm chế vợ mình lại. Khi họ đến điểm dừng, một chàng trai trẻ vội vàng đến bên cửa xe, giữ nó mở cho anh. Eijirou cảm ơn và bước ra khỏi xe, Katsuki đi theo ngay bên cạnh anh.

Anh giao cho chàng trai trẻ, người mà anh cho là người hầu, chìa khóa xe của anh, và cứ như thế chỉ còn có anh, người chồng hợp pháp của anh, và bố mẹ chồng anh.

"Eijirou!" Bà Bakugou gọi ngay khi nhìn thấy anh, kéo anh vào một cái ôm lớn. "Thật vui khi được gặp lại con!"

"Con cũng rất vui khi được gặp lại, mẹ."

Người phụ nữ chuyển sự chú ý đến con trai mình. Bà cũng vòng tay ôm cậu, nhưng như thường lệ, Katsuki đứng nghiêm, không cử động một chút cơ nào.

"Quá khó để con có thể ôm mẹ mình sao?"

"Tránh xa tôi ra." Katsuki lầm bầm.

Bà giải thoát cậu khỏi cái ôm, nhưng chỉ để ôm lấy mặt cậu trong lòng bàn tay. Bà chăm chú nhìn cậu, trong khi Katsuki cố gắng thoát khỏi sự kìm chặt của bà, giống như ở hôn lễ của họ. Và cũng như ở hôn lễ, Eijirou không biết có nên xen vào hay không.

"Bỏ tôi ra."

"Con sụt cân sao?" Mắt Eijirou mở lớn vì câu hỏi. Không hiểu nó từ đâu ra. Katsuki trông chính xác giống như khi cậu gặp bà lần cuối. Cậu ăn uống lành mạnh, chạy bộ vào mỗi buổi sáng và không bỏ một ngày nào. Tại sao bà lại nói như vậy?

Katsuki cũng mở to mắt khi nghe câu hỏi. Cậu ngay lập tức vào thế phòng thủ. "Cái quái gì vậy?! Không! Đừng có làm rối tung cái đầu chết tiệt của tôi nữa, bà già kh- "

"Katsuki." Là bố của cậu. Ông nhìn con trai mình một cách nghiêm khắc. "Đó là cách con nói chuyện với mẹ sao?"

"Bà già là người bắt đầu trước."

"Mẹ chỉ đang đùa thôi. Không có lý do gì để nhạy cảm như vậy." Mẹ cậu cuối cùng cũng buông cậu ra, và Katsuki tránh khỏi bà và lại gần Eijirou, vai họ chạm nhau.

Ông Bakugou hắng giọng và tiến lại gần Eijirou, chìa tay ra.

"Bố xin lỗi vì hai người họ. Con sẽ quen thôi. Thỉnh thoảng hai người họ như những con mèo hoang vậy." Ông nói với một nụ cười lúng túng. Eijirou chấp nhận cái bắt tay của ông, và khi nó kết thúc, ông quay sang về phía vợ mình, thậm chí không hỏi thăm con trai mình.

Bà Bakugou nói "Mẹ muốn xin lỗi về thông báo đột ngột. Tuy nhiên, còn nhiều việc phải bàn. Chúng ta đến phòng khách nhé?"

Eijirou nhìn qua Katsuki. Đây là nhà của cậu, bố mẹ của cậu, một phần trong việc kinh doanh của cậu, ngay cả khi cậu tuyên bố rằng cậu không muốn làm gì với nó. Katsuki xuất hiện chỉ để bất an như cậu đã từng.

Họ đi theo sau bố mẹ cách vài bước để vào bên trong, Katsuki ở gần bên Eijirou một cách bất thường. Một vài lần, Eijirou suýt chút nữa giẫm lên chân của cậu trong lúc đang đi.

"Này." Eijirou thì thầm vào tai cậu. Katsuki cuối cùng cũng ngưng nhìn vào sàn nhà và trông đợi nhìn anh. "Em có thể đưa anh đi thăm quan sau khi mọi chuyện xong xuôi không?"

"Tại sao anh lại muốn như vậy?" Katsuki thì thầm lại.

"Anh muốn trông thấy nơi em lớn lên. Thôi nào! Nó sẽ rất vui! Chúng ta có thể trốn đi sau tất cả những thứ nhàm chán."

Katsuki lẩm bẩm điều gì đó dưới hơi thở mà Eijirou không thể nghe thấy.

"Cái gì?"

"Tôi nói 'Tôi sẽ suy nghĩ về nó.' "

Eijirou cười toe toét đến tận mang tai, bây giờ anh đã sẵn sàng nhanh chóng và hoàn thành bất cứ điều gì nhà Bakugou muốn để anh có thể trốn đi với Katsuki và họ có thể thực hiện một cuộc phiêu lưu nhỏ. Katsuki dường như cũng thích ý tưởng này, ngay cả khi cậu không bao giờ nói ra. Một vài cảm xúc trở lại trên khuôn mặt cậu, và vẻ cau có của cậu dịu đi.

Anh có thể nói mối quan hệ giữa chồng anh và mẹ chồng anh rất... căng thẳng? Anh không biết từ nào là thích hợp, nhưng chắc chắn có điều gì đó đang diễn ra. Mặc dù vậy, Eijirou vẫn quyết tâm giữ cho ngày hôm nay diễn ra suôn sẻ. Họ có thể vượt qua điều này cùng nhau.

Người nhà Bakugou dẫn họ vào phòng khách. Nó không có gì quá đặc biệt, chỉ có một bàn cà phê dài và vài chiếc sô pha lẻ xung quanh. Nó không làm anh ngạc nhiên, xu hướng tối giản ngày càng tăng trong giới nhà giàu và người nổi tiếng.

Một người hầu mang một chiếc xe đẩy trà vào và rót trà cho họ bằng đồ sứ mới tinh sáng bóng. Họ đã hết lòng phục vụ mọi người.

"Xin mời ngồi."

Mọi người ngồi vào chỗ của mình: Nhà Bakugou ở một bên của bàn cà phê và nhà Kirishima ở bên còn lại. Eijirou nghĩ rằng họ sẽ bắt đầu một cuộc trò chuyện thường nhật, nhưng nhà Bakugou thì bắt tay ngay vào công việc.

"Như tất cả chúng ta đều rõ, cuộc hôn nhân của con và con trai chúng ta là để phục vụ cho sự tin tưởng và thiện chí, vì vậy, nhờ vào nó, chúng ta có thể sát nhập hai công ty mà không cần lo sợ. Gia đình Bakugou và gia đình Kirishima đã phát triển mạnh mẽ với tư cách cá nhân, nhưng mẹ chắc chắn rằng con có thể thấy tiềm năng khi kết hợp hai gia đình lại với nhau." Bà Bakugou nói.

Eijirou gật đầu, không biết chính xác cuộc trò chuyện này đang đi đến đâu.

"Chúng ta đã nói chuyện rất nhiều với mẹ con kể từ khi hai con được sắp xếp kết hôn, nhưng với tư cách là chủ gia đình trong tương lai, mẹ nghĩ đã đến lúc mang con vào cuộc, Eijirou. Vậy, hãy nói cho mẹ biết con nghĩ gì?"

Eijirou đột nhiên thấy mình được chú ý. Ánh mắt mong đợi của bà làm cho nhiệt độ càng tăng lên. Anh cảm thấy bà muốn một câu trả lời cụ thể, nhưng Eijirou không thể giải mã những gì bà muốn.

"À... thì... ừm..." Anh bối rối, liếc qua Katsuki với hy vọng cậu sẽ ủng hộ mình bằng một câu trả lời nhảm nhí nào đó có thể xoa dịu mẹ cậu. "Katsuki, em nghĩ thế nào?"

Katsuki trừng mắt nhìn anh, sẵn sàng đáp trả anh vì đã ném cậu vào chuyện này, nhưng ông Bakugou đã lên tiếng trước.

"Chúng ta đang hỏi con, Eijirou. Con không cần phải lo lắng. Không có câu trả lời nào là sai cả."

"Con... ừm... Con nghĩ rằng... điều đầu tiên chúng ta nên làm là... cho ra bộ sưu tập mới."

"Bộ sưu tập?"

"Vâng! Làm cho sự sáng tạo của chúng ta tuôn chảy, bố biết đấy! Đây sẽ là một cách tuyệt vời để thông báo về việc sát nhập của chúng ta, cho các đội ngũ của chúng ta có cơ hội làm việc cùng nhau và phát hành các thiết kế mới mẻ và sáng tạo cho công chúng!"

Nó thật ra là ý tưởng của Katsuki từ lúc sáng, nhưng Eijirou hoàn toàn đồng ý với chúng, vậy tại sao không đề xuất điều đó? Anh đoán rằng bố mẹ vợ của anh sẽ đồng ý hoặc lịch sự từ chối. Nhưng anh không nghĩ rằng gương mặt họ sẽ ngay lập tức trở nên khó chịu như vậy.

Ông Bakugou thở dài bực bội, đưa tay xoa lấy thái dương. Bà Bakugou chỉ cười vào mặt anh.

"Là Katsuki nói với con sao?"

"Kh- Không phải, mẹ. Chúng con chỉ tình cờ nói chuyện đó vào sáng nay và con nghĩ đó là ý tưởng tuyệt vời! Chính sách của công ty Kirishima là vẻ đẹp bên ngoài phải phù hợp với bên trong. Nếu chúng ta không cung cấp thêm nhiều phong cách và mẫu mã khác nhau, thì một số người sẽ không thể thể hiện được bản thân! Con nghĩ rằng bộ sưu tập mới này có thể là một cách để chúng ta với tư cách là công ty mới kể về các giá trị của chúng ta và- "

"Eijirou, dừng lại đi." Katsuki cầu xin bên cạnh anh. Eijirou quay sang chồng mình, người đang hoàn toàn đau khổ.

"Anh- anh có nói sai gì sao?" Eijirou xem xét căn phòng và mọi người có vẻ không thoải mái, ngoại trừ bà Bakugou, người dường như đang kìm nén một cảm xúc đen tối nào đó đằng sau nụ cười của bà.

"Ta hiểu ý của con, nhưng nó không đúng trọng tâm câu hỏi. Katsuki sẽ không có gì để thảo luận ở đây. Nó ở đây với tư cách là chồng con."

"Ý của mẹ là sao?" Eijirou hoàn toàn sửng sốt. "Với tư cách là người thừa kế một nửa của nhà Bakugou, không nên nói em ấy- "

"Katsuki không phải là người thừa kế của nhà Bakugou. Điều đó sẽ dành cho đứa con trai đầu lòng của con. Nếu con có một đứa. Katsuki đã đánh mất những đặc quyền đó, khi nó quyết định quay lưng lại với gia đình mình." Bà trừng mắt nhìn con trai mình từ bên kia bàn.

"Chờ một chút, mẹ đang nói cái- "

"Tôi không quay lưng với gia đình mình, bà già! Tôi không thể quay lưng với những thứ tôi chưa từng có."

Một khi Katsuki dám đáp trả, tất cả sẽ tan vỡ thành địa ngục.

"Sao con dám?! Sau tất cả những gì mẹ đã làm cho con?! Mẹ sinh ra con, mẹ nuôi nấng con, mẹ sắp đặt cho con thành công và rồi con ném tất cả chúng đi! Đừng trách mẹ vì những lựa chọn tồi tệ của con!"

"Tôi làm tất cả những gì bà yêu cầu?! Bà còn muốn cái quái gì ở tôi chứ?!"

"Mẹ muốn con ngừng đổ mọi tội lỗi cho mẹ! Hãy tự chịu trách nhiệm về cuộc sống của mình, Katsuki! Nếu con muốn có cơ hội trở thành người thừa kế một lần nữa, thì con phải học cách khi nào nên ngậm miệng lại!"

"Tôi thậm chí còn đếch cần nó!"

Hai mẹ con tiếp tục gây gổ với nhau, những lời xúc phạm và phán xét ngày càng trở nên dữ dội và khó nghe hơn, trong khi người bố và con rể tiếp tục theo dõi. Ông Bakugou còn không có vẻ gì là bối rối, như thể đây chỉ là ngày thứ bảy hằng tuần đối với ông. Trong khi đó, Eijirou hoàn toàn bị sốc.

"Thật lòng thì, Katsuki, con đang làm mọi- "

"CON MẸ NÓ, TÔI GHÉT TẤT CẢ CÁC NGƯỜI." Katsuki hét lên. Không chờ đợi mọi người kịp phản ứng, cậu đứng dậy xông ra khỏi phòng, đóng sập cửa lại thật mạnh.

Căn phòng rơi vào im lặng đến khó xử. Sức nặng của những gì vừa nghe đè lên Eijirou, như thể anh đang bị nghiền nát.

"Xin thứ lỗi, ông và bà Bakugou." Eijirou đứng dậy, sẵn sàng đi ra ngoài theo Katsuki. Anh cúi đầu thể hiện sự kính trọng. Dù bà có làm chồng anh buồn thì anh cũng không được vô lễ với mẹ chồng. "Có lẽ Katsuki đang mệt. Chúng ta nên trò chuyện vào dịp khác."

Mẹ chồng của anh hoàn toàn không dao động trước sự bộc phát của con trai bà. Bà không có biểu hiện muốn chạy theo và xin lỗi cậu. Bà nhấp một ngụm trà, vẻ mặt ngày càng khó chịu.

"Không cần đâu, Eijirou. Nó đang làm quá lên. Katsuki đã luôn như vậy từ khi nó còn là một đứa trẻ. Nó sẽ quay lại ngay khi nó bình tĩnh."

Eijirou không chắc chắn về điều đó. Lời nói của bà có vẻ không đúng với cậu. Nói con trai mình làm quá ngay sau khi mắng nhiếc cậu một cách không cần thiết ngay trước mặt người khác. Mẹ anh chưa bao giờ nói những điều khiến anh tổn thương, kể cả trong lúc tức giận.

"Dù vậy, con nghĩ con nên đi kiểm tra em ấy." Eijirou đi thẳng đến cửa, nhưng người phụ nữ gọi anh một lần nữa.

"Con đang cố gắng nói rằng con hiểu con trai của mẹ hơn cả mẹ. Con quên rằng mẹ mới là người nuôi dạy nó sao?" Bà mang lên một cười, và giọng bà vẫn ngọt như đường, nhưng tại sao dạ dày Eijirou lại tràn đầy sợ hãi.

"Tất nhiên là không, thưa mẹ, nhưng em ấy là chồng con, con tin rằng đó là trách nhiệm của con để an ủi bạn đời của mình, khi em ấy buồn, kể cả khi mẹ nghĩ rằng em ấy làm quá."

Người phụ nữ cười tươi với anh.

"Eijirou, con yêu. Nó ổn thôi. Con không cần diễn cho mẹ xem. Con biết thằng bé có thể khó chiều như thế nào."

Anh đột nhiên cảm thấy buồn nôn, sao bà có thể nói những lời như vậy về con trai mình.

"Con không diễn, bà Bakugou. Con quan tâm đến em ấy."

Anh nhìn thấy khuôn mặt bà co lại, trong một khoảng khắc, bà bỏ đi vẻ mặt dễ chịu, trên mặt có chút sửng sốt, nhưng biểu cảm đó cũng nhanh chóng biến mất như khi nó xuất hiện. Người phụ nữ đặt tách trà đã cạn của mình xuống bàn, và bắt đầu rót thêm trà cho cả bà và Eijirou. Bà thật lòng mong anh ở lại?

"Mẹ hiểu." Bà bình tĩnh nói. "Tuy nhiên, suy nghĩ của mẹ không thay đổi. Katsuki là chồng của con và không hơn cho đến khi nó có thể chứng minh bản thân với gia đình."

Eijirou muốn nói. Anh muốn mở miệng và bênh vực Katsuki. Cậu đã làm gì để bị đối xử như thế này? Chắc chắn, Katsuki có thể hơi thô lỗ, nhưng cậu không phải người xấu, vậy tại sao bà lại nói về cậu như thể cậu đã phạm tội?

Anh muốn nói điều gì đó, nhưng anh cũng biết hậu quả của việc nói ra. Nhà Bakugou có danh tiếng, anh đã biết về điều này ngay từ đầu. Họ tính toán và tàn nhẫn, việc họ đã đứng đầu giới thời trang trong nhiều thế hệ là bằng chứng rõ ràng nhất. Toàn bộ lý do anh và Katsuki kết hôn là vì công ty gia đình cậu nghĩ rằng đó là ý tưởng thông minh để có được lợi ích cho cả hai. Đó là cách tốt nhất để tồn tại trong ngành công nghiệp khắc nghiệt này.

Không khí căng thẳng và dày đặc đến mức có thể dùng dao cắt đứt nó. Ông bà Bakugou không cử động, không nói lời nào, chỉ chờ để xem phản ứng của Eijirou. Dù anh muốn lên tiếng như thế nào thì bây giờ không phải lúc. Anh mới kết hôn với con trai bà chưa đầy một tháng. Bây giờ không phải lúc để tạo nên sóng gió. Tuy nhiên, không có nghĩa là anh sẽ cho qua.

"Con hiểu mẹ cảm thấy như thế nào, nhưng con vẫn sẽ đi kiểm tra Katsuki." Eijirou cúi đầu một lần nữa, sau dó thật sự đi ra khỏi cửa. Anh quay lưng lại với bố mẹ chồng mình, vì vậy anh không thể nhìn thấy khuôn mặt của họ, nhưng anh có thể nghe thấy tiếng thở dài nặng nề của bà.

"Nếu con muốn."

Eijirou rời khỏi phòng khách, và hiện tại đang ở hành lang dài dẫn đến phần còn lại của ngôi nhà. Dinh thự Bakugou rộng lớn với nhiều hành lang và cầu thang quanh co, giống như ngôi nhà thời thơ ấu của anh, nó như một mê cung mà người ngoài không dễ dàng đi qua được.

Anh nghĩ rằng có lẽ anh nên đi theo con đường mình đã đến, và bắt đầu từ hướng đó. Eijirou rút điện thoại ra và bấm số của Katsuki, hy vọng tìm được chính xác vị trí của Katsuki. Điện thoại đổ chuông vài lần, nhưng chuyển đến chế độ hộp thư thoại.

Anh thử lại. Lần này điện thoại chỉ đổ chuông một lần trước khi chuyển đến hộp thư thoại. Katsuki cố tình phớt lờ những cuộc gọi của anh. Thay vào đó, Eijirou đã gửi cho cậu một tin nhắn, hỏi cậu rằng liệu cậu có ổn không và cậu hiện đang ở đâu để cậu và Eijirou có thể trở về nhà.

Cuối cùng, khi Eijirou nhìn lên khỏi điện thoại của mình, anh thấy mình hoàn toàn lạc lõng giữa một nơi xa lạ. Điều này không ổn. Eijirou tuyệt vọng nhìn xung quanh để tìm kiếm bất kỳ sự giúp đỡ nào, anh mở nhiều cánh cửa khác nhau, nhưng không có ai trong tầm mắt.

Cho đến khi người hầu lúc nãy đi ngang qua hành lang.

"Ngài Kirishima? Ngài đang làm gì ở đây?"

"Tôi đang tìm chồng mình. Cậu có thấy em ấy không?

Người đàn ông trẻ nghiêng đầu bối rối. "Không phải cậu chủ ở cùng ông chủ và bà chủ trong phòng khách sao?"

"Không. Em ấy và bà Bakugou có chút tranh cãi và em ấy bỏ đi. Tôi không biết em ấy đã đi đâu."

"Oh, vậy tiếng ồn ban nãy là vì vậy. Tôi phải thừa nhận rằng đã lâu rồi tôi không nghe thấy hai người họ cãi nhau. Kể từ khi cậu Baku- xin lỗi cậu Kirishima, từ khi cậu chủ kết hôn với ngài, ngôi nhà khá yên ắng."

"Chuyện này... chuyện này có thường xuyên xảy ra không?" Eijirou hỏi.

"Tôi cho là không nhiều hơn những gia đình khác. Tôi không lo lắng quá nhiều về điều đó. Sau cùng họ sẽ làm lành. Họ luôn như vậy."

"Tôi... Tôi hiểu rồi. Dù sao thì, cậu có biết em ấy có thể ở đâu không? Em ấy chắc chắn muốn về nhà."

Người hầu nghĩ một chút. "Nếu cậu chủ muốn về nhà, vậy cậu ấy có thể đã đi đến gara. Tôi có thể đưa ngài đến đó."

Eijirou cảm ơn người đàn ông vì đã dành thời gian cho anh khi đang bận rộn. Người hầu nói rằng không cần phải khách sáo và cậu chỉ đơn giản là làm việc của mình. Không mất nhiều thời gian để đến gara khi anh đã có sự hướng dẫn. Khi họ đến nơi, người hầu tạm nói lời tạm biệt và nói nếu anh không tìm ra Katsuki ở đây, thì cậu biết một vài nơi khác mà cậu chủ thường đến khi trốn tránh bố mẹ mình.

Eijirou đi vào gara rộng lớn nơi có chiếc xe của anh.

"Katsuki." Anh gọi, âm thanh dội vào tường. Anh không nhận được phản hồi, nhưng anh có thể nghe thấy tiếng sụt sịt phát ra từ phía sau gara. Eijirou đi theo tiếng động, kiểm tra từng chiếc xe sang trọng khác nhau, cho đến khi anh phát hiện ra chiếc Ferrari màu đỏ của mình, với vài vết sơn trắng vẫn còn trên cửa xe phía sau.

Ghế phụ lái được mở ra, và anh nhìn thấy một đôi chân buông thõng bên hông. Eijirou thở phào nhẹ nhõm. Anh đã tìm thấy Katsuki dễ dàng hơn anh nghĩ. Eijirou tiến về phía chiếc xe, nhưng khi anh hoàn toàn nhìn thấy Katsuki, cảm giác nhẹ nhõm trong chốc lát đã biến mất.

Katsuki là một mớ hỗn độn. Chiếc áo khoác cậu mặc đã bị ném xuống sàn nhà bẩn thỉu, chiếc cà vạt đeo trên cổ giờ đang thắt lại trên tay. Cậu đang dùng tấm vải giờ đã nhăn nheo để lau khô những giọt nước mắt nóng hổi đang chảy trên khuôn mặt. Hàm của cậu nghiến chặt đến mức khiến anh đau đớn.

"Katsuki?" Eijirou gọi thêm một lần nữa. Lần này, dịu dàng hơn.

Katsuki quay đầu lại để trừng mắt với chồng mình.

"Anh muốn cái đéo gì?" Cậu gắt gỏng, nghiến răng với Eijirou.

"Anh đến để xem em có ổn không."

"Chà, tôi con mẹ nó ổn, vậy nên quay lại chỗ bà già và hoàn thành công việc làm ăn chết tiệt của anh hay cái mẹ gì đó."

"Anh sẽ không để em lại đây."

"Tôi không cần sự thương hại của anh."

"Nó không phải là thương hại. Thôi nào. Về nhà thôi." Eijirou năn nỉ.

"Biến đi. Tôi nghiêm túc đấy."

"Anh không thể bỏ rơi em. Hãy nói chuyện này- "

"ÔI CHÚA ƠI, ANH CÓ DỪNG LẠI CHƯA." Katsuki hét lên, càng nhiều nước mắt chảy xuống má cậu. Tiếng động lớn đột ngột khiến Eijirou bối rối và lùi lại một bước.

"Đừng cố cứu tôi như thể tôi đang gặp nạn!"

"Anh không cố- "

"Có! Anh! Có! Anh nghĩ anh có thể trở thành một người nghĩa hiệp, người có thể đến và cứu lấy tôi khỏi những vấn đề chết tiệt của tôi! Cút đi! Anh đếch biết gì cả!"

"Anh biết em buồn. Hãy hít một hơi thật sâu và chúng ta có thể nói về- "

"Tôi không muốn nói về nó! Đặc biệt không phải với người đã gây ra những thứ chết tiệt này!"

"Cái... Cái gì? Katsuki, anh không hiểu."

Katsuki ngừng khóc để cười vào mặt anh. Tiếng cười của cậu tràn ngập sự thù ghét. Nó nghe như mẹ cậu.

"Tất nhiên anh không hiểu! Tại sao tôi phải ngạc nhiên chứ! Anh là thằng ngu! Là kẻ ngu ngốc nhất mà tôi từng gặp."

Eijirou cảm thấy nước mắt trực trào ra hốc mắt mình. Không phải vì lời nói của cậu. Trước đây anh đã từng bị nói là ngu ngốc. Mà vì sự căn thù tuyệt đối trong đôi mắt đỏ của cậu. Nó giống như Katsuki đang trở nên tàn nhẫn, vì sự tàn nhẫn.

"Không cần phải trở nên thô lỗ đâu, Katsuki! Em đang tức giận, nhưng đừng xem thường anh. Anh không làm gì sai, và em biết điều đó!" Eijirou đã đáp trả.

"Mọi thứ anh làm đều sai! Tôi thực sự rất ghét anh và mọi thứ thuộc về anh! Mái tóc ngu ngốc của anh khiến tôi khó chịu, khuôn mặt anh khiến tôi buồn nôn, và giọng nói của anh khiến tôi muốn thủng màng nhĩ!"

"Thật nhảm nhí! Ngưng nói dối đi!"

"Làm như anh biết tôi nói dối vậy, anh đếch biết gì về tôi cả."

"Anh muốn! Anh muốn hiểu em! Hãy để anh- "

"Vậy sao? Vậy, tôi muốn anh chết đi! Và rồi mọi vấn đề của tôi sẽ biến mất!" Katsuki giơ nắm đấm lên, và trước khi Eijirou có thể ngăn cậu lại, Katsuki đã dùng hết sức để đấm vào thành xe của anh. Một vết lõm lớn có thể nhìn thấy nơi nắm đấm của cậu tiếp xúc.

Eijirou có thể nhìn thấy chính xác khoảnh khắc trong mắt Katsuki khi cậu nhận ra những gì mình vừa làm. Anh nghĩ Katsuki có thể quay lại... xin lỗi... hoặc thậm chí tỏ ra hối lỗi, nhưng không. Katsuki nhún chân và trừng mắt nhìn anh, như thể muốn nói rằng anh sẽ làm gì với điều đó?

Cả hai nhìn chằm chằm vào nhau, không biết phải làm gì ngay lúc này. Eijirou không thể nào bỏ được biểu cảm đau lòng hiện rõ trên khuôn mặt mình. Anh nghẹn ngào rơi nước mắt trước những lời cay độc và tự cho phép mình tê dại. Anh không thể giải quyết chuyện này. Không phải bây giờ.

"Katsuki"

"Gì?" Cậu gầm gừ.

"Chúng ta đi ngay bây giờ."

Nơi này không có chỗ cho tranh luận. Eijirou lên xe và khởi động nó. Katsuki miễn cưỡng co chân lại và thắt dây an toàn.

Eijirou không nói với chồng mình một lời nào trong suốt chuyến đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro