Phần 4: Thư nhập học

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edward mở mắt tỉnh dậy sau hơn hai mươi tiếng quằn quại vì cơn đau trên cả thân thể lẫn linh hồn. Cả người cậu lả đi không còn chút sức lực nào, mọi thứ trước mắt mờ nhạt thành một đống và toàn bộ giác quan đều đã tê liệt. Edward lúc này giống hệt như một con rối gỗ bị đứt dây.

Hơi thở của cậu đều đặn nhưng khó khăn vô cùng. Mỗi một hơi hít vào đều như có vạn cây kim đang cắm vào phổi cùng lục phủ ngũ tạng. Nhưng cậu biết, bản thân phải kiên trì, nếu không chờ đợi ở trước mắt chỉ có cái chết.

Là người đã chết hai lần, Edward kì thực cũng đã có chút quen thuộc. Cậu không sợ hãi việc phải nhắm mắt rời đi. Chỉ là cậu sợ, một khi đã rời đi rồi, vận mệnh của anh, vận mệnh của người mà cậu yêu hơn hết thảy sẽ lại trở về quỹ đạo ban đầu. Chết đi ở một nơi bẩn thỉu mục nát, thậm chí còn chẳng được mấy ai quan tâm cùng nhớ đến. Một cuộc đời cô đơn như vậy, một cái chết đau khổ như thế, cậu thực sự không muốn anh phải trải qua nữa. Dù cho.. đối với anh... đó là một loại giải thoát. Dù cho... đó là điều mà anh mong chờ...

Chết tức là kết thúc mọi thứ. Chết tức là chấm dứt cuộc sống. Con người chết đi sẽ chẳng còn gì nữa.

Thế nhưng... đôi khi... Edward thực sự nghi ngờ quyết định của mình. Anh... giáo sư... có muốn sống tiếp hay không? Hay người... vẫn muốn hướng tới đóa hoa bách hợp kia?

Trái tim Edward nhói đau. Không phải cơn đau khi thể xác được gột rửa. Không phải cơn đau khi khế ước rút đi từng giọt máu trong cơ thể. Mà là cơn đau thấu tới từ tâm can. Cậu nghi ngờ chính mình. Nghi ngờ lựa chọn của mình.

[ Đừng bỏ cuộc.]- Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong đầu cậu. [ Tin vào chính mình. Trở lại với anh ấy.]

Có được không?- Edward chất vấn.

[ Bảy năm về trước khi cậu lần đầu nhìn thấy Gương ảo ảnh, không phải đã quyết tâm rồi sao? Dù cho không thể với tới, cậu cũng sẽ bảo vệ anh. Không phải đã nói rồi sao? Chết tức là chấm dứt mọi thứ. Mọi chuyện khi đó đều trở thành vô nghĩa.]

Có thể sao? Lại trở về bên giáo sư?

[Không biết. Sao cậu không tự mình thử xem.]

Edward khó khăn nhếch khóe môi. Muốn. Cậu muốn đứng từ xa nhìn anh. Dù cho sau này có phải chết thêm một lần, dù cho phải trả giá cả linh hồn để khiến anh mở mắt ra lần nữa, cậu cũng muốn anh sống. Ích kỉ cũng được, tự cao cũng được. Chỉ cần anh còn sống là tốt lắm rồi.

--------------------

3 tiếng sau, Edward từ từ tỉnh lại. Tuy người còn có chút vô lực nhưng so với trước đó đau đớn thì hiện tại đã tốt hơn nhiều lắm.

Cậu chậm rãi ngồi dậy, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là bàn tay của mình. Một năm sống một mình, mọi việc đều một mình làm, tuy không phải mấy việc gì quá nặng nề nhưng qua thời gian dài, đương nhiên bàn tay cũng phải có chút chai. Chưa nói đến vài vết sẹo nhỏ do dùng dao không cẩn thận đã từng khiến cho bạn học ở Slytherin chê cười. Nhưng hiện tại, mười ngón tay của Edward lại trở nên thon dài trắng nõn như ngọc, không chút tỳ vết nào.

Edward nhẹ nhếch môi. Thân thể càng hoàn mỹ, cái giá phải trả càng lớn. Có thể sống sót tới hết thời hạn 3 năm... có lẽ cũng không phải dễ dàng như vậy.

Cậu chậm rãi đứng dậy, đi vào trong nhà. Ở bên trong phòng khách có treo một cái gương nhỏ. Nhìn vào gương, Edward có chút sững sờ với ngoại hình của mình. Ngoại hình trước đây của cậu có thể coi là thanh tú nhưng lại không quá bắt mắt, đứng trong đám đông có lẽ cũng chỉ dễ tìm hơn người khác một chút, nhưng hiện tại... xem ra không xong rồi. Cả khuôn mặt cậu dường như sắc sảo thêm một phần, đôi mắt giống như một viên thủy tinh màu xanh chói mắt. Chỉ cần hơi động một cái liền có thể khiến cho cả thần tình thay đổi.

Edward im lặng nhìn bản thân mình một lúc lâu sau đó mới hồi phục lại. Cậu nhìn hai chiếc đồng hồ treo song song trên tường sau đó đi vào phòng độc dược. Thời gian trong không gian và bên ngoài có chênh lệch khá lớn. Hiện tại ra ngoài chắc cũng chưa hết ngày, chi bằng làm thêm vài liều thuốc cho Harry hoặc đọc thêm một vài quyển sách về độc dược, biết đâu sau này lại có ích thì sao?

Sau khi nghịch chán chê trong không gian, Edward cầm một hộp gỗ ra ngoài. Lúc này trời cũng vừa sáng. Cậu đem chút đồ còn lại trong tủ lạnh ra nấu một bữa, âm thầm suy nghĩ về tính khả thi của việc trồng lương thực trong không gian. Kiếp trước do thời gian phát hiện không gian quá không phù hợp nên cậu chỉ dùng nó như một cái túi trữ đồ và nguồn độc dược cỡ lớn mà thôi, chẳng hề để ý tới những thứ khác. Nhưng kiếp này, sau khi đã biết được chi tiết những thứ cần biết, Edward muốn tận dụng hết mức có  thể.

- Ôi thơm quá. Edward cậu làm....

Giọng nói của Harry tới giữa chừng dừng lại khiến cho Edward trong lòng âm thầm thở dài. Sau này dường như cái phản ứng này cậu sẽ gặp nhiều lắm đây.

- Cậu... Edward?- Harry trố hai con mắt của nó ra nhìn chằm chằm Edward.

- Ừ. Harry. Ăn sáng đi.- Edward nhẹ cười một cái.

- Cậu làm sao? Như thế nào? Cái gì đã xảy ra?- Harry sợ tới mức nói năng cũng lộn xộn.

- Đừng để ý cái vẻ ngoài này, Harry. Như tớ đã nói đêm qua, những thứ này đều không phải cho không. Cần phải trả một cái giá tương đương để đánh đổi những gì mình muốn.- Edward hơi rũ mi xuống, trong mắt đều là bất đắc dĩ.

Harry đương nhiên còn nhớ điều này. Nó lo lắng hỏi.

- Cậu... cái giá phải trả là gì?

- Đừng hỏi vấn đề này.- Edward cười.- Ăn đi.

- Nhưng mà...- Harry vẫn có chút tò mò và lo lắng.

- Không nhưng.- Edward véo cái mũi của nó.- Sau này hứa với tôi không được nói với ai nghe chưa?

- Ừm.- Harry ngoan ngoãn gật đầu. Edward là người bạn đầu tiên của nó, là người tốt nhất với nó, cũng là người đã che chở cho nó. Nó cảm thấy khoảng thời gian ở cùng Edward chính là hạnh phúc nhất. Chỉ cần là Edward muốn, nó đương nhiên sẽ đồng ý.

____________________

Thời gian ở chung nhanh chóng kéo dài. Edward mặc kệ những động tĩnh lớn nhỏ bên phía nhà Dursley, tiếp tục cùng Harry ở chung dưới một mái nhà. Đương nhiên, giám thị mà Dumbledore cử tới theo dõi Harry cũng biết cậu ở đây rất an toàn, cũng chẳng có cử động gì quá đáng khiến Edward rất hài lòng.

Harry trong khoảng thời gian này dưới sự bồi bổ của Edward đã cao lên khoảng 2cm, tuy còn kém Edward một chút nhưng như vậy vẫn thật tiến bộ. Những vết sẹo trong khoảng thời gian này cũng được Edward xóa cho bằng hết. Không những thế, Edward còn đều đặn mỗi tối cho Harry ngâm mình 20 phút trong nước thuốc, lại đè cậu ra thoa dược 15 phút. Hiện tại, da Harry đã trắng bóc, hai má hồng hồng khỏe mạnh, làn da căng mịn không một vết sẹo, lại có da thịt hơn trước. Ngay cả mái tóc xoăn rối bù hiện tại cũng xù xù bông bông trông cuteo hơn hẳn trước.

Harry hôm nay lại ngốc ngốc nhìn mình trong gương một lúc, sau đó lại nhìn Edward, có chút chán nản nói.

- Trông thực giống bé gái.

- Ngốc.- Edward gõ mạnh vào đầu Harry một cái khiến nó la lên oai oái.- Sau này lớn lên sẽ thực dễ nhìn.

Harry phồng má nhìn Edward nói câu này tới lần thứ n nhưng không phản bác. Nó biết ơn Edward vì đã làm tất cả những điều này cho nó. Harry biết, những đồ ăn mà nó ăn đều là tiền mà bà Edward để lại cho cậu. Tuy Edward đã nói là ở ngân hàng phù thủy kia cậu còn thực nhiều tiền nhưng Harry vẫn ngại. Hơn nữa, từ khi cậu tới ở tới nay, cũng đã gần một tháng trôi qua, những chai thuốc mà nó dùng cũng đã có thể dùng để lấp đầy căn phòng ở gầm cầu thang mà trước đó nó đã ở rồi.

Chẳng cần quan tâm Harry đang lo lắng điều gì, Edward vui vẻ nhìn thành quả của mình gần một tháng nay. Quả nhiên nuôi tới trắng trắng mềm mềm nhìn thực thích, sờ cũng thực vui mà.

- Được rồi Harry, không nhìn gương nữa. Hôm nay là một ngày trọng đại biết không?- Edward cười nói.

- Là ngày gì thế?- Harry quay lại, chớp chớp mắt hỏi.

- Sinh nhật của cậu.- Edward cười nói, kéo Harry vào trong bếp nơi đã có một cái bánh kem chờ sẵn.

Hai mắt Harry mở lớn giống như không thể tin nhưng khuôn mặt lại nhanh chóng đỏ lên vì phấn khích. Nó hết nhìn Edward lại nhìn tới cái bánh trên bàn sau đó bất ngờ nhào tới ôm lấy Edward, từ hốc mắt chảy ra nước mắt. Từ khi Harry có ý thức cho tới nay, bánh kem với nó là một thứ xa xỉ hết biết. Nó chỉ có thể âm thầm nuốt nước miếng nhìn Dudley ăn từng miếng từng miếng sau đó chán nản ném xuống đất. Nó vẫn luôn ao ước có một cái bánh của riêng mình để có thể thỏa thích mà ăn. Nhưng thực sự, nó không ngờ rằng hiện tại, đã thực sự có một người chúc mừng sinh nhật nó, lại còn tặng cho nó hẳn một cái bánh.

- Được rồi, cũng không thể ăn hết, đừng khóc.- Edward vỗ vỗ lưng Harry, trong lòng đều là chua xót. Đứa trẻ này, thơ ấu đã chịu bao nhiêu cực khổ, cũng nên ngừng lại rồi.

Harry ngước hai mắt đẫm lệ lên, nhìn Edward một lúc thật lâu sau đó gật đầu, méo xệch miệng mà cười. Edward búng nhẹ một cái vào trán nó sau đó cùng nhau cắt miếng bánh kia.

Cuối cùng, Harry vẫn là vừa sụt sùi vừa ăn miếng bánh lành lặn đầu tiên của đời nó. Cũng vì Harry đang cảm động như thế, Edward vẫn là buông tha không nhắc nó về lễ nghi bàn ăn. Nói gì thì nói, Edward đời trước cũng là Huynh trưởng Slytherin, mọi tác phong đều chuẩn không chê vào đâu được, đời này đương nhiên thói quen vẫn không thể bỏ được rồi.

Sau khi ăn xong, Edward để Harry ra phòng khách lấy thư, chính mình thì dọn dẹp lại một chút. Quả nhiên, một lát sau liền nghe tiếng chạy của Harry. Nó phấn khích nói nhanh.

- Edward, xem này, là thư nhập học. Thư nhập học của Hogwart tới rồi.

- Vậy sao? Vậy thì nên viết thư trả lời đi, nếu không sẽ lỡ mất đó.- Edward cười cười vỗ đầu Harry đang cắm cúi đọc to thư của nó lên.

- Ừm!- Harry vui vẻ gật đầu sau đó chợt nhận ra.- Nhưng làm sao gửi thư đi a? Bưu điện có gửi tới thế giới phù thủy sao?

- Đương nhiên là không rồi.- Edward khẽ cười.

- Chúng ta có cú sao?- Hai mắt Harry chợt sáng lên.

- Không có.- Edward cười.- Nhưng có thể đặt một con tới đây.

- Thực sự sao?- Harry hai mắt như tỏa sáng.

- Ừ.- Edward gật đầu

- Còn của cậu thì sao?- Harry chợt nhớ ra.

- Đêm hôm trước có một con bay vào trong cửa sổ, tớ tóm nó sau đó trả lời thư luôn.

- Aa... cậu nhận được thư mà không cho tớ xem.- Harry phồng má.

- Hiện tại cầm thư của mình không phải thích hơn sao?- Edward nhéo má nó.- Nào, ra đây.

Edward đi ra phòng khách, từ ngăn kéo tủ lấy ra một quyển tạp chí có chút cũ. Cậu rút đũa phép ra, lật tới 1 trang quảng cáo dịch vụ thư cú sau đó đọc nhẩm một thần chú. Lập tức, trang giấy sáng lên sau đó lại trở về như bình thường.

- Được rồi sao?- Harry hai mắt long lanh hỏi. Nó đã nhìn Edward làm phép bao nhiêu lần nhưng vẫn cảm thấy thực thích thú. Hiện tại nó chỉ mong có thể nhanh chóng tới trường thôi.

- Ừ. Đợi một lát.- Edward đem quyển tạp chí cất đi.

Quả nhiên, khoảng 20 phút sau, một con cú xám từ cửa sổ bay vào, đậu xuống ngay trên bàn sau đó kiêu ngạo nhìn cả hai người. Edward để Harry tự tay buộc thư đã chuẩn bị trước sau đó lại bỏ thêm vào cái bao nhỏ một đồng Sickles. Con cú dường như cũng biết được số tiền này nhiều hơn bình thường, hơi cúi đầu như chào Edward sau đó mạnh mẽ đập cánh bay đi.

Nhìn con cú bay xa, trong lòng Harry ngập tràn háo hức. Còn Edward, cậu lại nghĩ tới nơi mà con cú đang bay tới, là nơi có người cậu mong ngóng được gặp lại nhất trên đời. Là nơi có người mà dù cho cậu có yêu bao nhiêu cũng vĩnh viễn không yêu cậu. Là nơi có Người....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro