Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta chỉ là một thái giám, ta có thể làm thế nào?

Ta cúi thấp đầu, tùy ý để tướng quân vén khăn voan lên, lời nói may mắn của Chu Bà bị kẹt ở nửa chừng, ta khúm núm mà nhấc giá y quỳ xuống đất, trong lòng nghĩ cái mạng hèn này phải nói rõ ra rồi, cũng được, chỉ mong tướng quân nhanh tay nhanh mắt, để ta rời khỏi tấm thân tàn tạ này, sớm ngày đi đầu thai.

Công chúa không bằng lòng gả cho đại tướng quân, ngày đại hôn đột nhiên nói muốn ăn bánh hạt thông hoa bách hợp, còn nói giày thêu không vừa chân, cởi ra ra lệnh cho Mặc Hương cùng Xuân Mai đằng sau khoác giá y lên người ta.

Công chúa nói: "Tiểu Đức Tử, bổn cung ngày thường đối xử với ngươi không bạc, bây giờ bổn cung muốn cùng Cố Lang bỏ trốn, ngươi làm giúp bổn cung nhé."

Ta phủ phủ khăn voan, trong lòng nghĩ công chúa thật là thiện tâm, không nỡ để cho Xuân Mai đi theo nàng từ nhỏ, cũng không nỡ để Mặc Hương luôn chăm sóc nàng đến khi trưởng thành làm, chọn tới chọn lui, ta, Tiểu Đức Tử, không xa cũng không gần, vừa vặn gánh cái nồi này.

Sàn nhà của phủ tướng quân vừa sáng vừa lạnh, trong đầu tưởng tượng con dao hạ xuống dưới, nghe thấy mọi người lui ra khỏi phòng đóng cửa lại.

Ta cúi đầu một hồi, sợ bản thân đã chết rồi nhưng vẫn còn không biết, liền thử ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Trong phòng lụa hồng nến đỏ chữ song hỉ đỏ, không khí vui mừng nhưng lại không có một chút tiếng động.

Ta nghĩ, hóa ra chết rồi sẽ yên tĩnh như vậy, đợi ở bên dưới chính là Hắc Bạch Vô Thường đầu trâu mặt ngựa đi.

Vì thế, ta đứng dậy chỉnh chỉnh y phục, hỉ phục này là bộ y phục tốt nhất mà cả đời Tiểu Đức Tử ta được mặc, mặc y phục này lên đường, cũng coi như qua đời có thể diện.

Đột nhiên sau lưng ấm áp, một cỗ cảm giác áp bức truyền tới, một bóng người cao lớn yên lặng không tiếng động mà kề sát vào sau lưng ta.

Làm quỷ rồi cũng sẽ sợ hãi mà!

Ta vội vội vàng vàng muốn xoay người lại, nhưng chân trái vướng vào chân phải, cơ thể nghiêng xuống muốn ngã.

Người đó lại rất nhanh chóng mà ôm chặt ta, giống như ở trong thoại bản hồi trước công chúa đọc, vừa xoay người nửa vòng ta lại vững vàng mà đứng trước mặt người đó.

Là đại tướng quân, mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi mỏng, vai cao lưng rộng, người mặc hỉ phục.

Ngài ấy không giống với ngày đại thắng trở về, cạo sạch râu, khuôn mặt trắng hơn một chút.

Nửa ôm nửa đỡ mà giằng co một hồi, tướng quân mỉm cười, nụ cười đó giống như một luồng ánh sáng ôn hòa, chiếu xuống khuôn mặt tro tàn của ta.

Lúc phản ứng lại được, tướng quân đã cởi áo ngoài của ta ra, đặt ta ở trên giường.

Đêm hôm đó, ta rất rõ là ta chưa chết, bởi vì quỷ sẽ không cảm nhận được đau đớn cũng sẽ không cảm nhận được dòng nước ấm.

Tướng quân Phục Thượng Nghĩa, cháu của lão tướng quân Phục Quách, Phục Quách mất sớm, chỉ có duy nhất một cháu trai Phục Thượng Nghĩa này, biên ải chiến sự không ngừng, khi Phục Thượng Nghĩa vào quân chỉ có mười tuổi, tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng là một tướng tài siêu phàm, mười năm đánh thắng trận không ngừng, không những nước láng giềng không dám xâm nhập, còn mở rộng được thêm lãnh thổ ba thành.

Hoàng đế lo sợ tướng quân công cao áp chủ, tướng quân mạng lớn khải hoàn về triều, phong lão tướng quân Niên Mại quan quân hầu, phong Phục Thượng Nghĩa làm Phiêu Kị tướng quân, ban hôn đại tướng quân cùng công chúa.

Tướng quân năm nay nhược quán (*), chiến công hiển hách, uy phong lẫm liệt, nhưng công chúa không thích, công chúa lại thích Cố Lang viết thoại bản.

(*) Nhược quán: Thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán.

Ta, Tiểu Đức Tử, trần như nhộng mà trốn ở trong chăn, nhìn tướng quân tự thay y phục đeo giày.

Ban đầu, thói quen của nô tài khiến cho ta tỉnh lại sớm hơn, chịu đựng sự khó chịu ở trên người, đem triều phục là phẳng treo trên giá, lấy giày quan đang muốn xếp lại trước giường, lại bị một cánh tay có lực ôm eo lên ấn xuống giường.

"Sao dậy sớm thế, sớm hơn cả ta."

Mắt tướng quân vẫn chưa mở ra hoàn toàn, lim da lim dim, tóc hơi rối, bờ vai rộng cường tráng đặt trên người ta, ta chỉ cảm thấy hô hấp hơi rối loạn, tim đập nhanh muốn văng ra ngoài.

"Ta... Bọn ta là nô tài, phải thức dậy sớm hơn chủ tử..."

Chữ đó sớm còn chưa nói ra.

Lại xảy ra một chuyện không thể miêu tả được.

Nhưng hôm nay tướng quân muốn lâm triều, diện thánh.

Chuyện công chúa bỏ trốn vẫn chưa truyền xuống dưới, cái đầu này của ta treo ở giữa không trung, không trên không dưới, thật sự là khó chịu.

Tướng quân ngồi bên giường đeo xong giày, vỗ vỗ đầu ta nói: "Ngươi ở lại đây, ta rất nhanh sẽ trở về."

Ta đợi ở đây, với thân phận gì chứ?Nếu ta là Tiểu Đức Tử, sợ là ngay cả giường cũng không sờ được tới.

Nếu ta không phải là Tiểu Đức Tử, vậy ta là ai?

Trong lúc nghĩ ngợi lung tung, ta lại ngủ thiếp đi, nhưng rất nhanh lại bị ác mộng dọa tỉnh.

Dứt khoát mạnh mẽ chống người lên, mặc trung y vào, xuống giường mới phát hiện, hai đùi đã bủn rủn vô lực mà nghiêng ngã ở bên giường.

Lúc này ngoài cửa có tiếng bước chân, ta tránh cũng không kịp, chỉ đành sững sờ ở ngay tại chỗ.

Cánh cửa bị tên sai vặt đẩy ra, bước vào trong là một ông lão tinh thần minh mẫn, phía sau còn dẫn theo ba tên sai vặt.

Là lão tướng quân, ta gần như là lập tức khàn giọng, chỉ há miệng ra.

Lão tướng quân nhìn ta lộn xộn cùng giường hỗn loạn, ánh mắt thoạt nhìn kinh ngạc, nhưng ông ấy không tức giận, dạo một vòng, nói: "Nghĩa Nhi đứa nhỏ này lỗ mãng lại không biết thương người, ngươi chịu khổ rồi."

Hả?

"Hoàng đế mong muốn cháu ta làm phò mã dỡ bỏ binh quyền của quá nửa Phục gia ta, ai biết muội muội của chính hắn không chịu thua kém mà trốn đi rồi, như thế tốt lắm ha ha ha ha."

Lão tướng quân cười lớn tự đến lại tự đi mất.

Ha?

Sự tình phát triển theo hướng kì quặc, nhưng ta chỉ là thái giám, chuyện trên triều đường, ta không hiểu, chủ tử nhất thời cao hứng, lấy ta ra trút giận, chơi chán thì lại đá sang một bên. Muốn sống muốn chết ta cũng không làm chủ được, đi hay ở đều là chuyện trong một câu nói của chủ tử, còn không bằng sớm xếp lại vị trí. Nghĩ đến đây, ta liền mặc trung y, thu dọn giường nệm ngăn nắp.

Hỉ phục rơi dưới đất, vẫn đẹp đẽ như cũ, nhưng ta đã không thể mặc nữa, ở đây là phủ tướng quân, không có y phục ta có thể mặc.

Ta thu hỉ phục lại, gấp ngay ngắn đặt vào trong ngăn tủ, cửa phòng này ta cũng tuyệt không dám ra, cái bàn cái giường đều là đồ của chủ tử, là thứ ta không thể chạm vào.

Vì thế ta cuộn tròn người nằm nghiêng trong góc bên cạnh ngăn tủ.Đây mới là nơi ta nên ở, ta rất nhanh đã ngủ đi mất.

Không biết ngủ bao lâu, ta bị một trận âm thanh ồn ào đánh thức.

Trời đã tối rồi, ánh đuốc bên ngoài cửa sổ rất chói mắt, nếu không phải nghe thấy bọn họ đang hô tìm người nào, ta còn tưởng là phủ tướng quân bị hỏa hoạn rồi.

Ta đi đến cửa, ló đầu ra ngoài, lúc này, một tên sai vặt nhìn thấy ta, trừng lớn mắt chỉ vào ta hô lớn, ở đây!

Trong nháy mắt, tất cả ánh mắt cùng đồng loạt hướng về phía ta, ta sợ đến mức run lên.

Chỉ chốc lát sau, đại tướng quân bước dài tới, mặt trầm xuống nắm lấy sau cổ áo ta, nửa xách nửa đẩy ta vào trong phòng, ta lảo đảo một cái suýt chút nữa thì té ngã.

Đại tướng quân cởi quan bào ra, cửa phòng ở đằng sau ngài ấy chậm rãi đóng lại, ta biết lại phải có một trận ác chiến rồi.

Đau đớn trên thân thể khiến cho ta muốn trốn, nhưng hầu hạ chủ tử là bổn phận của nô tài, lúc đại tướng quân cởi được một nửa thì ta duỗi tay giúp đỡ, tướng quân lại thuận thế bắt lấy bàn tay của ta, kéo ta tới trước mặt.

Ta cúi thấp đầu, lặng lẽ chờ đợi.

"Gia gia ta, lỗ mãng hấp tấp lại có một chút tính trẻ con, ngươi đừng để ở trong lòng."

"Không không, lão tướng quân rất tốt, lão tướng quân rất ôn hòa..."

Ngài ấy kéo eo ta sát gần lại, mũi cọ vào tóc ta, trong lòng ta ngứa ngáy một trận, nói cũng không lưu loát nữa.

"Không phải vì gia gia ta xông vào trong phòng, ngươi trốn đi sao?"

"Nô tài... Nô tài không dám ngủ trên giường của chủ tử, liền tìm một góc..."

Phần eo của ta cảm nhận được sức lực trong lòng bàn tay ngài ấy: "Đừng gọi mình là nô tài, ngươi là thê tử ta cưới hỏi đành hoàng."

Ta cúi đầu buông mắt xuống, ta không tin, nhưng nếu biểu hiện ra ngoài, đại tướng quân nhất định sẽ không vui, liền đáp lời một tiếng "Vâng".

Một tiếng này không biết vì sao, kích thích hơi thở của đại tướng quân hơi dồn dập, nhưng ngài ấy tối nay lại rất dịu dàng.

Ở đây có một việc không thể miêu tả, chứng tỏ Tiểu Đức Tử thật sự là một thái giám.

Trong phút chốc, ta rất vui mừng, sự dịu dàng của ngài ấy là lừa gạt ta, lúc ta nhắm mắt lại, nếu như ta lảng tránh thân phận của ngài ấy, gọi ngài ấy một tiếng A Nghĩa, vậy thì có phải ta sẽ có thể thật sự trở thành thê tử ngài ấy cưới hỏi đàng hoàng không?Lúc tỉnh lại ngài ấy đã không còn ở bên cạnh nữa rồi, có lẽ là thân thể này của ta so với cái não của ta đã sớm kêu gào không muốn làm nô tài hầu hạ người nữa.

Âm thầm mắng bản thân một tiếng, lại nghe thấy ngoài màn che có tiếng động.

Ta vén một góc ra, nhìn thấy mấy tên sai vặt đang ra sức chuyển rương vào trong phòng. Có nha hoàn tinh mắt nhìn thấy ta tỉnh lại, vội đi tới hầu hạ ta thay y phục.

Ta dè dặt hỏi, bây giờ bên ngoài là khoảng chừng bao nhiêu rồi.

"Sắp tới trưa rồi ạ." Tiểu nha hoàn nói: "Hôm qua tướng quân chính là một lúc nữa sẽ về, trở về không nhìn thấy người liền tìm khắp phủ."

Ta nhìn thấy trên giá treo có một kiện quan phục màu xanh của nữ, hỏi: "Đây là lễ phục của công chúa sao?"

"Đó là lễ phục ngày mai hồi môn người phải mặc." Nha hoàn cười nói, sau đó mang bộ thường phục màu xanh ngọc mặc lên người ta, đai lưng bên hông còn treo thêm ngọc bội túi hương, là trang phục cải trang nam tử.

"Ngoài bộ lễ phục kia, còn lại đều là đại tướng quân căn dặn, công sức cả một ngày hôm qua vội làm ra đó." Nha hoàn vừa chỉnh y phục vừa nói.

Ta nhìn bản thân trong gương, bắt đầu từ khi nàng nói hai chữ "Hồi môn", ta đã không thể nào suy nghĩ nữa.

"Sao một lúc không gặp, người đã ngốc rồi à?"

Bên ngoài truyền đến một thanh âm quen thuộc.

Góc áo của đại tướng quân đá bay lên, chỉ chốc lát sau đã đứng trước mặt ta.

Khuôn mặt của ta bắt đầu nóng lên, không dám ngẩng đầu nhìn ngài ấy.

"Hôm nay ngươi rất đẹp." Nói xong kéo ta ra ngoài cửa, lần đầu tiên, ta bước vào viện, giống như xuyên qua chốn phồn hoa, bị mùi hoa cùng bươm bướm cuốn đến hoa mắt chóng mặt.

Ta, Tiểu Đức Tử, mười hai tuổi vào cung đã là mười hai năm, phân nữa cuộc đời đều làm nô tài.

Ta trên dưới không được gì, cái gì cũng đều nhìn rất thờ ơ, ngay cả chết cũng thản nhiên, thế gian này không có cái gì thuộc về ta, cũng không có cái gì cần lưu luyến.

Nhưng bây giờ ta bắt đầu sợ hãi, ta sợ tất cả đều là một giấc mộng, lí trí bảo ta không cần quá nhập tâm, nhưng thân thể và linh hồn của ta đã hoàn toàn, triệt để mà đắm chìm rồi.

Một lát sau đã đến một đình nghỉ mát.

Lão tướng quân cùng một vị nam tử tóc xám khác đang ngồi uống trà.

Thấy bọn ta đến liền cười sang sảng phân phó thêm đồ ăn.

"Hôm nay cũng dậy muộn nhỉ?" Lão tướng quân cười trêu nói.

Nam tử tóc xám đẩy lão tướng quân một cái, nói: "Ông già rồi còn không đứng đắn."

Thượng Nghĩa hướng về phía ta giới thiệu: "Vị này là tổ phụ của ta, hôm qua ngươi gặp rồi."

Lão tướng quân xấu hổ mà khụ khụ.

"Vị này là Từ quân sư, cũng là thầy của ta."

Thượng Nghĩa nói xong, ta liền hành lễ với hai người.

Lão tướng quân để hai người chúng ta ngồi xuống, vừa ăn vừa nói với tri kỉ của mình, cuối cùng dặn dò nói: "Nếu đã có lương duyên như thế thì có thể danh chính ngôn thuận ở chung một chỗ, phải quý trọng cho tốt đó."

Ta nhìn bàn tay nắm chặt của lão tướng quân cùng Từ quân sư ở dưới bàn đá, âm thầm gật gật đầu.

Rời khỏi đình nghỉ mát, Thượng Nghĩa nói với ta, gia gia cùng Từ Nguyên Siêu từ nhỏ đã cùng nhau trưởng thành, gia gia đầu quân làm tướng sĩ, Từ Nguyên Siêu lại làm mưu sĩ, quân doanh buồn tẻ tình nghĩa hai người không cần nói nhiều.

Một ngày Từ Nguyên Siêu nói với gia gia, ông ấy có người thích rồi, trong lòng gia gia đại loạn, hồn bay phách lạc, sau đó gia gia càng nghĩ càng sầu não, vì thế thúc ngựa lao điên cuồng, ai ngờ nơi đóng quân gặp quân địch đánh lén, Từ Nguyên Siêu bị bắt, không rõ sống chết.

Nhiều năm về sau gia gia trở về quê hương, cưới vợ sinh con, sau đó lại chận thuận nhập ngũ, gặp lại Từ Nguyên Siêu ở biên cảnh.

Hai người thẳng thắn bộc lộ cõi lòng mới biết đã bỏ lỡ quá nhiều.

Thượng Nghĩa nói xong ấn ta ngồi xuống hành lang, nói: "Cho nên ta phải nắm chặt lấy ngươi, nếu không muốn để vụt mất."

Ta ngạc nhiên, ta chỉ là một thái giám.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro