Chương 3: Đau đớn và hi vọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau bữa sáng, cậu rời khỏi căn phòng trọ và để Yui lại để đi mua loại thuốc bôi chữa lành những vết bầm tím mà bà chủ quán trọ gợi ý. Sau một vài giờ khi mà mặt trời đã lên đến đỉnh đầu và cái nắng chói chang đang khiến cậu đổ mồ hôi như suối vậy. Tuy nhiên cậu vẫn đi tìm mua bằng được nó.

Cậu trở về và khi mở cánh cửa phòng, Yui vẫn đang ngồi yên trên giường giống như khi rời đi và dường như cô ấy không hề nhúc nhích dù chỉ một li.

"Tôi về rồi."

Nhận thấy cậu tiến lại gần cô ấy cúi đầu nhìn xuống và cả đôi tai cũng không ngoại lệ. Cậu mở chiếc lọ đựng thuốc bôi khiến cho mùi hương của thảo dược thoát ra và lan tỏa trong bầu không khí.

"Đây, hãy bôi nó lên những vết thương của cô, nó sẽ giúp cô lành lại nhanh hơn một chút."

Cậu đặt chiếc lọ xuống bên cạnh cô ấy rồi quay đi. Đơn giản là bởi không chỉ cánh tay hay chân của cô ấy bị bầm tìm, mà có lẽ nó còn ở nhiều chỗ trên cơ thể cô ấy.

Một tuần sau đó, dường như mối quan hệ đã được cải thiện phần nào dù cho sự thay đổi rất chậm. Sự cảnh giác và sợ sệt của Yui đã hạ thấp xuống mỗi khi cậu đến gần và cho đến bây giờ đã ít nhiều có thể nói chuyện hoặc trao đổi một vài câu đơn giản. Ngoài chuyện đó, cậu vẫn tiếp tục tìm những công việc thích hợp trước khi số tiền còn lại trong túi không còn nữa.

Những điều đó giúp cậu một phần quên đi những gì đã phải trải qua. Không thể nói đó là một cuộc sống tốt đẹp nhưng nó đủ để không khiến cậu cảm thấy chán nản với cuộc sống như mọi khi.

"Nếu còn đói cô có thể ăn cả phần của tôi nữa."

"Cảm ơn anh..."

Cậu luôn chia sẻ bớt thức ăn của mình cho Yui, có lẽ vì là một thú nhân mà cô ấy cần ăn nhiều hơn một con người. Sức khỏe cô ấy đã dần được cải thiện và những vết thâm tím đã biến mất nhờ thuốc bôi, điều đó đồng nghĩa với việc vẻ xinh đẹp của cô ấy lại càng nổi trội thêm.

Với sự bất cẩn của cậu, Yui một lần nữa tỏ ra bối rối khi cậu nhìn không rời mắt khỏi cô ấy. Nhanh chóng nhận ra điều đó cậu lập tức quay mặt đi.

Vào buổi đêm, cậu lại tiếp tục ngủ dưới mặt đất lạnh giá để nhường chiếc dường lại cho Yui.

Nhắm mắt lại và ngủ, cậu mơ lại thấy một cơn ác mộng. Bóng tối vây quanh và chỉ có mình cậu trong không gian đáng sợ ấy.

"Đừng bỏ lại tớ..."

Cậu giật mình tỉnh giấc bởi cơn ác mộng. Mồ hôi đang túa ra trên khuôn mặt và làm ướt đẫm cơ thể. Miệng cậu tự lúc nào trở nên đắng ngắt và đó cũng là lúc cậu nhận ra những việc đang xảy ra xung quanh. Cơ thể nhỏ nhắn của Yui không còn ở trên giường nữa vì cô ấy đang đứng trên phần lan can cửa sổ và cánh cửa sổ đang được mở toang.

"...!?"

Trạng thái mơ màng lập tức tạn biến và cậu nhanh chóng bật dậy, kịp thời chụp được cổ tay Yui trước khi cô ấy kịp nhảy khỏi cửa sổ. Cơ thể nhỏ bé của cô ấy đã bị lôi ngã xuống giường cùng khuôn mặt bất ngờ và sợ hãi.

"Tại sao cô lại làm vậy!?"

"..."

Cô ấy chỉ im im lặng, tiếp tục run rẩy và lắc đầu. Nhưng chỉ vậy cũng đủ để đoán ra lí do mà cô ấy trèo lên cửa sổ.

"Cô muốn rời khỏi đây sao...?"

Cái nhìn chỉ còn nỗi sợ hãi mà cô ấy dành cho cậu khiến trái tim cậu như bị bóp nghẹt lại.

Một tuần qua không phải là một thời gian dài. Tuy nhiên cũng đủ để tạo nên một chút sự gắn kết giữa cậu và Yui. Nhưng có lẽ đó chỉ là cảm giác của cậu, rằng bản thân cậu có lẽ đã để lại một chút gì đó trong tâm trí Yui.

"Hãy nói những điều mà cô đang nghĩ... Nếu tất cả là sự thật... tôi sẽ chấp nhận nó..."

Mặt trăng trên bầu trời đêm rọi một hình bóng đầy cô đơn lên bức tường qua khung cửa sổ và bóng tối vẫn đang bao vây lấy căn phòng trọ.

"Tôi muốn tự do..."

"Còn điều gì khác không...?"

Cô ấy lắc đầu với đôi mắt rưng rưng sắp khóc. Tất cả những gì cô ấy muốn chỉ là sự tự do, thoát khỏi đây, và biến mất khỏi cuộc đời cậu. Cho đến giờ, cơn ác mộng ấy vẫn còn khiến cơ thể cậu ướt đẫm. Phải chăng mong muốn mọi thứ sẽ mãi như hiện tại chỉ là một ảo tưởng hèn kém của kẻ thảm hại?

Cô ấy chưa bao giờ muốn bên cậu.

Những ngày vừa qua không tồn tại chút nghĩa lí gì với cô ấy.

Những gì cậu nhận lại tất cả chỉ là vậy, thực sự chỉ là như vậy.

"Tôi hiểu rồi..."

Đôi môi cậu run run.

Cậu đang phẫn nộ. Càng chìm đắm trong sự phẫn nộ con người sẽ càng mù quáng và đánh mất bản thân.

"Vậy nên... xin hãy thả tôi đi..."

Thật lạnh lùng và tàn nhẫn. Phải chăng cô ấy cũng giống như bọn chúng? Muốn bỏ mặc, ghét bỏ, ghê tởm cậu? Nếu là như vậy, cậu sẽ làm như những gì mà chúng nghĩ về cậu, làm một kẻ độc ác khiến người khác phải ghê tởm.

"Cuộc sống này luôn là sự dối trá. Cô quá ngu dốt khi tin tưởng một ai đó và tôi cũng vậy. Đó là lí do vì sao cô nên nhớ rằng. Tôi là chủ nhân và cô là nô lệ. Nếu lúc đó tôi không mua cô bằng tiền của mình thì cô đã chết trong cái xó xỉnh hôi thối ấy."

Sững lại, cô ấy phải mất một vài giây để phản ứng lại sau câu trả lời của cậu. Hai tay cậu vẫn đang ghì chặt lấy cổ tay mong manh như thể sẽ gãy nếu thêm chỉ một chút lực nữa. Những giọt lệ lã chã chảy xuống từ khuôn mặt xinh xắn. Nhưng những giọt lệ đó chẳng thể lay động một chút sự yếu đuối trong cậu nữa. Cảm xúc tồn tại bây giờ hoàn toàn bị chiếm chỗ bởi sự phẫn nộ.

"Tôi thật sai lầm khi để cô tự do như vậy."

"Không... thả tôi ra..."

Sự tự do sẽ không còn nữa.

"Từ giờ cô bắt buộc phải nghe theo mọi mệnh lệnh của tôi! Cô sẽ không bao giờ được tự do cho đến khi tôi chết! Nhìn đi! đúng vậy! Tôi là kẻ như vậy đấy! Hãy sợ hãi đi!"

Dấu ấn nô lệ sáng lên trong bóng tối, dấu ấn của xiềng xích đã được khắc ghi. Tiếng khóc và những giọt nước mắt của cô ấy không ngừng lăn xuống ướt đẫm ga dường...
______________________________________

Ánh sáng của buổi sớm mai rọi qua cửa sổ đánh thức cậu. Tỉnh dậy trên mặt đất lạnh với chỉ một chiếc gối, không có chăn, cùng với cơn ác mộng và những điều xảy ra đêm qua khiến cậu mệt mỏi. Còn Yui thì sao?

Tự nhủ rằng không cần lo lắng cho kẻ đã phản bội mình nhưng cậu vẫn liếc qua chiếc giường. Cô ấy đã thiếp đi với đôi mắt đỏ hoe vì khóc. Lòng cậu cảm thấy đau nhói.

Cậu đứng dậy, vơ lấy chiếc chăn phía đuôi giường kéo lên người Yui rồi tựa mình vào tường.

Sau một lúc, cô ấy cuối cùng cũng đã tỉnh giấc. Khuôn mặt mơ màng ngay lập tức trở nên sợ hãi khi thấy cậu. Không khí im lặng bao trùm căn phòng. Nhưng đã bị cậu phá vỡ nhanh chóng với lời nói lạnh lùng.

"Hôm nay ra ngoài ăn."

Trong thời gian Yui ngủ, cậu nhận được thông báo của người phục vụ nhà trọ. Rằng nhà ăn đã bị hỏng và họ cần một ngày để sửa chúng. Điều đó đồng nghĩa rằng cả ngày hôm nay mọi người đều phải ăn ở bên ngoài.

Dù sợ hãi cậu, nhưng Yui vẫn phải đứng dậy và rời khỏi giường vì đó là mệnh lệnh.

Quán ăn là một nơi cách nhà trọ không xa, chỉ cần đi thẳng qua hai ngã tư và rẽ trái một lần. Hai bên đường là những gian hàng bán đồ của những thương nhân vừa mở hàng buổi sáng. Không khí nhộn nhịp của cuộc sống đang diễn ra xung quanh nhưng cậu lại chẳng thể thấy tân trạng của mình khá lên.

Với một tiếng thở dài, cậu đang đứng trước một quán ăn nhỏ. Bước vào bên trong, có thể thấy những gã đang xay xỉn, những gia đình đang ăn cùng nhau vui vẻ, một vài anh chàng tụ tập lại và bàn tán đủ thứ thứ chuyện.

Dù mỗi người đều đang bận làm việc của mình, nhưng ngay khi bước vào bên trong, đã có rất nhiều ánh mắt cùng đổ về phía Yui. Điều đó khiến cậu nhớ ra cô ấy có hai chiếc đuôi, tuy nhiên khi nhìn lại, dù chớp mắt như thế nào đi chăng nữa cũng chỉ thấy có một chiếc, cứ như chiếc còn lại đã biến đi đâu mất vậy.

Thấy lạ song cậu cũng không thể thắc mắc chúng vào thời điểm này và chọn một chiếc bàn trống gần đó. Cậu đã ngồi xuống nhưng Yui vẫn cứ đứng đó vì một lí do nào đó. Nhìn ánh mắt sợ hãi của cô ấy dành cho cậu, điều đó khiến tâm trạng cậu một lần nữa lại trở nên xấu hơn.

"Ngồi xuống đây."

Những người xung quanh, lúc này họ đã bắt đầu bàn tán xì xào.

"Đó, đó là một nô lệ hả?"

"Đúng là như vậy rồi còn gì. Mày có nhìn thấy dấu ấn trên cổ nó không."

"Nhìn khuôn mặt nó kìa. Tao chắc nó đáng giá gấp vài trăm lần cái mạng mày đấy."

"Có lẽ thằng nhóc đó là một quý tộc."

"Nhưng sao nó lại ăn ở đây? Chỗ này là dành cho thường dân như chúng ta thôi mà. Cả quần áo của nó nữa, đâu có giống một quý tộc đâu."

"Be bé cái mồm thôi thằng ngu. Nó chắc chắn là một quý tộc đấy. Nếu mày chưa muốn chết thì mau mau ngậm cái miệng đầy mùi rượu của mày lại."

Những lời rè rè của vài ba gã đàn ông đang say rượu bàn bên cạnh khiến chỏm lông tơ trên đôi tai Yui dựng ngược lên vì sợ. Giờ đây cô ấy đang sợ, sợ cả mọi người và cậu nữa. Điều đó khiến lòng cậu cảm thấy có lỗi, nhưng một lần nữa cậu chọn gạt bỏ đi những điều đó để chuẩn bị cho bữa ăn.

Vừa hay bồi bàn đã đến chỉ sau ít phút. Anh ta cho xem danh mục đồ ăn và để cậu chọn. Trước khi chọn cho mình, cậu đưa thực đơn đến trước Yui.

"Chọn thứ mà cô muốn ăn ở trong này."

Việc làm của cậu khiến người bồi bàn ngạc nhiên. Cò cô ấy sau một vài giây lưỡng lự nhìn lướt qua mục lục đã chỉ ngón tay nhỏ nhắn xuống món cá nướng.

Mèo thích ăn cá, đó có lẽ là một bản năng của tự nhiên.

Đồ ăn được dọn ra và cậu bắt đầu ăn, không còn để ý đến Yui nữa. Thức ăn ngon tuy nhiên cậu không có đủ tâm trạng để cảm nhận được hết mùi vị của chúng vậy nên cậu đã nhanh chóng kết thức bữa ăn của mình.

























.





































































































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro