Phần 157. Phải tin tưởng anh 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiệt A cũng không còn nghĩ tới chuyện này.

Cô một lần nữa trở lại đảo đặc công, lượng huấn luyện càng ngày càng tăng, lại không giới hạn với huấn luyện thể lực nữa, còn dính đến một chút phương diện khác. Giống như máy vi tính, có khi còn kỷ xảo bẻ khóa của đầu trộm đuôi cướp lúc cần thiết.

Cuộc sống mặc dù đơn độc, nhưng thói quen hình như cũng không có khó khăn như ban đầu vậy. Một ngày mở mắt ra chờ mong đến buổi trưa, đợi được buổi trưa liền chờ mong đến buổi tối, chờ đến buổi tối, ngày nay cũng đã qua.

Nửa năm sau, Nhiệt Ba vẫn còn ở đảo đặc công. Đã không cần trông sao trông trăng sáng đếm cuộc sống nữa, đối với nơi này cuộc sống cũng từ từ thích ứng một chút. Thỉnh thoảng huấn luyện viên còn có thể đại phát thiện tâm cho bọn họ một chút thời gian nghỉ ngơi, nói thí dụ như hiện tại.

"Cũng lâu như vậy, thủ lĩnh còn chưa có tính toán đón cô trở về?" Tề Phàm cùng Nhiệt Ba ngồi ở trên cỏ, hưởng thụ nhàn nhã khó được này.

Cô uống một ngụm nước, nói: " Có thể anh ấy muốn tôi tiếp nhận nhiều kinh nghiệm hơn."

"Thật sao?" Tề Phàm lơ đãng nói: "Sao tôi có cảm giác không phải như vậy?"

"Ách. . . . . ."

"Mặc kệ nói thế nào, cô là vị hôn thê của anh ấy. Đàn ông nào không hy vọng người phụ nữ của mình ở bên cạnh mình? Ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, dù sao cũng tốt hơn một mình tịch mịch trống không lạnh lẽo. Lại nói, anh ấy đưa cô đến đây lâu như vậy, nhìn cũng không đến xem qua một lần, làm vị hôn phu của cô, cô cảm thấy khoa học sao? Trừ phi anh ấy không thương cô, hoặc căn bản cũng không yêu cô, nếu không. . . . . ."

"Sẽ không." Nhiệt Ba cắt đứt lời hắn. "Hưng Hưng không phải là người như thế, anh ấy có nguyên nhân của mình."

"Chỉ mong vậy, nếu không tôi cũng vậy sẽ không vì người như vậy bán mạng." Tề Phàm nhìn phía xa, lạnh nhạt nói.

Nhiệt Ba biết hắn là vì mình, quan tâm mình mới nói như vậy. Mặt không khỏi lộ vẻ mỉm cười. "Anh không phải hiểu rõ anh ấy, Hưng Hưng là người đời này tôi gặp qua, là người tốt nhất. Cũng là cuộc đời này của tôi may mắn lớn nhất. Đời này, sẽ không bao giờ có người giống như anh ấy đối với tôi như vậy, anh ấy sẽ không phản bội tôi."

"Cô tin tưởng anh ấy?"

"Ừ, tôi tin tưởng anh ấy." Nhiệt Ba kiên định nói.

"Chỉ cần cô không phải lừa mình dối người là tốt rồi." Tề Phàm làm như nhớ ra cái gì đó, âm thanh cũng có chút bay xa . Hắn quay đầu nhìn về phía Nhiệt Ba, trầm thấp mà nói: "Nhiệt Ba, là người sẽ thay đổi."

Nhiệt Ba thừa nhận cô chính là dễ dàng lâm vào rối rắm.

Còn dễ dàng bị người ảnh hưởng.

Buổi tối nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại không ngủ được. Trong đầu đều là những lời nói đó của Tề Phàm.

Cô mở mắt, con ngươi trong suốt ở trong đêm tối có vẻ sáng lóng lánh, vẻ mặt toát ra giãy giụa. Hưng Hưng thật không thương mình sao? Tuy nói cô ở đảo đặc công không có công cụ liên lạc với bên ngoài, ban đầu điện thoại di động cũng không khiến mang vào, nhưng Hưng Hưng muốn tìm cô, vẫn rất dễ dàng a. Anh có rất nhiều phương pháp, có thể liên lạc với cô, thậm chí nhìn thấy cô. Nhưng toàn bộ cũng không có, nửa năm qua, cô cơ hồ hoàn toàn mất đi tin tức của Hưng Hưng.

Cô một mực nhớ anh có phải có nguyên nhân gì khác hay không.

Mặc dù rất khốn hoặc, nhưng chưa từng nghĩ tới phương diện không tốt. Hôm nay Tề Phàm nói ra, cô trên miệng nói không thèm để ý, nhưng nội tâm vẫn nổi lên rung động, không nhịn được thấp thỏm. Nhiệt Ba về mặt tình cảm cho tới bây giờ cũng không lòng tin gì, Trương Nghệ Hưng mặc dù có thể làm cho cô an tâm, thế nhưng lúc cô ở bên cạnh, anh quá ưu tú, cho nên Nhiệt Ba vẫn có một loại cảm giác không chân thực, hình như đây không phải là cô bắt được người đàn ông này.

Huống chi bên ngoài còn có Vân Song Chỉ, đối với cô ta,Nhiệt Ba thủy chung kiêng kỵ.

Đến nay, Nhiệt Ba cũng hiểu không rõ Trương Nghệ Hưng rốt cuộc đối với cô là dạng tình cảm gì?

"Không cần nghĩ, không cần nghĩ, càng nghĩ càng tối rắm. Không cần tự mình hù dọa mình, chuyện chắc chắn sẽ không phát triển trở thành cái dáng vẻ kia, cô phải tin tưởng Hưng Hưng, anh đã cầu hôn mình rồi, sẽ không giống Mạnh Thiếu Tuyền, trên đường trở quẻ." Nhiệt Ba vỗ vỗ mặt của mình, cố gắng làm cho lòng mình mạnh mẽ. Ngày mai còn có huấn luyện, còn suy nghĩ lung tung nữa, cũng không cần ngủ. Đến lúc đó không có tinh thần, khẳng định lại bị mắng.

"Nhiệt Ba, là người sẽ thay đổi." Âm thanh Tề Phàm đột nhiên trong đầu vang vọng.

Ngoài cửa sổ có ánh trăng chiếu đi vào, chiếu vào trên tay Nhiệt Ba, chỉ trên chiếc nhẫn phát ra ánh sáng lấp lánh. Nhiệt Ba đem bàn tay đến trước mắt, ánh mắt bình tĩnh nhìn chiếc nhẫn trên tay, lẩm bẩm nói: "Anh đã đồng ý muốn cả đời đối tốt với mình, chắc sẽ không thay đổi, có đúng hay không?"

Không biết giày vò đến mấy giờ, cô mới chậm chạp tiến vào mộng đẹp.

Ngày thứ hai quả nhiên mang hai vòng mắt đen thật to tham gia huấn luyện, lúc chạy bộ buổi sáng sớm ngáp không ngừng, làm chậm một đoạn. Huấn luyện viên ngồi ở trên Hummer của hắn, xuyên thấu qua cửa sổ xe cầm cái loa hướng họ hô to: "Nhanh lên một chút, không có ăn cơm à? Anh cùng với cô kia, cô giống như con nít bú sữa ah, các người có ngại mất mặt hay không? Chạy tốc độ chậm thế này, tất cả đều chạy thêm hai cây số nữa cho tôi."

"***!"

Nhiệt Ba oán thán một tiếng, dùng hết sức gia tốc.

Tề Phàm chạy ở bên cạnh cô, nhìn bộ dạng mặt cô "Chưa thỏa mãn dục vọng" hỏi "Ngày hôm qua ngủ không ngon?"

"Đừng nói ahhh... Đều do anh làm hại."

"Tôi?"

Nhiệt Ba liếc hắn một cái, phát hiện người này cũng không phải giả vờ mờ mịt, có chút nhất thời vô lực nói: "Thôi, chạy bộ đi."

Không biết có phải bị huấn luyện viên kích thích hay không, nửa đoạn sau tốc độ mọi người quả nhiên nâng cao rất nhiều, cho nên cũng không phải chạy thêm hai cây số. Chờ đến địa điểm dự định, cả người Nhiệt Ba đã thở không ra hơi, mồ hôi tựa như mưa chảy từ trên trán xuống, tóc ướt nhẹp dính vào trên mặt, quần áo cũng ướt. Cô gở bao cát trên chân xuống, cả người nhất thời nhẹ nhõm rất nhiều. "Mặc dù đã thích ứng loại mô thức này, nhưng lập tức không chỉ có chạy thêm lộ trình cự li dài, còn phải tăng thêm sức nặng của bao cát, thật so với tưởng tượng còn khó hơn gánh nặng."

Mới vừa chạy bộ bao cát mài đến chân đau chết cô rồi.

"Là như vậy, chờ cô. . . . . ." Tề Phàm lời còn chưa nói hết, chung quanh đột nhiên truyền đến một trận xôn xao, đảo đặc công báo động kéo vang. Các nơi đều có người ra ra vào vào, bước chân hơi có vẻ hốt hoảng, Nhiệt Ba cùng Tề Phàm liếc mắt nhìn nhau, đều ngẩn ra. Đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy huấn luyện viên vẻ mặt nghiêm túc, nhanh chóng đi về phía bọn họ .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro