Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

END.

Ta hỏi nàng: "Hôm qua, sao muội lại đến?"

Nàng dừng một chút sau đó chỉ chỉ ngực mình, ta nói: "Song sinh tâm linh tương thông?"

Nàng tự hỏi một lát rồi bật cười, mỉm cười gật đầu.

Mỗi lần Hoàn Hoàn rời khỏi cửa sổ chỗ ta, Châu Thuấn sẽ tiến lên, lần nào cũng hỏi ta có khó chịu không. Lúc bắt đầu ta còn có tâm tình trả lời hắn ta không khó chịu, nhưng khi đến lần thứ mười hắn hỏi ta có khó chịu không, ta lựa chọn đóng cửa sổ mặc kệ hắn. Sau đó hắn liền lên xe ngựa ngồi chung với ta. Dù sao xe ngựa cũng lớn như vậy, tùy hắn vậy.

Buổi chiều hôm sau, chúng ta về tới cổng thành, Hoàn Hoàn chỉ có thể tiễn chúng ta đến đây, bởi vì nàng là tướng quân ở biên quan, không triệu không được phép vào kinh thành.

Đội ngũ tiếp đón thánh giá đã đứng ở cổng thành, đoán chừng ông trời thấy ta ở quốc trường chơi quá vui vẻ rồi, ghen tị ta, sắp xếp hai lần tiết mục ta và Hoàn Hoàn chia tay.

Hoàn Hoàn xuống ngựa đi qua đây, Châu Thuấn dìu ta xuống xe ngựa. Châu Thuấn nói với Hoàn Hoàn:
"Hôm qua ngươi có công hộ giá, muốn được ban thưởng cái gì?"

Hoàn Hoàn hướng về phía sau vẫy tay, nam tử hôm đó bên cạnh nàng liền đi tới, Hoàn Hoàn viết viết vẽ vẽ gì đó lên tay hắn.

Sau đó nam tử kia nói: "Bẩm hoàng thượng, Thẩm tiểu thư muốn mỗi tháng đều có thể tặng đồ cho Thẩm Đường Châu tiểu thư."

Ta muốn nhắc nhở Hoàn Hoàn ta không cần những thứ này! Bảo hắn thăng quan cho nàng a! Tâm linh tương thông của song sinh vào thời khắc mấu chốt lại mất tác dụng rồi.

Châu Thuấn suy nghĩ rất lâu, nói: "Chỉ có thể ba tháng tặng một lần, đồ vật đều phải qua tay."

Hoàn Hoàn chắp tay hành lễ. Nàng giơ tay sờ sờ đầu ta, ấm áp giống như tay cha vậy. Sau đó ta thật sự không nhịn được, bổ nhào vào ngực nàng, ta nhờ nàng nói với cha nương, ta rất tốt, bảo họ không cần lo lắng cho ta.

Ta lên xe ngựa phất tay với nàng, nàng mỉm cười nhìn ta. Hoàn Hoàn xoay người lên ngựa, xe ngựa tiến về phía trước ta cũng không buông mành xuống, ta vẫn có thể nhìn thấy Hoàn Hoàn.

Hoàn Hoàn đột nhiên vươn tay phải ra, còn cởi áo choàng.

Tay phải và trên cổ mang đầy vàng bạc trang sức ta tặng nàng, kim quang lấp lánh, sáng đến nỗi mắt ta có chút đau đớn. Sáng đến nỗi nước mắt ta không ngừng rơi xuống, Châu Thuấn đưa tay sờ đầu ta. Ta đã nói ta là cô nương có tiền nhất kinh thành rồi mà!

Xem những lễ vật của ta đi, không ai không thích cả, không thích cũng hết cách, ta chỉ có những thứ này thôi. Ta bỏ tay Châu Thuấn ra, cảm khái nói: "Ngươi nói xem, làm sao lại có nữ nhân giống như Hoàn Hoàn, nàng vĩnh viễn kiên cường như vậy, ánh mắt vĩnh viễn kiên định, cả người sức mạnh dùng không hết, cười lên lại vô cùng rực rỡ."

Châu Thuấn nhìn ta muốn nói gì đó, cuối cùng nửa đường cho xe ngựa dừng lại, Châu Thuấn xuống xe, một lúc sau lại cầm một gói đồ lên. Ta hỏi hắn là cái gì, hắn nói là hạt dẻ bơ, ta vén rèm lên, tửu lâu vẫn tên là tửu lâu Xuân Ý, địa phương lại thay đổi rồi, tửu lâu thoạt nhìn càng to, càng khí phái hơn.

Châu Thuấn đưa hạt dẻ bơ cho ta, ta nhìn nhìn hắn, sau đó nhận lấy nói: "Châu Thuấn, cảm ơn ngươi."

Hắn nhếch mày hỏi ta cảm ơn cái gì.

Bảo Hoàn Hoàn tới bồi ta này, dậy ta cưỡi ngựa này, phá cung quy cho Hoàn Hoàn tặng đồ vào cung này, mua hạt dẻ bơ cho ta này... còn có nhiều lắm.

Ta nói: "Nhiều lắm."

Rất nhanh liền tới cổng hoàng cung rồi, chúng ta phải đổi xe ngựa mới về cung điện. Ta đứng dậy chuẩn bị xuống xe ngựa, Châu Thuấn nắm chặt cổ tay ta nói: "Thẩm Đường Châu, lần sau đừng nói cảm ơn, có được không?"

Nói xong hắn liền xuống xe ngựa trước, lưu lại ta một mình suy nghĩ bay loạn, không nói cảm ơn thì nói cái gì? Nói ngươi làm không tồi, đều là việc ngươi nên làm sao?

Đợi tới khi ta xuống ngựa, cũng chỉ nhìn thấy góc áo bay tán loạn của thiếu niên cưỡi ngựa rời đi.

24
Ta chuẩn bị đem những da lông mang từ quốc trường về đưa tới cho thái hậu, Ta vừa tới cung thái hậu, thái hậu liền hỏi ta có bị thương không, có bị dọa sợ không.

Ta bảo nàng yên tâm, ta và Châu Thuấn đều không sao cả. Lúc lấy da lông ra, thái hậu kinh ngạc nói: "Sao nhiều vậy?"

Ta vô cùng kiêu ngạo nói: "Tất nhiên rồi, con và Hoàn Hoàn hầu như ngày nào cũng đi săn, có rất nhiều đồ không tốt chúng con đều không cần!"

Thái hậu nói ngày ngày đi săn? Cùng Hoàn Hoàn? Ta nói vâng. Thái hậu hỏi ta có đi một cái sườn núi không? Có rất nhiều hoa nhỏ xinh đẹp.

Ta nhớ lại ta chỉ cùng Châu Thuấn đi một cái sườn núi. Ta tức giận nói với thái hậu Châu Thuấn làm ta bị nôn muốn chết, sau đó còn bị mưa dầm, làm ta phát sốt rồi. Hi vọng nàng hung mắng mắng cái tên Châu Thuấn không nên thân kia.

Ta nói xong, thái hậu đỡ trán nói thầm một câu, đồ vô dụng.

Ta cho rằng ta nghe nhầm rồi, sao thái hậu có thể nói ra loại lời này được chứ? Ta lại hỏi thái hậu nói cái gì, thái hậu chính là ôm cái trán nàng, nói nàng có chút váng đầu, bảo ta nhanh chóng quay về nghỉ ngơi.

Ta tự hỏi có phải chúng ta đi rồi, thái hậu không chăm sóc tốt chính mình không, ta muốn ở lại chăm sóc nàng. Nhưng thái hậu lại bảo ta đi nhanh chút, nàng nói nàng nhìn thấy ta đầu càng đau hơn, ta đành phải lưu luyến quay về Trường Xuân Cung.

25.

Sau khi trở về Châu Thuấn càng bận hơn, ta hầu như không nhìn thấy hắn, thái hậu không bận lắm, ta cũng không bận.

Ta vẫn mỗi ngày rất sớm đã tới chỗ thái hậu học làm sao quản lý cung vụ, bữa tối dùng bữa xong liền trở về Trường Xuân Cung.

Thái hậu vẫn nghiêm túc dạy, còn ta vẫn rất thong thả học. Châu Thuấn có lúc sẽ tới Trường Thọ Cung dùng bữa tối, dùng bữa xong thái hậu sẽ bảo Châu Thuấn đưa ta về. Trên đường trở về Châu Thuấn sẽ hỏi ta mấy ngày nay học tập như thế nào?

Có lúc ta nói cũng tàm tạm, có lúc nói rất khó, rất nhiều, rất phức tạp.

Lúc ta nói cũng được, Châu Thuấn sẽ cười tủm tỉm sờ đầu ta khen ta thông minh. Lúc ta nói rất khó, hắn liền bảo ta đừng bỏ cuộc, sau đó ta liền cười hắn, hắn sẽ nghiến răng nghiến lợi gọi tên ta. Sau đó trên đường trở về, ta nói: "Chúng ta không thể nói những cái khác sao?"

Hắn nói, hắn mỗi ngày vội vã tranh thủ thời gian nên chỉ nghĩ quan tâm cái này! Ta nói vậy làm hoàng đế thật nhàn rỗi!

Sau đó hắn sẽ nói phu tử lên lớp dạy những gì với ta....Ta hối hận vì sao lúc đầu lại lắm miệng như vậy.

Con đường chúng ta đang đi, bầu trời đột nhiên đổ tuyết rồi.

Sau đó ta nhận được bọc đồ Hoàn Hoàn đưa tới, toàn bộ đều là những thứ hiếm lạ chơi vui, mỗi đồ vật đều được giải thích cẩn thận. Còn có hà bao, tất vớ nương ta khâu, mỗi loại đều có năm cái, thoạt nhìn so với trước đây tốt hơn rất nhiều. Còn có trâm cài cha tặng. Bọn họ đều chúc ta sinh thần vui vẻ.

Ta cập kê rồi, thái hậu vội trước vội sau chuẩn bị cho ta một yến tiệc sinh thần thật náo nhiệt.

Trên yến hội, ta cuối cùng cũng gặp lại Triệu Dụ, nàng ngồi cách ta khá xa, ta vẫy tay chào hỏi nàng. Nàng mỉm cười gật đầu với ta, sau đó không nhìn ta nữa. Nàng quy quy củ củ ngồi chỗ đó, nếu không phải ta chơi cùng nàng ba năm, ta sẽ cảm thấy nàng vốn dĩ chính là đoan trang tú lệ như vậy.

Vì sao mọi người lại có nhiều mặt như vậy a? Ta có phải cũng nên có nhiều mặt không? Hẳn là nên a! Ta xuất thần nghĩ xem mình có những mặt nào, tay ta liền bị vỗ nhè nhẹ.

Ta quay đầu lại, thái hậu ôn nhu nhìn ta, đưa tay vén sợi tóc trên trán ta, hỏi ta làm sao vậy? Ta buột miệng thốt ra ta không sao. Ta bừng tỉnh ngộ ra, ta có một mặt khẩu thị tâm phi!

26.

Tiệc sinh thần của ta, ta chuồn trước rồi. Ta vốn đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh thái hậu, nghe người bên dưới rì rầm rì rầm, sau đó Ninh công công tới rồi, nói bên tai thái hậu điều gì đó.

Sau đó Ninh công công lại nói với ta: "Thẩm tiểu thư, hoàng đế tìm ngài."

Ta nhìn thái hậu một cái, nàng ôn nhu gật gật đầu với ta, sau đó ta liền ra ngoài cùng Ninh công công.

Vừa ra ngoài ta liền nhìn thấy Châu Thuấn mặc thường phục đang ngồi trên xe ngựa. Ta bước qua hỏi hắn: "Ngươi đây là?"

Châu Thuấn chìa tay với ta, hắn nói: "Lên đây, đưa ngươi đi chỗ này."

Châu Thuấn đưa ta đến thành lâu trên tường thành. Rất cao a! Rất đẹp a! Có thể nhìn thấy rất xa a! Có thể nhìn thấy cách đó không xa chợ tối còn chưa tan, có thể nhìn thấy tửu lâu sinh ý thịnh vượng phía xa, có thể nhìn thấy đèn đuốc vạn nhà khắp kinh thành.

Ta cảm thán: "Thật tốt!

Nhìn cảnh tượng tưởng như bình thường nhưng lại không bình thường này, ta không nhịn được liếc mắt nhìn Châu Thuấn. Châu Thuấn không quay đầu cũng biết ta đang nhìn hắn. Hắn hỏi ta: "Thẩm Đường Châu, ngươi nhìn ta làm gì?"

Có đôi lúc ta nửa đêm không ngủ được liền dậy thông khí, từ cửa sổ phòng ta nhìn ra ngoài có thể nhìn thấy Thịnh Danh Điện của Châu Thuấn, bình thường nửa đêm khuya khoắt vẫn còn đèn đuốc sáng trưng. Ta nói:

"Châu Thuấn, ngươi thật sự là một hoàng đế tốt."

Hắn nghiêng đầu, chúng ta bốn mắt nhìn nhau. Khóe miệng hắn nhếch lên nói: "Sao lại nói vậy?"

Ta còn đang nghiêm túc suy nghĩ nên khen hắn thế nào, lại nhìn thấy ánh mắt trêu tức của hắn, ta nói: "Ngươi bớt được một tấc lại muốn tiến thêm một thước đi!"

Nụ cười của hắn càng lớn hơn, hắn quay đầu không nhìn ta nữa, sau đó liền nghe thấy hắn hít một hơi thật dài! Qua một lúc, hắn hỏi: "Thẩm Đường Châu, nếu ngươi có thể không cần ở trong hoàng cung, ngươi muốn đi đâu?"

Ta nghiêm túc tự hỏi rất lâu rồi trả lời hắn: "Muốn đi xem xem rất nhiều nơi trong chuyện xưa của phu tử, muốn đi phương bắc xem thiên sơn địa tuyết, muốn đi phương nam mùa đông cũng rất ấm, muốn đi Giang Nam xem nhà nổi trên sông, còn muốn trở về phủ tướng quân xem cây đào ta và Hoàn Hoàn trồng đã lớn chưa?"

Hắn đưa tay sờ sờ đầu ta, hắn nói: "Thẩm Đường Châu, xem xong non sông của Đại Châu, có thể trở về kể cho ta nghe không?"

Ta nói: "Nếu như ta đi xem rồi, nhất định sẽ quay về kể cho ngươi."

Nói xong ta tự mình vui vẻ!

Ta cười cười liền bị sặc rồi, hắn vỗ lưng ta nói ta đúng là một nhân tài, có thể tự mình cười đến sặc. Đợi ta tốt hơn một chút, hắn hỏi ta vui như vậy sao?

Ta nói: "Ừm."

Hắn lại trầm mặc rồi. Ta nói ta có chút lạnh muốn quay về, sau đó hắn kéo ta qua, giúp ta khép lại y phục, sau đó liền đột nhiên bắt đầu rút châu ngọc trên đầu ta xuống, ta hỏi hắn làm gì vậy, hắn bảo ta đừng nhúc nhích.

Đợi châu ngọc trên đầu ta bị rút sạch sẽ, hắn từ trước ngực rút ra một cây trâm ngọc cắm lên đầu ta, sau khi cắm xong hắn liền ngắm hồi lâu.

Đẹp như vậy sao? Ta định đưa tay rút xuống nhìn, hắn vỗ rớt tay ta nói: "Không được lấy xuống."

Ta hỏi hắn đẹp không? Ánh mắt hắn chuyển qua mặt ta, qua một lúc lâu hắn nói: "Đẹp."

Ta hỏi hắn: "Đây là quà sinh thần sao?"

Hắn nói: "Coi là như vậy đi!"

Sau đó hắn lại hỏi ta thích không. Ta nói ta không nhìn thấy, không biết thích hay không thích.

Sau đó Châu Thuấn liền bật cười, hắn cười gõ đầu ta, bảo ta đừng không biết tốt xấu.

Trên đường Châu Thuấn đưa ta hồi cung, nửa đường hắn bị Ninh công công gọi đi rồi, hắn bận thật đấy!

Lúc ta về tới Trường Xuân Cung, thái hậu đang ngồi trên đại điện uống trà, vừa nhìn liền biết đang đợi ta. Thái hậu gọi ta qua đó ngồi, sau đó đẩy một cái rương gỗ hương tới trước mặt ta, nói là quà sinh thần nàng chuẩn bị cho ta.

Thái hậu bảo ta mở ra xem xem, ta ngoan ngoãn mở ra, bên trong là thứ đồ giống như thánh chỉ. Ta không xác định nhìn nhìn thái hậu, nàng bảo ta lấy ra xem chút.

Ta lại nghe lời lấy ra, thật sự là thánh chỉ, có điều là thánh chỉ tiên đế viết, nội dung bên trong đại khái chính là đến năm Thẩm Đường Châu cập kê sẽ cùng hoàng đế Châu Thuấn thành hôn, sau đó làm một hoàng hậu tốt hiền lương thục đức. Nghĩ tới ta chính là Thẩm Đường Châu, ta mê mang nhìn thái hậu.

Thái hậu nói: "Nhĩ Nhĩ, thánh chỉ này chưa từng tuyên đọc, bây giờ tặng cho con."

Ta chất phác hỏi thái hậu: "Con có thể vĩnh viễn không để nó bị tuyên đọc không?"

Thái hậu từ ái vỗ vỗ tay ta, nói đương nhiên có thể. Nàng còn nói không cho ta nghe chuyện triều đình chính sự không phải vì ta họ Thẩm, mà bởi vì nàng muốn cho ta có lựa chọn.

Nàng còn nói nếu ta muốn ở lại hoàng cung này, nàng có thể cam đoan hoàng cung này chỉ có một hoàng hậu là ta.

Có một giọt nước rơi trên thánh chỉ, lại một giọt, hai giọt, ba giọt, rất nhiều giọt, thái hậu đưa tay xoa mặt ta. A! Thì ra ta khóc rồi, còn tưởng nóc nhà bị dột cơ đấy! Thái hậu đứng dậy đi tới ôm ta, vỗ lưng ta, khen ta là đứa trẻ tốt.

Thái hậu trước khi đi ngắm ta hồi lâu, sau đó hỏi ta: "Cây trâm trên đầu là hoàng đế tặng?"

Ta giơ tay sờ sờ trâm cài trên đầu trả lời nàng: "Dạ."

Thái hậu nói: "Cây trâm xấu thật!"

Ta: ...

Ta giơ tay rút xuống, sau đó rốt cục nhìn thấy rõ ràng diện mạo của cây trâm này rồi, cây trâm không hề mượt mà, hoa văn điêu khắc cũng kỳ kỳ lạ lạ, trên trâm còn khắc hai chữ "Nhĩ Nhĩ" cũng xiêu xiêu vẹo vẹo.

Ta vuốt hai chữ Nhĩ Nhĩ, ta khóc nức nở vì nó giảo biện nói: "Không xấu a! Bây giờ đang lưu hành điêu khắc không quy tắc như này."

Thái hậu ôn nhu nhìn ta, sau đó nàng vươn tay cầm lấy chiếc trâm trong tay ta, nhìn một lúc, bảo ta cúi đầu xuống rồi lại cắm cây trâm lên đầu ta.

Nàng nói: "Nhĩ Nhĩ xinh đẹp, cài lên sẽ đẹp."
Nói xong sờ sờ đầu ta, bảo ta nghỉ ngơi sớm một chút.

27.

Ngày hôm sau, ta như thường lệ đi tới cung thái hậu thỉnh an và học tập, lúc đến chỉ có Trương ma ma ở đó, Trương ma ma nói thái hậu sáng sớm đã đi Thịnh Danh Điện rồi, có chút chuyện cần xử lý.

Ngày thứ hai ngày thứ ba cũng như vậy, đến này thứ tư ta đến cuối cùng cũng nhìn thấy thái hậu rồi.

Thái hậu nói sắp tới năm mới rồi, bảo ta sau này nên ở Trường Xuân Cung, không cần chạy loạn khắp nơi nữa.

Ta nghĩ năm mới vì sao không được chạy loạn? Ta vẫn là ngoan ngoãn trả lời thái hậu: "Dạ,"

Thái hậu nhìn ta cười, nàng nói: "Hi vọng năm mới có khởi đầu mới."

Sau đó ta cứ như vậy ở Trường Xuân Cung, ta thường thường nhìn về phía Thịnh Danh Điện, đèn đuốc nơi đó hình như chưa từng tắt đi.

Gần đến năm mới, trong cung bắt đầu hân hoan giống như năm trước. Trong cung tiến vào rất nhiều gương mặt mới, đi tới đi lui bên ngoài Trường Xuân Cung của ta.
Sẩm tối hôm nay, ta dùng bữa xong liền nằm trên ghế thái phi xem chuyện xưa. Châu Thuấn tới rồi, còn mang theo sáu nử tử rất xinh đẹp tới, bọn họ đều mặc trang phục cung nữ. Châu Thuấn nói đây là cung nữ mới hắn chọn cho ta, ta nói được. Hắn liền nhìn ta không nói gì, ta nói: "Châu Thuấn, ngươi yên tâm đi! Ta sẽ chăm sóc tốt chính mình." Hắn đưa tay sờ sờ đầu ta, nói được.

Cung nữ mới tới cái gì cũng không làm chỉ là trông coi ta, ở cửa thủ hai người, bên cạnh thủ hai người, hai người còn lại thay phiên nghỉ ngơi?

Đại Châu năm mới, hoàng đế mở cung yến cùng văn võ bá quan cùng nhau chúc mừng. Ta sáng sớm đã bị Mộ ma ma lôi dậy rửa mặt trang điểm, sau đó đi thỉnh an thái hậu. Thái hậu vốn định bảo ta không cần đi cung yến, nhưng nàng lại nói không nhìn thấy ta nàng càng không yên tâm. Sau đó nàng liền dặn dò ta, trên yến hội không được rời khỏi các cung nữ quá xa.

Kiệu đón ta tới cung yến đến rồi, ta đi tới cửa, lại quay lại cầm theo chủy thủ Hoàn Hoàn tặng ta ở trường săn.

Cung yến rất nhàm chán, mỗi năm đều như vậy, ăn tiệc uống rượu, nói lời cát tường. A! Còn có tỷ tỷ xinh đẹp nhảy múa, đó chính là tiết mục ta thích nhất.

Tỷ tỷ xinh đẹp năm nay cực kỳ nhiều, múa cũng cực kỳ xinh đẹp. Ta xem đến mê mẩn, không biết tên hỗn đản nào hô một câu có thích khách, hơn một nửa tỷ tỷ xinh đẹp ở hiện trường rút đao giắt bên hông ra, bọn họ phần lớn đi chém Châu Thuấn rồi, phần nhỏ hướng về phía ta, ta lại không thích xem tỷ tỷ xinh đẹp nhảy múa nữa rồi! Người bên cạnh ta cùng bọn họ đánh nhau, ngoài cửa vọt tới rất người mặc đồ đen.

Rất nhanh, trong đại điện một mảnh hỗn chiến, loạn thất bát tao, cũng may các cung nữ tỷ tỷ Châu Thuấn tặng ta võ nghệ vô cùng cao cường, bảo hộ ta chu toàn. Ta nhìn Châu Thuấn, hắn cũng không sao, không động tay, khí định thần nhàn xem cuộc chiến.

Có người hô bảo vệ tốt hoàng thượng. Ta nghĩ hô như vậy có tác dụng gì a? Sau đó liền có người hô một câu: "Tốc chiến tốc thắng, Ngự Lâm Quân của cẩu hoàng đế sắp tới rồi."

Sau đó người vây công ta càng hung hãn hơn, hai cung nữ tỷ tỷ vốn thủ bên cạnh ta cũng lao vào cuộc chiến rồi.

Không biết cung tiễn bắn lén ở đâu đâm thủng đầu vai ta, ta đau đến kêu lên.

Ta cảm thấy rất đau, đầu ong ong. Ta nghe thấy Châu Thuấn đang gọi ta, ta không có sức lực trả lời hắn, chẳng được bao lâu, Châu Thuấn qua đây rồi, một bên đánh một bên tới gần ta! Ta kêu hắn đừng chạy loạn, không được tới đây! Đầu óc hắn có phải không tốt hay không, ở yên trong vòng bảo vệ không tốt sao? Ta còn muốn nói hắn đừng qua đây, ta còn có thể an toàn một chút a!

Hắn đã tới gần rồi, hắn nhìn đầu vai ta nói: "Thẩm Đường Châu, không sao, không sao cả, ta lập tức đem ngươi đi xem ngự y."
Ta cảm thấy trận đau qua đi, não ta thanh tỉnh hơn chút rồi, sau đó chúng ta lại nghe thấy thái hậu kinh hô một tiếng.

Ta và Châu Thuấn đồng thời nhìn về phía thái hậu. Lúc ta quay đầu, đao trên mặt đất phản chiếu ánh sáng tới mắt ta, ta quay đầu lại liền nhìn thấy một bóng đen bổ một đao về phía Châu Thuấn, ta di chuyển về phía bên phải một bước, đao kia liền đâm vào người ta.

Người đâm ta hoàn toàn không hoảng hốt khi chém nhầm người, hắn lại nhanh chóng rút đao chuẩn bị chém tiếp, cũng may cuối cùng bị Châu Thuấn đánh bay rồi. Ta cảm thấy có thứ gì nóng nóng làm ướt xiêm y của ta. Châu Thuấn che ngực ta, bảo ta kiên trì, lập tức mang ta đi xem ngụ y. Xung quanh vẫn đang đánh, Châu Thuấn che chở ta, suýt chút nữa bị ám toán mấy lần rồi.

Ta thật sự rất sốt ruột! Ta muốn bảo hắn đừng lo cho ta! Nhưng ta vừa mở miệng máu tươi liền tuôn ra, sau đó Châu Thuấn bảo ta câm miệng. Nghe Châu Thuấn liên tục gọi tên ta, ta cũng muốn bảo hắn câm miệng, bảo hắn đừng chạy loạn khắp nơi, nhưng hắn không nghe! Ta muốn mắng hắn! Nhưng ngẩng đầu phát hiện hắn khóc rồi! Ngẫm lại vẫn là bỏ đi, ta muốn giơ tay vỗ vỗ đầu hắn, nói với hắn ta một chút cũng không đau, nhưng tay của ta không nhấc lên nổi.

Ngự Lâm Quân cuối cùng cũng đến rồi, tràng diện lập tức được khống chế, ta cảm thấy ta có phải sắp chết không, bởi vì ta nhìn thấy cha ta. Cha ta vội vã chạy về phía ta, ông ấy ôm ta vào trong ngực, ta mới biết cha ta thật sự đến rồi!

Cha ta cũng khóc rồi, ông ấy ôm ta lên, một bên khóc một bên nói: "Nhĩ Nhĩ, con kiên trì một chút, cha đến đưa con về nhà đây."
Cha ta đến rồi, thật tốt! Ta mệt rồi, nhìn thấy cha, ta yên tâm nhắm mắt lại.

28.

Ta mơ mơ hồ hồ tỉnh lại rất nhiều lần, mỗi lần đều có thể nhìn thấy Châu Thuấn và thái hậu. ta mỗi lần đều cảm thán, thái hậu không sao thật tốt quá rồi. Mỗi lần đều nghe thấy hắn đang kích động nói gì đó, nhưng ta nghe không rõ, sau đó ta trong lúc ngủ mơ gắng sức nghĩ hắn đang nói gì.

Ta có lúc nghe thấy hình như có người gọi Châu Thuấn thượng triều, Châu Thuấn quát người ta cút! Sau đó ta hoài nghi hắn không muốn xem tấu chương, lấy ta làm cớ.

Lần thứ tư ta tỉnh lại, ta nhìn thấy Châu Thuấn đang nắm tay ta, ta liền nói ra hoài nghi mấy ngày này của ta. Ta cho rằng Châu Thuấn sẽ lại mắng ta ngu xuẩn, ta đều nghĩ xong rồi, nếu bây giờ hắn dám mắng ta, ta sẽ lập tức cáo trạng với thái hậu, hắn chắc chắn sẽ bị thái hậu hung hăng giáo huấn!

Nhưng lần này hắn không mắng ta ngu xuẩn, hắn nói: "Thẩm Đường Châu, ta chính là lấy ngươi làm lý do không xử lý triều chính, nếu ngươi lại dám như vậy, chờ văn võ bá quan dùng nước miếng nhấn chìm ngươi đi!"

Ta:.....

Ta tức đến không biết nói gì! Về sau, ta không còn ngủ một lần chính là ngủ ba bốn ngày không tỉnh nữa, Châu Thuấn mới đi thượng triều!

Tức chết! Bình phong bị hại! Thái hậu cũng mỗi ngày đều đến bồi ta, hôm nay lúc thái hậu đến thăm liền mang theo cha ta cùng tới rồi. Ta lúc này mới dám tin ta trước trước lúc ngất xỉu là cha ta ôm ta, ta vẫn luôn cho rằng ta đang nằm mơ!

Cha ta mắt đỏ bừng, hỏi ta có còn đau không, ta cũng hai mắt đẫm lệ nói với ông ấy, ta rất đau! Cha ta đau lòng ôm ôm ta, sờ sờ đầu ta, an ủi ta giống như ta lúc nhỏ bị ngã vậy, nói ôm ôm liền hết đau rồi, làm ta khóc càng lợi hại hơn!

Cha ta nói trong phủ có một quân y, rất có kinh nghiệm chữa vết thương do đao chém, ông ấy muốn đón ta về phủ. Thái hậu nói ngự y trong cung là tốt nhất, hi vọng ta có thể ở lại dưỡng thương.

Thái hậu hỏi ta: "Nhĩ Nhĩ, con cảm thấy thế nào?"

Ta trầm mặc rất lâu, nói: "Con muốn theo cha về nhà."

Ta nói xong, ngoài cửa có tiếng bát vỡ, ta quay đầu nhìn, góc áo màu vàng sáng biến mất ngoài cửa.

Thái hậu nói: "Được."

Hôm nay Châu Thuấn không tới nhìn chằm chằm ta uống thuốc, thuốc được đưa tới cũng rất muộn. Từ đó cho đến khi cha ta đến đón ta về nhà, ta cũng không nhìn thấy Châu Thuấn.
Ngày thứ ba sau khi ta có thể xuống giường hoạt động, cha ta mặc áo giáp cực kỳ hưng phấn tới rồi, cha ta nói: "Nhĩ Nhĩ, cha tới đón con về nhà."

Ta dùng cái đầu không quá thông minh của mình nghĩ, trước triều đại khái có thứ gì đó thay đổi rồi!

Lúc xe ngựa của chúng ta sắp xuất phát, Châu Thuấn đến rồi, hắn hỏi ta: "Thẩm Đường Châu, vì sao ngươi chắn đao cho ta?"

Nương ta nói ta kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, thái hậu nói ta là một cô bé tốt thiện lương, ta nghĩ ta đại khái là vừa ngốc vừa thiện lương đi!

Nhưng nếu ta nói chính mình như vậy lại có chút ngượng ngùng, nên ta nói: "Bởi vì ngươi là hoàng đế a!"

Đôi mắt sáng lấp lánh của hắn hình như ngay tức khắc liền không sáng như vậy nữa rồi, hắn nói: "Thẩm Đường Châu, chuyện ngươi đáp ứng với ta, ngươi sẽ không quên chứ?"

Ta tự hỏi một lúc, nói với hắn: "Chuyện quan trọng đều sẽ không quên."

Ta lên xe ngựa vẫy tay tạm biệt hắn, hắn cũng chỉ nhìn ta. Xe ngựa đi càng lúc càng xa, ta nhìn bóng dáng Châu Thuấn đứng bên kia, cực kỳ giống tình cảnh lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn. Ta buông mành xe xuống, ngực ẩn ẩn đau đớn, ta nghĩ đại khái là vết thương bị đụng đến rồi.

29.

Ngày tháng ta dưỡng thương ở phủ tướng quân vừa mãn nguyện lại vừa an tâm. Cây đào ta và Hoàn Hoàn trồng đã rất cao rồi, ta nhìn cây đào đến xuất thần. Cha ta hỏi ta nhìn gì vậy, ta nói cây đào này ta và Hoàn Hoàn trồng lúc bốn tuổi.

Ông ấy nói: "Cây trưởng thành rất tốt, Nhĩ Nhĩ cũng trưởng thành rất tốt."

Ta cười hì hì hỏi cha ta ta trưởng thành rất tốt sao? Cha ta nghiêm túc ừm một tiếng.

Cha ta còn nói với ta, nương ta cũng trồng cây ở căn nhà nơi biên quan, là cây hạt dẻ, mọc cũng rất cao rồi.

Ta về phủ tướng quân ngày thứ sáu, nương ta trở về rồi.

Ta uống xong thuốc nằm trên giường nhỏ cạnh cửa sổ xem chuyện xưa, ta nghe thấy có người gọi ta, thanh âm tinh tế ta luôn nhung nhớ.

Ta quay đầu nhìn về phía cửa, là nương ta, nàng khóc đến nước mắt đầy mặt. Ta không xác định, nhẹ nhàng gọi một tiếng nương. Nàng tiến tới vươn tay muốn ôm ta, ta nhào vào ngực nàng, nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng ta.
Sau khi nương ta hòa hoãn lại, nàng hỏi ta bị thương chỗ nào, bị thương như thế nào. Ta nói ta sắp khỏi rồi, nàng còn muốn xem. Sau khi xem xong, nàng khóc càng mạnh mẽ hơn.

Sau đó, cha ta tới mới dỗ được nàng.

Nương ta mỗi thời mỗi khắc đều ở bên cạnh ta, đút thuốc cho ta, cùng ta đọc sách, cùng ta dạo hoa viên, còn mua cho ta hạt dẻ bơ.

Nhưng ta ngoan ngoãn uống thuốc, nương ta sẽ cau mày khổ sở. Ta buồn chán ở trong phòng đọc sách cha đưa tới giải sầu, nương ta cũng khổ sở. Ta ngồi bàn đu dây dưới gốc cây yên tĩnh trong hoa viên, nàng cũng khổ sở.

Ta ăn hạt dẻ bơ chỉ ăn một viên, nàng khóc rồi. Nhìn thấy nàng khóc, ta cực kỳ buồn. Ta hỏi nàng chẳng lẽ ta trưởng thành thành Nhĩ Nhĩ như này, nàng liền không thích ta nữa sao?"

Nương ta sửng sốt một hồi lâu, nói không phải, không phải. Ta nói vậy thì không cần khổ sở như vậy nữa a! Nàng sờ sờ đầu của ta nói: "Nhĩ Nhĩ thật sự lớn rồi."

Nói xong lại khóc rồi, chỉ là nàng xem ra cuối cùng cũng không khổ sở như vậy nữa.

Lúc vết thương của ta sắp khỏi rồi, ta nói với cha ta, muốn ông ấy đưa ta đi biên quan nhìn xem. Cha ta nghĩ rất lâu, nói được.

Vài ngày trước khi chúng ta xuất phát đi biên quan, Triệu Dụ tới rồi. Ta hỏi nàng làm sao biết ta trở về phủ tướng quân, nàng nói nàng tự có cách của nàng.

Tuy rằng thánh chỉ phong Thẩm Đường Châu làm hoàng hậu còn chưa từng chính thức tuyên đọc, nhưng bắt đầu từ lúc tiên đế ban tên, trong lòng mọi người đều hiểu rõ chuyện này, vì vậy làm Thẩm Đường Châu ta không thể rời khỏi hoàng cung. Nhưng ta bị thương mọi người đều rõ như ban ngày, có cứu được hay không, ai có thể nói chính xác đây?

Đến khi ta rời khỏi kinh thành, Thẩm Đường Châu còn chưa có "Chết", chỉ là hôn mê bất tỉnh trong hoàng cung.

Triệu Dụ nói: "Thẩm Đường Châu, nghe nói ngươi không dự định làm hoàng hậu?"

Ta nhìn Triệu Dụ đoan trang trước mặt nói: "Có lẽ vậy."

Triệu Dụ đưa ta thiệp mời lễ thành hôn của nàng, nàng hỏi ta sẽ đi chứ? Ta nói sẽ chuẩn bị đại lễ.

Nàng cười cười nói không được tặng châu thoa, nói xong liền đặt lên bàn bàn trước mặt ta một cây trâm vô cùng tinh xảo.

Ta nghi hoặc nhìn nàng. Nàng chỉ nói với ta trâm cài này không phải hoàng thượng tặng, nói xong nàng liền quay người chuẩn bị rời đi. Ta gọi nàng lại nói: "Triệu Dụ, cảm ơn ngươi ở cạnh ta."

Nàng khoát khoát tay bảo ta bớt già mồm đi, sau đoa liền rời đi.

Triệu Dụ là nữ hài tử vô tư nhất mà ta từng gặp, trong lòng ta nàng là nữ hài tử vô cùng đặc biệt, nàng hoạt bát làm liều, nhưng cũng đoan trang tú lệ, ta từng hâm mộ nàng rất nhiều lần.

30.

Lúc tới biên quan, ta đã mệt đến sắc mặt tái nhợt rồi. Hoàn Hoàn ở cổng tiểu viện đợi chúng ta, ta xuống xe ngựa xong liền treo trên người nàng.

Ta nghe có người nói: "Thẩm tướng quân, ngài gửi thư nói muốn đưa Nhĩ Nhĩ tới, ta còn lo lắng chúng ta không phân biệt được Hoàn Hoàn và Nhĩ Nhĩ cơ đấy. Ai! Một cái trắng nõn sạch sẽ, một cái đen thù lù, thật sự rất dễ phân biệt!"

Sau đó nam tử bên cạnh Hoàn Hoàn nói: "Tiền tướng quân, mực nước trong bụng liền ít mở miệng, rõ ràng là một cái tư thế oai hùng hiên ngang, một cái dịu dàng động lòng người."

Ta nâng mí mắt nặng nề lên nhìn nam nhân nói ta dịu dàng động lòng người, người quen, là nam tử bên cạnh Hoàn Hoàn ở hội săn bắn.

Sau đó ta ở trong tiểu viện của nương ta ngủ mấy ngày mới trở lại bình thường. Hôm nay Hoàn Hoàn sớm đã trở lại rồi, nàng nói muốn đưa ta đi dạo chợ đêm, là phiên chợ đặc biệt nhất ở nơi này, nửa năm mở một lần, đến nửa đêm còn rất náo nhiệt.

Quả nhiên rất náo nhiệt, người chen người, ta hưng phấn chen qua đó, Hoàn Hoàn vững vàng nắm chặt tay ta. Sau khi đi dạo mấy chỗ, đến trước quầy hàng trang sức vô cùng náo nhiệt, ta và Hoàn Hoàn bị tách ra rồi. Ta vốn định ở yên tại chỗ đợi Hoàn Hoàn đến tìm ta, nhưng người chen chúc qua lại, ta cuối cùng không biết bị dồn tới đâu rồi.

Cuối cùng ta đứng cố định trước một quầy ngọc, bởi vì chỗ này người không phải rất nhiều, ta tin một lát sau Hoàn Hoàn có thể tìm thấy ta. Ta đứng đại khái tầm một khắc Hoàn Hoàn vẫn chưa tìm qua đây, bà chủ quầy ngọc hét to bảo ta xem đồ của nàng. Ta nghĩ nhàn rỗi liền tùy tiện xem xem, cuối cùng bà chủ nhìn trúng trâm ngọc trên đầu ta! Nàng nói:
"Cây trâm xấu xí trên đầu ngươi bán cho ta như nào?"

Cây trâm của ta mới không xấu! Ta từ chối, ta không bán.

Nàng lại nói ta đưa cho nàng chút tiền công, nàng sẽ giúp ta khắc lại đẹp hơn một chút, ta vẫn là từ chối. Cuối cùng nàng ta thế mà lại trực tiếp ra tay rồi, nàng lôi kéo ta, ta không đẩy được nàng, chúng ta liền xô đẩy qua lại.

Ta nghe thấy có người gọi ta, sau đó bà chủ liền bị một chưởng đẩy ra, người đến một tay ôm lấy ta. Là Hoàn Hoàn, nàng ôm lấy ta nói: "Nhĩ Nhĩ, ta nghĩ ta lại đánh mất tỷ rồi!" Ta an ủi Hoàn Hoàn, ta nói ta bây giờ đã lớn rồi, sẽ không đi mất nữa.

Nàng bị ta an ủi khóc rồi. Sau khi lớn lên đây là lần đầu tiên ta nghe thấy Hoàn Hoàn gọi ta, không có gì mới mẻ cả, còn có chút giống giọng nói của ta. Cuối cùng chúng ta cái gì cũng không mua liền về nhà.

Sau đó khi ta gặp lại Hoàn Hoàn, nàng lại không nói gì cả. Ta nghi hoặc chạy đi hỏi nương.

Nương ta trầm tư một lúc, sau đó nói với ta, đại khái sau khi ta tiến cung nửa tháng nàng liền phát bệnh rồi, liên tục sốt hơn một tháng mới khỏi, khỏi xong liền không nói ra lời nữa rồi.
Ta nói không phải chứ, lần trước đi dạo chợ đêm ta còn thấy nàng gọi ta. Nương ta lại lâm vào trầm tư, qua một lúc bà lại nói: "Vậy thì tuỳ nàng đi, Hoàn Hoàn chính là quá thông minh, nàng cái gì cũng biết, nhưng cái gì cũng đều không nói."

Ta vỗ vỗ tay nương, an ủi bà.

Ngày tháng ở biên cương trôi qua rất nhanh, hạt dẻ năm nay thu hoạch lớn rồi.

Trong nhà có rất nhiều người biết võ công, cố tình ta lại muốn lên cây hái quả. Ta thực sự không biết trèo cây, cha tìm cho ta một cái thang, bảo ta leo thang lên cây.

Ta trèo lên trạc cây, cúi đầu nhìn xuống cha nương và Hoàn Hoàn khoe khoang, đôi mắt chướng chướng, ta hình như đột nhiên hiểu được vì sao Triệu Dụ không xuống được nhưng vẫn muốn trèo cây rồi.

Nương ta dùng những hạt dẻ này làm cho chúng ta rất nhiều hạt dẻ bơ, bọn họ mỗi người ăn một cái liền no rồi, dưới ánh mắt mong đợi của nương, ta miễn cưỡng ăn sáu cái, ta nghĩ nương ta hình như thực sự không thích hợp làm những thứ này a!

Ta sợ nương ta ngày hôm sau lại muốn làm hạt dẻ bơ cho ta, ta đề nghị đem đống hạt dẻ này mang đi chợ phiên bên cạnh bán.

Ta cảm thấy ta rất có thiên phú bán hàng, sau khi bán hết hạt dẻ, ta mở một quầy viết câu đối, mấy năm qua đọc sách không thể phí công được!

Mở quầy một tháng, chỉ bán ra một bộ câu đối, còn phải nộp phí mở quầy. Ta không muốn nộp, ta lôi kéo Hoàn Hoàn âm mưu bảo nàng đi đe dọa cái tên thu phí kia, sau đó nương ta đột nhiên xuất hiện, nói dám đi liền đánh gãy chân ta và Hoàn Hoàn. Nương ta nói xong, chúng ta ba người cười thành một đoàn.

Hoàn Hoàn vì để an ủi lỗ vốn của ta, quyết định đưa ta đi phiên chợ khác dạo dạo, lúc đi dạo, lại có một ông chủ nhìn trúng cây trâm trên đầu ta.

Hắn nói hắn là sản xuất ngọc thạch Đại Châu đến từ Vân huyện, hắn nói trên quầy của hắn đều là ngọc tốt, nhưng nếu ta bán cây Trâm trên đầu cho hắn, có thể tùy ý tặng ta hai món trên quầy hàng.

Ta từ chối, còn tò mò hỏi hắn, sao lại chạy tới phía bắc Đại Châu bán ngọc? Hắn nói hiện nay thế đạo tốt, liền muốn đi nơi nơi xông xáo. Qua một lúc hắn lại cảm thán nói: "Cũng nhờ có đương kim hoàng thượng của chúng ta cần chính yêu dân a."

Ta thuận miệng tiếp lời: "Ừm, hắn rất cần chính!" Ông chủ chẳng hiểu ra sao nhìn ta, ta chọn mấy cái bảo Hoàn Hoàn nhanh trả tiền rồi rời đi.

Hình như từ khi ở chợ phiên trở về, ta thường xuyên có thể nghe thấy tin tức của Châu Thuấn.

Ta giúp cha đi lấy giấy Tuyên Thành, các thanh niên bộ dáng thư sinh ở trong cửa hàng giấy tuyên thành đang thảo luận một số quyết định chính trị của Châu Thuấn. Ta đi ăn sáng ăn quán đậu hũ ta thường đi, cũng có thể nghe thấy các thực khách đang nhắc tới Châu Thuấn. Vì vậy ta quyết định ở nhà trì hoãn hai ngày rồi lại ra ngoài. Ta hỏi nương ta, thường xuyên nhớ tới một người biểu hiện điều gì? Nương bị ta hỏi đến sửng sốt, bà hỏi ta làm sao vậy? Ta nói không có gì.

Đằng sau tiểu viện có một tháp quan sát, có thể nhìn thấy toàn bộ trấn nhỏ. Ta ngồi trên tháp một buổi chiều, vừa chuẩn bị đi về, cha ta tới rồi.

Cha ta nói: "Nhĩ Nhĩ, đèn đuốc vạn nhà có đẹp không?"

Ta nói đẹp. Cha ta nói với ta đèn đuốc vạn nhà này cũng có bảo vệ của ta, ta khó hiểu nhìn cha ta.

Cha ta sờ sờ đầu ta nói: "Nhĩ Nhĩ, làm con gái của ta vất vả cho con rồi."

Ta đột nhiên cực kỳ khổ sở, rõ ràng ta một chút cũng không vất vả, rõ ràng mọi người mới vất vả.

Nương ta vì không cùng ta trưởng thành mà có rất nhiều áy náy. Hoàn Hoàn bởi vì ta tiến cung mà tự trách chính mình. Thái hậu và Châu Thuấn gánh chịu đủ loại áp lực để ta có sự lựa chọn. Ta được tất cả mọi người yêu thương như vậy, ta rõ ràng một chút cũng không vất vả.

Cha ta đưa tay xoa mặt ta, ta sao lại khóc rồi!

31.

Trời lạnh rồi, hình như càng không có sinh ý gì, ta thu quầy sớm chuẩn bị về nhà.
Ở chỗ ngoặt ta hình như nhìn thấy Châu Thuấn, ta chạy qua phát hiện thực sự là Châu Thuấn. Ta cười ngây ngô nhìn hắn.

Hắn nói: "Thẩm Đường Châu, vui như vậy sao?"

Ta nói: "Ừm."

Hắn nói: "Ngươi sớm như vậy đã thu quầy rồi?"

Ta nói: "Bởi vì nơi này căn bản không có ai thưởng thức danh tác của ta, ta chuẩn bị đổi địa điểm."

Hắn nói: "Đổi đi đâu?"

Ta nói: "Kinh thành."

_Hoàn_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro