Chap 47 : Chính thức thông báo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tha thứ?" Aoko lầm bầm thì thầm cái từ này, cảm thấy hết sức xa lạ.

Sống trên đời này hơn hai mươi năm, hầu như chưa từng có ai làm ra chuyện gì khiến cô cảm thấy không thể tha thứ! Những người đối với cô tốt, đối với cô không tốt, toàn bộ chỉ là khách qua đường mà thôi!
Aoko thở dài phiền não, lẳng lặng nhìn người trước mắt

" Anh biết thế nào gọi là "khách qua đường" không?

"Cái gì?" Hiện tại, biến thành Kaitomặt ngây ngốc nhìn cô. Trong cái đầu nhỏ này của cô, đến tột cùng là chứa những thứ gì đây? "Tha thứ" cùng "Khách qua đường" hai chữ này, có quan hệ với nhau sao? Giọng nói nhẹ nhàng, Kaito tự nói với chính mình "Khách qua đường! Cái gì gọi là khách qua đường đây?"

"Giống như lúc ngươi đói bụng, sau đó đi vào một quán cơm nhỏ, cơm nước xong, đứng dậy trả tiền, rồi từ đó về sau sẽ không bao giờ trở lại quán cơm này nữa"

Cho nên, tha thứ làm gì chứ? Điều kiện trên hết của tha thứ chính là người kia còn lưu lại trong sinh mệnh của mình, sẽ cùng hắn dây dưa, cùng hắn có quan hệ. Như vậy "Tha thứ" mới có ý nghĩa, nếu không, không đáng để nhắc đến.

Kaito trầm mặc không nói, suy nghĩ ý tứ trong lời nói của cô. Một giây tiếp theo thông suốt ngẩng đầu, bàn tay đặt nơi eo cô bỗng dưng tăng thêm lực đạo, kéo cả người cô ập vào trong lòng mình. Dường như hắn muốn biểu thị công khai quyền độc chiếm của chính mình.

"Anh không phải khách qua đường!" Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của cô, Kaito tức giận nói nhẹ.

Aoko lắc đầu một cái, cả người tỉnh táo hẳn lên, trực tiếp nói

" Tôi không biết, bây giờ anh nói với tôi những thứ này còn cần thiết sao? Tôi chỉ biết, chiếc gương bị bể dù hàn gắn kiểu gì thì trên mặt chiếc gương vẫn hằn lại những vết nứt. Hay như người khác thường nói, chậu nước hắt đi không thu lại được!. Như vậy anh hiểu không?"

"Thật ra thì anh nói không sai. Anh chỉ nói sự thật thôi. Sự thật là tôi mang chính mình bán cho anh một tháng, làm người phụ nữ của anh trong vòng một tháng đó."

"Mặc dù trên thực tế chỉ có một tuần" Aoko bổ sung thêm. " Cho dù như thế cũng không thay đổi được sự thật anh không có nói sai."

" Còn nữa, tôi không thể nào nói tha thứ hay không tha thứ cho anh được, đơn giản bởi vì tôi chưa từng trách cứ anh."

Aoko tiến lại gần, nhẹ nhàng nói " Anh cứ làm như vậy, chỉ làm tôi thêm chán ghét anh mà thôi!"

Xong đời! Vòng tới vòng lui, đi hết một vòng lớn, giằng co với cô nửa ngày, cuối cùng vẫn là nghe được cô nói hai từ "chán ghét" này.

Mây đen kéo đến bầu trời trong giây lát trở nên u ám xám xịt.

"Không cho phép em nói chán ghét anh!" Kaito kích động nắm chặt lấy tay cô, dùng sức lắc lắc cả người cô.

Đây nhất định là ông trời đang trừng phạt hắn, bởi vì lúc trước hắn đùa giỡn quá nhiều phụ nữ. Bây giờ ông trời phái cô đến trừng phạt hắn, trừng phạt hắn lúc trước phong lưu, trêu hoa ghẹo nguyệt

Aoko bị hành động của hắn làm cho hoảng sợ, vội kêu to

"Uy! Tôi thấy anh tự tin sinh tự kỉ luôn rồi! Anh nói không cho phép là sao hả? Tôi nói anh biết anh không có cửa đâu! Nghĩ cũng đừng nên nghĩ! Cả đời này người tôi chán ghét nhất chính là anh!" Trong phút chốc khôi phục lại tĩnh táo, bản chất bướng bỉnh của cô cũng theo thế mà trỗi dậy.

Aoko trùng trùng hô, "Uy! Tôi xem ngươi là tự đại quán, bắt đầu động kinh đi? Ngươi nói không cho cũng không cho phép sao?"

Lúc này lửa giận đã bốc lên tận đầu Kaito, ngước mắt nhìn cô, quát nạt " Không được"

"Tại sao? Anh quản được tôi sao? Tôi là con người nha, tôi có suy nghĩ riêng của chính mình! Suy nghĩ đó anh có hiểu không? Chắc là anh không hiểu rồi. Tên biến thái như anh sao mà hiểu được chứ!" Aoko tức giận nạt lại. Kaito đột nhiên phát ra tiếng cười trầm thấp không có chút báo trước.

Cái gì chứ? Hắn bị thần kinh dở người hay sao? Có gì đáng cười à? Cô nói sai điều gì sao? Tóm lại một điều, hắn đúng là bệnh không nhẹ.

"Tôi muốn đi làm việc! không có thời gian ở chỗ này cãi nhau với anh. Còn nữa, nêu không có việc gì anh làm ơn không cần lạm dụng chức quyền, gọi tôi đến "nói chuyện phiếm"".Nói xong, Aoko cong người lợi dụng khoảng trống dưới cánh tay anh chui qua thoát khỏi sự không chế của hắn.

Aoko bước được vài bước, thấy hắn không có phản ứng liền tăng nhanh bước chân.

"....." Đi mau đi mau! Ở cùng một chỗ với tên biến thái này cũng không có chuyện gì hay ho. Ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tay đã thấy nửa tiếng trôi qua Aoko ảo não phát hiện, ở cùng với hắn như thế nào lại hao phí thời gian đến thế.

Kaito nhìn theo bóng lưng gầy của cô cách mình càng ngày càng xa, rốt cuộc nhịn không được mở miệng gọi "Aoko".

Aoko dừng bước chân nhưng vẫn không quay đầu lại. Cô buồn buồn cúi đầu, chần chờ một chút, rồi lại bước tiếp, tiến về phía cửa trước.

"Aoko hôm nay tôi chính thức nói cho em biết, không bao lâu nữa em sẽ trở thành Kuroba thiếu phu nhân!" Kaito nhìn cô, bình tĩnh nói.

Ách!. Aoko lần nữa đứng yên tại chỗ, ngây ngốc một lúc, quay đầu lại nhìn người vừa thông báo tin tức chấn động này – Kuroba Kaito. Aoko nhìn thẳng vào ánh mắt hắn lại phát hiện ra ánh mắt thật dịu dàng nhưng cũng đầy kiên quyết. Trời oi! Tên biến thái chết tiệt này! Hắn đang nói cái gì vậy? Kuroba thiếu phu nhân ư? Kuroba thiếu phu nhân! Hắn có biết những lời này có nghĩa là gì không chứ? Lại bắt đầu nổi điên à? Chắc hẳn đây lại là hắn bày trò để trêu cô đây.

Aoko! Nghênh mặt công kích lại hắn. Cũng không thể bị hắn suốt ngày trêu chọc được.Ít nhất cô cũng muốn được tiêu sái một lần. Aoko quật cường ngẩng đầu nhìn Kaito, có chút giễu cợt nói

"Kuroba tổng! Đây là trò chơi anh mới nghĩ ra à! Nghe cũng hay đó! Nhưng mà xin lỗi, tôi đây không có hứng thú!"

Phu nhân Kuroba! Đây chính là danh hiệu mà người người mơ triệu người tưởng. Toàn bộ phụ nữ độc thân tại đất Tokyo ai ai cũng mơ ước được làm vợ hợp pháp của Kuroba Kaito. Cô có nên hướng hắn cảm tạ hay không đây?

Phi phi phi. Cô có ngu cũng không đến mức mất trí như thế. Không cần nghĩ cũng biết, đây là hắn cố tình trêu đùa cô mà nói.

"Không phải trò đùa. " Kaito nhìn cô, ánh mắt rực sáng, bộ dáng ôn nhu mềm mại lúc trước biến mất không dấu vết, thay vào đó là dáng vẻ nghiêm trang.

Két! Không phải trò đùa! Aoko " nha" một tiếng, nhún vai một cái, đối diện với hắn, tiếp tục vẻ trào phúng mà nói

"Vậy chắc là vui quá Kuroba tổng bộc phát nói ra. Ý nghĩ này của Kuroba tổng thật sự rất thú vị nha. Kuroba tổng dạo này không có gì làm đâm ra nhàm chán sao? Đang yên đang lành tự dưng tìm một cô nhi người người ghét bỏ như tôi đây làm phu nhân."

Kaito vẫn một bộ dáng nghiêm trang như trước, khuôn mặt tuấn lãng, đôi môi mỏng bặm chặt, quanh thân hắn lúc này tản ra một loại khí phách. Đây chính là khí chất vương giả bẩm sinh mà có.

Từ từ tiến lên mấy bước, thấy cô vì hành động này mà lui về sau, Kaito dừng bước, không hề có ý định muốn tiến lên. Bắt đầu từ bây giờ, hắn sẽ phối hợp với từng hành động của cô gái này.Cách cô một khoảng không, Kaito sau kín nói:

"Lời nói của tôi từng lời một không có nửa điểm đùa giỡn. Tôi biết em biết rõ điều này."

Nhìn ngũ quan anh tuấn hoàn mỹ trước mặt, trong lòng Aoko chợt nhớ lại thời điểm đêm hôm đó. Nhớ bàn tay kia cùng đôi môi mỏng của hắn chu du khắp nơi trên người. Còn có từng nụ hôn của hắn nhẹ nhàng rơi xuống thân thể cô. Hắn đã từng rất ôn nhu yêu thương cô.

Nhớ hắn đã dùng đôi tay rắn chắc cùng đôi môi mỏng mềm mại kia chu du khắp nơi trên thân thể cô. Từng nụ hôn như thế nào rơi xuống người cô, nhớ hắn từng động tác một như thế nào yêu thương cô.

Những hình ảnh ám muội đó hiện về khiến mặt Aoko đỏ bừng lên. Aaaaaaaa! Thật muốn chết quá!.

Aoko! Cô hôm nay ăn trúng gì vậy? Trước mặt tên biến thái này, hết lần này đến lần khác nhớ đến mấy thứ đó.Từ khi nào thì cô trở nên háo sắc tham tình vậy?

Theo bản năng, Aoko khẽ liếm môi, trên đôi môi đỏ vẫn lưu lại nhiệt độ của nụ hôn triền miên khi nãy. Hơi thở của hắn cứ theo thế vương lại trên người cô tựa như dấu ấn của chính hắn. Khiến cô xua đuổi thế nào cũng không hết.

Kaito nhìn thấy cử động kia của cô, trong cơ thể một trận nóng bức lại xuất hiện. Ý nghĩ muốn hôn cô lần nữa bị khơi dậy.

"Sao vậy? Sao không nói câu nào?". Kaito cố gắng đè nén hơi thở tán loạn của chính mình, thâm trầm nói.

Aoko căm giận nhìn hắn, bật thốt lên hai chữ :" không nói". Sau đó ngay lập tức xoay người, hướng cửa lớn đi tới. Kaito dựa người trên tường, bàn tay để trong túi quần tây, nhìn cô nhỏ giọng nói " Aoko, em chính là cô gái nhát gan".

Nhát gan? Hắn có ý đồ xấu! Tên biến thái đó điên rồi! Hơn nữa điên cũng không nhẹ đâu! Muốn đem hắn cách xa chính mình, cô không thể ở chung một nơi với hắn. Nếu cứ tiếp tục ở chung, chắc chắn tâm tình cô sẽ hoàn toàn bị hắn làm cho tê liệt. Nghĩ thế, tốc độ của cô càng nhanh hơn, quả thật là muốn chạy nhanh ra khỏi đây.

Kaito nhìn thấy dáng vẻ hốt hoảng luống cuống của Aoko, hài lòng mỉm cười " Em không phải tiểu quỷ nhát gan hay sao? Em chính là không dám thừa nhận. Em đang sợ "

Buồn cười! Đây là hắn đang khiêu khích cô sao? Cho rằng cô sẽ cùng hắn cãi vã sao? Không thèm nhìn Kaito lấy một lần, nhịp bước vừa rồi chậm rãi giờ này vội hướng cửa trước bước đến. Kaito không nghĩ sẽ bỏ qua cho cô, đôi mắt sáng nhìn cô như cũ, giọng nói sắc bén "Aoko! Em chính là tiểu quỷ nhát gan. Bởi vì em sợ chính mình sẽ yêu thương tôi, sợ mình sẽ giống những người phụ nữ khác không cách nào chống cự được sức hút từ tôi. Cho nên Aoko em đối với tôi không phải là không có có cảm giác gì, chính là em không dám đối mặt với chuyện này!"

Aoko lần nữa nghiêng đầu sang chỗ khác, trên mặt lúc xanh lúc đỏ, nhưng ngay cả chính mình cũng không biết vì sao lại như thế.

"Sợ? Tôi chưa bao giờ biết sợ. Đặc biết là với anh, tôi căn bản không hề sợ anh. Nói thêm cho anh biết, Kuroba tổng, tôi không phải là loại phụ nữ lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm đối với anh. Càng sẽ không bao giờ yêu anh."

Kêu la ầm ĩ xong, Aoko lúc này mới phát hiện ra mình kích động có hơi quá mức. Cô làm sao thế này? Biết hắn cố ý khiêu khích, sao lại tự mình chui đầu vào lưới. Phải cố gắng giữ tỉnh táo mới được. Aaaaaaa! Không được! Không thể nào! Không thể để hắn dắt mũi dẫn đi. Nụ cười giữ vững trên môi, Aoko hỏi ngược lai:

"Sao vậy? Kuroba tổng hôm nay sao lại khác thường như thế? Tiếp theo, không phải Kuroba tổng sẽ nói ngài thích tôi, đặc biệt hơn sẽ nói yêu tôi chứ ?"Nếu câu trả lời của hắn khẳng định như thế, vậy cô sẽ cười đến chết mất. Trước đây hai người bọn họ chính là như nước với lửa, lúc nào cũng đối chọi với nhau, thế nào mà chỉ trong chớp mắt liền biến thành yêu. Bọn họ đang đóng kịch trên truyền hình sao? Sao mà giống Lôi Nhân kịch tình vậy. Hắn đừng có đùa nữa đi

Kaito lẳng lặng nhìn cô, không nói gì. Thời khắc này mọi thứ cũng như thể ngừng trôi. Không khí trầm tĩnh, nhưng lại khiến người ta có cảm giác cách đó không xa, chính là sóng to gió lớn. Là ai trước mở ra kia Trần Phong hộc tủ, kia thanh khóa ở trên tay ai....

Kaito thở dài một hơi, ánh mắt không còn thâm thúy như trước, hắn cười nhạt một tiếng, tự giễu chính mình

"Đúng vậy! Tôi thế nào lại yêu thích con nhím nhỏ như em chứ? Em ngày nào cũng nói chán ghét tôi! Nhìn thấy tôi đã muốn trốn chạy! Tôi không biết phải làm thế nào mới ở chung một chỗ với em được. Điều này khiến tôi rất phiền não"

"Nên là, Aoko, hiện tại, tôi muốn nói cho em biết tôi thích em. Hơn nữa tôi đã từ thích trở thành yêu em luôn rồi"

Tiếng tim đập ——

Thình thịch... Thình thịch.... – tiếng tim đập

Cảm giác khó thở xuất hiện không hề báo trước.Giống như bị ai đó dùng một khối đá lớn nện vào ngực khiến cả người hít thở không thông.

Tên biến thái đang nói gì vậy? Hắn thích con nhím nhỏ? Không biết làm thế nào mới ở chung mới cô được. Hắn còn phiền não nữa chứ! Hắn không phải lúc nào cụng tự đại cuồng vọng hay sao?

"Tôi thích em. Hơn nữa tôi đã từ thích trở thành yêu em luôn rồi" Hắn thích ai? Hắn yêu ai? Là cô? Nakamori Aoko sao? Trải qua tất cả mọi chuyện, biến thái đáng chết lại nói thích cô. Thậm chí là yêu cô. Làm ơn đi. Loại này dở như vậy kịch tình cũng quá ngoại hạng.

Hắn là một kẻ mưu kế đầy mình. Hắn chính là muốn chỉnh cô thật nặng đây

"Thế nào? Em hưng phấn hơi quá? Cũng đúng thôi. Toàn bộ phụ nữ trên thế giới em là người đầu tiên tôi nói yêu thích". Kaito nhìn nét mặt cô, ung dung nhàn hạ nói.

* Đây là Au khi viết xong những đoạn cẩu lương trong khi mình đang FA*

Ok ! I'm fine

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro