17. Vẫn chưa quên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...

Không ngoài dự đoán của Du Thái, sáng hôm sau, Lý Thái Dung chính thức đổ bệnh, nóng sốt rên hừ hừ trên giường. Bộ dáng nho nhỏ đáng thương chọc người đau lòng như thế nhưng kẻ cần đến thăm nom chăm sóc vẫn bặt tăm bặt tích.

Người thất tình đã đủ đáng thương rồi

Người bị ốm không được chăm sóc, yêu chiều càng đáng thương hơn.

Rất không hay là Lý Thái Dung đang hội đủ hai yếu tố trên, lại còn là cậu trai Cự Giải mít ướt đa sầu đa cảm ngày thường được thương yêu chiều chuộng nay đột nhiên bị ghẻ lạnh nữa. Anh rúc mình trong chăn, nóng hầm hập cũng không chịu bỏ ra, cứ như thể muốn chôn sống chính mình trong nỗi buồn và sự tủi thân vậy.

Tuy nhiên, khổ nhất ở đây chính là Trung Bản Du Thái. Vừa không được đi chơi với Đổng Tư Thành, vừa phải chăm nom tiểu tổ tông khó hầu khó bảo bằng tuổi mình.

- Dung Dung.. mau uống thuốc đi

- Hức.. bệnh chết luôn đi.. không ai thương tớ cả... hức hức. ắt-xì

- Ngoan nào... ông nội Lý thương cậu, chị hai cũng thương cậu, tớ thương cậu, mọi người thương cậu mà..

- Nhưng Trịnh Tại Hiền không thương tớ... bỏ mặc tớ rồi...

- Kệ xác nó đi... cậu đáng yêu như thế.. tốt như thế thì sao phải cần nó... Mau chóng khỏe lại, ra phố rắc chút thính thì những người si mê cậu chả xếp hàng dài mấy con phố à

- Hức.. hức.. nhưng.. nhưng..

- Thôi nào... ăn hết cháo rồi uống thuốc đi nhé..

Thái Dung được dỗ dành thì cũng xiêu xiêu mà nghe lời thằng bạn, ngoan ngoan dưỡng bệnh. Du Thái cứ thế mà dỗ mà hống cậu bạn thân không khác gì con nít ăn cháo, uống thuốc rồi chườm khăn, thăm trán, cực khổ không để đâu cho hết.

Mình thì ba đầu sáu tay lo không xuể còn thằng nhóc kia lại đi phong lưu với trai xinh gái đẹp. Hừ hừ..

Một tuần cứ thế nặng nề trôi đi..

Lý Thái Dung thất tình đau ốm đến hao gầy phượng thể.

Trung Bản Du Thái chăm bệnh đến phờ phạc xác xơ

Đổng Tư Thành không ai hành hạ, béo tốt mập tròn, sống khỏe phây phây

Trịnh Tại Hiền và tiểu tình nhân thì không biết trốn biệt phương nào ~~~

...

Sáng thứ bảy,

Cốc cốc..

Thái Dung mệt mỏi cuộn mình trong chăn không muốn thức dậy, khó khăn lắm anh mới dỗ mình ngủ được một chút vậy mà chẳng biết lũ điên nào đến làm phiền nữa. Định mặc kệ tất cả nhưng tiếng gõ không dứt làm anh cau có đứng lên đi ra ngoài, nghĩ tới ngày thường mình chỉ cần vui vẻ ngủ ngon thôi, mấy việc chết tiệt như vầy đều là Trịnh Tại Hiền thân chinh làm thay. Nay thì hay rồi, một thân thui thủi chẳng ai đoái hoài, cái cửa cũng bắt nạt anh. Bao nhiêu ấm ức đều theo tiếng gào khi mở cửa:

- MẤY NGƯỜI BẮT NẠT TÔI.. AI AI CŨNG BẮT NẠT TÔI HUHUHUHU

- Anh Thái Dung sinh nhật vui vẻ.. - đám ngoài cửa nhao nhao kéo vào phòng hoàn toàn chẳng quan tâm người được chúc mừng sẽ phản ứng như thế nào

Lý Thái Dung nghe người ta chúc mừng sinh nhật mới liếc mắt nhìn tờ lịch treo trên tường. Không biết còn đỡ, vừa nhận ra hôm nay là sinh nhật của mình, rồi nhìn sang mấy gương mặt mốc meo thân quen vừa đến, Lý Thái Dung liền như cái bể thủy tinh đầy nước bị vỡ, ngồi bệt xuống đất ăn vạ:

- HUHUHUHUUHU.....HUHUHUHUHUHU

- Á... anh Thái Dung sao lại khóc.. hôm nay là ngày vui mà - Đông Vĩnh lật đật hỏi han

- HUUHUHUHUHUHUHU... KHÔNG THƯƠNG TÔI NỮA RỒI.. KHÔNG CẦN TÔI NỮA RỒI... HUHUHHUHU ...

Đúng lúc đang căng thẳng không ai biết phải làm sao thì Du Thái từ đâu chạy vào, tay vẫn còn đang xách theo bữa sáng mua cho hai đứa. Vừa tới nơi thì buông túi lớn túi nhỏ ra, lao tới vừa ôm vừa dỗ dành thằng bạn lớn xác nhưng không lớn tuổi của mình.

- Làm sao rồi làm sao rồi.. Dung Dung ngoan nha... ai chọc cậu vậy? Sáng nay còn ngủ ngon mà

- Hôm nay là sinh nhật tớ hả .. hức hức...?

- Ừ.. đúng rồi. Tớ còn chuẩn bị quà cho cậu rồi đây nè..

- Du Du... huhuhuhu

Trong khi Kim Đông Vĩnh, Văn Thái Nhất đang lo lắng ngồi nhìn hai ông anh lớn thì một bóng dáng quen thuộc xuất hiện từ cửa ra vào

- Anh ơi

Giọng nói trầm ấm quen thuộc mà Lý Thái Dung không thể quên được vang lên khiến anh lập tức ngẩng đầu, giương đôi mắt trong veo đong đầy nước ra nhìn. Trịnh Tại Hiền bận một cái quần jean bạc màu, sơ mi màu da trời khoác ngoài áo phông trắng, nhẹ nhàng mà thanh thoát bước đến trước mặt anh. Cả người cậu tràn ra khí chất thoải mái tươi vui của tuổi trẻ, hoàn toàn trái ngược với sự sầu thảm buồn bã của Lý Thái Dung.

Lý Thái Dung dù rất mừng rỡ nhưng bản tính sỉ diện lại mè nheo hờn dỗi quá to nên quyết làm mặt chảnh, quay lưng leo lên giường ngồi không thèm trả lời người kia câu nào. Đám người Du Thái thấy nguồn cơn tai họa đã xuất hiện liền thức thời mà đi ra ngoài nhường không gian lại cho cả hai.

Trịnh Tại Hiền nhìn bóng lưng nho nhỏ mới mấy ngày để gầy guộc cô đơn đến nao lòng liền nhanh chóng chạy đến quỳ xuống bên chân giường thiết tha năn nỉ

- Anh Thái Dung.. em xin lỗi

- Hức hức...

- Anh ơi.. chúc mừng sinh nhật...

Lý Thái Dung nhẫn a nhẫn, nhưng mà vừa nghe người kia dịu dàng nói ra lời chúc phúc liền quay người mang bao nhiêu là uất ức cùng tuổi thân theo cái gối ôm mà nện xuống

- AI CẦN CẬU CHÚC HẢ? AI CẦN HẢ... ĐI ĐI.. ĐI LUÔN ĐI.. ĐI THEO TIỂU THẬP CỦA CẬU ĐI.. TÔI SỐNG HAY CHẾT MẶC KỆ TÔI... TÔI CHỈ LÀ TIỀN BỐI CỦA CẬU THÔI... AI CẦN CẬU HUHUHUHUHUHUHU.. ĐỒ XẤU XA.. XẤU XA...

- Anh.. em biết sai rồi.. anh cứ đánh em đi.. nhưng em vẫn phải nói. Lý Thái Dung, sinh nhật vui vẻ, phải luôn luôn bình an và khỏe mạnh. Em yêu anh.

- ĐỒ DỐI TRÁ ... CẬU YÊU TÔI KHI NÀO? CẬU CÓ YÊU TÔI HẢ? CẬU ĐÂU CÓ DÁM THỪA NHẬN TÔI TRƯỚC MẶT NGƯỜI KHÁC ĐÂU.. TÔI LÀM CHO CẬU MẤT MẶT LẮM CHỨ GÌ.. PHẢI RỒI, TÔI GIÀ HƠN CẬU.. TÔI CÒN LÀ ĐỨA SINH VIÊN TRỄ HẠN, ĐÂU CÓ NHƯ NGƯỜI TA.. MỘT THÌ HỌC HÀNH ƯU TÚ, MỘT LÀ DU HỌC SINH TRAO ĐỔI.. HUHUHU.. NÊN MỚI KHIẾN NGƯỜI KHÁC MẤT MẶT KHÔNG DÁM NHÌN NHẬN ...

- Không có.. không có mà anh....anh luôn là niềm kiêu ngạo của em mà.. theo em tới chỗ này được không?

- HUHUHUHU ... KHÔNG ĐI...KHÔNG ĐI

- Trước theo em tới đây đã rồi giận tiếp nha anh

Thế là mặc kệ anh có đồng ý hay không, dáng người cao lớn của Trịnh Tại Hiền vẫn dễ dàng ẵm anh đi ra ngoài theo ý mình mặc kệ người kia giãy giụa la hét.

- LÚC NÀO CŨNG THEO Ý CẬU.. THÍCH ĐẾN LÀ ĐẾN.. THÍCH ĐI LÀ ĐI.. TÔI LÀ ĐỒ CHƠI CỦA CẬU À HUHUHUHU - suốt đường đi anh chỉ mắng có nhiêu đó

...

Bờ biển,

Trịnh Tại Hiền chật vật mang Lý Thái Dung vẫn đang chống cự ra khỏi xe, sau đó dứt khoát ôm anh tới bờ biển nơi có một đám đông đang ồn ào tổ chức sự kiện gì đó. Càng đến gần, những con người thân quen xuất hiện trước mắt anh. Dọc đường vào ai cũng bắt đầu vỗ tay hát bài ca chúc mừng

"Happy birthday to you

Happy birthday to you

Happy birthday, happy birthday and the start burn tonight

Happy birthday to you

Happy birthday to you

Happy birthday, happy birthday, happy birthday to you"

Lý Thái Dung mang theo đôi mắt còn đỏ hồng ướt nước nhìn một vòng quang cảnh trước mặt. Bờ biển buổi sáng nắng vàng trải đều trên màu xanh của nước tới tận chân trời, dưới chân anh cát trắng mịn màng đang dịu dàng chơi đùa cùng gió. Không khí mát lành thoáng đãng, dường như có thể xua tan mọi mệt mỏi, buồn phiền mấy ngày qua.

Bên bờ biển trang hoàng một lễ đường đơn sơ xinh đẹp lấy màu sắc chủ đạo là hoa hồng xanh đang nối thẳng đến chân anh bằng một tấm thảm đỏ rực rỡ. Những chiếc ghế nho nhỏ màu trắng được sắp đều tăm tắp bên cạnh đã lấp đầy người bởi bao nhiêu khuôn mặt thân thương.

Lý Thái Dung ngơ ngác nhìn ông nội cười với mình, bên cạnh là bố mẹ và chị hai đang gật đầu trấn an anh đây là sự thật. Phía đối diện là chú Trịnh, cô Trịnh và mấy vị đứng tuổi đang ăn vận chỉnh tề hướng về cha sứ đã mặc lễ phục, kiên nhẫn cầm sách thánh, dưới chân Chúa chuẩn bị nghe lời tuyên thệ.

"Tại Hiền,

Anh thích một hôn lễ ở bãi biễn ngập nắng, cát trắng nối dài ra chân trời bằng màu xanh của nước.

Anh không thích giáo đường ngột ngạt, gò bó

Anh thích hoa hồng màu xanh phủ đầy tình yêu mát lành của mình trong ngày cưới. Màu xanh tươi trẻ, màu xanh tự do và tùy hứng

Anh không thích một hôn lễ xa hoa đông nghẹt người chúc tụng sáo rỗng

Anh thích được chúc phúc bởi những người yêu thương mình chân thành, dưới nắng vàng và bờ cát mênh mang, anh sẽ cùng người mình yêu trao nhẫn cưới...."

Thì ra Trịnh Tại Hiền vẫn nhớ mọi thứ, nhớ từng chút một, thật chi tiết

Thì ra Trịnh Tại Hiền vận yêu thương mình

Anh ngơ ngác quay sang đám đông nhốn nháo gần mình nhất thì phát hiện Du Thái, Đông Vĩnh, cả Văn Thái Nhất cũng đều đã thay đổi quần áo, tươm tất oai phong nhìn mình với anh mắt vừa trêu chọc, vừa ngưỡng mộ. Vẫn là cậu bạn thân tốt bụng thông báo tình hình cho anh biết.

- Dung Dung mau đi thay quần áo đi, lễ đính hôn sắp bắt đầu rồi

- Tớ .. tớ ... huhuhuh mọi người bắt nạt tôi..

- Ngoan nào.. đây là bất ngờ mà Trịnh Tại Hiền chuẩn bị cho sinh nhật của cậu đó. Đừng làm trễ giờ tốt, xong lễ thì cậu ta sẽ giải thích cho cậu mà

- Hức.. hức..

Thế là Lý Thái Dung cứ như vậy mà mơ mơ hồ hồ làm lễ đính hôn với đại lừa đảo Trịnh Tại Hiền, chính thức mang tiếng hoa đã có chủ. Mãi cho đến khi bắt đầu tiệc nhẹ, được Trịnh Tại Hiền dắt đi chào mọi người anh mới hoàn hồn một chút, ngơ ngác nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út mà nước mắt tự nhiên trào ra làm mẹ Trịnh với mọi người hoảng hồn, xuýt xoa hỏi han

- Ai nha.. Dung Dung sao lại khóc rồi? Thằng nhóc Tại Hiền lại bắt nạt con sao? Nếu con không muốn lấy nó nữa thì nói với mẹ, mẹ làm chủ cho con.. nha... cục cưng xinh đẹp vừa khóc mẹ liền đau lòng..

- Mẹ à, nào có ai đối xử với con ruột của mình như thế? - Trịnh Tại Hiền gấp tới độ dậm chân

- Còn không phải tại con chọc nó giận à. Xem, gầy đi mấy vòng rồi, nhìn đau lòng gần chết. Cục cưng ngoan, mai đi shopping và đến spa với mẹ nhé..

- Dạ.. hức .. vâng ạ. - anh nhu thuận đáp lời sau đó nở nụ cười hạnh phúc vì được mẹ chồng cưng chiều

Mẹ Trịnh cùng đám người lớn nhẹ nhõm thở phào, hống cho tiểu mỹ nhân cười được quả nhiên cảm giác mãn nguyện không nói thành lời nha. Thế mới biết, có một loại người sinh ra định sẵn là để người người nhà nhà cưng chiều, phủng trong lòng bàn tay. Mà Lý Thái Dung lại vừa hay chính là một trong số đó. Ông nội Lý cảm thương cho thằng cháu rể nên an ủi

- Được rồi được rồi, Tại Hiền cũng rất là tốt, yêu thương Thái Dung nhà chúng tôi vô cùng. Ta rất hài lòng về nó, sau này giao cháu trai bảo bối cho cháu nhé.

- Ông nội yên tâm, con sẽ thương anh ấy cả đời.

- Chứ không phải em chọc anh giận cả đời à? - Thái Dung bĩu môi

- Hahahaha..

Tiếng cười giòn tan vang vọng một vùng bờ biển xinh đẹp ngập nắng. Sau cơn mưa, cầu vồng sẽ xuất hiện, đôi mắt u buồn cứ như chưa từng vươn vấn trên mi ai.

...

Phòng 0701

Trung Bản Du Thái chống nạnh đứng trước mặt cặp tình nhân hạnh phúc, chìa ra một tờ giấy dài ngoằng viết chi chít những con số.

- Này, hóa đơn của cậu. Nhớ thanh toán đầy đủ cho tôi, bảo bối nhà cậu ăn uống toàn đồ sang không thôi đó.

- Biết rồi, mai em sẽ giao đầy đủ cho anh, kể cả mấy cái video 18+ kia hehe.. giờ thì anh sang "trông chừng" Tư Thành đi. Dạo này nó rảnh rỗi béo tốt nên trai theo nhiều lắm đó

- Hừ hừ.. còn không phải tại thằng nhóc con láo toét là cậu?

- Sai nhé, giờ em đã là người đàn ông của gia đình rồi đó. Phải không anh Thái Dung?

Thái Dung đang làm tổ trong lòng cậu người yêu lập tức ngẩng đầu lên bĩu môi châm chọc

- Còn chưa biết đâu

- Hahaha.. đúng là Dung Dung đáng yêu của tớ.. hành hạ thằng nhóc này nhiều vào. Tớ đi đây.. bye bye.. mai gặp cậu.

Rầm..

Cạch

Trung Bản Du Thái rất có tâm mà giúp hai đứa kia khóa cửa trước khi đi sang tìm người yêu bé nhỏ nhung nhớ lâu nay.

Lúc này trong phòng chỉ còn hai người, Lý Thái Dung mới chui ra khỏi vòng tay của cậu người yêu, tiếp tục hờn dỗi ngồi thu lu ở góc giường. Trịnh Tại Hiền thở dài, ngồi dậy bắt đầu bản tường trình

- Anh.. Em xin lỗi. Hôm đó không chịu phơi phóng đồ đạc cho anh mà còn gây nhau là em cố ý tìm cớ thôi. Tiểu Thập là bạn em quen từ thời còn trung học, trong một chuyến du lịch ấy. Biết cậu ấy sắp sang đây làm sinh viên trao đổi em mới nhờ phụ chuẩn bị lễ đính hôn bất ngờ cho anh á. Vì muốn giữ bí mật nên em phải làm cho anh hiểu lầm bọn em vậy mới có thời gian lo liệu mọi thứ mà anh không biết. Tiểu Thập có người yêu rồi, không liên quan gì em đâu. Một tuần qua em nhớ anh lắm đó, nghe nói anh bị ốm suýt còn định bỏ luôn mọi thứ sang xin lỗi và chăm sóc cho anh cơ. Em đã cố gắng nhẫn nhịn chờ đến hôm nay để hoàn thành bất ngờ cho anh và cũng là tạo ra một dấu mốc cho tình cảm của chúng ta. Em muốn cho anh thấy, em là nghiêm túc cùng anh nhìn về tương lai, không phải đùa giỡn trẻ con, cũng không phải bồng bột nhất thời... Anh.. tin tưởng em đi. Em chỉ thương anh thôi. Một mình anh thôi đó. Giờ chỉ là lễ đính hôn thôi, sau này sẽ tặng cho anh một hôn lễ thật khó quên.. được không?

- Hức hức... Tại Hiền..nnnnnn

- Em nè...

- Huhuhuhu.... - Thái Dung nhào vào lòng cậu người yêu tức mình khóc tu tu - Mai mốt không được lừa anh nữa..

- Vâng...

- Anh sẽ đau lòng.. anh sẽ giận thật đó

- Vâng.. sẽ không dám nữa đâu. Anh đừng giận em nữa. Đến .. hôn cái nào... nhớ anh muốn chết

- Không cho... anh chưa hết giận đâu...

Lý Thái Dung hiểu ra người ta vì mình mà dụng tâm lao khổ thì cảm động lắm, trong lòng đã tha thứ từ tám đời hoành nhưng cứ nghĩ tới mấy ngày qua vừa buồn vừa tủi thân là lại ấm ức khóc ầm ĩ lên.

Trịnh Tại Hiền nghe anh nói thế thì biết mình đã qua ải, lập tức lật người đặt kẻ đã khiến bản thân nhớ nhung suốt một tuần dưới thân chuẩn bị nhập tiệc.

...

- A..aaa...aaaa

- Bảo bối của em.. anh thật là tuyệt nha.. nhớ anh muốn chết luôn... mắt em thành gấu mèo luôn đó

- Đồ xấu xa.. người ta mới bị bệnh đó..

- Em sẽ chữa lành bệnh cho anh ..

- AAAAAAAAA

Sau khi phóng thích, Lý Thái Dung mệt mỏi nằm gọn trong lòng Trịnh Tại Hiền lười biếng không thèm mở mắt. Tên lang sói kia thì dường như chưa ăn no, đang rục rịch triển khai đợt tấn công mới. Lý Thái Dung bắt đầu giở thói mè nheo dù bản thân biết đây chính là đang châm ngòi nổ tự giết mình bởi chất giọng nũng nịu mị hoặc có thể làm điên đảo bất kỳ ai

- Anh buồn ngủ mà ~~~

- Anh cứ ngủ đi.. ngoan..

Tới lúc Trịnh Tại Hiền no đủ, mà Lý Thái Dung sớm đã bất tỉnh thì trời cũng hừng sáng. Vậy là ngày sinh nhật 25 tuổi của Lý Thái Dung cũng đã hạnh phúc trôi qua. Trong giấc mơ ngọt ngào đầy ánh nắng vàng của bãi biển xanh trong, anh nghe đâu đấy văng vẳng giọng nói trầm ấm của người yêu

- Lý Thái Dung, bảo bối của em. Em yêu anh.. Hôm nay vĩnh viễn đều nhiều hơn hôm qua ~~~

--------

Rồi, qua giờ ai chửi Hiền, mắng Hiền, đòi giết Hiền đâu... 

Bước ra xếp hàng chin nhỗi em nó đi... =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro