Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Buổi sáng kết thúc chẳng vui vẻ gì, Kim Mingyu vẫn như thường lệ ra ngoài đi làm, Jeon Wonwoo một mình sinh hờn dỗi, quyết định cuốn chăn bông ngủ cả ngày.

Buổi tối khi Kim Mingyu trở về, trong không khí căng thẳng hai người cố dùng cho xong bữa tối, Kim Mingyu cái gì cũng chưa nói, liền đứng dậy đi đến thư phòng. Jeon Wonwoo cảm thấy phiền muộn, lại trốn vào phòng chứa đồ ngồi chơi. Không nghĩ rằng khi trò chơi lại Bad End, cậu bắt đầu không kiên nhẫn được nữa thì lúc này di động lại vang lên.

Cậu nhận điện thoại, người gọi tới là em gái mà cậu ít khi liên lạc. Cậu có chút nghi hoặc, nghe Jeon Miyeon nói hôm nay cô cùng bạn trai đi gặp Kim Mingyu, đối phương không chỉ có thái độ ôn hòa, đến trưa còn mời họ dùng cơm, nói đến cuối cùng còn nhắc tới Kim Mingyu vì bạn trai của cô mà giới thiệu một người đầu tư, muốn Jeon Wonwoo thay cô nói lời cảm tạ.

Jeon Wonwoo ngơ ngác cúp điện thoại, trong đầu một mảnh hỗn loạn.

Mới vừa rồi Jeon Miyeon nhắc đến người kia, có thật là Kim Mingyu không? Cô nói Kim Mingyu không chỉ kiên nhẫn tiếp đãi bọn họ, sửa lại thời gian họp, đáp lễ mời họ dùng cơm, thậm chí giới thiệu người đầu tư cho một người không quan trọng.

... Hai người họ rõ ràng sáng nay còn ầm ĩ một trận.

Cậu không phải không nhận ra, sáng nay Kim Mingyu đích thực giận cậu, chính là một con người nóng nảy cùng độc đoán bá đạo, lại vì cậu mà kiềm nén cơn giận, tiếp đãi người nhà của cậu, cậu bỗng cảm thấy có chút khó xử.

Jeon Wonwoo rất rõ ràng, vô luận như thế nào, Kim Mingyu vì cậu nên mới làm như thế; cậu biết trên thực tế anh không quá thích người nhà của cậu, anh làm vậy đơn giản vì nghĩ cho cậu đứng trên lập trường của một người con, một người anh, biết được điều này càng làm cậu thêm hoang mang. Đối với cuộc hôn nhân này, Jeon Wonwoo chưa bao giờ dám hi vọng điều gì xa vời, nhưng mà hiện tại cậu không muốn thừa nhận cũng không được, chính mình quả thật không thể không lay động tâm can trước nam nhân đã cùng mình lập lời thề ước.

Do dự hồi lâu, Jeon Wonwoo cuối cùng thở dài, đứng dậy mở cửa, đi đến phòng khách.

Kim Mingyu lúc này còn ở trong thư phòng, không biết là đang bận cái gì, có lẽ căn bản cũng chỉ muốn tránh mặt cậu mà thôi. Jeon Wonwoo nhờ người giúp việc chuẩn bị cà phê, định lấy đồ uống làm lý do, cùng đối phương nói chuyện.

Đêm nay người phụ trách đồ uống là một nữ phụ việc mà Jeon Wonwoo khá quen thuộc: Soo, Jeon Wonwoo ở trong nhà bếp, lặng nhìn cô gái pha cà phê, bỗng nhiên nghe thấy cô hỏi một câu: "Hai người... cãi nhau?"

Jeon Wonwoo gật gật đầu, cũng không giấu diếm tâm tư. Kỳ thật cậu cho rằng trong nhà một đống người giúp việc cùng đầu bếp, lái xe, một đám người hẳn đều đã biết.

Soo nở nụ cười một chút, nói: "Qua lần này thì tốt rồi, Kim tiên sinh từ trước tới nay mỗi lần việc đó đến lại đặc biệt dễ dàng tức giận, tính tình so với lúc bình thường càng kém, qua cuối tuần sẽ không có chuyện gì nữa."

"Nói vậy là có ý gì?" Cậu không hiểu ra sao nói.

"Cuối tuần là sinh nhật Kim tiên sinh." Soo nghiêng đầu, "Ngài ấy luôn luôn ghét sinh nhật, hằng năm vào khoảng thời gian này tâm tình đều không tốt."

Jeon Wonwoo sửng sốt.

... Sinh nhật.

Thì ra là sinh nhật...

Jeon Wonwoo cúi đầu, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên lộ ra biểu tình gì, nhưng khóe môi co rút một chút, trong lòng có cảm giác dở khóc dở cười. Mặc dù vì việc gia tăng tuổi tác mà cảm thấy buồn bực, nhưng đối với cá nhân anh vẫn cho rằng sinh nhật rất quan trọng, cho nên mới kiên quyết cự tuyệt việc cậu đi hội nghị nghiên cứu và thảo luận, là vì muốn cùng cậu trải qua sinh nhật sao?

Cậu bưng cà phê lên, chân thành đối Soo nói: "Cảm ơn vì đã cho tôi biết."


"Không có gì." Soo mỉm cười lắc lắc đầu, "Ngài không cần nói lời cảm tạ, nhanhcùng Kim tiên sinh hòa giải là được rồi."

Jeon Wonwoo gõ cửa thư phòng, bên trong truyền đến một tiếng "Tiến vào". Cậu mởcửa ra, bưng cà phê vào, còn không kịp nói chuyện, nam nhân đưa lưng về phíacậu đã mở miệng nói: "An tiểu thư, ta đang có việc, trong nhà đánh điện báo..."Nam nhân vừa nói vừa xoay người, phát hiện người tới là Jeon Wonwoo, lông màynhất thời nhíu lại.

Kim Mingyu nhìn cậu, khẩu khí không tốt nói: "Em tới làm cái gì."

"Mang cà phê đến cho anh." Jeon Wonwoo bình tĩnh buông vật ở trên tay xuống.

"Công việc của người giúp việc không cần tới em làm." Kim Mingyu cười lạnh,"Các cô ấy có phải hi vọng bị khấu trừ tiền lương hoặc sa thải hay không?"

Jeon Wonwoo bất vi sở động, tự tìm cho mình một cái ghế dựa mà ngồi xuống,thẳng thắn nói: "Em nghe nói cuối tuần sinh nhật anh."

Trong thần sắc Kim Mingyu xẹt qua một tia kinh hoảng, lập tức giận tái mặt,hỏi: "Là ai nói."

"Ai nói không quan trọng." Jeon Wonwoo tận lực dùng khẩu khí hòa hoãn nói, "Anhcó phải vì chuyện này nên mới không cho em tham gia hội nghị nghiên cứu và thảoluận?" Cậu đắn đo một chút, nói tiếp: "Kỳ thực nếu anh đồng ý, có thể bỏ mấyngày cùng đi với em..."

"... Tôi không đi." Kim Mingyu trầm mặc, sau một lúc lâu mới tức giận gầm nhẹ,"Mấy ngày nay em mới nói căn bản là không kịp! Cuối tuần công ty có một dự ánlớn phải kí hợp đồng." Anh bỗng nhiên ý thức được mình đã nói hơi nhiều, hunghăng trừng mắt nhìn Jeon Wonwoo, liếc cậu một cái, lại im lặng không nói.

Jeon Wonwoo giật mình, lúc sau hiểu được ý tứ của đối phương, cơ hồ bật cười:"Đây mới là nguyên nhân làm anh tức giận?"

Đối phương nói chuyện, nghe thế nào cũng không ra có ý muốn cản trở cậu thamgia hội nghị nghiên cứu và thảo luận, mà tựa như một tiểu hài tử không được đi dulịch, trừ bỏ ngoài mặt cáu kỉnh thì chính là trong lòng còn có chút ủy khuấtoán giận.

"Nếu lần sau còn có hội nghị nghiên cứu và thảo luận, em sẽ hỏi anh trước, anhsẽ cùng em đi được không?"

Kim Mingyu không nói gì, vẫn là gật gật đầu.

Jeon Wonwoo cố nhịn cười, làm bộ như có chút sầu lo nói: "Hội nghị nghiên cứuvà thảo luận lần này em đã báo danh tham gia, cùng đi lần này còn có giáo sư cóthể truyền thụ, hướng dẫn cho, nếu đột nhiên nói với ông ấy em không thể đi,chỉ sợ ấn tượng của ông với em hơn phân nửa liền..."

Kim Mingyu an tĩnh lại, thật lâu sau, mới hừ một tiếng nói: "Tùy em."

"Thật sự?"

"Em muốn thì cứ đi." Kim Mingyu tựa lưng vào tường, ngữ điệu phiền chán nói:"Em có thể đi ra ngoài, tôi còn có việc bận."

... Bận cái gì? Jeon Wonwoo thoáng nhìn trên bàn chỉ có một quyển sách hơn phânnửa chắc là tiểu thuyết, nhịn xuống ham muốn tò mò, nói: "Cám ơn anh đã đồngý."

Đối phương thủy chung không quay người lại, không được tự nhiên lên tiếng trảlời: "Ừ."

Jeon Wonwoo ngồi ở chỗ cũ, cậu biết môi mình đã muốn cong lên, lại tuyệt khôngmuốn che giấu, mặc dù không đồng ý cậu rời đi, thậm chí vì thế mà tức giận,nhưng một khi cậu thử đề cập đến việc ảnh hưởng đến bài vở của mình, đối phươnglại lập tức để cậu đi. Có lẽ nam nhân này ngay từ đầu đã không tính phản đốicậu, chỉ vì cậu không nói trước, cho nên hành động của anh mới vạn phần phẫnnộ, đây mới là nguyên nhân gây ra chiến tranh lạnh.

Cậu đứng lên, từ phía sau ôm lấy đối phương. Thân thể Kim Mingyu nhất thời cứngngắc, cơ hồ là tay chân luống cuống, cậu nghe thấy thanh âm không được tự nhiêncủa nam nhân nói: "Em làm cái gì!"

"Thực xin lỗi, lần sau em sẽ nói trước cho anh biết." Jeon Wonwoo lẩm bẩm nói,"Đừng tức giận mà!"

Đối phương trầm mặc thật lâu sau, cuối cùng cũng chưa nói có gì không tốt. Nhưngmà ngay buổi tối hôm đó, Jeon Wonwoo tắm rửa xong chuẩn bị đi ngủ, Kim Mingyulại bước vào, ý tứ hàm súc không rõ, trừng mắt liếc cậu một cái, dường như nếucậu nhiều lời hai câu sẽ lập tức rời đi; Jeon Wonwoo thông minh làm bộ dườngnhư không có việc gì, nhìn theo bóng đối phương đi vào phòng tắm.

Tận đến khi hai người tắt đèn chuẩn bị đi ngủ, Jeon Wonwoo mới thoáng dựa vàoanh, thậm chí chưa đến giữa giường, đã bị nam nhân gắt gao ôm lấy, ôm đến trong***g ngực. Cậu nghe thấy tiếng hít thở của Kim Mingyu, liền lấy lòng mà hôn hônđối phương, thế là lập tức bị áp đến giường, áo ngủ cũng bị cởi sạch trơn.

Thẳng đến khi bị tiến vào, trong bóng đêm, thanh âm của Kim Mingyu vang lên:"Sau này không được tiền trảm hậu tấu."

"Vâng."

"Cũng không được không nhìn tôi."

"... Vâng." Jeon Wonwoo thiếu chút nữa cười ra. Cậu trong nháy mắt ý thức đượcnhững lời này kỳ thực mới là trọng điểm chân chính.

"Chỉ cần nói trước, tôi sẽ miễn cưỡng để em đi." Kim Mingyu tựa hồ có chút hờngiận, âm điệu khàn khàn trầm thấp, giống như chịu dục hỏa ăn mòn nóng bỏng hơnlúc thường: "Hiện tại... em nên bồi tội."

Buổi sáng ngày hôm sau, Jeon Wonwoo thức dậy mới phát hiện mình ngủ quên; trênngười còn dấu răng cùng hôn ngân trên mặt, lại không có chút cảm giác dấp dínhở hậu đình, hiển nhiên là anh đã giúp cậu tẩy rửa. Xuống lầu hỏi, mới biết đượcnam nhân đã rời giường từ sớm đi làm.

Chiến tranh lạnh cuối cùng cũng kết thúc, tâm trạng Jeon Wonwoo vô cùng tốt,thay quần áo xong liền đến trường đi học. Trong giờ giải lao, cậu tìm gặp giáosư, khéo léo viện ra một cái lý do, báo cho giáo sư mình không thể tham gia hộinghiên cứu và thảo luận.

Trên thực tế, cậu cũng không hẳn muốn phấn đấu làm một học trò xuất sắc, lúctrước tranh chấp cùng Kim Mingyu, chẳng qua vì bất mãn với sự bá đạo của đốiphương, hiện giờ đã chấm dứt chiến tranh lạnh, Jeon Wonwoo cẩn thận ngẫm nghĩ,mới phát giác tân hôn còn chưa đầy hai tháng, hơn nữa đây là lần đầu tiên cùngtrải qua sinh nhật với Kim Mingyu, cậu cân nhắc có lẽ mình nên học theo đốiphương làm chút bổn phận, nên cuối cùng quyết định không tham gia hội thảo, kỳthực hội nghiên cứu và thảo luận cũng không quan trọng đến thế.

Bạn cùng lớp sau khi biết được việc này, chạy đến hỏi cậu nguyên nhân. JeonWonwoo cũng không trực tiếp trả lời, chỉ lấp lửng tùy tiện nói ra vài lý do chocó lệ.

Bạn học cũng không cảm thấy kỳ lạ việc cậu úp úp mở mở, lại hỏi: "Cậu đã khôngđi, vậy có thể hay không làm phiền cậu thay tớ chăm sóc con mèo? Yên tâm, kếtthúc hội nghiên cứu và thảo luận tớ lập tức mang nó về."

Jeon Wonwoo có chút kinh ngạc, nhưng như trước nói: "Tớ phải về hỏi một chút..."

"Hỏi người yêu của cậu sao?" Bạn học cười cười trêu tức cậu.

"Sao cậu biết..." Jeon Wonwoo kinh ngạc.

Bạn học chỉ chỉ tay trái cậu, cười ra tiếng: "Nhẫn cũng khoe ra ở ngón áp útrồi, cậu cho rằng không ai phát hiện sao? Bất quá, bình thường sẽ không đeo ởngón áp út, cũng đâu phải người đã kết hôn."

Jeon Wonwoo trong lòng ngầm hiểu, mặt cũng đỏ cả lên.

... Cậu quả thật là đã kết hôn.

"Tóm lại, nếu có thể, tớ sẽ mang mèo đến nhà cậu, nếu không phải mèo nhà tớ rấtghét cửa hàng chăm sóc động vật, thì đã có thể trực tiếp gửi nó vào đó rồi... Nóvẫn còn nhỏ tuổi, thích nhất cọ xát chân tớ làm nũng, tuy rằng lúc tức giận càongười ta rất đau, nhưng vẫn thật đáng yêu..." Bạn cậu cởi mở nở nụ cười, dường nhưrất tự hào mình là "miêu nô" (nô lệ của mèo =..=)

Không biết vì sao, Jeon Wonwoo bỗng lây chút cảm động. Trong nhà cậu nam nhânthoạt nhìn xấu tính lại kỳ cục, nhưng trên thực tế rất thích dính lấy cậu, rõràng cũng thích cùng cậu da thịt thân cận, mà Jeon Wonwoo cũng không chán ghétđối phương như vậy.

Sau khi tan học, Jeon Wonwoo về đến nhà, cũng vừa vặn lúc Kim Mingyu về. Haingười cùng nhau ăn tối, Jeon Wonwoo ăn mấy miếng cơm, liền nói: "Em sẽ không đihội nghiên cứu và thảo luận."

Sắc mặt Kim Mingyu khẽ động, nói: "Tôi không nói sẽ không cho em đi."

"Vâng, em biết." Jeon Wonwoo nhấm nuốt thức ăn, nói: "Đã là sinh nhật, thì emmuốn cùng anh trải qua."

"Vậy em nói giáo sư..." Kim Mingyu nói một nửa rồi ngừng lại, tựa hồ không biếtnên nói gì nữa.

"Trong trường về lĩnh vực nghiên cứu không chỉ có mình ông ấy là giáo sư, saunày tìm người khác chỉ dạy là được rồi." Jeon Wonwoo uống chút canh thịt bò,lại nói tiếp: "Không cần lo lắng, thật sự không thành vấn đề."

Kim Mingyu nghe vậy, nhẹ nhàng thở phào nhưng vẫn cảm thấy tức giận, hùng hổnói: "Tôi không có lo lắng!"

Jeon Wonwoo mỉm cười, cũng không quản đối phương chối bay chối biến, bất ngờhỏi: "Đúng rồi, anh có thích mèo không?"

Kim Mingyu rõ ràng đang sửng sốt, sắc mặt có chút quỷ dị, lập tức nói: "Ít nhấtcũng không chán ghét. Em hỏi cái này làm gì?" Ngữ khí của anh mềm lại, ẩn ẩn cóchút nhu hòa.

Nhưng Jeon Wonwoo không chú ý đến sự biến hóa của đối phương, cười nói: "Bạnhọc của em đi hội nghiên cứu và thảo luận, nên muốn nhờ em chăm sóc mèo. Anh đãkhông chán ghét, thật tốt quá."

Cậu nói xong, mới phát hiện tầm mắt Kim Mingyu chuyển đến nơi khác, thần sắctựa hồ không quá cao hứng, đang muốn kêu đối phương ăn nhiều một chút, độtnhiên nghe thấy đối phương dùng ngữ khí yếu ớt mà tức giận mắng một câu "Ngu ngốc".

Đến cuối tuần, Jeon Wonwoo đến nhà bạn mang mèo về, còn cầm theo ít thức ăn chomèo, vài món đồ chơi, một túi đồ vật này nọ của mèo. Lúc trước từng hỏi qua nữgiúp việc, biết họ đều đã từng có kinh nghiệm nuôi mèo, bởi vậy khi mang mèovề, còn nói cho bạn học trong nhà có người biết cách nuôi, để cho đối phươngyên tâm.

Cậu mang con mèo xám bạc điểm đốm như hổ về, Kim Mingyu đang xem báo, thấy cậutiến vào, sắc mặt vừa hơi hơi động, Jeon Wonwoo vội hỏi: "Con mèo này tênChanh, bất quá em không biết nó thuộc giống mèo gì, chỉ biết cu cậu hai tuổi..."Cậu vừa nói vừa đem ***g sắt mở ra, Chanh nhanh như chớp chạy ra, giống nhưkhông biết làm sao, trốn phía sau sô pha.

Kim Mingyu thản nhiên nói: "Nó là giống mèo lông ngắn của Mĩ."

Jeon Wonwoo giật mình, nói: "Thì ra anh cũng hiểu biết về các giống mèo..." Cậunói xong, mới nhớ Kim Mingyu có nuôi một con ngựa trắng, tuy rằng gửi nuôi ởcâu lạc bộ, nhưng định kỳ sẽ đi thăm nó, nói cách khác đối phương kỳ thực cũngthích động vật."

Kim Mingyu sai sử nói: "Bây giờ cũng giữa trưa rồi, em đi chuẩn bị thức ăn chonó đi."

Jeon Wonwoo vâng lời lấy ra từ trong túi một cái bát ăn, chần chờ đổ đầy haiphần ba cái bát, lại mang một bát nước đầy ra từ trong bếp, mang đến phòngkhách. Kim Mingyu đứng ở cạnh sô pha, Jeon Wonwoo có chút lo lắng, bỏ bát nướccùng thức ăn xuống, đang muốn nói gì đó, Kim Mingyu đã xoay người, nói: "Đemmèo giao cho mấy cô giúp việc, các cô ấy sẽ chăm sóc."

Mấy nữ giúp việc đem đồ dùng hàng ngày cùng một ít đồ chơi của mèo nhỏ đặt ởgian phòng trong phòng khách, bên trong vô cùng trống trải, chỉ để ghế salondài cùng bàn trà, bên ngoài cửa sổ sát đất là một mảnh gỗ bắc lên ban công cùngbãi cỏ phía sau nhà, cho mèo nhỏ có không gian rộng lớn để chơi đùa.

Khi Jeon Wonwoo trở lại phòng khách, Chanh còn cố chấp trốn ở sau sô pha, KimMingyu kéo cậu đi ăn cơm, hiển nhiên là muốn mặc kệ mèo nhỏ. Buổi chiều, JeonWonwoo đến phòng khách quan sát một chút, phát hiện thức ăn của mèo đã vơi đimột ít, nhiều ít cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Kim Mingyu tựa hồ thực để ý việc mèo con vẫn còn sợ người, Jeon Wonwoo chạngvạng xuống lầu tìm chút đồ ăn lấp đầy cái dạ dày, phát hiện Kim Mingyu đangngồi trên sàn nhà, bên cạnh sô pha, vươn tay, ý đồ giả làm con mèo lớn dụ Chanhra.

Jeon Wonwoo đứng ngoài phòng khách, mà nam nhân không biết đã thử bao lâu, quavài giờ đồng hồ, Chanh cuối cùng cũng bị dụ ra, một người một mèo vui đùa mộthồi, Chanh dường như xác nhận nam nhân không có địch ý, liền cẩn thận tiến lạigần cọ cọ dụi dụi vào tay nam nhân.

Trên mặt Kim Mingyu nhất thời mỉm cười, là tươi cười đơn thuần không mang theoý tứ trào phúng, Jeon Wonwoo kinh ngạc trừng lớn mắt, một cái ôn nhu tươi cườichớp mắt lướt qua, đối phương phát hiện Jeon Wonwoo nhìn trộm, sắc mặt trầmxuống, không biết là do tức giận hay do ngượng ngùng.

"... Em đứng ở đó làm gì."

"Em chỉ đi ngang qua thôi." Jeon Wonwoo nhỏ giọng nói.

Kim Mingyu hừ một tiếng, bế Chanh lên, ngồi vào sô pha, nói: "Lại đây."

Jeon Wonwoo vâng lời đi đến, ngồi xuống bên cạnh nam nhân. Kim Mingyu vừa vuốtlông Chanh vừa nói: "Em làm thân với nó đi."

Jeon Wonwoo không biết làm thế nào, đành phải vươn một bàn tay, sờ sờ bộ lôngmềm mại trên lưng Chanh, không biết có phải do đã giải trừ cảnh giác hay vìnguyên nhân nào đó, Chanh không có kháng cự cậu, nhưng đây là lần đầu tiên cậuvuốt ve một sinh vật sống, trong lòng cảm thấy có chút kì diệu, cảm giác ấm ápcùng mềm mại ở trên tay làm cậu không tự giác sờ soạng một chút lại một chút.

Đến tối, Chanh dường như đã quen thuộc, ỷ lại vào Kim Mingyu, dính lấy nam nhânkhông rời. Jeon Wonwoo quan sát thấy, Kim Mingyu hẳn cũng cảm giác thích thú.

Vì mèo nhỏ không chịu ra khỏi phòng, Jeon Wonwoo nằm trên sô pha chơi NDSL, KimMingyu thì ở bên cạnh đùa giỡn với mèo. Jeon Wonwoo chăm chú nhìn nam nhân vàmèo con vô cùng thân thiết, bỗng nhiên có chút muốn cười, cậu cảm thấy ngườinam nhân đang ngồi trên sô pha cùng mèo chơi đùa kia tựa như cũng là một conmèo lớn, Kim Mingyu có thể trong thời gian ngắn khiến mèo con bỏ đi phòng bị,có thể bởi vì mèo nhỏ hiểu được Kim Mingyu có mùi của đồng loại.

Đợi cho Jeon Wonwoo chơi xong, bên kia mèo lớn và mèo nhỏ cũng đã mệt mỏi, KimMingyu có chút buồn ngủ, Chanh cuộn tròn ở bên chân đối phương, im lặng mà ngủ.

Kim Mingyu mang Chanh đến ổ nhỏ đã trải thảm ở góc phòng, rồi mới đánh một cáingáp rời đi. Jeon Wonwoo đi phía sau nam nhân, hai người lên lầu tự tắm rửa,chờ Jeon Wonwoo trở về phòng, Kim Mingyu đã muốn đi ngủ.

Jeon Wonwoo nằm xuống, đưa tay tắt đèn, nhưng thế nào cũng ngủ không được, bấttri bất giác, Kim Mingyu xích lại gần, giống như trước, đem mặt chôn ở ngựccậu. Jeon Wonwoo hiểu đây không phải là ám chỉ muốn cầu hoan, mà chỉ là biểuhiện thân mật, theo bản năng luồn tay vào mái tóc ngắn của đối phương, cảm nhậnhô hấp ấm áp của nam nhân khẽ phun trên ngực.

Cậu cái gì cũng chưa làm, trừ bỏ việc mang Chanh về, mọi chuyện còn lại đều do KimMingyu chăm sóc mèo con. Tuy rằng người mang mèo về là cậu, mà đối phương làngười tuyên bố "không chán ghét" mèo, nhưng Jeon Wonwoo ít nhiều cảm thấy mìnhbị bỏ quên.

Nhưng lúc này đây, Kim Mingyu lại nằm trong ngực cậu làm nũng, tựa như mèo nhỏcùng chủ thân cận, không biết vì sao, Jeon Wonwoo đột nhiên cảm thấy mọi nỗibuồn đều tiêu tan.

Cuối tuần, Jeon Wonwoo hỏi lại người giúp việc một lần nữa, xác thực ngày sinhnhật Kim Mingyu, liền thừa dịp nam nhân đi làm một mình ra ngoài.

Quà sinh nhật cho Kim Mingyu cần phải chuẩn bị, tuy rằng buổi trưa cùng ngày sẽquay về nhà cũ của Kim gia, bánh ngọt linh tinh gì đó cũng không cần cậu chuẩnbị, nhưng cậu chỉ muốn tặng món quà nhỏ để ghi nhớ sự kiện.

Nam nhân thường hay xem sách, thường uống cà phê, cậu đều biết, nhưng những thứđó không thể làm quà tặng, vắt óc suy nghĩ hồi lâu, Jeon Wonwoo vẫn quyết địnhtặng Kim Mingyu một món quà thực dụng, tỷ như đồng hồ hoặc cà vạt. Cậu trộmquan sát, Kim Mingyu thường mang đồng hồ, tạo hình nhỏ gọn, nhưng đều cùng mộthãng.

Cậu lên mạng tìm một chút, cuối cùng quyết định mua một chiếc đồng hồ mới làmquà tặng. Cậu lên mạng đặt hàng, hai ngày sau gửi tới, thế là Jeon Wonwoo đếncửa hàng để lấy về. Trả tiền xong, cũng gói lại thật đẹp, Jeon Wonwoo có cảmgiác muốn thở phào nhẹ nhõm.

Ngay lúc cậu chuẩn bị về nhà, bỗng nhiên bị một người lạ gọi lại.

"Này... Cậu chờ một chút."

Jeon Wonwoo lúc đầu không ý thức được người này đang gọi mình, bởi vậy nên đitiếp không dừng lại, nhưng đến khi cổ tay bị nắm lấy, cậu mới quay đầu lại, mêmuội nhìn người kia.

Nói rằng người trước mặt là người lạ kỳ thật cũng có chút không thỏa đáng, dùsao ít nhất cậu cũng từng gặp người này hai lần, trong đó có một lần là âm thầmrình; đối phương vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu, lực đạo bắt lấy tay cậu rất lớn, JeonWonwoo cảm thấy có chút đau.

"Cái kia, cậu tên... Jeon Wonwoo..." Nam nhân tựa hồ suy nghĩ một chút mới nhớ ra,nói tiếp: "Jeon Wonwoo tiên sinh, bây giờ cậu có rảnh không?"

"Có chuyện gì cứ việc nói thẳng, Trầm tiên sinh." Jeon Wonwoo thản nhiên nói,miễn cưỡng dùng lực mới kéo được tay đối phương ra.

"Không vội, tìm một chỗ ngồi xuống nói." Hong Jisoo vừa lòng cười đáp lời.

Thẳng đến khi theo sau đối phương, bị y kéo vào quán cà phê ở góc đường, JeonWonwoo mới bắt đầu có chút hối hận. Kỳ thật cậu căn bản không cần nghe lời củamột người xa lạ, nhưng mặt khác, tình nhân cũ của Kim Mingyu sẽ nói gì với cậu,thế là cứ vậy kế hoạch của cậu có chút thay đổi.

Hai người ngồi xuống, Hong Jisoo gọi đồ uống, Jeon Wonwoo chọn nước quả mâmxôi. Khi đồ uống được mang lên, nam nhân nhìn cậu, có chút trào phúng lại cóchút ngạc nhiên nói: "Sao cậu không gọi cà phê?"

"Tôi không uống cà phê." Jeon Wonwoo bình tĩnh nói.

"Thực đáng tiếc, Kim Mingyu lại rất thích cà phê." Hong Jisoo lấy tay vuốt mặt,không biết vì sao, thoạt nhìn cư nhiên có chút vẻ khờ dại.

"... Điều anh muốn nói, chỉ có thế này?" Jeon Wonwoo hỏi lại.

Nghe được câu hỏi của cậu, nam nhân đối diện hơi hơi cười. Hong Jisoo nói:"Điều tôi muốn nói, đương nhiên không phải chuyện này... Kim Mingyu vì sao kếthôn với cậu? Cậu một chút cũng không giống vì yêu nên mới lấy."

Jeon Wonwoo trầm mặc, trong khoảng thời gian ngắn không biết làm sao phản bác.Chính cậu cũng rất rõ ràng, Kim Mingyu kết hôn cùng cậu không phải vì thíchcậu, hơn phân nửa là do không ghét cậu mà thôi. Hiện tại trước mặt cậu là HongJisoo, Jeon Wonwoo muốn cãi lại, lại không biết nên nói gì.

Hong Jisoo lãnh đạm hoàn toàn không nhìn cậu, bắt đầu kể lại chuyện tình lúctrước; nghe đối phương nói hai mươi năm trước Kim Mingyu có dáng vẻ gì, có thóiquen cùng những chuyện xấu gì, Jeon Wonwoo vốn tưởng mình có thể nhẫn nại được,đè nén phiền chán trong lòng, nhưng một câu cuối cùng của đối phương đã kíchđộng cậu.

"... Không nghĩ tới, đã nhiều năm như thế, y vẫn không thay đổi, khi uống rượu,vẫn thích tựa vào ***g ngực người khác ngủ." Hong Jisoo thở dài nói.

Jeon Wonwoo hơi hơi nâng mi. Cậu mơ hồ hiểu được đối phương ám chỉ cái gì, bởivậy quả thực không dám tin. Hong Jisoo ý tại ngôn ngoại, cơ hồ ám chỉ KimMingyu ở bên ngoài đã...

"Tôi không hiểu anh muốn nói cái gì." Cậu nói.

"Dù sao cậu cũng không thích Kim Mingyu, hôn sự này cũng là do trưởng bối quyếtđịnh." Hong Jisoo nở nụ cười một chút, "Tuy rằng tôi không yêu cầu cậu rút lui,bất quá cậu nên thức thời một chút, biết cái gì là tốt."

Jeon Wonwoo lẳng lặng nghe đối phương nói.

"... Nói trắng ra, Kim Mingyu là của tôi." Hong Jisoo lộ ra vẻ mặt tự tin.

Jeon Wonwoo trầm mặc hồi lâu, không biết đang nghĩ cái gì, bỗng nhiên ngẩng đầulên, nhìn phía bên kia đối phương cao hơn mình một chút, trên môi giữ một nụcười khách khí, nói: "Không cần biết anh muốn gì, cũng không liên quan đến tôi.Nếu Kim Mingyu nguyện ý vì anh mà ly hôn, tôi cũng sẽ không níu kéo."

Cậu lạnh lùng cười, cảm giác trong lòng bỗng sinh ra một cơn tức giận nóng rực:"Đối với chuyện của các anh trong quá khứ tôi không có hứng thú, dù sao cácngười có quay lại thì rồi cũng sẽ chia tay. Nói thật nghe người đàn ông trungniên nói chuyện cũ năm xưa, ngoại trừ nhàm chán tôi không còn từ nào khác để hìnhdung."

Không biết có phải vì bị Jeon Wonwoo nhấn mạnh gọi là "đàn ông trung niên", HongJisoo thoáng thu hồi nụ cười, trầm ngâm một lúc lâu sau, cuối cùng mở miệngnói: "Cậu... dữ hơn so với tưởng tượng của tôi."

Jeon Wonwoo không đáp lời.

Hong Jisoo tiếp tục nói: "Tóm lại, cậu phải biết, trong lòng Kim Mingyu, so vớicậu tôi quan trọng hơn."

"Vâng, quan trọng đến nỗi trước mặt tôi anh ấy bảo anh cút. Tôi rất rõ ràng." JeonWonwoo trào phúng nói; cậu chưa bao giờ nghĩ mình có thể dùng loại ngữ khí này đểnói chuyện, nhưng lại cảm thấy nói rất trơn tru. Cậu nói xong liền đứng dậy,lưu lại tiền, ngay cả lời chào tạm biệt theo lễ cũng không buồn nói, chỉ bảo:"Tôi phải đi, anh cứ tự nhiên."

Hong Jisoo ngồi ở chỗ cũ, trơ mắt nhìn Jeon Wonwoo rời đi, nhưng Jeon Wonwoolại mơ hồ nghe được tiếng cười trầm thấp của nam nhân ở phía sau. Cậu có chútkhó hiểu muốn hỏi đối phương vì cái gì mà bật cười, rồi lại cảm thấy làm nhưthế thật ngu ngốc, cuối cùng cũng không quay đầu lại, đi thẳng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro