Chapter 1 (Part 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau anh ấy ngủ.

Ngày hôm sau nữa anh ta ăn, ngáp và ngủ.

Rồi một ngày sau đó, anh nhận được một cuộc gọi đánh thức dưới dạng một tá tin nhắn từ Aoko.

Nhưng cô ấy không gọi. Anh chỉ nhận được những tin nhắn mà anh có thể đọc được bằng giọng nói của cô nói rằng anh ấy hãy chuẩn bị để không phải bỏ lỡ các lớp trong đại học của mình.

Cô ấy không mời anh đến ăn sáng.

Có đáng để lên lớp không? Cuối cùng thì anh ấy cũng sẽ ngủ trong tất cả các tiết thôi. Không có một người bạn nào để đánh thức anh ta hoặc mượn ghi chú, chỉ có anh trong căn phòng đầy những người không quen biết. Nó đáng lẽ nên làm anh ấy yên tâm. Không ai để để ý rằng Kuroba Kaito luôn mệt mỏi mỗi khi có một vụ trộm của Kid, nhưng ý nghĩ đó khiến anh chán nản.

Điện thoại của anh ấy lại rung lên. Kaito! Chuẩn bị đi!

Nếu anh ấy không đi, thì anh ấy sẽ ở nhà. Một mình. Rồi phải nhận từ tin nhắn này đến tin nhắn của Aoko mắng anh ta.

Kaito thở dài và bắt đầu mặc quần áo.

-----

Anh ấy đang ở một trong các lớp học của mình (tỉnh táo, nhưng không được lâu) khi anh ấy nhận được một tin nhắn khác:

Cuộc giam giữ kết thúc. Sẽ đi ngủ.

Đó là meitantei.

Kaito chớp mắt và nhận ra rằng đã gần trưa và cậu nhóc vẫn còn thức. Anh ấy nhìn xung quanh trước khi gửi lại một tin nhắn ngắn gọn.

Ngủ một giấc đi, meitantei.

Tôi sẽ.

Kaito không nhận được thêm tin nhắn nào từ cậu ấy trong quãng thời gian còn lại trong ngày.

-----

Các ngày còn lại của tuần trôi qua theo cách tương tự, điều duy nhất phá vỡ sự đơn điệu là các cập nhật từ thám tử.

Theo thói quen, Kaito kiểm tra tin tức và anh ấy phát hiện một bài báo nhỏ về một viên ngọc quý đã trở lại trong bộ sưu tập tư nhân của Nhật Bản. Bức ảnh cho thấy chủ nhân đang đứng bên cạnh viên ngọc, và đó thực sự là một viên ngọc khổng lồ, trông to bằng nắm tay của một người.

Kaito cảm thấy xáo động vì điều gì đó mà anh đã không cảm thấy cả tuần nay.

Sự phấn khích.

Ngay lập tức bộ não của anh ta tạo ra các kế hoạch và suy nghĩ về các bản thiết kế và-

Kaito dừng lại.

Snake đã biến mất. Những thành viên của tổ chức áo đen (hầu hết) đã biến mất. Nếu những người anh ta cố gắng ngăn chặn đã biến mất, thì vụ trộm có cần thiết nữa không? Nó có sao không nếu anh ta ăn cắp viên ngọc?

Anh ấy nghiền ngẫm câu hỏi trong vài ngày, cho đến khi gần như không còn thời gian nữa. Nó sẽ là quyết định thực hiện vụ trộm và sử dụng 24 giờ tiếp theo để lập kế hoạch hoặc từ bỏ.

Kaito quyết định thực hiện vụ trộm.

Kế hoạch của anh ta không có gì là xa hoa. Anh ta từ bỏ thông báo trộm thông thường và thay vào đó là lẻn vào, quyến rũ chủ nhân của viên ngọc để anh ta xem một chút, và sau đó trả lại nó bằng một chút ảo thuật.

Đó không phải là Pandora.

Nhưng bất chấp việc 'thất bại', trái tim của Kaito nhẹ hơn trước. Có một niềm hạnh phúc mà anh chưa cảm thấy trong một thời gian dài. Anh ta tự mình đánh giá những hành động trong vụ trộm và vui vẻ ngâm nga khi xem xét điều tốt và điều xấu, và những gì anh ta có thể cải thiện trong lần trộm tiếp theo.

Anh ấy mang tâm trạng tốt ấy qua tuần và anh ấy bắt đầu tìm kiếm những viên ngọc lớn khác trong khu vực. Có một con số đáng kể của chúng, nhiều cái anh ấy đã phải bỏ qua một lúc, và Kaito bắt đầu lên kế hoạch cho từng vụ trộm cho tất cả chúng.

Khi nhận ra mình đang làm gì, Kaito dừng lại để xem xét hành động của mình.

Vụ trộm tiếp theo có thể là lần cuối cùng hoặc nó có thể là sự khởi đầu lại cho sự nghiệp tội phạm của anh.

Anh phải suy nghĩ kỹ về điều này và anh ta không thể tiếp tục né tránh câu hỏi: vì Tổ chức Áo đen đã bị hạ, nó có thực sự cần thiết để tìm Pandora nữa không?

Có, Kaito trả lời ngay lập tức. Sau khi nhìn thấy Tổ chức Áo đen thực sự là như thế nào (một nhóm đang cố gắng tìm kiếm sức mạnh, thông qua tuổi trẻ và sự bất tử), Kaito biết rằng sẽ có những người khác tiếp bước họ. Anh ấy chưa hoàn toàn tin tưởng thế giới để tin rằng ai đó sẽ không lợi dụng những tin đồn về viên ngọc.

Nhưng nếu Kaito là người đầu tiên phát hiện ra nó, anh ta có thể phá hủy nó và đảm bảo rằng sức mạnh đó không bao giờ rơi vào tay kẻ xấu. Đó là một trong những mục tiêu của anh ấy trong suốt thời gian qua sau khi đạt được thành tích và không có lý do gì để dừng lại khi anh ấy chưa đạt được nó.

Trách nhiệm đặt lên vai anh, nhưng không hề nặng. Không, nó giống như một trọng lượng quen thuộc, dễ chịu.

Đúng, Kaito tự trấn an mình một lần nữa. Bất chấp những thử thách và khó khăn xảy ra khi trở thành Kaito Kid, anh ấy sẽ tiếp tục với vai diễn là siêu đạo chích Kid.

-----

Kaito thực hiện hai vụ trộm thành công liên tiếp chỉ trong một tháng. Anh ta đưa ra thông báo về vụ trộm có thời hạn và phe đối lập duy nhất của anh ta là Nakamori-keibu và Đội đặc nhiệm Kid. Họ là những đối thủ không xứng đáng một cách tồi tệ, ít nhất là so với những gì anh ta cảm thấy với thám tử của mình.

(Kaito nhận ra rằng trong thời gian này, Aoko biến mất và hoàn toàn không giao tiếp gì với anh cả. Anh ấy cố gắng để không bị tổn thương, nhưng cũng cảm thấy biết ơn vì cô ấy đã không bỏ tù anh. Thật không may, anh ấy biết rằng điều đó chẳng giúp ích được gì cho anh và cô ấy không làm vậy cũng là vì cô ấy thực sự tin rằng bố cô ấy sẽ bắt được anh.)

Vụ trộm thứ ba (đột nhập vào bộ sưu tập riêng của một người đàn ông giàu có trong lâu đài nghỉ mát của hắn), Kaito nghĩ rằng nó sẽ kết thúc một cách nhanh chóng. Anh ta đang hủy kích hoạt hệ thống an ninh của căn phòng giữ viên ngọc khi đột nhiên, anh cảm thấy sởn cả tóc gáy.

Theo bản năng, Kaito né.

Một quả bóng đập mạnh vào không gian nơi đầu anh đã từng ở.

"Tantei-kun!" Kaito không thể không kêu lên. Đã quá lâu kể từ khi anh ấy có một trong những quả bóng đấy hướng thẳng về phía mình. Anh ta quay lại để thấy vị thám tử đang bực mình với anh ta và không hề hối lỗi vì suýt chút nữa đã đá bay đầu của anh đi. "Cú đá đấy là để làm gì chứ!?!"

Conan nhìn anh ta, lông mày của cậu nhướn lên như thể là muốn nói "Ngươi đang đùa đấy à?"

"Tại sao ngươi lại ngạc nhiên khi có ai đó đang cố gắng ngăn cản ngươi đi ăn trộm?" Conan hỏi. Như để tô đậm quan điểm của mình, Conan giơ đồng hồ đeo tay lên như thể để bắn anh ta bằng một mũi kim thuốc an thần.

Kaito ngay lập tức chuẩn bị áo choàng, sẵn sàng né.

"Nhưng tôi nghĩ-" chúng ta có một thứ gì đó,  là điều mà anh ấy không nói, bởi vì thực sự, mặc dù họ hợp tác để đánh bại Tổ chức Áo đen, Kaito không bao giờ nghỉ ngơi. "Cậu đã đến từ khi nào?"

"Ta đã ở đây ngay từ ban đầu. Người đàn ông sở hữu mục tiêu của ngươi đã gọi cho ta, "Conan giải thích.

Kaito nguyền rủa. Làm thế quái nào anh lại không để ý tới cậu chứ?

"Vậy cậu đã tới đây để ngăn chặn tôi à?" Kaito hỏi, cố gắng câu giờ cho anh ta để chuẩn bị một quả bom khói. Anh đã có thể nghe thấy Đội đặc nhiệm Kid đang chạy đến phía của họ.

"Cái đó và cũng là để hỏi tại sao ngươi lại tiếp tục là một tên trộm," Conan nói.

Kaito chớp mắt. Oh! Vậy thì tình huống này cũng không quá tệ đâu. Anh ta không có nhiều niềm tin rằng mọi thứ sẽ đi theo hướng của mình, nhưng nếu thám tử sẵn sàng nghe anh ta nói, thì mọi thứ sẵn đã tốt hơn so với trường hợp xấu nhất.

Một cách tinh tế, Kaito nói. "Vậy thì tôi sẽ gặp cậu trên mái nhà phía đông bắc khi mọi chuyện kết thúc," anh nói khi các sĩ quan lao vào căn phòng họ đang ở. "Bây giờ thì, xin tạm biệt!"

Kaito thả một vài quả bom khói và một quả lựu đạn chớp nhoáng để có biện pháp tốt nhất, sau đó trốn thoát.

-----

Tầng thượng là một thứ truyền thống của một ngôi nhà và nó không có lối đi dễ dàng để lên nó. Kaito xoay sở bằng cách lướt qua cửa sổ rồi đi lên. May mắn thay, tấm ván lợp rất chắc chắn và tạo một chỗ đứng dễ dàng.

Khi an toàn, anh ta giữ viên ngọc trước ánh trăng và- không có gì cả. Không phải Pandora. Ồ, thôi thì. Anh ta cũng không thực sự mong đợi bất cứ điều gì nên anh ấy bỏ túi viên ngọc để trả lại sau đó.

Bước chân của anh im lặng trên sân thượng khi anh ấy bắt đầu tìm kiếm vị thám tử, nhưng anh ấy chỉ được chào đón bằng sự im lặng và trống rỗng. Ối. Lẽ ra anh nên đưa cậu ấy đi cùng.

Cạch.

Kaito nhìn về phía nguồn phát ra tiếng động và phát hiện ra một sợi dây đen quen thuộc đang cố bám vào sân thượng. Nó không bám vào bất cứ thứ gì và biến mất trở lại dưới mái nhà. Lần sau khi nó được ném lên, Kaito đã ở đó để lấy nó và anh ấy giúp kéo vị thám tử lên. Sau đó, họ đi vào bóng tối, nơi họ ít có khả năng bị phát hiện hơn.

"Chúng ta chỉ có một vài phút trước khi họ nhận ra là ta đã mất tích," Conan nói khẽ. "Nên nói đi. Tại sao ngươi vẫn là một tên trộm mặc dù những người áo đen đã bị bắt? Ta tưởng rằng đó là mục tiêu của ngươi khi ngươi nhận lấy trọng trách này. "

"Nó đúng là vậy," Kid đồng ý. "Nhưng đó không phải là lý do duy nhất. Nó cũng là để trả thù, "Kaito thừa nhận. "Có vẻ như một trong những cách duy nhất tôi có thể trả thù những người áo đen," những người đã giết cha anh ấy, "là tiêu diệt Pandora. Tôi nghĩ tôi đã nhận ra từ lâu về trước rằng Pandora nguy hiểm như thế nào nếu nó có thật. Ngay cả khi họ bị bắt, tôi không nghĩ là có ai nên sở hữu loại quyền lực đó. "

Mắt Conan dịu lại và cậu thở dài. "Đúng vậy. Thế ngươi sẽ tiêu diệt nó trước khi có bất kỳ ai có thể sử dụng nó? "

"Nếu tôi có thể tìm thấy nó," Kaito nhún vai nói.

"Chà, bây giờ ngươi có thể sẽ phải làm như vậy," Conan nói một cách khô khan. "Có thể có hàng trăm, hàng nghìn viên ngọc có tiềm năng, nhưng ngươi đã thu hẹp danh sách một chút. Bất kỳ điều tra viên giỏi nào cũng có thể sử dụng chiến tích của ngươi làm điểm khởi đầu để tìm ra viên ngọc này. "

Ôi đệt. Kaito không nghĩ về nó theo cách đó. Và anh ta nhận ra rằng điều đó đúng đến cỡ nào, đặc biệt là khi hầu hết các vụ trộm của anh ấy đều rất ... công khai. Có lẽ đó là lý do tại sao những người mặc đồ đen không bao giờ giết anh ta ngay lập tức. Bởi vì anh ấy giúp nhiều hơn là cản trở việc tìm kiếm của họ.

Một điều gì đó đã phải diễn ra trong biểu cảm của Kid vì Conan nhanh chóng nói thêm, "miễn là chúng ta làm ẩn đi một số vụ trộm của ngươi thì mọi chuyện sẽ ổn thôi. Và kiểm tra đồ trang sức sẵn có cho công chúng là một ý tưởng thông minh. Ai biết được điều gì sẽ xảy ra nếu một trong số chúng là viên ngọc được đề cập đến? "

Kaito thầm thở phào nhẹ nhõm, vui mừng vì ít nhất anh ta cũng có một vài vụ trộm riêng tư. Sau đó, anh ta nhận ra những gì thám tử nói.

"Tại sao... cậu lại cho tôi quyền hạn để thực hiện các vụ trộm của tôi, tantei-kun?" Kid hỏi, một cách thích thú.

Mũi của Conan nhăn lại (và ồ, đây có thể chỉ là một sự ngụy trang nhưng điều đó vô cùng đáng yêu) và cậu ấy miễn cưỡng đồng ý. "Đó là ... một ý tưởng không tồi. Chúng tôi thực ra đã khám phá ra một danh sách từ đám quạ về những gì họ đã nghiên cứu. Nó có vẻ như là ngươi và Kaito Kid ban đầu đã làm họ chậm lại ".

Một suy nghĩ rất tỉnh táo. Hành động của anh (và của bố anh ấy) thực sự là công cụ giúp đám quạ không tìm thấy mục tiêu của mình.

"Nhưng nếu lũ quạ có danh sách các vụ trộm của ngươi, thì những người khác cũng có thể có nó. Có vẻ như chúng ta cần phải thận trọng nếu tiếp tục, "Conan thừa nhận.

"Trong trường hợp đó, nếu cậu có thể gửi cho tôi danh sách của cậu thì tôi có thể thêm chúng vào danh sách của mình," Kid nói.

Conan lắc đầu. "Sẽ thông minh hơn nếu kết hợp các nguồn lực của chúng ta lại một lần nữa-"

Có tiếng la hét và cả hai người cùng nhìn lên phía bên kia của mái nhà. Họ nhìn thấy một đội cảnh sát điều khiển chiếc đèn để rọi về hướng họ.

Ôi không. Đã đến lúc để đi rồi.

"Hãy giữ suy nghĩ đó đi, meitantei," Kid nói, chuẩn bị cho chuyến bay. Anh ấy đã ở lại quá lâu. Sau đó, anh ấy dừng lại và thẩy viên ngọc theo hướng của Conan, "cái này nữa."

Vị thám tử nhanh chóng chúi người về phía trước và bắt lấy viên đá quý trước khi nó rơi xuống mái nhà. Kid lùi lại một bước và đứng thẳng, cho phép ánh đèn pin tìm thấy anh một cách dễ dàng, trước khi biến mất trong một đám khói. Khi đám khói bắt đầu tản ra, anh ấy đã bay đi trên diều lượn của mình.

-----

Ngày hôm sau trong lớp, điện thoại của Kaito báo cho anh ấy một thông báo bất ngờ. Anh ta kín đáo kiểm tra nó và thấy mình đang cười với những gì anh ta tìm thấy. Đó là một bài báo về vụ trộm Kid. Anh ấy nghĩ rằng anh ấy đã tránh được sự chú ý của giới truyền thông trong vòng này, nhưng có một bài báo ngắn về chiến công của anh ấy, một bài báo có bức ảnh Conan trông cáu kỉnh khủng khiếp. Cậu ấy thật đáng yêu.

Bước chân của anh ấy có chút khởi sắc sau khi anh ấy đọc bài báo (Kaito Kid lại tấn công!) Và tâm trạng đó mang anh ấy qua ngày kể cả khi anh ấy bắt đầu nhận được những tin nhắn từ vị thám tử đáng yêu.

Khi nào ngươi rảnh?

Kaito xem xét tin nhắn.

Một mặt, sẽ là thông minh nếu hợp nhất các nguồn lực lại với nhau, chưa kể nếu họ thực sự hợp tác với nhau, có thể anh ấy sẽ không còn bị những quả bóng đập vào đầu nữa. Có lẽ nếu họ hợp tác với nhau, anh ta cũng sẽ không phải lo lắng về mối đe dọa từ những võ sĩ quá mạnh đặt anh ta vào vị trí của mình (Mori Ran và Kyogoku Makoto có thể trở nên thực sự đáng sợ). Đó là những lý do đủ tốt để chấp nhận nếu anh ta có thể né tránh những điều kiện đó.

Mặt khác...

Họ sẽ phải làm việc cùng nhau.

Kaito biết rằng họ có thể làm việc cùng nhau và phối hợp. Họ đã chống lại Tổ chức Áo đen. Nhưng để tiếp tục làm việc cùng nhau? Đặc biệt là trong bối cảnh riêng tư, nơi không có nhiệm vụ hoặc vụ trộm nào để tập trung? Kaito lo lắng rằng thám tử sẽ biết nhiều hơn về anh và kẻ đứng sau Kaito Kid. Anh ấy thậm chí còn không thể tưởng tượng được ai đó sẽ biết nhiều hơn về anh ấy, Kaito.

Ở một khía cạnh nào đó, Kaito thích trở thành Kid. Thật thú vị và phấn khích. Anh ấy tự hào rằng mình là một nhà ảo thuật gia tài ba và là một tên trộm giống như cha mẹ mình, và mọi người cũng thường tôn trọng anh ấy một khi họ phát hiện ra anh ấy là Kid.

Nói chung, đó là tất cả.

Một người lạ ngẫu nhiên nào đó tự nhận mình là Kid mới là người được kính trọng.

Đó không phải là trường hợp khi mọi người phát hiện ra Kaito là Kid.

Hakuba sử dụng kiến ​​thức như một vũ khí để chống lại Kaito. Koizumi phớt lờ Kaito như thể Kaito và Kid là hai người khác nhau. Và Aoko-

Thì.

Ừm.

Conan có sự tôn trọng của Kaito (và Kid) và anh nghĩ rằng Conan cũng tôn trọng anh ấy. Liệu điều đó có thay đổi nếu Conan nhìn thấy chân tướng thực sự của tên đạo chích không?

(Anh ấy không thể mạo hiểm.)

Kaito sẽ tìm cách trả lời tin nhắn sau vụ trộm tiếp theo của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro