Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quản gia Lâm từ chối tách trà mà thầy giám thị mời, ông ngồi trầm ngâm thật lâu, mái tóc điểm bạc phảng phất chút mệt mỏi. Ông khẽ nói bằng chất giọng ồm ồm:

" Đáng lẽ, Thế Huân phải sang Thụy Sĩ từ mấy ngày trước."

Thầy giám thị cũng dần rơi vào trầm mặc sau câu nói ngắn gọn nhưng nhiều ẩn ý kia. Mấy ngày trước, Thế Huân đột nhiên mất tích ngay tại sân bay vào phút chót, vậy là anh đã để lỡ ngày trọng đại nhất của dòng họ quí tộc cũng như bỏ phí mất 18 năm anh từng sống.

Theo qui ước lâu đời thì cứ mười năm, người đứng đầu dòng họ quyền uy sẽ được thiết lập lại một lần. Đơn giản mà nói thì dòng họ quí tộc hiếm hoi còn sót lại này như một quốc vương thu nhỏ, người đứng đầu là vua, có quyền sở hữu và cai quản tất cả. Mọi luật lệ hay phép tắc cũng đều do người đứng đầu áp đặt. Thế nhưng trong suốt nhiều năm qua, vị trí tối cao đó vẫn thuộc về Federer và không một ai có thể lật đổ được hắn... ngoại trừ cậu con trai mà hắn luôn cưng nựng - Richard!

Nếu Federer là vua, cai trị mọi vật và được mọi người tôn sùng thì Richard chính là hoàng tử bé được bao bọc trong ánh hào quang đó. Cậu như viên kim cương, cậu toàn vẹn đến tuyệt đối, quí giá tới nỗi Federer kẻ khác tới gần cậu quá một mét.

Luật lệ này dù điên rồ và vô lý nhưng chẳng kẻ nào dám làm trái. Ngay cả mẹ của Richard cũng bị hạn chế tiếp xúc với con trai.

Những kẻ tầm thường thì cho là Federer quá độc tài, còn riêng những ai có đầu óc nhạy bén thì hiểu rõ luật cấm đó là một hình thức để ông bảo vệ Richard. Bởi lẽ vị trí ông đang đứng có rất nhiều kẻ dòm ngó, chúng không trực tiếp hạ được ông thì sẽ gián tiếp hại ông. Ai cũng biết, Federer yêu con trai hơn hết thảy mọi thứ trên đời này và đó cũng chính là điểm yếu của ông, thế nên ông buộc phải giấu Richard trong vòng kiểm soát sát sao đầy luật cấm nghiêm khắc. Còn lý do để ông cách ly người vợ lẽ và con trai mình thì Richard hiểu rõ hơn ai hết. Mẹ không còn là người bình thường kể từ lúc bà sinh cậu ra, bà không chỉ trút lên cậu những lời lẽ cay độc mà còn muốn cướp đi sinh mạng của cậu nhiều lần. Vết sẹo nơi lòng bàn tay Richard là do bà dùng dao rạch và còn những hành động ghê rợn hơn như ép cậu uống thuốc ngủ, bóp cổ cậu... Rồi ngày định mệnh đó cũng tới, bà nhất định phải giết con mình! Đứa bé 8 tuổi bị người phụ nữ dìm xuống hồ nước sâu nhưng chẳng hề chống cự, Richard có lẽ đã chết đuối nếu Federer không kịp thời tới cứu. Ông vì quá tức giận nên làm bà bị thương bằng phát súng mất lý trí còn bà thì đã tự sát ngay sau đó bằng cách giằng súng từ Federer, nhằm thẳng thái dương của mình mà bóp còi... bà chết ngay trước mặt con trai...

Vốn căm phẫn bố và dòng máu lai trong người mình nên kể từ sau cái chết của mẹ, Thế Huân quyết định chôn vùi dòng họ quí tộc đó. Mười năm qua, nhờ những tính toán chuẩn xác và sự hỗ trợ đắc lực từ quản gia Lâm, thầy giám thị, anh đã thâu tóm rất nhiều thứ, quyền lực về tay anh còn nhiều hơn. Như đã định thì anh sẽ chiếm đoạt vị trí tối cao nhất của dòng họ quí tộc và đày đọa những người dưới quyền mình, biến vương quốc thịnh vượng đó thành nơi vùi chôn đời của họ. Anh sẽ không cho họ cơ hội được tự điều khiển đời mình, anh sẽ biến họ thành nô lệ của anh và định đoạt đời họ. Anh thích thế, thích người ta cứ xuôi theo sắp đặt của anh mà chẳng biết là mình đang nằm trên bàn cờ. Như nam sinh học bổng, cậu ấy là ví dụ điển hình cho tính quỷ quyệt của Thế Huân nhưng chính cậu đã khiến anh tự phá bỏ kế hoạch tàn ác khi nó sắp sửa thành công.

Thế Huân 18 tuổi là Richard sau mười năm tái sinh, anh có thể hất văng Federer dễ dàng như gió quẳng bụi vào thùng rác nhưng vệt gió ấy đã bị cỏ dại vướng chân... Vì quay lại với Lộc Hàm mà anh đã bỏ qua ngày trọng đại và để nguyên Federer với vị trí cao ngất ấy.

"Ngay từ lần đầu tiên thấy thằng bé, Thế Huân đã lung lay rồi!"

Quản gia Lâm thở dài, khá mệt mỏi sau chuyến đi gấp rút. Ông đã biết Thế Huân thể nào cũng sẽ rung động trước Lộc Hàm nhưng không cách nào ngăn chặn. Nhiều lần muốn hại Lộc Hàm hay làm cậu bé ấy biến mất vĩnh viễn khỏi đời Thế Huân nhưng rồi lại chẳng dám ra tay vì sợ Huân mất đi người anh yêu thương. Anh sẽ lại đau...

"Cứ để yên thế này khi Huân và Hàm đều chưa rõ mọi chuyện. Tôi tin là, khi đã quá quen thuộc với nhau rồi thì hai đứa sẽ tự gạt bỏ thù hận thôi!" Thầy giám thị như đang tự trấn an mình trước cơn lo sợ về quá khứ sẽ bị đào xới.

" Không đơn giản thế đâu! Federer về đây rồi!" nét mặt người quản gia bỗng trở nên đầy nghiêm trọng "Có khi là muốn tìm Lộc Hàm!"

***

Chiếc xe ô tô sang trọng rẽ thẳng vào bãi đỗ trước khách sạn. Ngồi sau tay lái điều khiển, Hứa Dực dành cho người ngồi cạnh anh một nụ cười mỉa.

" Cô ác hơn tôi tưởng. Tự ra tay đánh bạn thân cơ đấy!"

Từ bạn thân được nhấn mạnh, như gợi lại hình ảnh bạo lực mà Hứa Dực tận mắt chứng kiến. Người giăng bẫy Lộc Hàm và người đánh cậu bất tỉnh đều là một...

"Sao cũng được. Tôi không đánh thì có kẻ khác đánh." Tuệ Anh nhún vai, chẳng có chút mảy may hối lỗi hay áy náy. Chỉ nhắc nhở người đang mỉa mai mình " Anh nhớ những gì tôi dặn chứ? Đừng để sai sót đấy."

" Biết rồi. Chỉ cần tôi cứu Lộc Hàm và vờ làm Richard thôi chứ gì?"

"Đúng! Cứ làm cho cậu ta tin anh là Richard, cậu ta sẽ dần phải lòng anh. Còn Thế Huân, sẽ đau khi bị anh đoạt mất người mình yêu!

Hứa Dực cười đắc ý , ánh mắt gian xảo liếc về phía tòa nhà cao ốc của khách sạn, nơi cậu học sinh bé nhỏ đang bị bắt nhốt.

"Cũng lâu rồi. Tôi vào đây. Richard mà, đâu thể để lũ yêu râu xanh bắt nạt người tình bé nhỏ được."

"Để lát nữa đi." Tuệ Anh bỗng giữ chặt tay Hứa Dực, nói nhanh "Tôi muốn thằng nhóc đó bị ăn thịt thật sự!"

---

Không thể cử động như búp bê đặt trong tủ kính, cậu hít thở khó nhọc, cố di dịch đôi chân và những ngón tay nhưng chúng đều bị trói chặt bởi dây thừng. Trước mắt là mảng tối đen, cậu như bị nuốt gọn trong bóng đêm, muốn chớp nhẹ hàng mi im lìm nhưng mắt đã bị bịt kín bởi chiếc khăn tối màu.

Lộc Hàm cố lắng nghe động tĩnh xung quanh, ngoài tiếng thở nhẹ của cậu thì mọi âm thanh dường đã biến mất. Căn phòng khách sạn vắng lặng... Cậu kiềm chế sợ hãi, gắng tập trung suy nghĩ thoát khỏi đây trước khi vị khách nào đó sẽ tới.

Lộc Hàm không rõ mình bị đưa tới đây thế nào, khi cậu tỉnh dậy thì đã thấy một đám người bặm trợn vây quanh, trong đó có gã cướp mà cậu đuổi bắt lúc chiều. Gã nói, cậu ngu ngốc, tự chui vào bẫy. Thực chất, người phụ nữ béo kia là chủ chứa, chuyên đi lừa những người nhẹ dạ như cậu. Đáng lẽ, gã và đàn em sẽ thịt cậu trước nhưng bị mụ béo cấm, mụ dặn là nếu chúng động tới cậu, vị khách đó sẽ dẹp cả bọn. Gã còn dặn thêm, khách rất nhiều tiền và có địa vị cao, cậu liệu hồn mà phục vụ cho tốt.

Lộc Hàm chống cự thì bị chúng đánh và đem cậu trói lại. Giờ trốn thế nào đây? Cậu gắng cựa mình, gắng vùng vẫy, gắng ngọ nguậy chân tay... nhưng rồi mọi cố gắng đều vô ích.

Lộc Hàm chợt nhớ tới Thế Huân, nhớ tới luật cấm thứ ba dành riêng cho cậu. Ý nghĩ bỏ trốn bỗng chốc bị cậu thay thế bằng ý muốn người đó xuất hiện...

Tiếng cửa mở và tiếng bước chân dần tiến lại khiến tim cậu giật thót, vội hét lên:

"Biến mau!"

Vị khách như không nghe thấy lời xua đuổi ấy, lặng lẽ ngồi xuống trước mặt cậu nhóc, cất tiếng thật chậm rãi:

"Nhóc con dữ dằn quá nhỉ?"

Lộc Hàm càng thêm hoảng sợ với chất giọng lạ lẫm pha chút trêu đùa của vị khách nhưng vẫn tự dặn mình phải thật bình tĩnh, thật khôn khéo để thoát thân. Tạm thời chân tay chưa dùng được thì cậu sẽ sử dụng đầu óc!

" Ông làm bậy là không xong đâu! Tôi còn chưa đủ 18 tuổi, tôi mà bị gì à, ông vào tù mọt gông! " Lộc Hàm dọa.

"Luật sư của tôi giỏi lắm, không vào tù được đâu."

" Được rồi. Luật pháp ông không sợ chứ gì? Thế ông sợ chết không? Chỉ cần bạn trai tôi biết ông chạm vào tôi, anh ấy sẽ cho ông sống không bằng chết!"

" Xin lỗi, tôi không sợ thằng nhãi nào cả!" Vị khách cười khẩy, chợt nổi cơn tò mò "Mà bạn trai em, là ai thế?"

Ngô Thế Huân! Cậu định thốt ra tên Gió Quỷ để lấy danh anh uy hiếp nhưng môi không bật ra nổi ba chữ ấy. Cậu không dám nhận xằng người đó là bạn trai mình vì như thế khác nào bôi nhọ danh dự anh? Hơn nữa cậu đang nằm gọn trong miệng cọp, khó mà nguyên vẹn trở ra, nên tốt nhất là không lôi người đó vào!

"Nói tên bạn tôi ra để ông chết vì sợ à?" Lộc Hàm hừ hừ.

"Chết vì sợ? Em hết thứ để dọa rồi sao? Thế mình bắt đầu được rồi!"

Vị khách dứt lời liền kéo chiếc chăn đang trùm kín cậu, khá sửng sốt vì những sợi dây thừng thắt chặt đôi tay và đôi chân be bé, tựa như cành liễu mỏng manh đang bị lũ rắn hung ác quấn lấy. Ánh mắt lạnh lẽo của vị khách rơi thật lâu trên khuôn mặt đang nhăn nhó. Hẳn là phải rất đau!

"Đừng động vào tôi!"

Lộc Hàm co rúm người, run giọng:

"Tôi bị HIV đấy! Ông không sợ sao?"

"Thế à? " Vị khách có vẻ không bận tâm lắm, vẫn tiếp tục cởi trói giúp cậu.

"HIV đấy. Tôi bị HIV thật đấy! Ông thật sự không sợ sao?"

"Không!"

"Tại sao? Tại sao không sợ?"

" Cứ thử bị AIDS như tôi, em sẽ không thấy sợ!"

Vị khách nhếch miệng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro