Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như có dòng điện mạnh chạy dọc theo sống lưng, Lộc Hàm lạnh toát , mắt nhìn trừng trừng vào bộ mặt nham nhở của kẻ đối diện như một cách tấn công.

Nam sinh kia bật ra điệu cười quái đản trước trò nhím xù lông của cậu, anh ta nhìn khắp người cậu rồi liếm liếm môi.

Cú đập mạnh trên vai khiến anh ta giật mình lánh sang một bên , không cần xem ai là người ra tay , anh ta đã kiểm tra mái tóc mà mình đã tốn bao công sức để chải chuốt.

" Tên kia, ngươi lại làm gì thế ". Giọng nói hung tợn phát ra từ nữ sinh đang đứng chống tay ngang hông, chóp mũi nhỏ nhọn của phù thủy điểm vài tàn nhang bé li ti. " Ngươi sẽ chết nếu còn làm trò này ! "

Nữ sinh dữ dằn ấy trừng mắt thị uy rồi đỡ Lộc Hàm dậy, cô với lấy chai nước đã vơi một nửa ném thẳng vào cậu nam sinh , chỉ trích thô bạo :

" Bệnh hoạn ! "

Kim Chung Nhân chỉ cười sằng sặc cho đến khi bóng dáng chiếc váy khuất sau hàng cây cảnh được cắt tỉa thẳng tươm.

Sự yên tĩnh lại quay về, hệt như chừng từng có bất kì cuộc chạm trán nào, chỉ còn tiếng gió luồn qua những vòm lá xanh thẫm.

Bên dưới gốc cây cổ thụ , nhóm nam sinh bàn tán vài câu , làm bộ tiếc nuối với cậu bạn còn đang đi tới.

Trên sân gạch lan rộng những bóng râm của đám lá , quả bóng cam vẫn theo đà lăn theo một đường thẳng và dừng lại trước mũi trắng của đôi sneaker.

Vật màu cam ấy vừa được hất lên không trung, một bàn tay đã bắt gọn.

" Vui quá nhỉ ! ". Những thanh âm được rít lên như làn gió lạnh vờn trong không gian đặc nắng.

Nhóm nam sinh giật bắn người vì sự xuất hiện đột ngột của chàng trai ấy, hay đúng hơn là vì lời kết tội thông qua câu hỏi lạnh đạm kia.

Sau nút cúc áo đầu tiên đã cởi bỏ, những lồng ngực phập phồng đầy căng thẳng. Sự im lặng bao trùm đến nghẹt thở, những cậu bạn vừa rồi còn kháo um sùm giờ đã nín bặt.

Dù không rõ lí do nhưng họ đều ngầm hiểu một điều... ai đó đang tức giận vì sự việc ban nãy.

Chung Nhân chết sững khi ánh mắt đáng sợ kia đang ghim thẳng vào mình, tia nhìn hằn những tia sáng rực hệt như mãnh thú xuyên qua rừng thẳm.

" Đứng ra kia ! ". Chiếc cằm kiêu hãnh hất nhẹ ra phía giữa sân, bàn tay nửa thả lỏng nửa nắm hờ đưa năm ngón lên không trung thật bình thản: " Cách xa tôi. Năm mét. "

Biết người mình đang đụng độ ghê rợn thế nào nhưng Chung Nhân vẫn không làm theo mệnh lệnh ấy. Bản chất gan lì từ một anh chàng có lối sống hoang dã không cho phép cậu dễ nhún nhường trước bất kì ai!

" Tại sao tôi phải làm thế khi không hề phạm vào luật lệ của cậu ? "

Vệt sáng xám tro còn đọng dưới đáy mắt đã tắt lịm, phút chốc đã biến thành sắc đen âm u lan tỏa khắp nhãn cầu , chàng trai gầm nhẹ :

" Bóng của cậu đã chạm vào giày tôi. "

Xé toạc không khí là những cú ném bóng mạnh mẽ. Vật thể màu cam tựa hồ như con thú đã mất đi kiểm soát, điên cuồng lao đi và sẵn sàng đập nát thứ chắn ngang đường bay của nó.

Con thú ấy được thả khỏi bàn tay tàn bạo khi tiếng chuông đầu giờ kêu réo...

Mùi sữa béo ngọt đượm lên trong làn không khí mát dịu, đệm những tiết tấu vui tai khi chiếc thìa chạm vào lớp sứ trắng nhẵn.

Một đôi mắt dõi theo những hạt bụi đang lơ lửng cùng những tinh thể nắng qua ô cửa kính trong suốt. Đã đánh rơi tâm trí vào nơi nào đó nên một nam sinh không buồn hất đi những sợi tóc bướng bỉnh đang bám lên đôi mắt to tròn nhưng không chút sức sống.

Trên chiếc giường phảng phất mùi thuốc, Lộc Hàm không ngừng khuấy chiếc thìa vào ly sữa đã nguội lạnh, tạo nên thứ âm thanh duy nhất khi bầu không gian vắng ngắt đang chiếm giữ phòng y tế thoáng đãng.

Đáng lý ra, cậu không cần ở lại đây khi chỉ bị xây xát nhẹ nhưng vì những người túc trực nơi này đều vội rời đi khi được báo tin có một học sinh cần sơ cứu gấp. Vậy là, cậu được giao nhiệm vụ trông coi.

Với sự tẻ nhạt đang choán kín, Lộc Hàm vô thức nhìn nam sinh đang ngồi trầm mặc trên bệ cửa sổ, nét buồn dường như đã theo cậu từ rất lâu.

Mái tóc nâu ngắn cá tính, chiếc vòng vải cột quanh cổ tay trắng nõn, những ngón tay mũm mĩm thoạt nhìn hảo đáng yêu - những thứ chỉ có ở một tâm hồn sôi nổi , năng động!

Hàng mi rũ xuống, môi mím lại, vẻ mặt đầy đăm chiêu - xuất phát từ những nội tâm đầy vết thương!

Người ta dễ dàng nhận thấy sự đối lập kia nhưng không thể nào phân biệt được đâu mới là bản chất thật , đâu chỉ là lớp vỏ bọc ngụy trang của cậu nam sinh ấy.

" Khánh Thù, khối 12. " - Nam sinh vừa hất những sợi tóc vừa nhảy phóc khỏi bệ cửa sổ.

Lộc Hàm thoáng ngạc nhiên, một cảm giác lạ khi nam sinh ấy chủ động bắt chuyện với mình.

" Em là Lộc Hàm, học sinh khối 11 ". Cậu nép người sang một bên, có ý để chỗ cho Khánh Thù.

Không để tâm đến lời giới thiệu của Lộc Hàm, hay chính xác hơn là đã nắm rõ từ trước, Khánh Thù nhìn xa xăm.

" Người vừa nãy là Chung Nhân". Giọng nói của cậu mờ đục : " Bất luận là nam hay nữ được nhận học bổng đều bị con người lập dị đó trêu đùa. "

Lộc Hàm khá căng thẳng như sắp sửa chạm vào một nỗi đau nào đó mà Khánh Thù đang che giấu.

" Tôi cũng từng là nạn nhân".  Khánh Thù giật lấy ly sữa, uống cạn một hơi để vị ngọt béo đè lên vị chua chát.

Chẳng cần hét lên hay trợn tròn mắt, sự kinh ngạc của Lộc Hàm được thể hiện qua những ngón tay bất động, còn khum lại để giữ ly sữa vốn đã bị cướp mất.

" Anh vào đây cũng là vì nhận được học bổng ? "

" Đừng tưởng là ngoài em ra thì học viện này không ai có khả năng đó". Khánh Thù cười châm biếm, chỉ trích thẳng thừng. " Những kẻ xin rút khỏi Trung Anh được chia ra hai loại: Một là quá kém cỏi. Dù một số người có vào đây bằng đường tắt hay thế nào thì khi đã là học sinh Trung Anh, mọi cá nhân đều hưởng chung quyền lợi như nhau. Họ quá ấu trĩ khi tự hủy hoại chính mình bằng những so đo, đố kị , hơn thiệt."

Ngừng một chút để Lộc Hàm nắm được vấn đề, Khánh Thù cất chiếc ly rỗng kế bên, giọng gay gắt khác thường :

" Hai là quá tham vọng ! Những kẻ muốn chen vào tầng lớp thượng lưu mà bán rẻ chính mình. Họ bấu víu vào những học sinh giàu có như kẻ ăn bám". Hơi thở Khánh Thù nhẹ bẫng như lạc về đoạn ký ức tối tăm nào đó. " Những kẻ ấy đâu biết, họ chỉ là những món đồ chơi rẻ tiền. Chỉ sau vài ngày đã bị ném đi".

Lộc Hàm lắng nghe không sót một từ . Đã có lời giải đáp cho những thắc mắc của cậu.

Lí do tại sao ai cũng lờ cậu đi... bởi họ còn đang suy xét, chờ đợi xem cậu sẽ nằm vào loại người nào ! Là quá kém cỏi hay quá tham vọng ?

Họ vốn dĩ đã quá chán ghét những kẻ ấy nên luôn giữ khoảng cách với người mà họ chưa xác định được bản chất.

Cảm thấy đã đưa đủ số thông tin cần thiết, Khánh Thù bắt đầu chuyển sang trò chuyện với thái độ không mấy thân thiện :

" Học sinh ở đây , thuộc vào hàng khá giả là thấp nhất. Em là kẻ nghèo nhất Trung Anh này đấy Lộc Hàm". Khẽ lắc tay để chiếc vòng vải vồ chụp lên cổ tay, Khánh Thù cười khích lệ. " Đợi đi, rồi em cũng sẽ một mảnh ghép của học viên này thôi. "

Thời gian lùa nhau đi, nhuộm sắc nắng thêm vàng đổ lênh láng khắp học viện.

Thi thoảng, có lá vàng rơi rụng theo vài vệt gió hiếm hoi trong ngày nắng ngộp.

Đám xác lá trên sân gạch bị đạp nát tươm bởi những bước chân vội vã.

Lộc Hàm nhìn chút sữa bò sót lại đang đọng thành khoảng trắng dưới đáy ly rỗng , khẽ lắc đầu :

" Mọi khoản đều đã gộp trong học bổng, em biết thế chứ . Nhưng em... đang ăn kiêng."

" Ăn kiêng ? ". Khánh Thù ngờ vực săm soi dáng mảnh dẻ của cậu học sinh khối dưới, câu thắc mắc còn chưa kịp bật ra đã bị bẻ gãy bởi tiếng chân dồn dập kéo tới trước phòng y tế.

Vài nam sinh vừa dìu vừa kéo một chàng trai cúi gằm mặt, cánh tay to khỏe của anh ta buông thõng, chằng chịt những vết đỏ trên làn da rám nắng.

Hai nam sinh bàng hoàng khi thân hình cân đối đổ ụp xuống chiếc giường phía đối diện.

Trên mặt anh ta đan dày những dấu tím bầm, còn dính bụi đất. Máu rỉ ra từ những kẽ nứt , bện lại thành dòng chảy lan xuống tận cổ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro