95. Trọng Sinh Chi Độc Sủng Đế Hậu (13)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ôn Khách Hành nhấc chân bước qua ngưỡng cửa, vô tình kéo theo từng đợt điêu linh lạnh lẽo. Hắn đưa mắt nhìn Trữ Tú Tú đang căm hận phỉ báng Chu Tử Thư. Mũi kiếm kéo dài trên nền đất, phát ra âm thanh bén nhọn tê tái.

Chu Tử Thư thản nhiên không đáp, hai mắt y tinh tường bình thản, tựa như Trữ Tú Tú chỉ là một hạt bụi nhỏ, không đáng rơi vào mắt y.

Ôn Khách Hành lê chân bước đến, thanh kiếm trên tay phát ra ánh quang nhè nhẹ, lạnh lẽo, vô tâm. Trữ Tú Tú lùi lại phía sau, bịch một tiếng, va phải người Ôn Khách Hành. Nàng lập tức cả kinh nhìn lên, mắt thấy Ôn Khách Hành đã tới, Trữ Tú Tú như vớt được cọng rơm cứu mạng. Nàng ôm chặt lấy chân hắn, nức nở khóc lớn.

"Hoàng thượng, có quỷ! Mau giết y! Hoàng thượng, mau giết y!" Nhìn gương mặt Trữ Tú Tú be bét máu tươi, thấm vào bạch y lưu lại từng hồi nhơ nhớp, Ôn Khách Hành nhíu chặt chân mày, khàn giọng hỏi.

"Nàng hạ độc Tử Thử khiến y mù lòa?"

"Hoàng thượng, Chu Tử Thư là quỷ, mau giết chết y!!" Trữ Tú Tú tựa hồ đã không còn nghe thấy lời hắn nói, nàng điên loạn chỉ về phía Chu Tử Thư, khuôn mặt vặn vẹo đến tột cùng. Ôn Khách Hành siết chặt nắm tay, Chu Tử Thư lặng im nhìn hắn, y chỉ thấy Ôn Khách Hành chậm rãi vung cao trường kiếm sắc lạnh, giọng nói khàn đục không còn chút hơi ấm của con người.

"Được, ta giết."

Trữ Tú Tú mừng rỡ mở to hai mắt, thế nhưng chưa kịp định thần thì Ôn Khách Hành đã đâm mạnh kiếm xuống, mũi kiếm nhọn hoắt xuyên qua ngực nàng. Trữ Tú Tú giữ nguyên vẻ mặt ghê rợn điên cuồng, vẫn chưa phát giác ra người bị hắn đâm là chính nàng.

Sàn gạch nhiễm đầy tơ máu đỏ, mùi vị tanh nồng lượn lờ nơi chóp mũi, Chu Tử Thư thoáng cái nhăn mày, né mặt đi chỗ khác. Trường kiếm xuyên qua lồng ngực nhỏ gầy, Trữ Tú Tú bất động buông vạt áo hắn ra, bình bịch ngã trên nền đất.

Trữ Tú Tú trừng to hai mắt, bên môi vẫn giữ nguyên một nụ cười quỷ dị. Vệt máu trên mặt che đi dung mạo như ngọc thuở sinh tiền, chết rồi chỉ còn lại một thân nhơ nhớp, không ai có thể nhận ra. Chu Tử Thư rủ mi không nói, thời điểm Trữ Tú Tú chết đi, y cũng không rung động.

Cuồng phong nổi loạn, lần lượt cuốn đi bộn bề thế sự, chỉ chừa lại một mảnh tan hoang.

Chu Tử Thư nén tiếng thở dài, cất bước rời đi.

"Tử Thư!" Mắt thấy y đang muốn rời khỏi, Ôn Khách Hành lập tức gấp gáp. Hắn nhanh chân chạy đến kéo y vào lòng. Chu Tử Thư không kịp phản ứng va vào cái ôm cứng cỏi, nhìn lên hắn. Ôn Khách Hành chỉ lẳng lặng ôm y, cái gì cũng không nói.

Chu Tử Thư để mặc hắn ôm, hai tay y có chút run lên nhè nhẹ, cuối cùng quyết định vỗ lên vai hắn, xem như đang an ủi. Cái ôm càng ngày càng siết chặt, Chu Tử Thư hơi nhón chân ôm lấy má hắn, khẽ chạm môi lên.

Ôn Khách Hành giật mình, không biết nên làm gì tiếp theo. Cái hôn của Chu Tử Thư rất nhẹ, chỉ đơn thuần là môi chạm môi, không làm gì khác. Ôn Khách Hành đột nhiên cảm thấy nghẹn ứ, hắn sờ lên mái tóc dài mượt, trân trọng vuốt ve.

Chu Tử Thư buông hắn ra, y đưa mắt nhìn thẳng vào đôi đồng tử đen láy của Ôn Khách Hành, nói, "Còn không thả ra?"

"Không. Ta muốn ôm ngươi, ôm suốt đời suốt kiếp."

"Ngươi để Trữ Tú Tú nằm đó vậy sao?" Chu Tử Thư nhẹ giọng nhắc nhở, Ôn Khách Hành lại nhất quyết không buông. Hắn siết lấy vòng eo thon gầy, khàn giọng hỏi.

"Ngươi tha thứ cho ta rồi, có phải không?"

Chu Tử Thư nhìn hắn, dung mạo của Ôn Khách Hành hiện diện rõ ràng ngay trước mặt y. Khác quá, so với Ôn Khách Hành kiếp trước thật sự tựa như hai người xa lạ. Có lẽ, hắn của kiếp trước lãnh tình, kiếp này là sự ôn nhu tuyệt đối.

Chu Tử Thư bật cười, "Ta chưa từng hận ngươi, làm gì có chuyện tha thứ?"

"Vậy... Vì sao trước đây ngươi lại muốn bỏ đi." Ôn Khách Hành kích động hỏi, Chu Tử Thư không nhìn hắn, chỉ nói.

"Lúc trước không giống." Chu Tử Thư sờ lên má hắn, Ôn Khách Hành ngốc lăng lắng nghe, hắn chỉ thấy Chu Tử Thư cong môi cười nhẹ, thanh âm như gió thoảng qua lớp lớp cây rừng, "Ta muốn rời đi là không muốn lặp lại sai lầm kiếp trước. Ôn Khách Hành, ta biết ngươi cũng trùng sinh."

Ôn Khách Hành giật mình, dù hắn cũng đã đoán được, thế nhưng khi nghe chính chính miệng y thừa nhận, hắn vẫn có chút không tin tưởng. Cả hai đều mang nặng tiền kiếp, trốn tránh hiện tại. Chu Tử Thư sợ kết quả vạn kiếp bất phục, Ôn Khách Hành lại sợ không thể bù đắp được sai lầm.

Cứ vậy, kẻ chạy người truy, đau thương dằn vặt.

"Từ lúc hai mắt ta mù lòa, ngươi đã sống lại, có phải không? Chỉ là ta vẫn luôn không rõ. Tặc tử kiếp trước đã được ta diệt gọn. Ngươi như thế nào lại chết?"

"Ta cũng không biết, hôm đó là ngày đại tang ngươi. Ta vẫn luôn túc trực bên cạnh quan tài, chưa từng rời đi. Hôm đó, mẫu hậu cũng tới, nàng khóc rất nhiều. Nàng còn hỏi ta, vì sao ngươi chết."

Ôn Khách Hành ngưng giọng, sau khi thở dài, hắn mới nói tiếp.

"Ta nói, là ta giết ngươi. Mẫu hậu liền tát ta một cái. Tát xong rồi, người lại bật khóc."

Chu Tử Thư rủ mi, Ôn Khách Hành lại nâng mặt y lên, hạ giọng, "Đại tang của ngươi chỉ có ta và mẫu hậu. Ta không cho bất kỳ ai đến, vì ta không muốn ngươi bị quấy rầy. Hôm đó trời không ánh nắng. Cả Đại Hạ treo rợp trời khăn tang. Ta nói, hoàng hậu của ta mất rồi, bá tánh liền khóc lên rất lớn. Họ nói, Chu Tử Thư quyên tiền xây dựng đê đập ở Bắc thành, đê chưa xây xong thì người đã mất, công này sẽ để lại cho ai? Đến khi đó ta mới nhận ra rằng, hoàng hậu của ta chính là một đại công thần, công cao lấn chủ, được bá tánh ca ngợi."

Ôn Khách Hành sờ lên má y, "Tử Thư, kiếp trước ta chính là minh quân trong mắt bá gia nhưng lại là hôn quân trong lòng hoàng hậu của mình. Có phải không?"

Chu Tử Thư lắc đầu, nói, "Làm vua thế nào chính ngươi quyết định, hỏi ta làm gì? Dù ta nói ngươi là hôn quân thì ngươi cũng đâu có trở thành minh quân được."

Ôn Khách Hành bật cười, "Vậy hai chúng ta làm lại từ đầu, được không?"

...

Vương triều Đại Hạ, Thừa Lung Đế tuyên bố giải tán hậu cung, độc sủng đế hậu.

Đường phố tấp nập, từng hàng người xô đẩy lẫn nhau, rối loạn thành một đoàn.

"Ăn trộm! Ăn trộm! Túi tiền của ta mất rồi!! Người đâu!" Đống hỗn loạn vang lên âm thanh la hét thất thanh. Đoàn người xô đẩy bụi văng mịt mù. Mã xa hoa lệ đằng góc phố lặng yên tách biệt khỏi dòng người đông đúc đó, không phải họ không muốn bước tới, mà là...

"Ọe...ọe....."

Chu Tử Thư rướn người ra ngoài cửa sổ, chật vật nôn khan. Ôn Khách Hành lo lắng ngồi phía sau vuốt vuốt lưng y, đau lòng hỏi.

"Tử Thư, hay chúng ta về hoàng cung đi. Ngươi xem ngươi say xe tới mức này rồi, còn đi nữa à?"

Chu Tử Thư phất tay, miệng vẫn nôn không ngừng. Ôn Khách Hành quay đầu lại rót cho y một tách trà nóng, đợi sau khi đã nôn xong liền đưa cho Chu Tử Thư súc miệng. Hai mắt y vẫn còn lưu lại ánh nước, mồ hôi lạnh phủ đầy cái trán bóng loáng. Chu Tử Thư run tay nhận lấy tách trà nhỏ, chậm rãi uống vào từng ngụm.

'Bịch'.

"Ưm!" Mã xa đột nhiên chấn động, Chu Tử Thư không kịp phản ứng bị làm cho sặc nước. Ôn Khách Hành cả kinh ôm y vào lòng, đưa tay lau nước giúp y. Chu Tử Thư mở to hai mắt nhìn lên nóc thùng xe. Trên đó hình như đang bị ai đạp lên, khiến xe chấn động rung lắc.

"To gan! Ngươi dám đạp lên xe của chủ nhân nhà ta!"

Tiếng binh lính bên ngoài cao giọng cảnh cáo, rất nhanh mã xa đã bị đoàn người kia bao vây, có người lớn tiếng hô lên.

"Trả tiền lại cho lão tử! Tên tiểu tử đáng chết!"

"Ha! Ta không trả đấy, ngươi làm gì ta!" Trên nóc xe vang lên âm thanh sang sảng của thiếu niên, Chu Tử Thư tò mò nhìn lên, nhịn không được chui ra ngoài. Ôn Khách Hành cũng nhanh chóng bước ra theo. Chu Tử Thư nhìn lên nóc thùng xe, có chút ngoài ý muốn.

Chỉ thấy trên mã xa là một thiếu niên anh tuấn, thân mình cao gầy hiên ngang đứng vững. Trên tay cậu còn cầm theo một túi tiền nhỏ, đắc ý quăng lên trong tay, cao ngạo nói.

"Đừng tưởng ta không biết. Tiền này của ngươi là gạt được từ Lý chưởng quầy. Tiền đã không sạch thì lo lắng cái gì?"

Thiếu niên kia cười lên khinh miệt, tên nam nhân trong đám người lập tức tím mặt, giận dữ quát, "Chớ ngậm máu phun người, lão gia đây sao có thể lừa gạt người khác? Ngươi đã là tên ăn trộm thì đừng có vu oan ta!"

"Vậy sao? Vậy ngươi nói xem, trong đây có bao nhiêu tiền? Không lẽ ngay cả tiền của ngươi mà ngươi cũng không biết?"

Nam nhân xanh mặt lúng túng cúi đầu. Ban nãy gom nhanh quá, không kịp đếm. Thiếu niên cười ha hả, nói, "Sao vậy? Không biết à?"

"Vậy là lừa gạt rồi, còn la ó om sòm làm phiền ta đuổi theo giúp hắn."

"Đúng vậy, làm chuyện vô ích."

Đoàn người nhanh chóng rời đi, nam nhân cũng không còn mặt mũi nữa, tức tối phất tay rời khỏi. Thiếu niên cười sang sảng nhét túi tiền vào thắt lưng, chắp tay nói với Ôn Khách Hành, "Làm phiền rồi."

"Khoan đã!" Thời điểm thiếu niên sắp rời đi, Chu Tử Thư đột nhiên lên tiếng gọi cậu lại. Thiếu niên kia bất ngờ quay đầu, chỉ thấy Chu Tử Thư mỉm cười nhìn cậu, nhẹ giọng hỏi, "Ngươi tên gì?"

"Ta?" Thiếu niên bật cười, tựa như không để tâm đáp, "Ta không cha không mẹ, sinh ra đã không có tên họ. Lớn lên tứ phương, tự xưng Trương Thành Lĩnh."

==============================

Tuyệt vọng nhất là khi nào?

Là khi tui đã gõ xong 1 chương truyện, thay vì bấm 'xong' thì tay nhanh hơn não bấm 'hủy'... Mọi thứ trở về không. Lúc đó, tui lặng người luôn mấy thím ạ... Người ta gọi là chết tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro