T. Tie_Ràng buộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Tôi, Ron và Hermione đang ngồi chung một cái bàn nằm riêng ở tận cuối cùng lớp học Bùa chú. Hôm nay là bài phản bùa Triệu tập - bài bùa Tống xuất. Để tránh những tai nạn bậy bạ tiềm tàng trong những vật thể cứ bay ngang xẹt dọc khắp phòng học, giáo sư Flitwick đã phát cho mỗi học sinh một cái gối để thực tập, dựa trên lý thuyết là những cái gối đó sẽ không làm ai bị thương hết nếu rủi mà chúng bay trật mục tiêu. Đó là một lý thuyết tốt đẹp, nhưng thực tế ứng dụng thì không hoàn toàn hay ho lắm. Mục tiêu của Neville luôn trật vuột một cách thảm hại và nó cứ vô tình mà tống xuất những vật thể nặng ký hơn nhiều, thí dụ như giáo sư Flitwick chẳng hạn, bị nó tống bay véo véo ngang qua phòng.

Lúc giáo sư Flitwick bay một cách cam chịu ngang qua chỗ chúng tôi và đáp xuống một đầu tủ lớn. Ngay khi thầy đi khỏi, Hermione nói với giọng tức giận.

"Bồ đã đi đâu vậy Harry, bồ đã biến mất gần một tuần và chỉ ló mặt vào tiết học. Bồ đang trốn tụi này đúng không?!" Mỗi khi giọng Hermione cao lên thì chính là lúc bạn nên cẩn thận. Không hay ho gì khi chọc giận một con sư tử đang ngủ cả.

"Mình chỉ là có chút việc, nhưng thầy Dumbledore không cho phép mình nói cho các cậu. Các cậu biết đấy, chỉ là vì an toàn của các cậu thôi mà." Tôi mặt không đổi sắc nói dối, khi nghe đến tên Albus, Ron và Hermione nhanh chóng im lặng lại. Có lẽ xác định rằng tôi không có gì nguy hiểm làm họ thở phào. Ron nhanh chóng xua đi cảm giác ngượng ngịu.

"Harry à... hổng chừng thầy Snape bỏ tên bồ vô cái Cốc Lửa đó!" Ron nói một câu làm tôi giật nảy mình. Không ngờ tôi đã sử dụng chút thứ để khống chế không cho Moody giả kia làm phiền thầy rồi mà vụ hiểu lầm giáo sư bỏ tên tôi vào chiếc cốc lửa vẫn xảy ra

"Ôi, Ron ơi, trước đây có lần tụi mình cứ tưởng thầy Snape muốn giết Harry, nhưng mà hóa ra là thầy tìm cách cứu mạng Harry, bồ còn nhớ không?" Hermione ngay lập tức loại bỏ suy nghĩ vừa nảy mầm trong đầu Ron. Nói xong, Cô bé tống xuất một cái gối khiến nó bay vèo ngang qua phòng và rớt xuống, đúng vô cái hộp được coi là bãi đáp của tất cả những cái gối. Tôi nhìn Hermione, suy nghĩ... Liệu có nên loại bỏ hết luôn tất cả nghi ngờ về thầy của hai người bạn này không. Phải biết nếu tôi chết thì tiếng nói của hai người này sẽ rất được coi trọng. Chỉ cần Ron lỡ miệng nói những thứ nghi ngờ vô căn cứ kia về thầy thì rất có thể thầy cũng sẽ gặp bất lợi. Nghĩ đến đây, tôi hắng giọng, nói với họ.

"Mình không bận tâm vì mình tin cụ Dumbledore, cụ ấy đâu có ngu. Cụ rất sáng suốt mà tin cậy bác Hagrid và thầy Lupin, mặc dù cả đống người khác không đời nào giao công việc cho hai người đó. Vậy thì làm sao cụ Dumbledore lại sai lầm được trong việc tin dùng thầy Snape cơ chứ. Chắc chắn thầy ấy có một điều gì đó khiến cụ tin thầy sẽ không làm hại đến mình, phải không nào." Hermione gật đầu lia lịa. Hiển nhiên cô nàng sẽ không nghĩ lung tung về thầy Snape. Nhưng Ron thì không, cậu tống xuất một cái gối khác bay vèo tới cửa sổ, nói:

"Thử nghĩ coi, Harry. Vậy thì tại sao tất cả những người săn lùng Phù thủy Hắc ám đó đều lục soát văn phòng thầy Snape chứ?"

"Thầy ấy thực sự không hề có ý định hại mình, Ron. Mình nghĩ cậu nghĩ vậy vì chúng mình có thành kiến với thầy khá nặng. Và mình không nghĩ đó là hành vi hợp cách. " Tôi đứng lên, vung đũa phép, tất cả gối trong phòng ngay lập tức bay lên và rơi đúng hết vào cái hộp được coi là bãi đáp. Ngay sau đó là tiếng nói vui vẻ của thầy Flitwick.

"Gryffindor, thêm 20 điểm vì một bùa chú hoàn hảo của trò, Potter."

Ngồi xuống, tôi nhanh chóng chuyển hướng chú ý của Hermione và Ron vào vấn đề khẩn thiết nhất : làm sao sống sót dưới nước sau một giờ vào ngày hăm bốn tháng hai sắp tới.

Ron rất khoái cái ý tưởng dùng lại bùa Triệu tập. Bởi vì tôi đã giải thích cho nó biết về bộ đồ lặn của dân Muggle, nên Ron không hiểu tại sao mà tôi lại không triệu tập phứt một bộ từ cửa hàng Muggle gần đấy nhất cho rồi. Hermione gạt bỏ ngay kế hoạch này khi chỉ rõ rằng, chắc chắn là tôi sẽ bị loại khỏi cuộc thi vì vi phạm Qui ước Quốc tế về Bí mật phù thủy – bởi vì rất ít hy vọng là không bị một Muggle nào nhìn thấy một bộ đồ bơi bay vèo vèo ra khỏi cửa hàng trang phục Muggle để đến trường Hogwarts.

"Mình nghĩ là mình có cách." Vui vẻ giơ ra lọ độc dược thở dưới nước màu đỏ nhạt. Tôi cười nhìn ánh mắt kinh ngạc của Hermione và Ron. Cả hai há hốc mồm muốn biết tại sao tôi lại có thứ độc dược cao cấp này. Và đương nhiên tôi không thể nói rằng tôi lấy từ chỗ giáo sư Snape được. Ngay lúc đó, tiết học kết thúc và tôi ngay lập tức bước ra khỏi lớp, nói vọng lại với bọn họ

"Mình nghĩ đêm trước khi thi mấy bồ nên mặc thật ấm."

Cả tối hôm nay tôi chẳng thể làm được bất cứ chuyện gì. Thầy Snape đã không trở lại hầm trong cả tối hôm đó, thầy không thể là người cần cứu vì cụ Dumbledore đã bỏ tên thầy ra khỏi chiếc cốc lửa. Không có bất kì lí do gì khiến thầy không thể trở về.

Sáng hôm sau, tôi chạy thục mạng vòng qua bên kia bờ hồ về phía các giám khảo. Họ đã ngồi sẵn bên cái bàn phủ khăn bằng vàng đặt bên bờ hồ. Cerdic, Fleur và Krum đều đã có mặt bên cạnh bàn giám khảo, cùng nhìn tôi chạy thục mạng đến. Theo lời cụ Albus, thầy ấy đang có việc rất quan trọng cần làm và đã ra ngoài trong khoảng vài ngày. Nhưng ánh mắt cuối cùng của thầy ấy càng làm tôi lo lắng, thầy ấy đã đi đâu và đang làm cái việc gì chứ?!

Ông Bagman bấu nhẹ vào vai tôi rồi trở lại bàn giám khảo. Ông có vẻ nhẹ nhõm thấy tôi xuất hiện, ông làm phép Sonorus như trong trận Cúp thế giớivà lập tức giọng nói của ông bùng nổ, vang qua mặt nước thăm thằm, vọng về phía khán đài.

"Bây giờ, tất cả các quán quân của chúng ta đã sẵn sàng thực hiện bài thi thứ hai, và bài thi sẽ bắt đầu ngay sau tiếng còi của tôi. Các quán quân sẽ có chính xác một giờ đồng hồ để giành lại cái mà họ đã bị lấy mất. Sau đây tôi đếm đến tiếng thứ ba. Một... hai... Ba!"

Tôi không do dự mà nhấc tay uống cạn bình độc dược. Mùi vị nó quả thực khiến người ta không thể yêu thương nổi. Trong nháy mắt, tôi cảm thấy hai chân mình như dính cả vào nhau và bàn tay đã mọc thêm màng nối giữa các ngón tay với nhau. Tôi cảm thấy thiếu nước kinh khủng và ngay lập tức, tôi cong mình nhảy xuống nước.

Nước cũng không lạnh cóng... ngược lại, mát mẻ một cách dễ chịu. Tôi thử đập cái đuôi cá dưới người một cái, hết sức kinh ngạc thân thể được đẩy đi với tốc độ nhanh và xa đến vậy. Ngay lập tức, tôi búng mình lặn xuống đáy sâu. Tôi bơi mỗi lúc một sâu hơn, ra giữa hồ, mắt tôi mở lớn, chăm chú nhìn xuyên qua khối nước sáng một màu xám quái dị chung quanh để cố nhìn thấu vào bóng tối xa hơn, nơi nước trở nên mờ đục.

Tôi nhanh chóng đến được chỗ của bọn họ. Không hề có bất cứ sự cản trở nào như kiếp trước, phải chăng do hình thể giống tiên cá này của tôi làm bọn họ không động gì đến tôi cả!?

Cả một đám đông người cá đang bồng bềnh trước và đằng sau lưng họ có một bức tượng thô thiển của một người cá khổng lồ được đẽo ra từ một tảng đá cuội. Có bốn người bị trói chặt vào đuôi của bức tượng người cá khổng lồ đó.

Ron bị cột chặt giữa Hermione và Cho chang và cô em gái của Fleur Delacour. Tất cả bốn người này đều có vẻ đang ngủ rất say. Đầu của họ ngoẹo xuống vai, và từng chuỗi bong bóng cứ thoát ra từ miệng của họ.

"Sectumsempra !" Tôi chĩa về sợi dây trói Ron và ôm nó ngoi lên, tôi không còn là một thằng nhỏ ngu ngốc nữa. Tôi biết dù cho Fleur không cứu được em gái trong thời gian quy định thì thầy Dumbledore cũng sẽ không làm nguy hiểm gì đến tính mạng học sinh. Nhanh chóng bơi lên, tôi làm một tư thế nhân ngư tiêu chuẩn trườn trên bờ cát ven hồ Đen.

Kiếp này tôi không làm ra cái hành vi ngu xuẩn như trước nên sau đó Gabrielle được các nhân ngư đưa lên bờ. Sau đó, các giám khảo bắt đầu thông báo kết quả.

"Thưa quí bà và quí ông, chúng tôi đã đạt được quyết định chung. Nữ thủ lĩnh người cá Murcus đã kể cho chúng tôi nghe chính xác câu chuyện xảy ra dưới đáy hồ, và do đó chúng tôi quyết định cho điểm các quán quân như sau – điểm cho trên năm mươi. Trò Fleur Delacour, mặc dù sử dụng xuất sắc bùa Đầu-Bong-Bóng, nhưng đã bị thủy quái tấn công khi trò đang đến gần mục tiêu để giải cứu con tin. Chúng tôi cho trò Fleur Delacour hai mươi lăm điểm, trò Cerdic Diggory, cũng dùng bùa Đầu-bong-bóng, mặc dù trò bị lố hết một phút so với thời gian ấn định là một giờ.Vì vậy chúng tôi thưởng cho trò Cerdic Diggory bốn mươi bảy điểm."

Tiếng hò reo vang dột từ bọn nhà Hufflepuff trong đám đông; Harry nhìn thấy Cho trao cho Cerdic một cái nhìn rạng rỡ.

"Trò Viktor Krum dùng một hình thức biến hình không toàn vẹn tuy nhiên vẫn có hiệu quả, Krum được bốn mươi điểm." Ông Bagman tiếp tục nói

"Và tất nhiên, quán quân của chúng ta, Harry Potter, người đã về sớm hơn cả thời gian quy định, trò có tròn 50 điểm." Trầm mặc nhìn sự thay đổi của bảng điểm. Ông Bagman tiếp tục thông báo.

"Bài thi thứ ba và là bài thi cuối cùng sẽ được thực hiện vào lúc hoàng hôn của ngày hai mươi bốn tháng sáu. Các quán quân sẽ được thông báo về đề thi đúng một tháng trước ngày thi. Cám ơn tất cả quí vị đã ủng hộ các quán quân!" Phải, chỉ còn một chút thời gian nữa là cái lưới tôi đã dăng ra sẽ đến lúc nên thu lại. Và rồi thứ ràng buộc duy nhất giữa tôi với thầy ấy sẽ phải chấm dứt tại đây thôi.

Tác giả: Bảo không đăng mà cuối cùng lại quen tay làm xong hết r. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro