Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vậy mà sau khi nói ra những lời kinh người như thế, trên mặt Bạch Lang lại hoàn toàn là một vẻ vô tội.

Nàng mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Yến Phất Quang, phảng phất như trong mắt chỉ có một người là hắn.

Cao hứng phấn chấn đem bản thân dâng lên cho hắn.

Tiểu Bạch Long mái tóc mềm mại nhẹ nhàng rũ trên vai, ban đêm gió nhẹ thổi lất phất, bả vai bất giác run rẩy.

Nhưng cánh tay như ngó sen kia vẫn chưa thu lại.

Bạch Lang giơ "cá" lên thật lâu, thấy sư tôn không ăn, không khỏi có chút nản lòng.

Sư tôn còn chưa tha thứ cho nàng sao?

Nàng càng nghĩ càng sốt ruột, nếu về sau nàng giống như Cổn Cổn thì phải làm sao đây?

Không không, nàng tuyệt đối không muốn cuộc sống như vậy.

Bạch Lang mím môi, trong lòng bất ổn, lại sinh ra một cỗ xúc động.

Bỏ đi.

Sư tôn không chủ động ăn, vậy mình sẽ đút cho hắn ăn!

Tiểu Bạch, ngươi có thể.

Dùng "cá vược hoa quế" của ngươi chinh phục hắn!

Yến Phất Quang vốn đang mím chặt môi, hắn không biết tiểu long này bỗng nhiên xuất hiện là muốn làm gì, đang kinh ngạc đến mức trong khoảng thời gian ngắn không biết nên phản ứng như thế nào.

Chính trong lúc hắn nhíu nhíu mày, thiếu nữ vừa rồi còn an an phận phận ngồi ở trên bàn lại bỗng nhiên dựng thẳng thân mình.

Khoảng cách giữa hai người vốn dĩ đã không xa.

Bạch Lang không biết mình hiện tại đang ở trên bàn, dưới tác dụng của nước táo, nghiêng ngả lảo đảo đứng dậy, muốn đến gần sư tôn hơn một chút.

Sau đó liền "Bùm" một cái, ngồi ở trên đùi sư tôn.

Cẩm y màu đen của Yến Phất Quang cùng lụa trắng của Bạch Lang đan chéo vào nhau.

Dưới ánh huỳnh quang lại có một tia ái muội.

Trên gương mặt tuấn mỹ của hắn cứng đờ một lát, bỗng nhiên nhắm mắt lại.

Mà Bạch Lang vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Ở trên đùi đối phương động đậy hai phát, tìm được vị trí thích hợp.

Sau đó vừa nâng đầu, lại bẹp một cái hôn lên trên cằm đối phương.

"Sư tôn, thật nhiều."

Lần này phảng phất Bạch Lang ở trong ảo giác lại mở ra thế giới kỳ quái gì đây.

Trước mắt nàng mơ mơ màng màng xuất hiện rất nhiều Yến Phất Quang ngồi ở đối diện, Bạch Lang cầm "cá" trong tay, không biết phải đút như thế nào.

"Rốt cuộc là phải đút cho ai a?" Bạch Lang lầm bầm lầu bầu.

......

Bị nàng ngồi tới ngồi đi, Yến Phất Quang kêu lên một tiếng, khi bị Tiểu Bạch Long mang theo cánh môi mềm mại ngọt thơm hôn tới dưới cằm, rốt cuộc nhịn không nổi, mở bừng mắt.

Bạch Lang vẫn ngốc hề hề tìm miệng sư tôn ở đâu.

Chợt vừa quay đầu đụng phải ánh mắt sâu thẳm của Yến Phất Quang, ánh mắt kia u trầm phảng phất giống như vực sâu, Bạch Lang sau khi đối mắt hơi hơi giật mình.

Nhưng khi nhìn đến đáy mắt tò mò của Tiểu Bạch Long, ánh mắt Yến Phất Quang trong nháy mắt lại biến thành có chút cảm xúc phức tạp.

Hắn ánh mắt lóe lóe, trong lúc vô ý bị tương hoa quế kia cọ tới bên môi, bỗng nhiên dùng sức cầm lấy cổ tay Bạch Lang.

"Sư tôn?"

Bạch Lang chớp chớp mắt, có chút nghi hoặc.

Nàng thấy phía đối diện bỗng nhiên xuất hiện vô số Yến Phất Quang giống nhau như đúc, càng thêm choáng váng, trong khoảng thời gian ngắn không ý thức được nguy hiểm hiện tại, chỉ nghe có người kêu nàng ngốc.

Yến Phất Quang mím chặt môi, sau khi cảm nhận được ý ngọt trong đó, bỗng nhiên cười nhẹ.

Bạch Lang còn chưa có phản ứng lại, ngay sau đó trước mắt một trận hôn mê, liền nhắm mắt lại ngã xuống trên đùi Yến Phất Quang.

Mà "cá" trong tay, cũng tự nhiên rơi xuống dưới.

Chờ đến sau khi người mất đi ý thức, Yến Phất Quang nhéo nhéo "cá" kia.

Hắn lông mày hơi giật, vừa mới chuẩn bị nói gì đó, lại thấy Bạch Lang vốn bị hắn thi pháp cho ngủ đi bỗng nhiên lẩm bẩm tự nói.

"Cá vược hoa quế" ăn cực kỳ ngon."

"Ngươi hôm nay không ăn ngươi liền không phải người!"

Dưới hai tầng thuật pháp, Bạch Lang còn nhớ thương chuyện này, trong mộng cũng không an ổn.

Yến Phất Quang:......

Ngốc long này.

Hắn biểu tình dừng một chút, lại có chút cổ quái.

"Không ăn không phải người?"

Hắn bắn ánh mắt nguy hiểm nhìn về phía trên mặt Bạch Lang.

Nhưng mà nói ra lời này Bạch Lang lúc này lại không hề hay biết.

Nàng khi đang ngủ say, mày thả lỏng, còn nở nụ cười.

Yến Phất Quang:......

Nói là tên ngốc thật đúng là tên ngốc.

......

Bạch Lang đang ngủ.

Ở trong ảo giác, Bạch Lang thấy sư tôn ăn cá do nàng dâng lên, bị trù nghệ của nàng chinh phục, ngay lập tức tha thứ nàng, hơn nữa còn đáp ứng nàng hủy bỏ trừng phạt, khôi phục trạng thái trước kia.

"Tiểu Bạch, ngươi làm cá ăn ngon thật, vi sư chưa bao giờ ăn qua món cá ngon như thế."

Trong mộng sư tôn nói:

"Ngươi yên tâm, vì món cá này, vi sư cũng nhất định sẽ cẩn thận tài bồi ngươi."

"Đa tạ sư tôn!"

Bạch Lang vẻ mặt kinh hỉ.

Trên mặt ý cười càng lúc càng lớn.

Bởi vì ngủ mơ hình ảnh sư từ đồ hiếu trong ảo cảnh, Bạch Lang toàn thân rồng đều thả lỏng.

Cánh tay đang nắm lấy cổ tay nàng kia, Bạch Lang không tự giác dùng mặt ngoan ngoãn nhẹ nhàng cọ cọ, cầm lòng không đậu cười lên tiếng.

Yến Phất Quang nhíu nhíu mày.

Vừa thấy bộ dáng Bạch Lang liền biết nàng lại ảo tưởng cái đồ vật kỳ quái gì.

Khi nãy lúc nắm lấy cổ tay nàng, hắn đã chuyển vào một cỗ linh lực, thế mới biết con rồng ngốc này hôm nay sao lại làm ra chuyện như vậy.

"Hóa ra là uống nước táo."

Hiểu được nguyên do, Yến Phất Quang biểu tình dừng một chút.

Có chút cổ quái.

Ngốc long này không biết táo có thể gây ảo giác sao?

Bất quá lúc này đã chậm.

Bạch Lang đang ngây ngô cười ngủ ở trên đùi hắn.

Yến Phất Quang nhìn nửa ngày, rốt cuộc nhịn không được duỗi tay nhéo nhéo gương mặt hồng hồng đang mơ ngủ của nàng.

Gió đêm phất qua ống tay áo của hắn, ẩn ẩn mang theo một tia hương hoa quế.

Yến Phất Quang nhìn tiểu long đang ngủ đến trời đất u ám trong lồng ngực, qua thật lâu mới nhàn nhạt tự nói: "Đúng là ăn rất ngon."

......

Bạch Lang còn không biết mình tối hôm qua làm chuyện ngu xuẩn gì.

Nàng ngày hôm sau tỉnh lại, phát hiện cổ tay giống như sưng lên, vừa động là đau lợi hại, không chỉ cổ tay, đầu cũng đau.

Toàn thân chỗ nào cũng đau.

Nàng tối ngủ bị người trộm đánh một trận?

Bạch Lang cau mày có chút khó hiểu.

Nàng lúc này ngồi dậy nhìn về phía gương, nhìn thấy trong gương một khuôn mặt nhỏ tuyết trắng.

Làn da của Bạch Lang thực dễ dàng lưu dấu vết.

Lúc này trên một mảnh tuyết sắc xuất hiện hai mạt vệt đỏ, giống như là tiểu hoa mai điểm xuyết ở trên mặt.

Nàng không tự giác duỗi tay vuốt ve.

Này...... lại làm sao mà có?

Bạch Lang chớp chớp mắt, liều mạng muốn hồi tưởng lại ký ức tối hôm qua, nhưng vô luận nàng nghĩ như thế nào, ký ức đều như bị đứt gãy.

Nàng chỉ nhớ rõ mình làm xong cá, bưng tới cho sư tôn ăn, sau đó thì...... hoàn toàn đã quên.

Nàng gõ gõ đầu, làm thế nào cũng nghĩ không ra sự việc sau đó, không khỏi có chút nhụt chí.

"Ai, ta đây là cái đầu óc gì a."

Thôi bỏ đi, không nghĩ nữa.

Trước đi nhìn xem sư tôn đi.

Bạch Lang nghĩ như vậy, soi gương rửa mặt một phen.

Nhìn nhìn quần áo nhăn dúm dó, vừa muốn nhíu mày, lại thấy váy áo mới tinh đặt ở trước giường.

"Di, ở đây sao lại có?"

Là sư tôn chuẩn bị sao?

Nàng nghi hoặc cầm lấy nhìn nhìn, phát hiện bộ váy này không biết là chất liệu gì màu trắng tuyết, nhưng khi sờ lên thập phần thoải mái, mềm mại lạnh lạnh, giống như là tuyết mịn dệt thành đám mây.

Kinh Vân Các chỉ có hai người nàng với sư tôn. Quần áo này là chuẩn bị cho nàng sao?

Nàng mím môi, nhìn y phục đệ tử nhăn dúm dó trên người, cuối cùng vẫn quyết định thay quần áo mới.

......

Một nén nhang sau, ngoài điện Kinh Vân Các, Bạch Lang chờ ở cửa, sư tôn không dặn dò gì, nàng buồn chán nhìn ngó nghiêng.

Bỗng nhiên, nàng nhìn thấy một thứ đồ vật, hơi hơi dừng một chút.

Cách đó không xa dưới tàng cây, trên bàn đá đặt một viên hạt châu, dường như...... có chút quen mắt a.

Bạch Lang ánh mắt dừng lại, nhìn viên huỳnh châu kia, bỗng nhiên trong đầu hiện lên một đoạn hình ảnh, nhưng hình ảnh kia chợt lóe rồi biến mất, nghĩ lại lại không còn nữa.

Nàng không khỏi hơi hơi nhíu nhíu mày, có chút nghi hoặc.

Khi Yến Phất Quang từ trong điện đi ra thấy Bạch Lang đang nhìn chằm chằm cái bàn phát ngốc, không khỏi giật giật khóe miệng.

"Tỉnh rồi?"

Hắn bỗng nhiên lên tiếng.

Bạch Lang đang nghĩ tới sự tình ngày hôm qua, thình lình bị đánh gãy, không khỏi giật mình một cái.

Quay đầu thấy sư tôn không biết khi nào đã đứng ở dưới tàng cây.

Nàng phục hồi lại tinh thần, vội vàng hạ mắt chào hỏi.

"Sư tôn, buổi sáng tốt lành."

Yến Phất Quang thấy nàng bộ dáng tràn đầy sức sống, biểu tình có chút cổ quái.

Bạch Lang lại không rõ ràng lắm nguyên do trong đó, sau khi chào hỏi lại tự nhiên nói: "Đa tạ sư tôn chuẩn bị quần áo."

"Chỉ là, chỉ là...... Sư tôn sao biết được quần áo của con bị nhăn a?"

Nàng thấy biểu tình của sư tôn có vẻ tâm trạng rất tốt, nên vội hỏi vấn đề quần áo mà mình vẫn luôn tò mò.

Yến Phất Quang liếc nàng một cái, nhíu mày hỏi:

"Sự tình tối hôm qua ngươi một chút cũng không nhớ rõ?"

Hắn biểu tình nhàn nhạt, nhíu mày, khi gọi Bạch Lang đáy lòng lại có chút bồn chồn, không khỏi lắc lắc đầu.

Nàng, nàng đã làm ra sự tình gì không tốt sao?

Nhưng nàng nhớ rõ mình cũng chỉ tới tặng cho sư tôn một con cá thôi mà.

"Sư tôn, có phải cá ta làm không ngon không?" Nàng nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có khả năng này.

Bạch Lang thật cẩn thận ngẩng đầu lên.

Lập tức thấy ánh mắt Yến Phất Quang càng thêm phức tạp.

"Làm sao vậy sư tôn, có gì không ổn sao?"

Bạch Lang lập tức lên tinh thần.

Yến Phất Quang nhìn chằm chằm nàng thật lâu, mới thu hồi ánh mắt.

"Không có gì không ổn."

"Ngươi làm rất ngon."

Khi hắn nói đến "rất ngon" , biểu tình dừng một chút. Đáng tiếc Bạch Lang lại không có chú ý tới, bởi vì cả người nàng đã đắm chìm trong lời nói của sư tôn.

Từ ngày mai bắt đầu miễn trừng phạt nàng đi thủy lao quét tước.

Cho nên, nàng quả thật là dựa vào mỹ thực chinh phục dạ dày của sư tôn sao?!

Bạch Lang kích động vô cùng, chỉ kém đem chữ "cao hứng" viết ở trên mặt.

Yến Phất Quang ánh mắt hơi dừng, nhìn nàng một cái.

"Bất quá, luyện tập buổi tối ngày mai không thể thiếu."

"Chờ đến khi ngươi chân chính đạt tới đạp môn cảnh giới vượt qua tâm ma, sẽ miễn tới nơi này của vi sư thỉnh an."

A? Buổi tối còn muốn tới thỉnh an a.

Bạch Lang biểu tình trong nháy mắt có chút suy sụp. Nhưng khi bị sư tôn nhàn nhạt liếc mắt một cái, nàng lại nhanh chóng tỉnh lại.

Thỉnh an thì thỉnh an, dù sao so với tiếp tục quét tước thủy lao vẫn tốt hơn.

Hơn nữa nếu như có sư tôn chỉ đạo, vượt qua tâm ma hẳn là sẽ càng nhanh hơn đi?

Bạch Lang nghĩ như vậy, nghe lời gật gật đầu.

"Vậy sư tôn, nếu không có việc gì, con đi về trước đây?"

Nàng giương mắt nhìn về phía Yến Phất Quang, ngữ khí cẩn thận.

Yến Phất Quang đầu ngón tay hơi dừng một chút, khi Bạch Lang còn chưa có phản ứng lại, bỗng nhiên trên mặt một trận mềm mại phất qua, ống tay áo của sư tôn cọ qua gò má nàng.

Làm cho Bạch Lang nghi hoặc chớp chớp mắt.

Nàng vừa mới chuẩn bị hỏi cái gì vậy ta?

Lại thấy sư tôn đã thu hồi tay.

"Được, ngươi mau đi học đi, chậm nữa lại không kịp vào lớp."

Từ khi Cổn Cổn dùng hình tượng của sư tôn múa cột, sư tôn đã thật lâu không có nói chuyện với nàng như vậy. Bạch Lang thấy hắn đã hết tức giận, vội vàng nghe lời gật gật đầu.

"Vậy sư tôn con đi đây, chúng ta buổi tối lại gặp."

Yến Phất Quang không nói gì.

Mãi cho đến Bạch Lang rời đi, ánh mắt mới nhìn về phía huỳnh châu trên bàn.

Không nhớ tới sao?

Hắn lầm bầm lầu bầu.

......

Bên kia, Bạch Lang đã đi học đường.

Bạch Lang cảm thấy, hôm nay tất cả chuyện tốt đều để nàng đụng phải.

Đầu tiên, sáng sớm dậy sư tôn tha thứ nàng.

Tiếp theo, Chấp Sơn chân quân vẫn luôn thích dạy quá giờ hôm nay lại phá lệ trước thời gian tan học.

Bạch Lang vốn đã làm tốt chuẩn bị phải học quá giờ, không nghĩ tới lần này Chấp Sơn chân quân lại nhanh như vậy. Nhìn bộ dáng Bạch Lang đang khiếp sợ, sư huynh bên cạnh lắc lắc đầu: "Tiểu Bạch tới Thái Thanh Tông không bao lâu, có thể không biết, Chấp Sơn chân quân cùng Vô Đỉnh Tự Già Ly thánh tăng là bạn tốt, mỗi lần thánh tăng tới Thái Thanh Tông, Chấp Sơn chân quân đều phải lôi kéo đối phương chơi cờ. Lúc này mới không rảnh quản chúng ta."

Bạch Lang nghe hiểu rồi.

Nàng nghĩ đến ngày đó sư tôn nàng cũng cùng Già Ly thánh tăng chơi cờ một đêm, không khỏi có chút nghi hoặc: "Già Ly thánh tăng chơi cờ rất lợi hại sao?"

"Lợi hại?"

VỊ sư huynh kia biểu tình có chút cổ quái.

"Đâu chỉ là lợi hại, Vô Đỉnh Tự sở trường tính toán, có thể biết được quá khứ tương lai, Già Ly thánh tăng đương nhiên đối với vấn đề này thập phần tinh thông."

"Ai, không nói tới tính toán, tuy rằng thánh tăng Vô Đỉnh Tự lợi hại, nhưng Thái Thanh Tông chúng ta chung quy chính là đệ nhất tông môn không phải sao. Bạch sư muội muội đừng nghĩ đến Già Ly thánh tăng nữa."

Bạch Lang cái gì cũng chưa kịp nói:......

Miệng nàng còn chưa kịp mở, vị sư huynh này cũng quá biết bổ não đi.

Bất quá cũng không trách hắn nghĩ như vậy. Những năm trước khi Già Ly thánh tăng tới Thái Thanh Tông, nhóm sư muội mới vừa nhập môn không ít người đối với thánh tăng lòng mang khát khao, nhưng nề hà thánh tăng một lòng hướng đạo, không biết có bao nhiêu nữ đệ tử đều tan nát cõi lòng.

Hắn cho rằng Bạch Lang cũng như thế, ai biết đối phương chỉ là thuận miệng hỏi.

Bạch Lang nhịn xuống nhìn hắn há miệng bá bá bá nói thật lâu.

Sau đó mới nghe vị sư huynh kia có chút cảm khái nói: "Nhưng nếu muội muốn đi tìm Già Ly thánh tăng xem một quẻ, thật ra có thể thừa dịp cơ hội này."

"Mười năm trước nhị sư huynh từng được Già Ly thánh tăng tính cho một quẻ."

"Quẻ bói nói cái gì?" Bạch Lang đối với cái này có chút tò mò.

Vị sư huynh kia làm mặt quỷ nhìn nàng một cái, chờ đến khi tâm tình Bạch Lang hoàn toàn bị treo lên, mới nói: "Thánh tăng nói, nhị sư huynh quá ương ngạnh, trước khi thành thánh, tất phải có một kiếp nạn."

Mấy chữ cuối cùng của hắn như sợ người biết, giọng hạ thấp xuống.

Bạch Lang hơi hơi nhíu mày.

Tất phải có một kiếp nạn?

Dường như trong sách không có nói a?

Nhưng cũng có khả năng là nàng lúc trước đọc sách không cẩn thận, cho nên mới không biết có một hồi sự việc như vậy.

Vị sư huynh kia vốn muốn tiếp tục nói, nhưng bỗng nhiên truyền âm phù sáng lên, thủy lao bên kia thông tri hắn chạy nhanh qua đổi phiên trực, chỉ đành nói đến đây thì tạm dừng đề tài.

Phất phất tay, tạm biệt Bạch Lang.

Hắn đi vội vàng.

Sau khi rời khỏi, lại luôn cảm thấy hình như đã quên chuyện gì. Thẳng đến khi đã sắp chạy tới thủy lao mới nhớ tới, hắn đã quên nói cho Bạch sư muội trên mặt nàng có dấu vết!

Bạch Lang còn không biết mình mang dấu vết trên mặt lượn lờ một ngày.

Nàng vốn muốn thừa dịp hôm nay tan học sớm, sớm một chút trở về nghỉ ngơi, buổi tối còn phải đi tới chỗ sư tôn.

Thái Thanh Tông hôm nay tan học sớm chỉ có lớp của nàng.

Bạch Lang một mình đi ở trên đường, trong đầu suy nghĩ miên man các loại.

Đi rồi đi, bỗng nhiên lại dừng bước chân.

Nàng nghĩ đến sự tình vừa rồi sư huynh không biết tên kia nói Già Ly thánh tăng bói toán, đáy lòng bỗng cũng có chút động tâm.

Ai, nàng tới Thái Thanh Tông lâu như vậy, mà đến chân của phi thăng cũng chưa sờ đến, hay là cũng tìm Già Ly thánh tăng giúp nàng tính một quẻ?

Ý niệm này vừa xuất hiện liền dừng không được.

Bạch Lang càng nghĩ càng ngứa ngáy trong lòng.

Nhưng Già Ly thánh tăng hiện tại đang cùng Chấp Sơn chân quân chơi cờ, nàng nếu muốn tính cũng phải chờ đến lần sau.

Nghĩ như vậy, Bạch Lang thở dài.

Đột nhiên nàng lại nghĩ tới một đồ vật giống nhau khác.

Mày giật giật, ánh mắt hơi đổi lấy một tiểu hạt châu đỏ như máu từ túi Càn Khôn ra.

Lần trước khi thẩm vấn yêu thú, sư tôn hình như nói qua kẻ đứng đầu tà giáo Huyết Thanh Tông gây dựng sự nghiệp thất bại này, chính là Phật tử từ Vô Đỉnh Tự đi?

Cho nên...... Hắn hẳn là cũng biết bói toán đi?

Ôm ý nghĩ như vậy, Bạch Lang gọi Huyết Thanh Châu thật lâu rồi không liên hệ.

Khi hai người không liên hệ, Phương Sinh đã thay đổi chỗ ở khắp nơi.

Từ khi yêu thú triều thất bại, bị lộ tẩy là kẻ chủ mưu sau màn, Vô Đỉnh Tự liền trăm phương nghìn kế tra nơi hắn ở, làm cho hắn phải đem môn đồ toàn bộ thu hồi, thu liễm rất nhiều.

Tại loại thời điểm này hắn tự nhiên không liên hệ Long Nhật Thiên, lại không nghĩ rằng Long Nhật Thiên sẽ chủ động liên hệ hắn.

Bị chơi rất nhiều lần, Phương Sinh đã không còn giống khi vừa mới bắt đầu có lễ phép như vậy.

Huyết châu mới vừa sáng lên, hắn liền bắt đầu ác thanh ác khí hỏi: "Ngươi lại có chuyện gì?"

Bạch Lang dù sao cũng là có việc cầu người, vì thế nàng thái độ tốt một chút, mở miệng trào phúng nói:

"Nghe nói ngươi biết bói toán, như vậy, ta cho ngươi một khối linh thạch, ngươi đo lường tính toán một chút ngày mai trời có thể mưa hay không."

Phương Sinh:......

???

Hắn phục hồi lại tinh thần, thiếu chút nữa cho rằng mình nghe lầm.

"Tính toán ngày mai trời có thể mưa hay không?"

"Ngươi cho rằng ta là thần mưa sao?"

Bạch Lang: "Có tính không nói một câu đi."

Nghĩ đến thái độ của kẻ phản bội Vô Đỉnh Tự này, Bạch Lang dừng một chút, lại nói: "Quả nhiên trên thế giới này chỉ có Vô Đỉnh Tự Già Ly thánh tăng mới có thể tính toán được, những kẻ bói toán khác đều là kẻ lừa đảo."

Phương Sinh vốn chuẩn bị thu hồi tức giận, vừa nghe lời này, lập tức liền nổ tung.

"Ai nói chỉ có Vô Đỉnh Tự mới biết được quá khứ tương lai?!"

"Ta Huyết Thanh Tông tuyệt đối không thể kém hơn đám ngụy quân tử làm bộ làm tịch kia. Ngươi chờ đó, ta hiện tại liền suy đoán hiện tượng thiên văn, đêm nay cho ngươi một cái hồi đáp!"

Hắn nói tự tin tràn đầy, dưới sự phẫn nộ thậm chí quên mất bói toán là sự tình làm người trọc cả đầu, một hơi đã đáp ứng.

"Được, đêm nay chờ ngươi."

Bạch Lang sau khi có được đáp án, vừa lòng cắt đứt liên hệ.

Nhưng nàng vừa dứt lời, bên tai liền nghe thấy một đạo thanh âm.

"Chờ ai?"

Thanh âm kia có chút quen thuộc.

Bạch Lang quay đầu lại, thấy Quý Tu từ nơi không xa chậm rãi đi tới.

Hắn hôm nay không mặc y phục đệ tử Thái Thanh Tông, ngược lại là một thân y phục màu đen, vừa từ bên ngoài trở về.

Khi hắn nghi hoặc nhìn qua, Bạch Lang đáy lòng lộp bộp một chút.

Không xong, vừa rồi không cẩn thận lời nói ra bị người nghe thấy được.

Không được, không được, tuyệt đối không thể người khác biết nàng có Huyết Thanh Châu!

Vì thế nàng chớp chớp mắt, trên mặt một mảnh biểu tình vô tội.

"Sư huynh có phải nghe lầm hay không."

"Muội vừa rồi phát truyền âm phù cho Cổn Cổn, nói buổi tối không qua, để hắn không cần chờ."

Xung quanh một người cũng không có, ánh mắt Quý Tu dừng một chút, khi nhìn đến biểu tình chân thành trên mặt Bạch Lang, không nói tin cũng không nói không tin.

"Nghe nói muội tối hôm qua ở chỗ sư tôn?"

Hắn đột nhiên hỏi.

Bạch Lang gật gật đầu, thấy nhị sư huynh không có nhéo chuyện vừa rồi không bỏ, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Bất quá, "ở chỗ sư tôn" lời này như thế nào nghe có chút quái quái?

Đang lúc nàng nghĩ như vậy, ánh mắt Quý Tu sâu hơn một chút.

Hắn nhìn chằm chằm Bạch Lang một hồi lâu, bỗng nhiên duỗi tay nâng cằm nàng.

Trên mặt Bạch Lang tối hôm qua bị xoa vẫn còn dấu vết, trên mặt tuyết trắng giống như có một mạt rặng mây đỏ. Bản thân tiểu long kia lại còn không ý thức được.

Nàng duỗi tay muốn đẩy tay Quý Tu ra, lại không nghĩ rằng tuyết lụa bóng loáng theo cổ tay trượt xuống, lộ ra dấu vết xanh tím càng sâu trên cổ tay.

Ánh mắt Quý Tu theo tuyết lụa trượt xuống, mày chậm rãi nhíu lại.

"Cái này...... đều là sư tôn lưu lại?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro