Chương 76

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con số 30 dần lùi về phía sau. Mỗi lần bình minh kéo ngày mới sang, nơi ngực trái Thế Huân lại nhói buốt. Mỗi lần hoàng hôn đẩy ngày trôi đi, thần trí anh lại đảo lộn. Và mỗi ngày, anh đều rà soát từng thói hư tật xấu của mình và cố vứt bỏ chúng, nhưng khó ... Mà có lẽ, sửa đổi bản thân hay dời bản tính cũng chẳng quan trọng bằng việc anh khiến cậu luôn vui vẻ.

Thế Huân nhập vai bạn trai mẫu mực khá tốt. Anh bao bọc Lộc Hàm kĩ càng như thứ đồ mong manh, dễ rơi vỡ. Hàng đêm, anh vẫn thường đều đặn canh gác giấc ngủ Lộc Hàm, vỗ về cậu mỗi khi mẩu quá khứ ghê sợ nào đó thức cậu dậy. Riêng về khoản chăm sóc thì anh quá í ẹ! Chỉ giỏi canh chừng, răn đe Lộc Hàm nếu cậu dám mải chơi bỏ bữa, thức khuya nghịch ngợm.

Đêm thứ 29. Thế Huân dắt Hàm dạo quanh hồ, siết chặt tay cậu, cùng đặt chung vào túi áo. Lộc Hàm chống đối, nhất định đòi giằng tay ra.

"Im nào! " Thế Huân gắt.

Những ngày cuối, anh phiền não khủng khiếp. Chỉ muốn tận dụng từng tích tắc bên nhau còn Lộc Hàm thì lại cứ vô tư giết chết những khoảnh khắc ấy. Anh càng cố nhích lại gần thì càng bị đẩy ra xa, càng gắng bù đắp những mất mát đã gây ra thì càng khiến thêm ghét bỏ. Dù anh có thể hủy bỏ thỏa thuận với Hứa Dực, ở bên cậu bao nhiêu tùy thích nhưng có ích gì? 30 ngày tuy rất ngắn để anh bên người mình yêu nhưng chắc chắn là đủ dài để ai đó nhận ra anh đã cố gắng, nỗ lực thế nào. Vậy mà cậu vẫn không chịu nới lòng dù chỉ đôi chút thì nghĩa là cậu thực sự muốn tống khứ anh ra khỏi cuộc sống. Anh có cố chấp, cậu cũng chán ghét.

Đồng tử trong đôi mắt cậu thoáng mở to. Lộc Hàm đã quen với " người lạ " luôn nhường nhịn, chiều chuộng mình nhưng anh lại vừa gắt gỏng. Đúng là chứng nào tật nấy! Dám trú không tại nhà người ta, giấu anh trai người ta đi, quản đủ chuyện của người ta và lại còn to tiếng bắt nạt người ta nữa ư? Trong đầu " người ta " chợt lóe lên ý đồ tinh quái mà " người lạ " không hề hay biết.

"Anh biết trò này không? " Lộc Hàm chìa ra trước Thế Huân viên sỏi nhỏ mà cậu vừa cúi nhặt. Mắt hấp háy mong đợi.

Thay vì đáp " Anh biết! ", Thế Huân chứng minh bằng cú vung tay dứt khoát, viên đá tung mình sang hẳn bờ bên kia sau vài lần bật nảy trên nước. Cậu thích chí đi quanh quanh lượm nhặt đống sỏi lớn, đưa tất cả cho anh. Vẻ mặt hớn hở của cậu đã buộc Thế Huân phải đồng ý vô điều kiện.

Dưới anh trăng mờ ảo, Lộc Hàm giống hệt con sẻ nhỏ ồn ào, vừa phấn khích reo vui vừa vỗ tay loạn xạ. Đôi mắt đen láy chứa đựng niềm vui nhỏ bé, lung linh tựa mặt hồ sóng sánh ánh sao. Cậu cởi giày, nhúng hẳn chân vào làn nước lạnh cóng, đung đưa theo nhịp kỳ quặc. Vô tình, có vệt gió chơi khăm, táp thẳng vào mặt Lộc Hàm và vuốt dọc sống lưng cậu bằng cái lạnh rờn rợn. Vô thức, cậu nép mình vào chàng quý tộc, cọ mũi lên áo anh, tham lam chiếm hữu khối ấm áp.

Thế Huân im lặng tận hưởng những phút giây quý giá, sánh với triệu kim cương. Nét mặt thấp thoáng tia cười hiếm hoi. Mỗi lần tổn hại tới Lộc Hàm, anh khổ sở như bị đày ải xuống tận cùng địa ngục. Còn mỗi lần tự do đắm mình theo những rung động, anh lâng lâng như lơ lững giữa tầng mây.

Thi thoảng, Thế Huân bật ra tiếng ho nhẹ. Lừ mắt với Lộc Hàm như trách tội. Lỗi do cậu dở chứng, đột nhiên nhốt anh ngoài cửa suốt đêm qua. Tuy mò lại vào nhà là việc quá ư đơn giản nhưng anh không nỡ để cậu mất hứng. Cậu đã có lòng bày trò thì anh cứ việc hưởng ứng. Thu được về nụ cười của cậu, với anh đã là quá đủ!

"Anh sắp đi. Có gì nhắn anh không?"

"Vĩnh biệt! Đừng bao trở lại!"

Thế Huân cười như không. Đôi mắt mịt mờ tựa đám mây lãng đãng trôi qua vầng trăng khuyết. Cái sai của anh đã quá nghiêm trọng, điên cuồng tựa những đợt bão lũ tàn phá mùa màng. Còn sự đền đắp lại nhỏ bé, thừa thãi tựa hạt muối bỏ biển. Hẫng!

Quay sang nhìn cậu đang dang ngang hai tay, tập tễnh đi từng bước sát rạt mé hồ, Thế Huân không thể không lo âu. Anh nhanh chóng đứng dậy, một tay túm chặt áo cậu, một tay chắn ngang khoảng không bên cạnh cậu như phòng trước rủi ro. Anh sợ cậu té!

Đột ngột, Lộc Hàm quay mặt đối sát anh, và với toàn bộ sức lực được rút kiệt từ cơ thể, cậu bất thình lình xô anh ngã ...Mò lên bờ, Thế Huân trải áo khoác lên đất và tạm quăng mình. Người anh ướt sũng, nước như tràn vào cả mạch máu, truyền đến tim cơn buốt lạnh. Khối óc anh trống rỗng hệt như bờ cát sau trận thủy triều, hết thảy đều bị cuốn sạch bách. Đầu anh chuếnh choáng, mọi thứ lọt vào mắt đều lung lay, xoay chuyển. Trăng và sao hệt những vệt sáng nhoè mờ được vẩy lên trời cao.

Thế Huân nằm im lặng trong bóng đêm tĩnh mịch. Thế giới chung quanh anh dường như đã ngủ rất say. Rồi dần dà, thần trí Thế Huân cũng nhẹ bẫng tựa cánh hoa rơi lượn trong không trung ...

Một giấc mơ lạ kì!

Giữa vô vàn những đám mây bồng bềnh, áng cầu vồng bảy sắc vắt ngang, hệt dải lụa sặc sỡ dăng qua khung trời trắng xóa. Một người phụ nữ ẩn hiện trong mây, ánh mắt trìu mến tựa biển hồ sâu lắng, đọng ngàn thương yêu thầm lặng. Giọng bà thoang thoảng như làn khói mỏng manh, dễ tan biến vào hư vô.

"Huân, còn yêu mẹ chứ?"

Thế Huân không thể đếm nổi số lần anh nghe thấy câu hỏi này. Nó đều đặn lặp đi lặp lại trong từng giấc mơ, tựa lời thần chú quái gở, luôn cuốn anh vào miền ký ức tăm tối. Dù thế, kể cả một Richard đánh mất tuổi thơ hay một Ngô Thế Huân lãng phí quãng đời niên thiếu, thì lòng tôn thờ đối với người mẹ đã khuất đều không hề suy chuyển. Vẫn chỉ một và mãi mãi là đáp án ấy.

"Con yêu mẹ, luôn yêu mẹ!"

"Yêu mẹ thì phải nghe lời mẹ!"

"Vì mẹ, con sẽ không từ chối bất cứ mệnh lệnh nào. Trừ khi đó là tổn hại Hàm! " Thế Huân nói khẽ như thì thầm nhưng từng chữ đều đanh cứng đến ớn lạnh "Mẹ, con yêu Hàm!"

Người phụ nữ không giấu nổi ngỡ ngàng sau gương mặt vương nét buồn cố hữu. Bà nhìn sâu vào đôi mắt xám tro bằng ánh nhìn yêu chiều mênh mang như bao người mẹ dịu hiền khác, vuốt ve vết sẹo dài nơi lòng bàn tay Thế Huân.

"Con khiến Hàm đau tột cùng ra sao cũng không thể gột sạch nhục nhã trong mẹ!"

Nỗi sợ hãi bắt đầu len qua tim Thế Huân. Không thể ... Anh không thể trái lời mẹ, lại càng không thể tiếp tục tổn thương Hàm.

"Đừng ép con!"

"Mẹ chưa bao giờ ép buộc con!" Từ khoé mắt người phụ nữ bỗng ứa ra giọt nước tinh khiết. Giọng bà mờ đục "Con rõ hơn ai hết mà Huân, người chết là giải thoát. Mẹ chết, thù hận cũng hết. Mẹ nào ép con trả thay!"

Thế Huân đánh rơi nhịp thở. Không vì sự nóng ấm đang lan truyền từ tay, mà vì trước mặt anh lúc này, MẸ hoàn toàn khác biệt với chuỗi hình ảnh lưu trữ trong ngăn chứa trí nhớ của anh. Lúc mẹ còn sống, mẹ chưa một lần xem anh là con trai. Lúc mẹ mất rồi, anh là công cụ trả thù hoàn hảo. Vậy mà, mẹ đang khóc vì anh ...

"Không phải mẹ ám ảnh con bao năm qua, mà là lời hứa kia! Tự con đã ràng buộc mình phải thực hiện nó bằng mọi giá, tự con đã huyễn hoặc mình rằng, con là lý do cho cuộc đời bất hạnh của mẹ."

Thật thế ư? Thế Huân không dám tin. Dường như anh đang đắm mình trong mê cung của những cơn mơ, mọi thứ đều xây nên từ ảo mộng. Chẳng có gì là thật hết! Thế mà sao, anh lại có cảm giác giấc mơ này chân thực nhất từ trước đến nay? Dáng khổ tâm của mẹ hiện ra cũng rõ rệt hơn, không mơ hồ như chiếc bóng trắng thoắt ẩn thoắt hiển, chân lướt trên mặt đất.

"Tất cả đều là ảo giác, bắt nguồn từ tiềm thức nhiều vết xước của con! Giờ thì qua rồi, mọi thứ đều ổn rồi!"

Là thật thế ư? Mẹ không dày vò anh, mà chính anh bị đánh lừa bởi những ức chế dồn nén sau ngày mẹ mất. Con quỷ tàn bạo trong anh cũng do anh đã đánh mất phương hướng và thường lầm tưởng, bản thân là nghiệp chướng của mẹ. Nếu là thế thật, hóa ra bấy lâu nay, anh tự nhốt thân trong bóng ma quá khứ ...

" Yêu mẹ, thì phải yêu chính mình trước tiên. Vì sinh mạng của con đánh đổi cả cuộc đời mẹ. Nhớ, trân trọng nó!"

Lúc giọt nước mắt nóng hổi của mẹ rớt xuống vết sẹo, hồ như trong cơ thể Thế Huân, có những mảnh vỡ năm tháng qua bỗng gắn khít ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro