2. 1975: hùynh minh lẫm và ba mươi phút thời khắc giải phóng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

lẫm dùng báng súng đập thật mạnh vào đầu thằng ngụy trước mặt cho hắn ngất đi.

đã hơn hai giờ đồng hồ kể từ lúc lẫm cùng đồng đội tiến vào sài gòn. ngoài đường gần như không có lấy bóng dáng người dân, nghe phong thanh là do chính quyền trong này lan truyền đánh mìn bom và đạn lạc, do đó họ sợ ra ngoài mà chỉ trú trong nhà, cài then thật chắc chắn. phần còn lại đã di tản về phía bên kia bán cầu từ sớm hôm nay khi biết quân giải phóng đang trên đà chiến thắng, lẫm nhìn vô số quân trang và súng ná vứt đầy ngổn ngang trên đường mà nhếch mép cười nhẹ. rặt một lũ hèn nhát.

bỗng lẫm cảm thấy mặt đường đang rung lên cùng tiếng hú của động cơ xe từ đằng góc cua cuối phố đang chạy đến, phía trước là hai người phụ nữ đèo nhau đi chếch sang trái, có lẽ là người dẫn đường.

"lẫm!"

"chuyện gì?"

"đi, nhanh lên! mọi người đang tiến vào dinh để bắt dương văn minh rồi."

ra thế, bảo sao chẳng thấy chút gì của lũ giặc đó ở đây, cùng lắm chỉ còn vài tốp nhỏ lê kháng cự cũng bị nó và mấy anh em gô đi hết.


từ nơi lẫm đứng cách dinh độc lập không quá xa, ước chừng chỉ khoảng hơn một cây số. nó vừa chạy, vừa cảm nhận được khoảnh khắc ấy đang đến gần - khoảnh khắc tổ quốc chẳng còn vấy máu trong chiến tranh, hay tiếng bom rơi đầy ám ảnh và hãi hùng.

người dân đã mở tung cửa ùa ra ngoài tự bao giờ. họ vui mừng xiết tả, họ dắt díu nhau ra ngoài hoà trong tiếng reo dưới nền trời xanh thẳm. chân lẫm như muốn rã ra đến nơi, nó dừng lại thở hổn hển đầy khó khăn vì đã di quân hơn trăm con đường ngoằn ngoèo; một cụ bà đụng vào bả vai lẫm, đưa cho nó chiếc cốc nhựa đầy nước cùng nụ cười đẫm lệ. nó vội khom lưng xuống chút, cảm ơn bà một tiếng thật vội vàng rồi cẩn thận đón lấy, uống một hơi hết nhẵn.

tiếng "rầm" giữa kim loại va chạm với nhau nhưng đầy chói tai đập vào màng nhĩ của lẫm, lòng nó thót lên khi con 390 bị kẹt lại với khói đen lạch xạch nhả ra không đều, chết máy mất rồi. trong lúc nó đang tập trung thì lại nghe thấy tiếng "rầm" khác vang lên, con 890 đã mạnh mẽ chạy húc thẳng vào cửa chính và tiến vào trong. anh thận nhảy ra từ xe, dứt khoát cầm theo lá cờ mặt trận chạy vào trong toà nhà to lớn đó.

lẫm thấy anh thận cắm cờ lên nóc dinh, đồng đội đi cùng phất theo đầy rạng rỡ và vẻ vang. tai lẫm dỏng lên, tiếng radio phát ra từ nhà ai đó qua chiếc loa rè.

⟨tôi, đại tướng dương văn minh, tổng thống chính quyền sài gòn, kêu gọi quân lực việt nam cộng hòa hạ vũ khí đầu hàng không điều kiện quân giải phóng miền nam việt nam...⟩

trong người lẫm như vụt lên hàng vạn tia pháo hoa, lách tách nổ bung ra ở nơi ngăn trái lồng ngực. vậy là tất cả đã kết thúc rồi, nó không cần phải cầm súng chĩa vào ai nữa, nó sẽ không phải chứng kiến đồng đội mình vào sinh ra tử mỗi ngày, và giấc ngủ hằng đêm sẽ trọn vẹn chứ không phải chập chờn trong tư thế phòng thủ.

giữa âm thanh ồn ã của người sài thành đang ăn mừng, xung quanh lẫm thời gian như ngưng đọng lại. trong đầu nó chạy dài một thước phim, trong mọi khung hình đều mang theo dáng dấp của người thanh niên toả rạng một thứ ánh dương dịu dàng.

lẫm nhớ về tiếng sáu dây cung chập vào nhau từ cây ghita đón chào của nguyễn thế nhất phía sau thùng xe, vang lên giữa rừng cây bạt ngàn trên con đường gập ghềnh lắm bụi, chào đón thêm những chiến sĩ chân ướt chân ráo như nó vào đội.

lẫm nhớ đến chén cơm lẫn vài ba miếng thịt mỡ mà nhất lén vùi xuống gần đáy mà cậu lấy cho nó. dẫu cho hồi ấy cái đói vẫn còn treo trên đầu người mỗi ngày, cậu vẫn nhường thêm gần một phần ba thịt thà của mình sang cho một tên suốt ngày cáu bẳn, xấu tính với mình.

về ban trưa của một ngày dịu trời khi dừng chân ở cánh rừng nọ, nhất đã ngồi tỉ mẩn kéo cỏ và hoa, tết cho lẫm chiếc nhẫn bằng hoa xuyến chi xinh xinh làm vật ước định để khi đất nước đã hoà bình, đôi mình sẽ về sống chung với nhau.

và khoảnh khắc cuối cùng giữa nó và cậu - cái nắm tay đầy luyến lưu ấy của nhất càng khiến hùynh minh lẫm nó sợ hãi cái chết hơn rất nhiều. nó vẫn còn vô số điều muốn thực hiện cùng nhất, nhưng cái chết lại nỡ tước lấy niềm hạnh phúc le lói mà nó từng chút bảo vệ.

nó sợ và sợ, quằn quại giữa những cơn mê về một giấc mộng an lành cho nhất, và cho mình.


đến cuối cùng, lẫm không thể chịu đựng được muôn vàn kí ức giữa nó và cậu lũ lượt ùa về mà ngồi thụp xuống và chôn đầu vào giữa hai gối, tay nó đặt lên ngực áo, nắm thật chặt cái vòng gỗ trầm của nhất để lại. trong cái ôm của thằng phong và dưới tấm áo của thiên, nó đã rưng rức thật lâu, đến nỗi nước mắt tuôn ra thấm ướt cả một mảng to trên thớ vải đã bạc màu.

lẫm vuốt ve những hạt gỗ nhẵn thín đang toả hương nhè nhẹ, giữa tiếng nghẹn ngào đang trút ra khỏi bờ môi sau bao năm dồn nén trong người, nó thủ thỉ với chiếc vòng như thể nhất đang ngồi tựa cạnh mình như ngày đó.

"mày đã thấy chưa, nhất? đất nước hoà bình rồi, chúng ta cuối cùng cũng được hạnh phúc rồi."

______________


"khi nào ta gặp lại nhau?"

"khi đất nước chẳng còn bóng dáng quân thù; khi tiếng hoan ca trải dài từ bắc vào nam và lính ta trở về cùng hai tiếng độc lập, lúc ấy chúng mình sẽ gặp lại nhau, em nhé."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro