Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


4. 

Trong suốt thời gian chờ đợi bữa ăn sáng, mọi người câu được câu không nói chuyện phiếm, sau vài lần trao đổi, thế nhưng phát hiện ra tất cả thành viên của INTO1 đều gặp cơn ác mộng giống hệt nhau. 

"Cho nên, 'biệt thự Châu Âu sang trọng của nhóm nhạc nam quốc tế' này thật sự không may mắn." Lâm Mặc lặng lẽ nói. 

"Này, mơ cùng một cơn ác mộng có gì lạ đâu chứ." Trương Gia Nguyên ung dung, cố gắng tìm lối đi khác cho những giấc mộng chồng chéo khó giải thích. "Đây là một trong số ít lần chúng ta có đoàn hồn đấy, chúc mừng!"

Châu Kha Vũ cười cười nhìn cậu, mắt kính gọng vàng trên sống mũi run lên. "Gia Nguyên Nhi, em đây là khen hay chê thế?"

Vài người ồn ào cùng nhau cười nói vui vẻ, Bá Viễn lại không thể nào lạc quan như họ, anh chỉ cảm thấy có tảng đá lớn đè nặng trong lòng khiến anh khó thở, anh há miệng muốn thở dốc, lại phát hiện cổ họng khô chát, nói một tiếng cũng sẽ tê liệt đau nhức. 

Rikimaru nhận thấy anh không thoải mái, rót một chén nước ấm đưa tới. Bá Viễn trong lòng có quỷ, giật mình vì bàn tay đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt, cơ hồ là luống cuống tay chân nhận lấy, không phòng bị dốc thẳng vào miệng. 

"Sao lại vội vàng như vậy?" Rikimaru vội vàng lấy li nước đã cạn đặt lên bàn, xoa lưng cho Bã Viễn đang bị sặc thuận khí. 

Bá Viễn xua tay ra hiệu tỏ vẻ không sao, cuối cùng nghẹn ngào nắm lấy tay Rikimaru, tận lực đè nhỏ âm lượng, giọng hơi run: "Vậy...sau tai nạn, cậu có được hỏi một số câu hỏi kì quái?"

Rikimaru ngẩn người, đôi mắt to chớp chớp, tựa hồ đang hồi tưởng lại, anh do dự một lát rồi nói, "Không...Gặp tai nạn xong liền chết, cho dù có hỏi thì cũng không nghe được đâu chứ..Người ta hay nói nằm mơ xong thường không nhớ rõ không phải à? Cũng có thể là mình quên."

Santa không biết từ khi nào đã lại gần, ngồi xuống giữa Rikimaru và Bá Viễn, kéo dãn khoảng cách hai người. Cuối cùng khoác vai Bá Viễn cười an ủi. "Đừng lo lắng~ Những giấc mơ đều là ngược lại thôi"

Bá Viễn miễn cưỡng kéo khóe miệng, biết rằng có lẽ nụ cười này có lẽ rất xấu. Nhưng anh chỉ có thể cảm ơn lòng tốt của hai người bạn, đứng dậy khỏi ghế sô pha trốn vào bếp. 

Anh cảm thấy được phía sau có ánh mắt quan tâm theo dõi mình, không chỉ là một hướng mà nhiều hướng, thế nhưng chột dạ làm anh không dám quay đầu. 

Không có việc gì. 

Chỉ là mộng mà thôi. 

Những giấc mơ đều ngược lại.

"A!"


5.

Mika cất tiếng kêu sợ hãi khiến Bá Viễn giật bắn người, tim anh như muốn trào ra khỏi cổ họng. Anh quay lại nhìn người bạn cùng nhóm của mình, Mika, vốn đang ở phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu giờ đang nắm lấy tay anh, với vẻ mặt méo xệch, trán đổ mồ hôi lạnh. Con dao bị ném trên mặt thớt, mặt thớt và hai bàn tay nhuốm màu đỏ chói, máu chảy dọc xuống cổ tay. 

"Mika!"

Mika đưa bàn tay đẫm máu của mình tránh cho Bá Viễn lao tới, cậu cố cười miễn cưỡng nhưng trên trán đã nổi rõ những đường gân xanh. "Uh..Em không sao, chỉ là vô tình cắt vào tay."

"Cái này mà là không sao?" Bá Viễn nắm lấy cổ tay Mika, tránh đụng đến chỗ bị thương, sau đó cúi đầu kiểm tra vết cắt. 

Làm sao mà có thể cắt một vết lớn như vậy chứ?

Nghe được tiếng hét, Rikimaru chạy chậm đến phòng bếp mang theo hộp y tế. Bá Viễn nhận lấy rồi đặt lên bàn, đuổi bớt những người đồng đội khác đang quan tâm mà không giúp được gì ra ngoài, sau đó thuần thục cầm máu cho vết thương, khử trùng, băng bó. Trong lúc này, Mika không ngừng khóc than đau, thật vất vả lắm mới có thể đem vết thương xử lí tốt. 

Rikimaru vừa thu dọn đơn giản những vật dụng y tế dùng để sơ cứu, vừa nhìn miệng vết thương của Mika được quấn lại, dưới lớp vải trắng nhìn không rõ màu đỏ thẫm và mùi thuốc đông y bốc lên nồng nặc làm anh không khỏi có chút giật mình. 

"Nghiêm trọng thế sao?"

Bá Viễn lúc này đang rửa chiếc thớt và con dao làm bếp dính màu, một bên dành thời gian trả lời: "Ừ, là một chỗ rách đặc biệt lớn."

"Không sao không sao, một chút, à một chút thôi." Mika không thuần thục tiếng Trung lắm, khả năng biểu đạt có hạn nên chỉ có thể ủy khuất nói một câu bằng tiếng Anh: "Thật xin lỗi vì sự bất tiện này." 

Rikimaru nắm lấy bàn tay của Mika, lật đi lật lại, biểu tình thuần lương vô tội, vô tâm vô phế. 

"Này mà là một chút? Căn bản là có người cố ý dùng dao cắt." 


6. 

Cuối cùng, bữa sáng của mọi người vẫn là do Trương Gia Nguyên cùng Châu Kha Vũ ra ngoài mua về. 

Bọn họ vốn là muốn nấu chút mì, kết quả lúc đun nước, nồi vô duyên vô cớ từ trên bếp đổ xuống, Mika không đề phòng bị bắn tung tóe khắp người. Nếu không phải nước chưa sôi, có lẽ còn phải nằm viện, làm Bá Viễn sợ đến toàn thân đều là mồ hôi lạnh. 

Sau đó anh đuổi Mika ra khỏi phòng bếp không cho cậu ấy hỗ trợ nữa, đổi thành Santa đi vào. Lúc hai người đập tay đổi lượt, ngay khoảnh khắc hai lòng bàn tay chạm vào nhau, Mika lảo đảo bị hất xuống mặt đất, đầu đập vào cạnh bàn xô xát tạo nên âm thanh rất đáng sợ. 

Santa choáng váng, cậu thề rằng cậu không sử dụng chút lực nào cả, chỉ là sức lực bình thường khi đập tay với bạn bè. Cậu vội vàng quỳ xuống đỡ Mika dậy, Mika rên rỉ chạm vào nơi đang đau nhói, muốn nói rằng không sao, một giỏi máu liền chảy vào mắt, hòa với nước mắt sinh lý làm mắt cậu đỏ hoe. 

"Ôi Chúa ơi!?" Santa chân tay luống cuống, tay cậu đặt ở miệng vết thương không biết phải làm gì. "Mình không cố ý...không mà.."

Các thành viên biết cách sơ cứu lập tức hỗ trợ giúp xử lí vết thương, một bên có điện thoại liên lạc với nhân viên công tác, vừa hỗn loạn vừa bảo trì trật tự phân công nhau hoạt động, nghiễm nhiên trở thành một tổ đội ứng phó với trường hợp khẩn cấp. Chỉ có Bá Viễn một mình đứng bên bồn rửa tay, vốn bàn tay đang rửa rau của anh vẫn còn sững lại, mặc kệ để vòi nước chảy xối xả, anh lại dứt khoát đóng van nước, toàn thân phảng phất như bị kìm chặt lại, không thể cử động được. 

Anh mơ hồ biết rằng, đây là lời cảnh cáo nhẹ nhàng nhất mà [Trò chơi sát nhân] đưa ra cho anh. 

Bá Viễn đặt mớ rau đã rửa sạch xuống và bước khỏi phòng bếp. Anh nhìn quanh bốn phía, cuối cùng từ trong đám người tìm thấy mục tiêu, Lưu Vũ đang quỳ cạnh Santa thân thiết hỏi tình hình vết thương của Mika. 

Lúc này Trương Gia Nguyên đúng lúc ra đế trước cửa, cậu chọc chọc làm Bá Viễn hơi giật mình. 

"À? Anh còn thiếu cái gì không, để em thuận tiện mua về một thể."

Bá Viễn chuyển tầm mắt nhìn Trương Gia Nguyên đang nhiệt tình hỏi han. Không biết vì sao, Trương Gia Nguyên đột nhiên cảm thấy người anh cả luôn ôn nhu, hiền lành trong nháy mắt trở nên đáng sợ, cậu không tự chủ lùi về sau một bước, nuốt nước miếng. 

Bá Viễn rũ mắt, lắc đầu nhợt nhạt cười.

"Không."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro