1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Note (của tác giả):
Xin chào! Chào mừng đến với fic NCT đầu tiên của tôi! (Tôi là người mới trong fandom, xin chào!)

Một số điều cần lưu ý trước khi chúng ta bắt đầu:

* Kun và Jungwoo là anh em ruột

* Đàn ông được phép kết hôn với những người đàn ông khác trong phiên bản lịch sử này vì... tự do nghệ thuật nhé: P

* Tường thuật thường thay đổi thời gian và quan điểm, vì vậy các phần sau điều này có nghĩa là nó đã xảy ra trong quá khứ; và các phần sau ★★★ này có nghĩa là thời điểm hiện tại * Cấp bậc / thực tiễn quân đội sẽ có điểm không chính xác

* Mô tả bán đồ họa về máu và bạo lực sau "!!!" này, hãy đọc cẩn thận * Các phần của fic này được lấy bối cảnh trong chiến tranh, do đó bạo lực và chết chóc

* Hãy nhớ rằng đây là một tác phẩm của FICTION - bất kỳ và tất cả các mô tả về neos không được liên kết với họ trong cuộc sống thực.

Pictures:  flame trees

Work:

★★★

Jeno tỉnh dậy khi bị mẹ đập cửa phòng một cách không thương tiếc. Cậu miễn cưỡng đứng dậy khỏi giường, biết rõ rằng phớt lờ mẹ mình sẽ chẳng có ích gì cho mình.

Jeno mở cửa, mẹ trông có vẻ hơi bực bội, với một tay chống trên hông.

"Lee Jeno, từ khi nào mà anh xông vào nhà tôi lúc 3 giờ sáng?" Lông mày của mẹ cậu nhướn cao như sắp đập vào mái đầu của cô ấy, và Jeno sợ những cái gọi tên họ đầy đủ với câu hỏi cao chót vót ở âm cuối cùng.

"Ồ, M... Mẹ không vui khi con trở về sao? Em bé của mẹ lại ở dưới mái nhà của mẹ, mẹ vui lắm phải không? " Jeno ngáp và ôm mẹ mình vào lòng. Cậu ấy có lợi thế về chiều cao, vì vậy cậu tựa cằm vào đầu mẹ mình.

Jeno biết rằng mẹ không thực sự giận - nhưng phải thừa nhận là hơi lạ khi cậu đột ngột trở về căn phòng thời thơ ấu của mình vào một thời điểm vô duyên. Jeno cảm thấy sự căng thẳng đang dần rời khỏi cơ thể mẹ khi cậu nhẹ nhàng đung đưa bà trong vòng tay của mình.

"Mẹ yêu, con biết mẹ nhớ con mà." Jeno lại trêu mẹ mình, một cái vỗ nhẹ vào cánh tay mẹ.

Mẹ cậu quay lại đối mặt với cậu, ôm lấy khuôn mặt của con trai mình trên tay.

"Nhưng nghiêm túc mà nói, con có sao không? Mẹ thực sự có thể cảm nhận được điều gì đó khi con không ổn..." Đôi mắt cô dịu lại trước câu hỏi, trong khi Jeno cố gắng tránh giao tiếp bằng mắt.

"Chà, uhh... chỉ là..." Jeno bắt đầu lắp bắp, cảm thấy khó khăn khi nói với mẹ rằng mình đang cảm thấy mất mát trong sự nghiệp, cuộc sống và các mối quan hệ của mình. Gần đây, dường như không có gì tốt đẹp với cậu, và cậu chỉ khao khát cảm giác thoải mái như ở nhà.

Mẹ cậu chỉ đứng đó, đợi con trai nói cho cô ấy biết chuyện gì đã xảy ra.

"Con nghỉ việc. Lần nữa?" Mặc dù Jeno khá chắc chắn rằng mình đã thực sự rời bỏ công việc của mình, nhưng sự không chắc chắn trong giọng nói của còn có ý nghĩa hơn thế nữa, và cậu một mực tin rằng mẹ đã hiểu đúng ý mình. Cô ấy luôn có khả năng kỳ lạ đó là đọc hiểu cậu như một cuốn sách mở - có thể đó là một điều kiểu như siêu năng lực của mẹ, ai biết được.

Khuôn mặt của cô ấy sụp đổ vào lúc đó, Jeno lo sợ rằng cậu gây thất vọng cho mẹ mình. Sau tất cả, đã ba năm trôi qua kể từ khi cậu học xong đại học, vậy mà cậu vẫn ở đây, vẫn nhảy từ nghề này sang nghề khác.

Nhưng không phải Jeno không giỏi gì cả, mà thực ra là ngược lại.

Jeno cảm thấy mình muốn thử rất nhiều thứ, tất cả cùng một lúc, sau đó lại mất hứng thú với chúng sau một thời gian ngắn.

Dù cậu có cố gắng tìm kiếm ngọn lửa nhiệt huyết thế nào đi chăng nữa, thì vẫn không cảm thấy nơi nào đủ.

Vì vậy, Jeno không ở lại bất cứ nơi nào quá lâu.

"Không sao đâu, con yêu." Cô mỉm cười trấn an, và Jeno cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. "Con muốn gì cho bữa sáng? Đã lâu rồi con không để bà già này nấu ăn cho con."

"Bà già ?! Mẹ thực sự là người phụ nữ đẹp nhất mà con biết!" Jeno cười khúc khích đến mức mắt cậu biến thành mặt trăng lưỡi liềm nhỏ đáng yêu. Mẹ cậu đảo mắt một cách tinh nghịch trước khi bụm má con trai mình trong tay.

"Con không thể ăn những lời tâng bốc, Jeno... Bây giờ con muốn ăn gì cho bữa sáng?"

Jeno giả vờ trầm ngâm nghiêm trọng, cuối cùng yêu cầu món ăn yêu thích nhất mọi thời đại của mình, gà rán và bánh quế. Mẹ nắm tay và dẫn cậu vào bếp; một cử chỉ đơn giản khiến Jeno cảm thấy thật an toàn và chắc chắn, và đột nhiên cậu cảm thấy lại trở thành một đứa trẻ - và tất cả những lo lắng sẽ được giải quyết bằng một đĩa thức ăn mẹ nấu.

Chỉ trong vòng hơn một giờ đồng hồ, Jeno đã vui vẻ nhâm nhi món gà và bánh quế của mình - thậm chí không thèm mang đĩa vào phòng ăn, mà thay vào đó, cậu nhiệt tình trò chuyện với mẹ khi đang ăn ngay trên quầy bếp.

Đã lâu rồi họ chưa ăn sáng như thế này - không bị bận tâm bởi bất kỳ lịch trình nào của Jeno, thay vào đó chỉ tận hưởng sự đồng hành của nhau. Jeno cảm thấy may mắn khi có một mối quan hệ như thế này với mẹ của mình - cách họ đối xử với nhau như những người bạn tốt nhất - và mọi người đều biết rằng bà là người ủng hộ quyết liệt nhất của Jeno.

"Con yêu, con cảm thấy thế nào nếu tận hưởng mùa hè ở nhà ông nội?"

Jeno vui mừng trước gợi ý - đã lâu rồi cậu không dành thời gian cho ông nội của mình. Lần cuối cùng nhìn thấy ông là trong một cuộc gọi điện video đầy cảm xúc vào Giáng sinh năm ngoái.

"Oh my god mama, bộ não tuyệt vời của mẹ! Con rất thích! Con rất nhớ ông và nhà ông ở tỉnh..." Jeno dừng lại một chút, đột nhiên có chút buồn. "Ông đã ở một mình trong ngôi nhà to lớn đó kể từ khi bà nội qua đời... Doyochi hẳn cô đơn lắm."

Jeno cảm thấy có chút tội lỗi khi nghĩ đến điều đó. Cậu đã bị cuốn vào cuộc khủng hoảng sự nghiệp của mình đến nỗi hầu như không có thời gian kiểm tra người đàn ông đằng sau những mùa hè tuyệt vời nhất của mình khi còn nhỏ.

Những kỷ niệm đó sẽ luôn tươi sáng và không thể thay thế, suốt những năm về trước, với Jeno nhỏ bé trên vai Doyoung cùng nhau khám phá vùng nông thôn.

"Đã gần hai thập kỷ kể từ khi cha nhỏ mất, nhưng ông vẫn tổ chức sinh nhật cho cha nhỏ không tiếc lời. Mẹ nhớ cả hai... Con có thể cho ông cảm nhận điều đó không? Mẹ... mẹ biết ông cảm thấy rất cô đơn vào khoảng thời gian này trong năm." Mắt cô ấy bắt đầu ngấn lệ, và Jeno nắm tay cô ấy để khẳng định. "Cảm ơn con. Mẹ sẽ gọi cho ông ngay bây giờ. "

Cô ấy quay một số trên điện thoại của mình và bật loa. Cuộc gọi kết nối sau năm lần đổ chuông.

"Xin chào? Ai đây?" Một ông già từ đầu dây bên kia bắt máy khiến Jeno khẽ cười khúc khích.

Đó là Doyochi của cậu.

"Cha! Là con, Minju! Cha vẫn không lưu số điện thoại của con à? "

"Ah, Minju! Cha thậm chí không sử dụng điện thoại này, nó làm đau mắt! Tại sao con lại gọi đấy?" Minju cười ra nước mắt, cô ấy cảm thấy hạnh phúc khi nghe thấy giọng nói của cha mình.

"Chào Doyochi! Con là Jeno! Ông khỏe không?" Jeno xen vào, tìm kiếm một nụ cười hạnh phúc từ ông cụ. "Không không? Có phải cháu đó không? "

Có thể nghe thấy một vài tiếng gõ mạnh từ loa điện thoại, như thể ông cụ đang cố gắng hết sức để nghe Jeno rõ hơn.

"Vâng, Doyochi, là con! Con sẽ đến để cùng trải qua mùa hè với ông!"

"A... Tốt quá, tốt quá! Đường đến nhà ông có thể hơi khó tìm, hãy đảm bảo- "

"Hãy tìm cửa hàng hoa bên con đường ngã ba và rẽ trái... Vâng Doyochi, con vẫn còn nhớ đường."

"Vậy thì không sao... Ông sẽ gặp cháu khi cháu đến đây! Hãy mang cho ông một số loại thuốc lá cao cấp mà ông thích. "

"Cha!" Minju xen vào, khiến Jeno bật cười. Hai người từng là đồng phạm vói nhau, Doyoung dạy Jeno cách cất giấu thuốc lá một cách thành thạo mà anh nhờ cháu trai mua từ cửa hàng cho anh ta. Nhưng do tuổi già sức yếu, Doyoung được các bác sĩ yêu cầu không được hút thuốc nữa.

"Được rồi, được rồi... Cứ nghĩ là mình có thể thử... Minju, con nghe giống hệt Jungwoo! Cậu ta có thể đánh hơi thấy những vết thuốc lá bí mật của cha như một con chó săn..." Doyoung âu yếm từ đầu dây bên kia, mà không biết rằng con gái anh sắp khóc khi nhắc đến người cha nhỏ quá cố của mình.

"Đừng lo, Doyochi, con sẽ tìm thứ khác để mang cho ông! Sẽ có ngay thôi! " Cả ba người họ trao nhau một số lời tạm biệt nhanh chóng trước khi Minju kết thúc cuộc gọi.

"Lee Jeno, mẹ thề có chúa không được mua cho ông nội của con bất kỳ điếu thuốc nào!" Minju đe dọa con trai mình với một chiếc đùi gà trên đĩa của cô ấy.

"Vâng, thưa mẹ ... con sẽ không?" Jeno cười thành tiếng, nhận được cái nhìn trừng trừng từ mẹ mình.

Mùa hè này sẽ thật tuyệt vời.


★★★

Jeno cực kỳ thích đi những chuyến xe dài như thế này.

Cậu tận hưởng thời gian khi có thể tập trung vào con đường và cho phép bản thân xuôi theo cảm xúc của riêng mình. May mắn thay, thời tiết hôm nay cũng đứng về phía cậu - không quá lạnh và cũng không quá nóng.

Cuộc sống trên tàu điện ngầm của cậu rất nhanh và mệt mỏi, vì vậy Jeno rất vui khi thấy rằng thành phố cổ yên bình của ông nội hầu như không thay đổi trong những năm cậu sống xa đó. Những hàng cây rực lửa vẫn trải dọc hai bên đường, những chùm hoa đỏ tươi của chúng bao phủ mặt đất như một tấm chăn rực lửa. Đây là cách Jeno biết rằng mùa hè đã bắt đầu ở thành phố nhỏ ấm cúng này.

Jeno nhớ hồi nhỏ mình yêu những cây đỏ rực lửa này đến nhường nào. Cậu sẽ giả vờ rằng những bông hoa màu đỏ tươi đang thực sự rực cháy, và Doyochi sẽ chơi cùng với cậu, hành động giống như anh ta đang cứu cháu mình khỏi một tòa nhà đang cháy. Ông sẽ cõng Jeno trên vai, chạy quanh thành phố như một siêu anh hùng.

Những năm tháng ở bên ông nội thật là vui vẻ và được nuôi dưỡng, Jeno sẽ không đánh đổi nó để lấy bất kỳ tuổi thơ nào khác. Cuộc sống không phức tạp - những vấn đề tồi tệ nhất là đầu gối bị chai và mất kẹo. Hèn chi nơi này vẫn luôn tỏa ra niềm an ủi cho cậu đến tận bây giờ, kể cả sau ngần ấy năm.

Ở đây, cậu không cần phải tìm thấy chính mình. Bởi vì ở đây, tất cả những gì Jeno cần làm là sống, mọi thứ sẽ vào đúng vị trí của nó. Mẹ đã đúng - dành thời gian ở đây sẽ giúp cậu tỉnh táo hơn.

Trời gần hoàng hôn khi Jeno đến được thành phố cổ của ông mình. Một cổng vòm lớn chào đón cậu trở lại, mang khuôn mặt và nét giống ông nội vĩ đại của Jeno, người sáng lập thành phố này. Jeno luôn cảm thấy điều đó thật hấp dẫn - cách mình xuất thân từ một người đã xây dựng cả một thành phố. Nếu tổ tiên của cậu có thể làm được điều đó, thì cậu tin chắc chắn có thể tìm ra lối thoát cho cuộc khủng hoảng nghề nghiệp này.

Có lẽ Jeno đã quá phân tâm bởi những suy nghĩ của mình, nên điều tiếp theo mà cậu biết là một cậu bé nhỏ nhắn mang một thùng khoai tây khổng lồ xuất hiện ngay phía trước xe của mình - Jeno chỉ có đủ thời gian để đạp phanh. Cái thùng đập vào ô tô, làm khoai tây bay khắp nơi. Jeno chỉ có thể kinh hoàng nhìn cậu bé nằm bất động trên mặt đất.

"Ôi chúa ơi." Jeno ra khỏi xe ngay lập tức để kiểm tra cậu bé.

Những người qua đường bắt đầu nhìn chằm chằm vào họ, nhưng đáng ngạc nhiên là không ai đề nghị giúp đỡ, điều này đi ngược lại với cách Jeno nhớ đến người dân ở thành phố này. Họ từng giống như một gia đình, luôn sẵn lòng giúp đỡ nhau - điều gì đã xảy ra?

Jeno đã chuẩn bị tinh thần cho điều tồi tệ nhất khi lao tới cậu bé, cậu bé vẫn đang nằm dài trên mặt đất, xung quanh là những củ khoai tây rải rác. Jeno kiểm tra máu hoặc bất kỳ dấu hiệu chấn thương nào - và thở hắt ra khi không tìm thấy vết thương nào.

"Tôi rất xin lỗi, trời ơi..." Jeno kiểm tra mạch và sự nhẹ nhõm tràn ngập cơ thể sau khi xác nhận rằng cậu bé vẫn còn sống, chỉ gần như không có ý thức. Jeno bế cậu bé trong vòng tay của mình, cậu bé run rẩy khi được đặt lên ghế phụ.

Cậu bé từ từ mở mắt và nhìn Jeno một cách khó chịu.

"Hả... Cậu?" Cậu bé nói trước khi ngất đi một lần nữa.

★★★

Doyoung đang yên bình đọc sách ngoài ban công thì đột nhiên nghe thấy tiếng còi xe điên cuồng bên cánh cổng sắt của khu nhà mình. Anh cau mày đặt sách xuống.

Đó có thể là ai, thường không ai đến thăm anh sau khi trời tối?

Sau đó Doyoung nhớ rằng cháu trai Jeno của mình sẽ đến hôm nay.

Anh ta nhấc chiếc chuông trên bàn cà phê của mình để kêu gọi sự chú ý của một trong những người hầu - đó là một cử chỉ mà anh luôn thấy hơi khó hiểu, kêu gọi những người hầu của mình như thế này, nhưng đây là cách của gia đình anh đã làm kể từ khi thành lập thành phố này.

"Hãy nói với cháu trai của tôi rằng nó được quyền chọn bất kỳ phòng nào nó thích, căn phòng cũ của nó ở cánh phải vẫn luôn sẵn sàng cho thằng bé lựa chọn." Anh chỉ thị cho người hầu đã xuất hiện bên cạnh anh. Cô nhã nhặn cúi đầu trước khi đi đến cổng.

Khi chiếc xe màu đen bóng bẩy của Jeno tiến vào khuôn viên, Doyoung không thể không nhận ra vết lõm trên mui xe. Cháu trai của anh có sao không? Thàng bé bị tai nạn à?

Một vài người hầu đổ xô đến chiếc xe khi Jeno điều khiển xe và nói chuyện điên cuồng với bữa tiệc chào đón nhỏ. Doyoung cau mày và với lấy cây gậy chống của mình, tìm đường đến nơi đang diễn ra náo động.

Cuối cùng, Doyoung nắm được Hyunwoo, cánh tay phải của mình.

"Có vấn đề gì vậy? Cháu tôi có sao không? " Doyoung hỏi với một giọng nghiêm nghị xen lẫn sự lo lắng.

"Ngài Jeno đã đụng phải một người đàn ông trẻ tuổi... người hiện đang nằm bất tỉnh trong xe của anh ấy, Ngài Doyoung." Hyunwoo kính cẩn sau khi Doyoung thừa nhận câu trả lời của mình.

Là một quân nhân đã nghỉ hưu, Doyoung vẫn hoàn toàn có khả năng thực hiện các sơ cứu, nhưng anh hy vọng rằng cháu trai của mình không bị thương nặng. Anh đã từng là một người cứu thương trong chiến tranh, không phải là một nhân viên y tế chuyên nghiệp.

Jeno vẫn đang đứng bên cánh cửa xe đang mở, lo lắng một cách dễ hiểu. Doyoung chậm rãi bước đến bên, hắng giọng để thông báo anh đã đến. Những người hầu cúi chào anh một cách lịch sự và cho hai người một khoảng không gian.

"Ah, Nono ... Con đã không ở đây thời gian qua và đây là những gì con mang vào nhà của ta?" Doyoung quát cháu trai, lấy gậy chọc nhẹ vào lưng cháu. Jeno gần như nhảy dựng lên vì ngạc nhiên, rồi ôm chầm lấy ông của mình.

"Doyochi!" Jeno cảm thấy nhẹ nhõm tràn ngập cơ thể của mình khi vòng tay quanh ông mình. Nó làm cho cậu cảm thấy như một đứa trẻ trở lại - trở lại khi Doyochi của mình có thể giải quyết bất cứ điều gì và mọi thứ một cách kỳ diệu.

"Ahh, con là một thằng nhóc lớn xác." Doyoung trìu mến khi anh xoa đầu cháu mình. "Để ông xem." Jeno phá vỡ cái ôm để dẫn ông mình ra xe.

Cậu bé bắt đầu cựa quậy vào lúc này, rên rỉ và ôm đầu bối rối. Doyoung hếch cổ để có thể nhìn rõ hơn một chút.

Khi cậu bé đưa tay xuống khỏi mặt mình, Doyoung thở gấp và loạng choạng một chút khỏi chỗ cậu ta đứng.

"Có chuyện gì vậy, Doyochi? Ông có ổn không? Cậu bé có sao không?" Jeno cố gắng nhìn kỹ hơn để tìm ra nguyên nhân gây ra phản ứng này.

"N-Nó... Nó trông vẫn ổn. Đưa cậu bé này đến một trong những căn phòng trống và xem cậu ấy đã được chăm sóc chưa... Nếu thằng bé thức dậy trước bữa tối, hãy hỏi xem có bị dị ứng thức ăn nào không và loại bỏ những thứ đó khỏi thực đơn của tối nay" Doyoung hướng dẫn những người hầu còn lại đang chăm chú chờ đợi. Một người trong số họ bế cậu bé còn chưa tỉnh táo lên tay và đi vào nhà.

"Ông thực sự ổn chứ, Doyochi? Có chuyện gì vậy? " Jeno nhẹ nhàng nắm lấy một trong những cánh tay của ông mình, sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.

"Ông không sao, Nono... Chỉ là... Cậu bé đó... Thằng bé làm ông nhớ đến một người mà ông biết."

Doyoung trông có vẻ buồn, nhưng không tiết lộ bất kỳ chi tiết nào khác. Jeno không hỏi thêm.


★★★

Jeno rất vui khi thấy rằng ngôi nhà của ông mình hầu như không thay đổi trong suốt nhiều năm. Phòng ngủ cũ của cậu vẫn còn đồ của mình từ tất cả những mùa hè trước đó - chiếc thùng màu xanh vẫn chứa đầy đồ chơi cũ, áp phích Power Rangers vẫn dán trên tường. Jeno có thể nhớ rất rõ mình đã trải qua vô số ngày vui vẻ trong căn phòng này như thế nào, đôi khi cậu còn dẫn theo người bạn thân nhất của mình và chỉ chơi với đồ chơi hàng giờ liền. Họ chỉ dừng lại khi Doyoung gọi họ đi ăn tối. Cậu hoàn toàn yêu thích cách người bạn của mình dường như không bao giờ có bất kỳ giờ giới nghiêm nào – cậu ấy sẵn sàng chơi cả ngày.

"Nana? Bây giờ là năm giờ chiều... chúng ta vẫn có thể chơi cùng nhau chứ? " Jeno sẽ hỏi, lo ngại rằng giờ chơi của họ có thể bị gián đoạn bởi mẹ của người bạn yêu cầu cậu về nhà. Hầu hết thời gian, Nana né tránh những câu hỏi về gia đình, vì vậy Jeno đã sử dụng biệt danh đặt cho cậu ấy. Chỉ để làm dịu, theo một cách nào đó.

"Không sao đâu, Jeddo..." Đôi khi Nana sẽ phát âm sai tên của Jeno, nhưng Jeno có sự kiên nhẫn vô tận đối với người bạn của mình. "Sẽ không có ai đến tìm mình cả, mình rất tiếc!"

Jeno bĩu môi một chút, nhưng cuối cùng quyết định rằng câu trả lời này là đủ tốt rồi.

★★★

"Câu lạc bộ siêu anh hùng Jeno + Nana

Không được phép có nhân vật phản diện! "

Sau ngần ấy năm, Jeno ngạc nhiên một cách thú vị rằng tấm áp phích mà họ vẽ một cách cẩu thả vẫn còn trên tường cạnh chiếc bàn học nhỏ. Nó lấp đầy trái tim anh với một cảm giác nhớ nhung xen lẫn một chút buồn, bởi vì Jeno không biết chuyện gì đã xảy ra với Nana sau khi gia đình quyết định rời thành phố cổ buồn ngủ này lúc cậu lên bảy.

Cậu không có cơ hội để nói lời tạm biệt.

Một ngày nọ Nana dừng chơi và Jeno không biết cậu sống ở đâu - Nana chưa bao giờ nói với cậu. Anh thậm chí còn không biết tên thật của Nana. Vài tháng sau, cha của Jeno phải dời gia đình đi.

Với trái tim nặng trĩu, cậu bé Jeno bảy tuổi rời ngôi nhà tiện nghi của ông nội để đi tàu điện ngầm, không bao giờ quay lại nhìn lần nữa.

Cho đến ngày nay.

Đêm đó Jeno đi ngủ và tự hỏi điều gì sẽ chờ đợi mình vào buổi sáng, và cậu bé tội nghiệp mà cậu suýt cán qua người sẽ ổn thôi.

★★★

"Chào buổi sáng, Doyochi!"

Jeno bước vào nhà ăn rộng rãi với nụ cười rạng rỡ trên môi. Cảm giác vui vẻ dễ lây lan - nó khiến Doyoung mỉm cười nhẹ nhàng khi cháu trai hôn lên trán mình. Đó là một cử chỉ đơn giản nhưng lại lấp đầy trái tim của ông lão bằng sự ấm áp.

Doyoung ra hiệu cho Jeno cùng ngồi vào, và cậu vui vẻ chấp nhận.

"Ông đã nói với đầu bếp chuẩn bị món yêu thích của con, hy vọng ông vẫn nhớ chúng."

Jeno đột nhiên tràn ngập nỗi nhớ khi nhìn thấy toàn bộ đồ ăn trước mặt. Dường như không có gì thay đổi trong ngôi nhà này, và cậu thấy điều đó thật an ủi.

Bữa sáng diễn ra suôn sẻ cho cả hai và khi họ ăn xong, một tờ báo được đặt ở bên cạnh Doyoung. Anh kiểm tra các tiêu đề của ngày hôm nay với vẻ mặt trầm ngâm. Jeno bận rộn với chiếc điện thoại của mình, nhắn tin cho mẹ với thông tin cập nhật về việc cậu đã đến nhà ông đêm qua, che đậy sự thật rằng cậu gần như đã chạy qua người một ai đó. Không cần phải lo lắng cho cậu quá nhiều.

Doyoung hắng giọng khi lật một trang.

"Có vẻ như người thanh niên mà con đưa về nhà tối qua vẫn chưa thức dậy." Ông nhìn cháu trai của mình qua tờ báo.

"Ồ. Ông có nghĩ rằng cậu ấy sẽ ổn không? Chúng ta có nên đưa đến bệnh viện không? "

"Ông không nghĩ điều đó là cần thiết... Thằng bé không bị thương, ta nghĩ rằng chỉ đơn giản là ngất đi vì kiệt sức. Hãy để thằng bé tội nghiệp nghỉ ngơi, chúng ta hãy kiểm tra sau khi về nhà ".

Jeno thở phào nhẹ nhõm.

"Chờ đã,' khi nào chúng ta về nhà '? Chúng ta sẽ đi đâu, Doyochi? "

"Chúng ta sẽ đến nhà thờ, nhân ngày sinh nhật của Jungwoo." Doyoung mỉm cười trong sự phấn khích nhẹ nhàng.

Jeno nhận thấy rằng vương cung thánh đường cũ của thành phố hầu như không thay đổi trong suốt nhiều năm. Những người bán hoa rong vẫn đổ ra đường, thỉnh thoảng có xe bán thức ăn đường phố và món khoái khẩu tuyệt đối của Jeno. Cậu nhớ rõ Doyoung đã từng đưa cậu đến nhà thờ như thế nào, và sau buổi lễ, ông sẽ để Jeno chơi với những đứa trẻ khác trong sân nhà thờ.

Trong một lần vui chơi ở sân nhà thờ, cậu đã gặp Nana lần đầu tiên.

Là chắt của người cha sáng lập thành phố này, hầu như tất cả các bậc cha mẹ đều muốn con mình chơi với Jeno. Cậu bé thường rất được chú ý và thích thú khi khoe với bạn bè những món đồ chơi mới của mình.

Nhưng một ngày nọ, chàng trai trẻ Jeno nhận thấy một đứa trẻ nhỏ - tốt, nhỏ hơn mình - đang ngồi một mình bên ngôi mộ được bảo trì tồi tệ ở góc xa nhất của sân nhà thờ. Jeno nhân cơ hội đó để thoát khỏi Doyoung, người đang bận nói chuyện với bạn bè của mình. Khi đến chỗ đứa trẻ, cậu được chào đón bằng một ánh mắt đầy nghi ngờ.

"Xin chào, mình là Jeno. Tại sao cậu lại cô đơn vậy? Cậu có muốn chơi với mình không? " Jeno đề nghị với đứa trẻ một chút xe tải đồ chơi, nhưng đứa trẻ chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm vào Jeno.

"Chuyện gì vậy? Cậu có thích xe tải của mình không? Không sao đâu, mình còn nhiều thứ nữa! Cậu có thể chọn bất kỳ màu nào cậu thích. Màu yêu thích của mình là màu tím. Tên cậu là gì?"

"... nah" Cậu nhóc đáp lại quá nhẹ nhàng khiến Jeno suýt chút nữa đã bỏ lỡ.

" No? Nah?? Cậu tên là Na? Đúng chứ! Mình gọi cậu là Nana." Jeno cười to hơn, hoàn toàn quyết tâm làm bạn với đứa trẻ nhút nhát.

★★★

Vì lý do nào đó, Doyoung đặc biệt yêu cầu hôm nay đi bộ đến nhà thờ, từ chối lời đề nghị lái xe của Jeno. Ông lão nói rằng đã lâu rồi ông mới có người cùng đi bộ đến nhà thờ, kể từ khi Jungwoo qua đời cách đây nhiều năm.

Thời gian đã trôi qua nhanh đến mức tại thời điểm này, cái chết của Jungwoo gieo vào lòng Doyoung một nỗi đau khôn nguôi và dịu dàng. Cho đến ngày nay, anh vẫn luôn cảm thấy biết ơn vì tất cả những gì họ đã chia sẻ trong suốt những năm hôn nhân đầy thành công của họ.

Jeno giữ lấy một cánh tay của anh, đưa anh trở lại hiện tại.

"Nào, ta cần tặng một vài ngọn nến." Doyoung chỉ cây gậy của mình vào ngôi đền dành riêng cho những ngọn nến cầu nguyện.

Bà già trông coi điện thờ ngay lập tức nhận ra Doyoung.

"Ahh, Kim Doyoung." Cô ấy lấy ra ba cây nến từ một hộp sắt lớn. "Anh không bao giờ quên về chúng."

"Tôi sẽ không bao giờ." Doyoung nhận những ngọn nến và mỉm cười buồn với người phụ nữ, người đang gật đầu chăm chú với họ.

Giá để nến cầu nguyện đặc biệt gần như đầy vào ngày hôm đó, nhưng Doyoung có vẻ rất thành thạo trong việc tìm ra vị trí hoàn hảo cho riêng mình. Anh thắp sáng hai ngọn nến đầu tiên, một cặp nến trắng hình bông hoa, và đặt chúng cố định trên giá. Doyoung cúi đầu trong im lặng cầu nguyện, trong khi Jeno đứng đó lặng lẽ nhìn ông của mình.

Một lúc sau, Doyoung thắp lên ngọn nến thứ ba - một ngọn nến mảnh mai màu hồng đào, và thở dài. Anh như ứa nước mắt khi nhìn ngọn lửa nhỏ nhẹ nhàng nhảy múa trong không khí.

"Ông có sao không, Doyochi?" Jeno nhẹ nhàng đặt tay lên lưng ông mình.

"Ông không sao, Nono. Đừng lo lắng. Ta... ta thắp một ngọn nến ít nhất mỗi tháng cho Jungwoo, chỉ để cảm ơn ông trời đã cho chúng ta trải qua ngần ấy năm bên nhau." Doyoung mỉm cười một chút buồn.

"Còn những cái khác thì sao?"

"Ồ." Nụ cười tắt dần trên khuôn mặt Doyoung.

"Đó là... vì... oh gosh..." Giọng Doyoung vỡ vụn, vai anh rung lên khi anh ấy nức nở. "Đó là dành cho hai người mà ta đã cố gắng chiến đấu, nhưng vẫn thua cuộc... Ta hy vọng một ngày nào đó họ sẽ tìm được đường về nhà".

Doyoung gần như không vượt qua được câu trả lời của anh, nhưng may mắn thay, anh đã làm được.

Jeno muốn hỏi, nhưng lại thôi, vì thấy rằng ông của mình rõ ràng là rất dễ bị tổn thương ngay bây giờ. Thay vào đó, cậu mở rộng vòng tay và ôm ông mình vào lòng.

"Bây giờ chúng ta hãy đi thăm ông nhỏ thôi." Doyoung nói, mỉm cười qua đôi mắt đẫm lệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro