7.7: Buổi Hẹn Hò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian thấm thoát trôi, thoáng chốc đã vào xuân. Khi tiết trời đã không còn quá lạnh lẽo, tuyết cũng đã ngừng rơi và nhường chỗ cho những nụ anh đào khoe sắc, thành phố Seoul vào tháng tư trở nên xinh đẹp diệu kì.

Đó là buổi sáng một ngày chủ nhật. Trời xanh mây trắng, vạt nắng nhạt màu trải xuống những con phố ở quận Gangnam. Từ ga Yeoksam, một cậu thanh niên cao ráo với mái tóc nâu hạt dẻ bước ra, một tay đang cầm điện thoại dò tìm địa chỉ. Cậu ăn vận rất gọn gàng nhưng cũng mang hơi hướng bụi bặm: áo thun trắng bỏ vào quần kaki đen, áo khoác bomber xanh lá đậm và giày Converse Run Star High. Trên tay kia của cậu là món quà cho người sắp đến.

Đến nơi rồi! Điểm hẹn của cậu là một quán trà bánh mang phong cách cổ điển của Anh, tên là Chloris. Đứng đợi trước cửa được tầm năm phút thì người ấy tới.

"Seong Taehoon! Chào cậu!"

Cậu đưa mắt lên xuống, đánh giá bộ dáng của người mà cậu sẽ dành cả ngày để hẹn hò cùng. Ji Yeonwoo vẫn luôn theo đuổi phong cách của một quý ông lịch lãm, và hôm nay anh đã chọn áo blazer tông xanh đen. Hợp lắm!

Bởi vì trong tay cậu là một đoá hồng xanh lam. Nó tượng trưng cho tình yêu cậu dành cho anh: vừa đắt tiền vừa hiếm có.

"Đây, tặng cho mày."

"Ôi..." Yeonwoo há hốc trước cử chỉ lãng mạn của cậu. Bạn trai biết anh thích màu xanh ư? "Đẹp lắm! Cảm ơn cậu nhé!"

Chậc, mới là mở màn thôi. Buổi hẹn hò này cậu đã lập kế hoạch hẳn hoi từ A tới Z, để xác minh bản thân thật sự có tình cảm với anh hay không. Quan trọng hơn hết, phải xem công sức cậu bỏ ra có xứng đáng khiến cả hai hạnh phúc hay không.

Màn tặng quà thu hút ánh nhìn từ người qua đường làm cậu ngượng ngùng, vội vàng xoay người đi vào trong. Đương nhiên là không thể thiếu hành động mở cửa cho anh, vô cùng lịch thiệp.

Ji Yeonwoo, cậu nghĩ, mày nhất định phải tận hưởng ngày hôm nay đó!

Nội thất bên trong sang trọng và ấm cúng, giống như bước vào một căn dinh thự của quý tộc Anh thời xưa, bầu không khí thơm nứt mũi mùi cà phê, trà ướp hương và bánh ngọt. Phía trước quầy trưng bày đủ các loại trà và bánh kẹo, kèm theo các hộp quà tặng xinh xắn và sang chảnh cùng giá tiền khiến cậu muốn bỏ chạy. Thật là kiểu cách, đúng gu anh còn gì.

"Dễ thương ghê. Sao cậu biết chỗ này thế?"

"Rumi gợi ý."

Yeonwoo gọi một trà đen Morning Tea và bánh crepe Earlgrey, còn cậu chọn cà phê Dublin và một vài cái bánh bích quy treo ở quầy. Dĩ nhiên là cậu trả tiền, làm anh méo xệch miệng phản đối. Cả hai lựa một chỗ ngồi kín đáo ở trên lầu một, mặc dù tiệm trà buổi sáng tương đối vắng vẻ.

"Cậu đấy, sao không để tôi trả tiền?" Yeonwoo vẫn chưa chịu bỏ qua. Đeo kính đen trong nhà thì không hợp lắm, anh tháo đi tròng có màu và để lại phần kính trong suốt. Giờ thì ít giống xã hội đen hơn rồi đó.

"Tao hẹn mày ra đây thì tao phải trả chứ!"

"Nhưng hiện tại cậu không làm ra tiền..." Cái trừng mắt của cậu làm giọng anh nhỏ dần. "Được rồi, là cậu trả."

"Tao có tiền tiết kiệm, mày khỏi lo." Đây là tiền làm thêm cậu cực khổ dành dụm để chiêu đãi anh, thay vì mua rượu bia thuốc lá. Trà bánh ở đây có giá gấp đôi gấp ba phần ăn của cậu ở đại học, nhưng cậu đâu có ngại gì.

Bánh crepe trên bàn nhìn thật hấp dẫn, với lớp kem phủ và rắc vài cánh hoa tim tím. Từng lớp bánh đan xen với lớp kem béo ngậy, có vị của trà đen Earlgrey cùng vani. Taehoon bình thường không thích bánh ngọt, cơ mà nhìn anh ăn cậu phát thèm.

Nhìn xuống tách cà phê của cậu, uống cũng tạm ổn.

"Nào, há miệng ra! Aaa..." Miếng bánh được đưa đến trước miệng, Taehoon ngoạm lấy nó.

"Ừm... Cũng được đó!"

Yeonwoo còn ngơ ngẩn trước nụ cười kia, đúng là không thể nào rời mắt được. Dưới ánh sáng hắt vào từ cửa kính, người yêu của anh đẹp đến nao lòng. Taehoon đang ăn thì bắt gặp anh đang nhìn mình đắm đuối, cố tình tựa tay chống cằm làm dáng cho anh ngắm.

"Thấy tao đẹp trai không?"

"Đẹp!" Anh đáp một cách máy móc. Rồi anh chợt tỉnh mộng, nhìn xuống tách trà và mỉm cười, mặt ửng hồng. "Tôi đang được hẹn hò với người tôi thích, giống như một giấc mơ vậy."

Một bàn tay nắm lấy tay anh. "Nó là sự thật."

Sao mà Taehoon hôm nay lãng mạn và đáng yêu quá trời, thật không giống như Taehoon mọi ngày. Tặng hoa, mở cửa, giờ thì nắm tay. Tất tần tật mọi thứ anh hằng mơ ước ở một buổi hẹn hò cùng tình nhân. Giống như cậu sẵn sàng yêu thương và chiều chuộng anh hết mực!

"Trong giấc mơ, cậu gọi tôi là 'anh yêu' đấy. Cậu có thể gọi tôi như thế không?"

"Đi hơi xa rồi đó..." Taehoon nheo mắt lèm bèm. Anh chàng này đúng là được voi đòi tiên, được nước làm tới.

"Làm ơn đi mà! Chỉ hôm nay thôi!"

Trông Yeonwoo lúc này hệt như chú cún con mới bị chủ mắng. Cái đuôi ve vẩy, đôi tai cụp hai bên, đôi mắt to tròn long lanh ướt át.

Nhịn. Cậu phải nhịn. Trong mối quan hệ, người bạn trai phải là người nhún nhường độ lượng, không bao giờ được mắng nhiếc hay chấp nhặt đối phương. Đằng nào trong phần cuối lịch trình cậu sẽ được chịch thằng mọt cơ hội này.

Hít một hơi thật sâu, cậu nhả ra hai tiếng, "Anh yêu..."

"Gì thế em yêu?" Yeonwoo chớp chớp đôi mắt cún ngây thơ, miệng nở nụ cười với hàm răng trắng sáng chuẩn quảng cáo kem đánh răng.

"Anh... đừng có cười như thế, chói mắt quá."

"Được rồi, xin lỗi. Là anh vui quá thôi."

Hai người tiếp tục thưởng thức bánh và nước, tán gẫu những câu chuyện vui hằng ngày và cả công việc ở gia tộc họ Ji. Hiện tại lịch trình của anh vẫn khá bận rộn, nhưng đã giảm bớt rất nhiều so với trước đây. Ngài Bộ trưởng còn cho phép anh dành nhiều thời gian hơn cho võ thuật, và cả buổi hẹn hò hôm nay. Ông muốn chuyển lời nhắn mời cậu đến dinh thự và đi chơi golf với ông, nghe thật khó tin!

Ăn uống xong, họ chụp một tấm hình selfie kỉ niệm tại nơi hẹn hò đầu tiên.

"3, 2, 1!" Tách!

Yeonwoo thì cười toe toét, trong khi cậu chỉ nhếch mép, cơ mà đẹp đôi lắm. Anh nhìn tấm ảnh vừa chụp, hạnh phúc dâng trào như muốn vỡ oà trong lồng ngực. Ở chốn công cộng, anh vẫn đánh bạo kiễng chân hôn lên khoé môi cậu.

"Yêu em."

________

Điểm đến tiếp theo trong buổi hẹn hò là khu vực arcade, với đủ các loại trò chơi mà cậu thích mê. Yeonwoo chưa bao giờ đến những nơi thế này nên còn bỡ ngỡ, cứ đi vài bước là dừng lại ngắm nghía, hỏi han như con nít.

"Cái này chơi thế nào?" Tay anh ấn bừa vài nút, cho đến khi màn hình hiển thị nhắc nhở phải nạp xu. "Phải bắt được hết những con thú này thì mới thắng cuộc?"

"Bấm càng nhanh và càng mạnh thì sẽ thắng." Thấy Yeonwoo thử dùng nắm tay dộng rầm rầm lên nút bấm, cậu lắc đầu và đưa tay ra cản. "Đừng có chơi, bấm nát máy em không đủ tiền đền đâu."

"Còn trò này? Ô, chúng ta được dùng súng kìa!"

"Anh muốn chơi đột kích sao?" Cậu nhìn anh cầm lên cây súng tiểu liên giả và ngắm bắn như dân chuyên nghiệp. "Mà khoan, chúng ta đã đột kích ngoài đời rồi mà."

"À, ừ."

Cậu tặc lưỡi, trong đầu bất giác nhớ lại những buổi bắt cặp combat với Dowoon hết vòng này đến vòng khác. Nay cậu đến đây chủ yếu để ôn lại kỉ niệm và thử phiên bản mới nhất trong series trò chơi yêu thích.

A, nó đây rồi, cái máy game màu đỏ đã gắn bó với cậu suốt những năm trung học. Làm sao mà cậu bỏ qua được máy chơi Tekken?

"Anh ngồi đây giữ chỗ, em đi đổi xu."

Năm xưa, một đồng 500 won là đủ cho một hiệp Tekken. Bây giờ vật giá leo thang, phòng game này đã chuyển sang chính sách đổi xu để chơi game. Một đồng xu ở đây có giá 1000 won. Cậu đã nói hôm nay sẽ trả hết.

"Đây là trò em thích nhất. Anh có muốn chơi không?"

"K-Không biết nữa. Anh ngồi xem một chút rồi sẽ chơi."

Taehoon thong thả ngồi xuống, ngón tay di chuyển thuần thục giữa các nút bấm để chọn hiệp đấu và nhân vật. Anh thấy cậu chọn một anh chàng chột mắt, tóc đen highlight cam vuốt ngược ra sau, mặc áo thun trắng, quần bò và khoác áo choàng xanh lam. Ngay cả trong game thì môn võ cậu chọn vẫn là Taekwondo.

"Cậu Hwoarang này giống em thật đấy. Giỏi dùng Taekwondo, đẹp trai nữa," anh ngồi bên cạnh bình luận. "Ở đây có ai dùng Karate không?"

"Có. Kazama Jin. Trong Tekken 8 hắn ta ngầu đét." Cậu bỗng trầm giọng xuống, nói bằng giọng của Jin. "Cậu không thể chọn gia đình, nhưng cậu có thể chiến đấu cho số phận của cậu."

Ồ, sao mà giống anh thế! Giờ thì Yeonwoo trở nên hứng thú hơn rồi đây.

Và anh đã thích nó thật, mặc dù bị Hwoarang của Taehoon cho ăn hành ngập mặt. Trò chơi này thú vị không kém gì tập Karate, phải dùng phản xạ và trí óc, cộng thêm chút may mắn mới chiến thắng. Thảo nào bạn trai anh mê tít.

Họ chơi không biết bao lâu, tiêu không biết bao nhiêu xu cho các hiệp game.

"Chậc, hết xu nữa rồi. Yeonwoo, à quên, anh yêu. Mua thêm xu không?" Cậu lục túi đẩy bóp tiền tới chỗ anh. "Dùng tiền của em này."

"À, ừ. Để anh mua cho." Anh sẽ dùng tiền của anh, cậu không cần biết. Nhưng cứ lấy bóp trước đã.

Bóp tiền của Taehoon đã cũ, có lẽ là loại bóp vải mua ở chợ trời. Đường chỉ khâu bên trong đã sắp bung, vải bên ngoài thì sờn bạc. Anh tự nhủ sẽ mua một chiếc mới cho cậu trong dịp hẹn hò tiếp theo.

"Đây... là ảnh của ai?"

Ở ngăn trong suốt, Taehoon để hình một người con trai với mái tóc nâu giống cậu, khuôn mặt từa tựa như Hobin thời trung học, nhưng là phiên bản Hobin công tử nhà giàu thích ăn chơi. Người ấy xỏ tai, xỏ mũi, có hình xăm ở cổ tay và đang giơ lên ngón giữa.

Người này... có quan hệ thế nào với Taehoon? Sao lại có hình người này trong bóp? Trong lòng Yeonwoo cảm giác bứt rứt khó chịu, thứ cảm giác mà anh cho là ghen tị. Anh là bạn trai cậu mà cậu lại để hình người con trai khác... Phải hỏi cho ra lẽ mới được!

"Anh mua bao nhiêu xu?"

"Mười xu." Mở bóp và chỉ vào bức ảnh đó, anh hỏi, "Ai đây?"

Chiếc bóp liền bị giật lại và nhét vào túi quần. "Là bạn thôi."

Thái độ này làm anh càng thêm nghi ngờ, nhưng cuối cùng quyết định tôn trọng sự riêng tư của cậu.

"Thôi được rồi. Anh tin em."

Nói là tin thế thôi, tâm trạng của anh đã tuột dốc không phanh. Bạn bè không ai để hình nhau trong bóp tiền cả.

Tâm trí xao nhãng khiến cuộc chơi trở nên nhàm chán. Dường như Taehoon cũng bắt sóng được sự thay đổi của anh, cậu thở hắt.

"Không muốn chơi nữa thì thôi. Chúng ta đi ăn trưa."

Yeonwoo chỉ biết gật đầu. Đáng lẽ ra anh không nên nói gì cả.

________

Đến giữa bữa ăn, đang xì xụp món mì Ý hải sản thì Taehoon mới nhận ra mình ngu ơi là ngu: cậu đã phạm sai lầm tối kị trong mối quan hệ yêu đương. Chính xác hơn thì cậu đã làm anh bạn trai hiểu lầm và nổi cơn ghen.

Kể từ lúc mua thêm xu và chất vấn cậu về Dowoon, mặt anh đã xụ một đống. Nói tin cậu mà cứ lầm lầm lì lì, cúi đầu chăm chăm nhìn vào món ăn như thằng tự kỉ thế kia. Chắc chắn anh đang nghĩ cậu ngoại tình, hoặc vấn vương người yêu cũ.

Lee Dowoon, người yêu cũ á? Thật nực cười, cậu thương Dowoon như một thằng đệ thôi.

"Yeon... à không, anh yêu à~" Nói vài lần vẫn thấy cái biệt danh sến chảy nước.

"Chuyện gì?"

"Người trong ảnh là Lee Dowoon, người bạn thân đầu tiên của em."

"Thế à?" Yeonwoo cười nhạt. Taehoon có bạn thân, trong khi anh chưa từng là bạn của cậu. "Cậu ấy giống Hobin nhỉ?"

"Cũng hơi giống, nhưng Dowoon dễ thương hơn."

Anh lúc này đây đã không còn tâm trạng để ăn uống. Ánh mắt trìu mến lộ liễu kia khi cậu nhắc về Dowoon, nó làm tim anh nhói đau.

"Cậu ấy thế nào rồi? Anh... muốn gặp cậu ấy."

Thôi thì, ít nhất anh nên giữ lễ và từ từ làm quen với những người Taehoon thương. Họ mới quen nhau, ghen tị chỉ biến anh thành tên xấu xí trong mắt cậu.

"Dowoon đang ở một nơi rất xa. Chắc là không gặp được đâu..."

Không muốn anh gặp người đó ư? Càng nói anh càng buồn thêm, chỉ còn cách cười cho qua chuyện.

"Cảm ơn em đã nói cho anh biết."

Buổi chiều, Taehoon muốn dẫn anh đi xem phim nhưng Yeonwoo từ chối, với lý do nhà còn nhiều việc phải làm. Cảm giác bất an về người con trai tên Lee Dowoon khiến anh suy nghĩ rất nhiều, rằng đằng sau nó là một bí mật động trời. Mới hẹn hò được với người anh yêu bấy lâu, nếu có chuyện gì anh sợ sẽ đánh mất cậu.

Ga tàu điện ngầm đông đúc, có hai người thơ thẩn sánh bước. Dòng người qua lại vội vã, còn họ vẫn chậm rãi đắm chìm trong suy nghĩ riêng. Liếc qua khuôn mặt không cảm xúc và đôi mắt hiền sau cặp kính râm, cậu nắm lấy tay anh, các ngón tay đan vào nhau.

"Hở?"

"Em đến nhà anh chào bác Bộ trưởng một cái rồi về."

Màn thể hiện tình cảm chốn đông người của cặp đôi đồng tính, nhất là hai chàng trai ấy có nhan sắc thu hút không ít ánh nhìn người đi đường. Các nhóm bạn trẻ thì xì xầm, thích thú chỉ trỏ cười đùa, trong khi một số bộ phận người lớn bảo thủ ném họ những cái nhìn khinh bỉ.

"T-Taehoon à, làm ơn buông ra..."

"Không buông!" Cậu thích nắm tay đấy, làm gì được nhau?

"Một lũ khốn ghê tởm. Chết rồi chúng bây xuống địa ngục hết cho xem!"

Taehoon quay phắt về phía người vừa nói, nghiến răng. "Nói cái gì?"

Trên băng ghế chờ là một ông chú tầm tuổi cha cậu hoặc lớn hơn. Phía trên dán bảng tuyên truyền bài trừ những người đồng tính, không biết của tổ chức tôn giáo nào. Mấy thứ này cậu đã thấy ở trạm tàu điện nhiều rồi.

"Xã hội này không bao giờ chứa chấp đám tội đồ như mày. Trái với tự nhiên, đi ngược với lời dạy của chúa Trời. Thấy không, toàn làm gương xấu cho trẻ con..." Ông ta đùng đùng bước tới. "Biến khỏi đây đi, không người của tao sẽ đến gô cổ chúng mày."

Nhịn. Trước mặt anh cậu phải nhịn, phải ra dáng một người bạn trai biết kiềm chế thói lưu manh. Cậu sẽ không chấp mấy người đáng tuổi cha tuổi chú cậu.

Taehoon toan kéo anh bỏ đi thì bị giữ lại. Yeonwoo tháo tròng kính đen, bật chế độ luật sư mọt sách đối đầu với sự kì thị và bất công xã hội.

"Tuy chính sách hành pháp của Đại Hàn Dân Quốc chưa có luật bảo vệ nhân quyền cụ thể và luật cấm phân biệt đối xử đối với người đồng tính và các nhóm người thiểu số khác trong cộng đồng LGBTQ+, nhưng theo những gì ông vừa nói với tôi và bạn trai tôi, ông đã phạm vào tội phỉ báng và bôi nhọ thanh danh của người khác, ảnh hưởng đến danh tiếng người thừa kế của một gia tộc hùng mạnh ở Hàn Quốc. Từ những tội danh trên có thể bị truy tố, bị xử phạt, phải bồi thường thiệt hại và khôi phục danh dự thích đáng theo điều 764 của bộ luật Dân sự Hàn Quốc năm 2015."

Xung quanh anh có người đang quay phim chụp ảnh, thậm chí có cô nàng còn hứng thú vỗ tay bôm bốp. Taehoon ngơ ngác ngó người yêu đưa đôi bàn tay đang nắm lên như muốn trêu tức ông ta.

"Có nhân chứng ở đây, ông liệu xem có thể thắng kiện không?"

Biết mình đụng phải kẻ có quyền, lão ta ném cho họ cái nhìn hậm hực rồi bỏ đi.

"Vãi nồi," cậu thốt lên. Được rồi, Yeonwoo chính thức ghi điểm trong mắt cậu. "Ngầu quá anh ơi."

Hai người đi tàu điện với tâm trạng thoải mái hơn hẳn. Tất nhiên là vẫn nắm tay nhau suốt đoạn đường đi.

Đến ga trung gian, anh mới chịu thở phào và nói, "Anh làm vậy em không phiền lòng chứ?"

"Phiền cái con khỉ. Em còn muốn cho ông ta ăn giày của em nữa mà. Còn anh thì sao? Hết phiền lòng chuyện Dowoon chưa?"

"Làm sao mà em... Đúng là anh hơi buồn chút thôi, vì không thể gặp gỡ bạn thân của em..." Anh trợn tròn mắt, "A, có ai giống hệt Dowoon đằng kia?"

"Đâu?"

Người đó mặc đồng phục trường nội trú, cao cỡ Dowoon năm 15 tuổi. Là khuôn mặt ấy, đôi mắt ấy, màu tóc nâu ấy không sai vào đâu được. Taehoon xanh mặt, giống như cậu vừa thấy ma.

"Lee Dowoon?"

Người đó giật nảy, bắt gặp Taehoon thì nheo mắt.

"Không, là Lee Dohyun."

"Dowoon?" Cậu vẫn lảm nhảm.

"Seong Taehoon? Tên khốn này..." Bốp! Cậu lãnh trọn cú đấm từ thằng nhóc nhỏ con. "Seong Taehoon, anh là tên giết người! Chính anh đã giết anh trai Dowoon của tôi!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro