Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuệ Anh mang nét mặt căng thẳng đến tột độ , cúi đầu để tránh cái nhìn suy xét từ thầy giám thị. Bọng mắt cô thâm quầng, hiện rõ dấu hiệu của việc mất ngủ suốt đêm qua.

"Theo như lời hai em, tối qua, Lộc Hàm đã cùng đi xem phim và bị một gã lưu manh bắt. Lúc đó, hai em đã làm những gì?"

Tiếng thầy giám thị phát ra nhẹ nhàng nhưng mang tính trấn áp , lại vừa tiếp thêm sự can đảm cho những run rẩy của nữ sinh đối diện.

"Bọn em đã định gọi cảnh sát. Nhưng sau đó, chỉ báo cho người nhà." - Khánh Thù lên tiếng trong khó nhọc. Mái tóc nâu thiếu sự chải chuốt đã trở nên rối mù. Sợi vải từ chiếc vòng tay quấn vào nhau đầy lộn xộn.

"Điều gì đã dẫn đến sự thay đổi trong quyết định của em ?"

"Thưa thầy, là vì học viện. Bọn em không muốn gây ảnh hưởng đến Trung Anh."

" Tại sao hai em không nghĩ là Lộc Hàm gặp nguy hiểm sẽ gây tiếng tăm hơn ?"

Những câu chất vấn không ngừng đưa ra khiến bầu không khí trở nên thật ngột ngạt. Tuệ Anh tỏ ra khó chịu, đôi mắt hí đối thẳng với thầy giám thị :

"Bọn em không tính toán được nhiều như thế khi chuyện xảy ra quá đường đột, thưa thầy. Và bọn em đang tìm kiếm sự giúp đỡ từ học viện thầy ạ !"

" Đừng để mình dễ xúc động như thế. Đầu luôn phải tĩnh thì mới đưa ra những phương án chuẩn xác được. Đó là mấu chốt của mọi vấn đề đấy !"


Thầy giám thị dập tắt những nóng nảy của cô nữ sinh mập. Thái độ bình thản như đây chỉ đang là cuộc trò chuyệnthông thường giữa thầy trò.

" Nếu các em đủ tỉnh táo để ghi lại biển số xe thì vụ việc sẽ dễ dàng hơn. Và, các em là học sinh TrungAnh. Học viện sẽ có trách nhiệm , hiểu chứ ?"

" Vâng , thưa thầy. Vậy bây giờ, làm thế nào được ạ ?'' Khánh Thù thở nhè nhẹ, đã rất mệt mỏi với những đôi co. Điều cậu quan tâm nhất đó là sự biến mất kì lạ của Lộc Hàm.

Rõ ràng, đã tìm đến đúng khách sạn kia nhưng rồi không thấy cậu nam sinh ở đâu trong khi chiếc xe cũ của gã bệnh hoạn ấy vẫn nằm im lìm tại bãi đỗ. Quản lí khách sạn và lễ tân giữ kín bưng hết mọi chuyện ngoại trừ nhân viên dọn dẹp bị bọn cậu đe dọa nên tiết lộ là thấy gã yêu râu xanh rời khỏi đó cùng với người thanh niên có dáng rất cao.

Vẫn là dấu hỏi to đùng sau một đêm suy đoán !

" Trung Anh sẽ thuê thám tử điều tra. Các em về lớp. Đừng nói với bất kì ai nữa !" Thầy giám thị bắt đầu nối máy điện thoại, nhìn tỉ mỉ vào cuốn sổ đã ghi toàn bộ lại lời kể của hai người học sinh.

" Thưa thầy ! Em nghĩ thầy hãy nhờ đến Ngô Thế Huân!" - Gần đi tới cửa, Tuệ Anh đột nhiên reo lên một lời đề nghị sáng suốt vừa mới nảy ra trongđầu.

Khánh Thù cũng như thông suốt , nụ cười đầu tiên của ngày mới đầy rạng rỡ :

"Đúng vậy ! Với gia thế của Thế Huân, anh ta sẽ là người tìm thấy Lộc Hàm nhanh nhất !"


Gần hồ nước của học viện, Chung Nhân ngồi dưới tán cây to nhất để trú nắng. Anh ghét cái cảm giác mái tóc kiểu cách của mình lại bị phá hủy trong sự nóng rát của đám màu vàng đang nhuộm khắp không gian.

Vừa lo vừa buồn chán chết đi được !

Anh đã đợi ở đây gần đến tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy nai ngốc.

Anh chưa từng phải chờ phải đợi nên anh không hiểu cảm giác trống rỗng, cô độc luôn tìm đến là thế nào .

Sự kiên nhẫn bị rút tới kiệt cùng và đọng lại những căm ghét đến cùng kiệt.

Vì thế, Khánh Thù bây giờ luôn tỏ ra ghê tởm trước anh.

Ghét hay yêu, cách thể hiện của cậu vẫn thật mãnh liệt và đôi phần thái quá.

Ngày ấy, anh khó chịu , tù túng trong những lịch hẹn hò dày đặc mà cậu ta đề ra, cướp đi hầu hết thời gian rảnh rỗi của anh.

Bây giờ, anh bực mình, chán ghét ánh mắt coi khinh từ phía cậu, những câu nói trần trụi hay đầy hàm ý đều mang trong đó sự xúc phạm ghê gớm.

Dẫm đạp lên ký ức đã tàn, để thoả cho những day dứt .

Làm tổn thương nhau, là để bù những thiếu hụt sau dấu chấm hết của mối tình nồng nhiệt.

Yêu và ghét xen lẫn nhau, dệt thành áng tình lắt léo như mê cung, để tim lạc trong sự rối rắm.

Bao lần cậu làm anh mất mặt, anh đều nhịn. Nhưng sự chịu đựng của anh cũng có giới hạn.

Anh đáp lại bằng trò tình nhân với những cô gái xinh xắn khiến cậu phải tức điên.


Không yêu nữa, là sẽ cố khai quật những khuyết thiếu của người ta để tự ru mình trong ý nghĩ, kết thúc này là đúng đắn.

Chung Nhân vò đầu mình, muốn xua đi mấy triết lý vừa tự ngẫm ra trước khi bị dìm chết trong đống sầu cảm ấy.

"Hey nai cóc ghẻ! Anh ở đây."

Thấy Lộc Hàm đã xuất hiện, Chung Nhân gào to , tay vẫy, miệng cười.

Cậu liếc hắn đầy đề phòng, đanh giọng :

" Hỗn đản. Anh tìm tôi có việc gì ?"

" Xưng là em chứ ! Nai ngốc ít hơn anh một tuổi mà."

" Nói nhanh để tôi còn đến lớp !"

Lộc Hàm càng lùi ra sau, Chung Nhân lại càng tiến sát hơn, có ý muốn chạm vào cậu.

Bụp !

Lộc Hàm đạp thẳng vào ấy của hắn, lại học từ Gió Quỷ cái nhếch miệng thâm hiểm.

"Bệnh hoạn ạ, tránh khỏi tôi ngay ! Bằng không, tôi sẽ đánh anh đến lúc mách mẹ đấy nhé !"

Chung Nhân thẹn quá hóa giận, túm cánh tay Lộc Hàm đang định lẻn vào nhà, bỗng thấy bối rối trước vẻ mặt đầy tức giận.

" Đêm qua... không sao chứ ?"

Lộc Hàm giằng mạnh tay, không đưa ra câu trả lời mà chỉ thở dài.

"Không phải là quan tâm tôi đấy chứ ?"

Chung Nhân im lặng để tự mình suy xét.

Đã đập ầm ầm mọi cánh cửa trong khách sạn như kẻ điên, bị bảo vệ đuổi ra thì lại đánh cả bọn họ. Tới mờ sáng, huy động đám anh em hay đàn đúm cùng nhau để đi lùng sục khắp nơi. Còn vừa nãy, cúp tiết học để tới đây.

Anh đang quan tâm, để ý cậu trai ấy , thật là thế ?

"Không. Anh thắc mắc là sao em từ chối anh để chấp nhận bạn tình già cỗi vậy?"

Bạn tình ? Bạn tình thô lỗ, bạn tình già cỗi ???

"Tôi cho anh no đòn !"

Lộc Hàm lao vào Chung Nhân như con thiêu thân hoảng hốt. Chân đạp, tay bấu xé điên cuồng đến mức Chung Nhân phải rút đi , vừa bất mãn vừa bực :

"Nếu em không bé tẹo như thế, anh sẽ tẩn cho em một trận !"

"Thách anh đấy nhé. Thừa nhận anh bất lực đi. Mang thể chất ra làm lí do , buồn cười!" Cậu dứ dứ nắm đấm , ngay sau đó là vội đóng sầm cửa lại.


" Không ăn à ?" - Vy Vy cầm thanh socôla đưa qua đưa lại trước mũi Tuệ Anh như nhử mồi.

"Thôi nhé ! Tớ không có tâm trạng trêu đùa như thế đâu !"

Tuệ Anh gắt, rất khó hiểu với cô bạn dãy bàn bên cạnh. Khoảng thời gian này, Vy Vy không ra ngoài vào giờ nghỉ trưa như mọi hôm mà ở lại lớp, lân la đến xem phim cùng cô.

Vy Vy khá kênh kiệu, cô cũng không tiếp xúc nhiều nên bỏ qua. Mặc kệ Vy Vy chê bai phim nọ phim kia, làu bàu về thân hình mập ú của cô.

Tuệ Anh có thể phớt lờ được hết nhưng không phải lúc này !

Chỗ ngồi bên cạnh vẫn trống trơn , xáo trộn tâm trí vốn đã rất rối bời của cô.

Vy Vy không thoải mái khi bị nạt, bĩu môi khinh khỉnh :

" Ú vậy rồi giảm sao được nữa. Cáu kỉnh lại thêm ú mà thôi. ''

"Tớ đâu cần cậu lo. Phải rồi, cậu xinh đẹp, thẩm mĩ cao, dáng vóc mảnh mai, khối chàng theo. Tự mạn vậy là đúng quá rồi !" - Tuệ Anh giật lấy thanh kẹo, bóc lớp vỏ bạc bên ngoài nhưng không sao ăn nổi.

"Tớ thẳng thắn thôi. Bạn bè bao lâu rồi, sao nhạy cảm quá thế. Thôi cũng bỏ đi nhé. Tớ thật sự muốn làm bạn thật thân với cậu đấy."

Vẻ mặt Vy Vy rất tội nghiệp. Tuệ Anh không hiểu làm sao hoa khôi của khối 11 lại nhún nhường trước cô như thế. Mà lúc này, cô cũng chẳng buồn để tâm, gật đầu cho qua.

"Ừ. Bạn thân."

Vy Vy ngồi xuống chỗ Lộc Hàm, người sát vào cô bạn mập, nói rất khẽ :

" Tuần trước, hộp quà ấy là gửi cho Lộc Hàm đúng không ?"

" Quà nào ?"

"Đôi giày hot nhất trong hè này ấy. Thế sao không đưa cho Lộc Hàm?''

Vy Vy cười thầm khi bóc trần mọi thứ, lôi thẳng ra chuyện người bạn mập đã giấu nhẹm.

" Là của tớ. Mẹ tớ tặng ! Chẳng có Lộc Hàm nào ở đây cả."

" Mẹ cậu tặng đồ đắt tiền như thế á ? Gia đình cậu khá giả thôi mà. Nhiều tiền như tớ vẫn phải ngậm ngùi với món đồ đó đấy !"

Vy Vy càng cố phanh phui vấn đề, Tuệ Anh càng tỉnh bơ.

Cô ăn sôcôla, để vị ngọt thấm dần vào miệng và hiểu ra, Vy Vy có mục đích khi tiếp cận cô.

Phải thừa nhận là cô nàng này rất tinh !

" Sao cậu không trả lời tớ ? Tớ nói đúng rồi chứ gì ?"

Tuệ Anh đứng phắt dậy , trừng mắt :

"Tớ bảo thôi đi ! Tớ không biết cậu có ý gì nhưng gây tổn hại tới tớ hoặc Lộc Hàm. Cậu sẽ không yên đâu !"

" Ơ này. Tớ ý gì chứ ."

Vy Vy kinh ngạc rồi bị đẩy đi.

Chân Tuệ Anh gác thẳng lên ghế, chiếm hết thảy chỗ trống còn lại.

" Cho... tớ... ngồi nữa ."

"Thôi nhé ! Để yên cho tớ!"

Tuệ Anh hét toáng lên , sững người một lúc khi thấy Lộc Hàm đang thở hổn hển, sự vội vàng bị trưng ra khi áo còn chưa bỏ vào quần, giây dày buộc không chặt nên bung ra.

Cậu đặt balô xuống, dùng sức kéo đôi chân nặng trịch của Tuệ Anh ra , cười đùa :

"Thái độ xấc xược quá bạn ơi !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro