Chương 79

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lạnh lắm sao? Tôi pha cho cậu tách trà nóng nhé Thế Huân thiếu gia?"

Ngồi hơ tay trên nồi than đỏ rực, chàng quý tộc lười biếng lắc đầu, phong thái có hơi mỏi mệt. Anh đánh xe đường dài từ thành phố về đây suốt mấy tiếng đồng hồ, lại thêm đêm qua vừa thức trắng. Rất mệt rồi!

Dì Lộc Hàm trộm quan sát chàng trai trẻ, có mấy lần môi mấp máy, định nói gì đó nhưng rồi chỉ im lặng. Đây chẳng phải lần đầu Huân thiếu gia đột xuất tới đây nhưng mỗi khi anh đến là dì Lộc Hàm lại một phen thót tim. Dù anh cũng chẳng làm ngoài việc bí ẩn thăm cậu nhóc kia lúc cậu ngủ say.
Đôi mắt xám tro vừa sượt qua người, dì Lộc Hàm lập tức mất bình tĩnh, vô ý làm mũi đan móc đâm phải tay.

"Chuyện gì vậy? " Biểu hiện lạ lùng của dì Lộc Hàm đã chạm phải sự tinh vi của Thế Huân.

" Huân thiếu gia phải hứa, sẽ không nổi giận!"

"Làm sao à? " Thế Huân nheo mắt. Với người lớn tuổi hơn mình, anh vẫn bê nguyên thái độ bất trị.

Dì Lộc Hàm hít một hơi sâu, thu hết can đảm rồi dè dặt cất lời.

"Hay là cậu đừng đợi Hàm nữa. Một năm rồi còn gì!"

***

Trở về từ cái đêm ấy, Thế Huân trầm mặc hẳn, nét mặt cũng thêm phần u tối. Tựa hồ như thu mình trong thế giới riêng, anh cắt đứt hết mọi mối liên quan với người xung quanh. Chẳng còn quấy rầy văn phòng giám thị, chẳng còn đánh cờ với quản gia Lâm, chẳng còn chơi golf cùng Hứa Dực ... Hết thảy, anh đều không hứng thú!

Thế Huân thường khoác lên mình dáng vẻ phớt đời, đôi mắt sắc lạnh đến mức cả học viện phải nín thở khi anh xuất hiện. Không ai bảo ai, nhưng tất cả đều ngầm biết, Gió Quỷ đang ngày càng đáng sợ ... Anh giống hệt quả bom hẹn giờ, sẽ nổ tung và chôn vùi mọi vật bất cứ lúc nào!

Hai luật cấm trước kia vốn đã khiến người khác co rúm trong sợ hãi, giờ còn ghê rợn. Phải cách xa Gió Quỷ 5 mét và không nhìn anh quá 30 giây! Tốt nhất đừng lảng vảng quanh anh, bởi thị giác rất dễ bị vẻ đẹp ma mị mê hoặc, vô tình sẩy chân vào luật cấm lúc nào không hay.

"Cậu duyệt học bổng đi Huân. Cuối năm học gần kề rồi! " Thầy giám thị liếc nam sinh đang ngồi duỗi chân trên bậc tam cấp trước thư viện. Lặng lẽ sưởi nắng.

" Thầy tự làm đi! " Thế Huân lười biếng đáp. Chẳng mảy may suy nghĩ lấy nửa giây.

" Ừ được rồi, tôi sẽ tự làm! " Vấn đề đã được giải quyết trong chóng váng nhưng thầy giám thị vẫn chưa vội rời đi. Thầy nấn ná nhìn Thế Huân thêm một lát rồi hắng giọng " Vừa mới hôm qua, Lộc Hàm tới thăm tôi!"

Không gian yên bình của thư viện bỗng đông cứng. Sắc mặt Thế Huân có chút biến đổi nhưng chỉ trong tích tắc sau đó, vẫn là vẻ bình thản đến hững hờ.

" Ừm! " Thế Huân không buồn nhếch môi.

"Hay là cậu ..."

"Đừng đợi nữa, Hàm sẽ không trở về đâu! Phải không? " Thế Huân thô bạo cướp lời thầy giám thị, rít lên "Dựa vào cái gì?"

"Huân..."

"Dựa vào cái gì mà các người cấm tôi? Chết tiệt!"

Thế Huân đứng vụt dậy, phang thẳng vào bồn hoa kế đó cú đá tức tối rồi theo hướng khuôn viên trường, bước đi lầm lì. Màu xám tro dần khuếch tán trong đôi mắt thâm trầm.

Thầy giám thị nín bặt. Thảo nào tính nết Thế Huân dạo này thêm oái oăm. Ra là có người xui anh thôi bỏ cuộc! Thế khác nào hất độ sự nhẫn nhịn của anh suốt mấy mùa qua.

Ngốc, nếu Lộc Hàm không về, thì cậu bé ấy sẽ tự hét thẳng vào mặt anh như thế! Thầy vừa nãy chỉ định nói, hay là anh thử trực tiếp gặp cậu.

***

Quăng mình trên thảm cỏ, Thế Huân nằm im giữa lãng đãng mây gió, tiếng cười gằn nặng nề thi thoảng tràn ra khỏi lồng ngực. Nét cong trên đôi môi đầy chế giễu.

Nai ghẻ chết tiệt! Ai cậu cũng nhớ đến, ai cậu cũng tới thăm nhưng chỉ mình anh thì bị phớt lờ! Có phải cậu đang gián tiếp thông báo rằng anh đã hoàn toàn vô hình trong mắt cậu rồi không? Giỏi giỏi! Dám gạt phắt anh ra khỏi cuộc sống mà chẳng chút e dè.

Hơn một năm qua, anh luôn phải oằn thân trong những hoang hoải, tê dại. Lòng lúc nào cũng như có sóng cuộn trào, chưa bao giờ ngớt cơn đau. Là tự tay anh đẩy cậu đi, cho nên, càng nhớ Lộc Hàm thì tim anh lại thêm rướm máu. Khối óc anh chật căng ký ức về cậu, như một thước phim tua đi tua lại kể từ lần đầu chạm mặt Lộc Hàm tại bệnh viện. Cách đây đã bốn năm, nhưng anh còn nhớ rõ dáng cậu tất tả bên giường mẹ rồi ngồi chết lặng, khóc đến mệt lả lúc bác sỹ báo tin mẹ mất. Lộc Hàm lọt vào tầm ngắm của anh kể từ đó ...

Khi chọn lá đơn học bổng của cậu, Thế Huân thoạt nghĩ, sẽ sở hữu Lộc Hàm và vờn cô như món đồ lạ nhưng ... tim phản chủ! Anh yêu người con trai ấy, yêu điên dại mất rồi ...

Đêm ngày, bên tai đều thoảng tiếng nói thân thuộc, dễ ru anh vào những cơn mộng mị xinh đẹp, có Lộc Hàm luôn kề sát anh nhưng khi choàng tỉnh, anh lại trống rỗng, mất mát. Thế mà, anh vẫn cứ cố chấp chờ đợi đấy thôi! Bởi anh tự cao, luôn chắc mẩm Lộc Hàm nhất định sẽ ngoan ngoãn về đây. Hiển nhiên như là mặt trời mọc đàng Đông.

Thế Huân sẽ vẫn tự tin là thế nếu không có câu nói của dì Lộc Hàm. Nó như gáo nước lạnh, dội thẳng vào mặt anh. Nó nhắc anh, cậu đến nay vẫn chưa một lần bận tâm anh ra sao, anh thế nào. Trước mặt người thân, cậu cũng chẳng tốn nửa lời hỏi han anh. Có phải, vùng trời yên bình của cậu không thể chứa chấp anh?

Ai đó, làm ơn ngó ngàng tới anh, dù chỉ chút chút thôi. Để anh biết sự chờ đợi này là không bất tận!

Thế Huân sắp phát điên rồi! Anh muốn bóp nhỏ mọi thứ cho thỏa vơi bức bối nhưng buộc lòng phải kiềm chế. Anh sợ, tới lúc Lộc Hàm về, sẽ lại thất vọng và rời bỏ anh. Nhưng duy trì được bao lâu? Tàn bạo là bản chất, là từ dòng máu đang chảy trong huyết quản. Anh không kìm hãm được lâu dài! Nhất là khi nơi đây như chọc tức anh bởi nó chôn giữ quá nhiều kỷ niệm.

" Quản gia Lâm, mai tôi về Thụy Sỹ! Không cần nhắn bố tôi, ông ấy sẽ mất ngủ."

Siết chặt di động, tim Thế Huân chói một nhịp, đôi mắt đỏ ngầu vằn tơ máu. Không còn sự lựa chọn nào khác! Phải đi trước khi mọi kiên nhẫn bị rút kiệt cùng.

" Hàm, nếu trở về mà không thấy tôi, thì nghĩa là, tôi cũng đã giết Thế Huân mà em yêu rồi! "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro