12*còn có anh *

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau vài ngày ở bệnh viện thì Dunk cũng khỏe hơn nhiều và hôm nay cậu đã được phép xuất viện rồi

"Bé con đi thôi sao lại đứng thẫn thờ ở đó thế này ?"

"Dạ"

Từ ngày Dunk mất đi đứa con của mình thì cậu ít nói hẳn chỉ có gật đầu hoặc lắc đầu thôi, rồi cứ nhìn thẳng vào một điểm nhất định mà không nói chuyện với ai, tối đến thì cứ òa lên mà khóc, cậu cứ vậy khiến hắn rất xót nhưng mà mời 2,3 vị bác sĩ tâm lí tới cũng chả được gì, cậu cứ im lặng mặc cho vị bác sĩ đang bối rối lo sợ, cứ thế mà hắn bất lực định bụng về nhà sẽ tìm cách

Trên đường về nhà mặc cho hắn nói rất rất nhiều thì cậu chỉ gật nhẹ đầu rồi nhìn sang cửa sổ thôi, điều đó khiến hắn có chút buồn

"Em đi công viên giải trí không mèo con?"

"..."

"Không nói gì là đồng ý nhá"

"Em muốn về nhà"

"Nãy em đồng ý rồi mà không cho đổi ý đâu về nhà ngột ngạt lắm đi chơi tí rồi tối về cũng ko sao đâu bé con"

"..." cậu bất lực mà tùy theo ý hắn, thật sự cậu chỉ muốn về nhà mà ngủ thôi

Không nghe thấy cậu trả lời lại hắn liền bẻ lái đi về hướng công viên giải trí gần đó

Tới nơi rồi

Hắn kéo cậu xuống xe dắt cậu chơi từ trò này đến trò khác, mua kem cho cậu ăn, ngồi kể chuyện cho cậu nghe còn cậu thì thuận theo ý hắn mà thôi và từ đầu đến cuối khuôn mặt cậu vẫn ik  nguyên một biểu cảm

"Ngồi đây nghỉ mệt tí đi bé"

"Um"

"..."

Cứ thế họ ngồi gần bờ sông ngắm cảnh một lúc rồi đèo nhau đi về, và vẫn là khoản im lặng đến đáng sợ đó

Về đến nhà thì Dunk chạy thẳng lên phòng, Joong thì đứng đó nhìn cậu chạy lên phòng

*...thật là phải làm sao cho con mèo này trở lại như trước đây...thôi thì rán vậy khi nào em trở lại như trước thì em đừng hòng ra khỏi giường !* Joong đứng đó khuôn mặt trầm ngâm suy nghĩ nhưng miệng lại có một nụ cười ...*

Joong bắt đầu lập một tràn kế hoạch để cậu có thể trở lại như trước đây cùng với một nụ cười nham hiểm và một ý nghĩ kì lạ

Sau khi lập xong kế hoạch thì hắn đi tắm rửa rồi lên phòng ôm cậu ngủ như chưa có gì xảy ra

Sáng hôm sau Joong đã bắt đầu kế hoạch của mình

"Bé ơi dậy đi"

"Ưm.."

"Dậy đi sáng rồi bé ơiiiiiiiii"

"???" Joong bất ngờ đè cậu xuống hôn tới tấp môi cậu

Vì bị tấn công đột ngột cậu vung chân đá hắn một phát lăn xuống sàn

"Anh làm gì vậy ??" sau đó ném gối vào người hắn

"Sáng rồi dậy đi bé"

Dunk nhìn ra ngoài rồi nhìn hắn tức giận nói

"Sáng cái đầu anh à trời còn tối hù bảo sáng ???"

Thật ra thì mới có 4h sáng ...

"Ủa anh nhìn nhầm xin lỗi mèo con"

"Anh thật là biến đi"

Mèo con của hắn xù lông rồi nhưng đó là điều hắn muốn

"Thôi mà anh xin lỗi vợ ơii"

Joong trèo lại lên giường ôm cậu cứng ngắt

"Tránh ra cho em ngủ !!!"

"Thì em ngủ đi anh ôm em thôi mà vợ"

"Anh..." Dunk bất lực mà để đó cho hắn ôm cậu

Hắn cười thầm trong lòng

"Em chịu nói chuyện với anh rồi"

"..."

"Bé à em không cần cảm thấy phải có lỗi đâu, cũng không phải là lỗi do em mà là do cô gái kia thôi bây giờ em bình an và vẫn ở đây để giận anh là anh vui lắm rồi đó mèo con"

"Cho nên là cười nhiều lên nào chắc là chúng ta chưa có duyên với con thôi đừng vì những chuyện như vậy mà đánh mất đi nụ cười của mình"

"Em cười đẹp lắm nên là hãy cười nhiều lên, khi em cười thì anh mới có động lực làm mọi việc được, em cứ ủ rủ thế ..."

"..."

"Nhaaaa cười nhiều lên nha vợ, vợ cứ thế này anh buồn lắm hic hic"

"Anh khóc à"

"Đúng rồi đó anh khóc rồi nè dỗ anh đi"

"..."

"Aw không dỗ anh àaaa"

"Ba mẹ..."

"Em đừng lo ba mẹ không trách em đâu, lúc em nằm trong bệnh viện, mẹ anh là người lên chăm em đó"

"Vậy sao, không trách em sao, nhưng em làm mất đi đứa cháu của họ rồi..."

"Không có đâu họ lo cho em lắm đó"

"..."

"Em ngủ đi mai ba mẹ lên thăm em đó, anh sẽ cho em thấy lời anh nói là thật"

Nói xong hắn hôn lên má cậu một cái rồi ôm cậu ngủ, còn cậu thì hay tin mai ba mẹ sẽ lên thăm thì lo lắng không thôi, hai người họ sẽ không trách mắng cậu chứ ?"

Sáng sớm khi cậu đang còn nằm trong chăn ấm ngủ thì hắn đã rời khỏi giường từ lúc nào rồi

Bên dưới nhà là ba mẹ hắn và hắn đang hì hục làm một bữa tiệc bất ngờ dành cho cậu

Sau khi hoàn thành xong tất cả hắn lon ton chạy lên phòng kêu mèo con của mình dậy

"Dậy thôi nào vợ ơi

"Ưm...chết em quên nay ba mẹ lên" cậu giật mình tỉnh dậy vì chợt nhớ nay ba mẹ lên thăm cậu

"Không sao không sao em đi vscn đi anh có bất ngờ cho em"

"Hả ?" cậu thắc mắc nhìn nhắn

"Nhanh đi bé"

"Um"

Hôm nay hắn vui rồi, cậu cuối cùng cũng có thể trở lại như bình thường vậy là cậu không mắt bệnh tâm lí ủa vậy thì tại sao hắn mời tới 2,3 vị bác sĩ tới thì vẫn không biết cậu đang bị gì ??? Lạ thật đó

Sau khi cậu vscn xong thì được hắn dẫn xuống nhà, vừa xuống nhà thì cậu đã thấy bên dưới nhà được trang trí rất bắt mắt, trên bàn thì toàn là món ăn cậu thích, và ba mẹ hắn đang ngồi đó đợi cậu

"Ủa hôm nay sinh nhật ai ạ ?"

"Từ từ rồi em sẽ biết" hắn cười khổ trong lòng thì thầm nghĩ

*haizzz tới sinh nhật của chính bản thân mình em cũng không nhớ là sao hả mèo con..."

"Chà-chào ba mẹ ạ"

"Ừ con ngồi xuống đi" mẹ hắn vui vẻ đáp

"Con khỏe hơn chưa Dunk" ba hắn cũng vội vàng hỏi thăm tình hình

"Dạ con khỏe rồi ạ"

"Th-thật xin lỗi ba mẹ vì con không thể giữ được đứa bé..."

Ba mẹ hắn thấy vậy liền an ủi cậu

"Không sao đâu con, quan trọng là con vẫn bình an thôi, lúc con nằm viện thằng Joong nó mất ăn mất ngủ nhất quyết đòi chăm con cho bằng được đó"

"Vậy hả mẹ" cậu bất ngờ khi nghe mẹ hắn nói vậy

"Đúng rồi đó nó dành với mẹ để chăm con thôi, bỏ bê công việc cho nhân viên làm hết"

"Dạ" cậu cũng vui vẻ mà trò chuyện với gia đình hắn, vậy là khuất mắt trong lòng cậu cũng tan biến rồi, chả ai trách móc cậu cả, họ còn vui khi cậu vẫn bình an

*may mắn thật, hạnh phúc quá đii* cậu thầm nghỉ

Trong khi 3 người đang trò chuyện vui vẻ với nhau thì người thứ 4 nãy giờ không thấy đâu cả

Đèn bỗng tắt, có tiếng hát đằng sau lưng cậu bỗng vang lên

"Happy Birthday to you"

"Happy Birthday to you"

"Happy Birthday, Happy Birthday"

"Happy Birthday to youu"

"Xin nhật vui vẻ vợ iu"

"Con dâu xin nhật vui vẻ"

"Xin nhật vui vẻ nhé con dâu"

Cậu bất ngờ chợt nhớ ra hôm nay là sinh nhật mình

"Úi em sao vậy có sao không"

"Con sao vậy không khỏe sao"

Cả nhà 3 người bỗng hoảng sợ khi thấy cậu khóc, cậu không khỏe chỗ nào sao ?

"Dạ không hic con hic con hạnh phúc quá thôi hic cảm ơn mọi người"

"Ôi trời mẹ còn tưởng con bị gì thôi thoii mẹ thương " mẹ hắn ôm chầm lấy cậu thấy vậy cậu cũng ôm chặt lấy mẹ hắn, đã rất lâu rồi cậu mới được hạnh phúc như vậy dù mọi chuyện diễn ra quá nhanh nhưng tình cảm hắn dành cho cậu không phải là gấp gáp

Cứ thế cả gia đình vui vẻ quây quần bên nhau ăn sinh nhật cậu, chắc đây sẽ buổi sinh nhật đáng nhớ nhất của cậu vì cậu có anh và cả gia đình anh ở bên yêu thương cậu hết mực và lo lắng cho cậu

Đến tối khi xong xuôi hết mọi thứ thì ba mẹ hắn cũng bắt xe về còn hắn thì cứ bám theo cậu không rời nữa bước

"Anh nè em có bị gì đâu buôn em ra coi"

"Thôi mà anh ôm miếng"

"Ôm nãy giờ rồiiii"

"Mà cho anh hỏi"

"Dạ ?"

"Tại sao lúc bác sĩ vào khám thì em ko nói gì cả anh cứ tưởng là em bị gì"

"...tại em mệt không muốn nói chuyện thoii"

"Aw chỉ vậy thôi hả"

"Um chỉ vậy thôi"

"Vậy mà..."

"Cảm ơn vì đã chăm sóc cho em ạ"

"Hì hì không có gì nè vợ iu"

"À mà quên quà sinh nhật của em anh sẽ tặng vào lúc khác nhá"

"Không tặng cũng được mà"

"Khônggg phải tặng"

"Rồi rồii" cậu bất lực với hắn, từ khi nào mà hắn trở nên nhõng nhẽo thế này ?

2 tuần sau

"Bé ơi xong chưa"

"Rồi nè đi thôi"

"Ok đi thôi"

Hai người lên xe và bắt đầu đi đến nơi mà mình muốn tới

Chuyện là 1 tuần trước Joong nhõng nhẽo lẽo đẽo theo Dunk đòi cậu đi chơi với mình cho bằng được, sau bao nhiêu khó khăn trăn trở bị Dunk bơ rồi bị đánh đá cào các kiểu thì cậu cũng đồng ý

Tới nơi rồi

"Biển ?"

"Đúng là biển, chúng ra đi ngắm hoàng hôn nhanh nào vợ"

Hắn kéo tay cậu đi lại gần bờ biển đứng đó mà ngắm hoàng hôn, hai người tay trong tay với nhau sau bao nhiêu biến cố ( thật ra là cũng hỏng biến lắm đâu)

"Vợ ơi"

"Dạ ?"

"Ở bên nhau thật lâu nhé, lâu tới mức hai ta chết cùng với nhau luôn"

"Dù sau này có chuyện gì anh cũng sẽ đến bên em đầu tiên, sẽ ở bên mọi lúc em cần, anh không hứa nhé nhưng anh sẽ cố gắng thực hiên cho nên đừng sợ mèo con anh luôn ở đây"

"Dạ"

Nói xong hắn bỗng nhiên hắn bế cậu lên

"Gì...gì vậy"

"Đi tặng quà sinh nhật cho em thôi" vừa nói xong hắn cười tươi như hoa

Cậu như hiểu ra í gì đó mà chống cự nhưng không được rồi hắn mạnh quá điiii

"Nè nè buông raaaaaa"

"Không nhé vợ yêu, đi vào nhà trước đã rồi chúng ta sẽ bắt đầu khui quà sinh nhật nhé"

"Thôi thôi em ko cần quà đâuuuu thả em xuốnggggg"

"Muộn rồi mèo con !"

Hắn bế cậu vào một căn nhà mà hắn đã mua gần đó

Tất cả mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của Joong Archen và chỉ còn bước cuối cùng mà thôi...

Hạnh phúc rồi nhé Dunk.

END

_______________

Hết ùi nè nhưng mà có ai muốn đọc ngoại truyện hokkk ???

Ngoại truyện kể về bước cuối cùng trong kế hoạch của Joong Archen đó là Ăn Mèo :)))))))))

Cho mik xin một lược bình chọn nhé!!

Nếu mọi người muốn đọc ngoại truyện thù bình luận cho tui biết nhá ko thì thuii fic sẽ kết thúc viên mãn ở đây kakaka









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro