Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Jena (wordpress jena và wattpad miknao)

Thịnh Dã dùng vận tốc ánh sáng rửa mặt rồi chạy xuống tầng, chiếc xe bảo mẫu màu trắng dừng trước cửa khách sạn, cậu vừa đi ra thì cửa xe đã được mở từ bên trong, Đàm Trận ngồi ở vị trí gần cửa, mở cửa cho cậu, Củng Lộ ngồi ngay bên cạnh Đàm Trận.

Trên người Đàm Trận là một chiếc áo thun trắng basic và một quần jeans màu xanh nhạt, Củng Lộ mặc một áo chữ T tay bồng cùng quần cao bồi.

Cửa xe vừa mở một cái Thịnh Dã liền cảm thấy trước mắt sáng ngời, giống như kéo ra màn sân khấu vậy, nghĩ thầm, oa, đúng là minh tinh, đây rõ ràng là trang phục mà minh tinh mặc ra đường mà, còn mình chỉ tùy tiện mặc một cái áo thun cùng quần túi hộp chạy ra, lại khiến hai minh tinh đợi lâu như vậy...

Vừa lên xe cậu liền vội vàng xin lỗi không ngừng: "Xin lỗi mọi người, để mọi người phải đợi thật lâu!"

"Không có việc gì", Củng Lộ nghiêng đầu chảo hỏi cậu, ánh sáng bên ngoài hắt vào nụ cười tươi tắn của cô: "Tôi cũng vừa mới đến."

Đàm Trận và Củng Lộ ngồi ở hàng thứ hai, Thịnh Dã ngồi ở hàng cuối cùng, trên xe chỉ có ba người bọn họ cộng với tài xế là trợ lý Tiểu Lưu.

Thịnh Dã ngồi xuống hỏi: "Chúng ta đi đâu leo núi vậy ạ?"

Đàm Trận quay đầu lại: "Có một ngọn núi Tiên Nữ, ở ngay sau thành điện ảnh."

Thịnh Dã rất hưởng thụ cái quay đầu này của Đàm Trận, cười với anh, Đàm Trận nhìn nhìn cậu, cũng nhàn nhạt cười, lại quay đầu.

Ngồi trong xe bảo mẫu đúng là rất thoải mái, Thịnh Dã nghe Củng Lộ cùng Đàm Trận tập diễn, mới đầu còn ở phía sau "ừm" hai tiếng, gật gật đầu tỏ vẻ tán đồng, rồi không hiểu sao lại buồn ngủ nữa rồi.

Đàm Trận một hồi lâu không nghe thấy tiếng người phía sau, quay đầu nhìn lại, Thịnh Dã đã nghiêng người dựa vào ghế ngủ thiếp đi.

Tư thế ngủ của cậu không phải quá tốt, hiển nhiên là không có một chút gánh nặng thần tượng nào, đầu ngửa dựa vào ghế, miệng còn ngốc ngếch nửa hé ra, giống như vật nhỏ ngủ thiếp đi liền hoàn toàn buông lỏng người, thoải mái khỏi phải nói.

Trong lòng Đàm Trận cười nghĩ, cẩn thận chảy nước miếng đó.

Tiếng nói chuyện của anh và Củng Lộ đều giảm xuống.

Xe vững vàng chạy khoảng nửa giờ, Tiểu Lưu ngồi ở ghế lái phấn chấn hô lên: "Đến rồi!"

Đàm Trận phản xạ có điều kiện quay đầu lại nhìn Thịnh Dã.

Người phía sau vẫn ngủ thoải mái, không bị đánh thức.

Thịnh Dã cảm thấy có người vỗ nhẹ vai cậu, vỗ rất nhẹ nhàng. Cậu nghĩ thầm, loại lực đạo này thì ai nguyện ý tỉnh lại chứ, nhưng đối phương cứ vỗ liên tiếp vài cái, không tăng thêm lực, cũng không có chút nào là không kiên nhẫn, cậu mang theo một tia mê man cảm động mà mở mắt, bất ngờ nhìn thấy Đàm Trận đang cúi đầu gọi mình.

Trong xe bảo mẫu không bật đèn, phía sau Đàm Trận là cánh cửa đang mở, ánh sáng trắng yếu ớt từ bên ngoài tràn vào, Đàm Trận mang ánh sáng cúi người ở khoảng cách này có loại cảm giác áp bách khó hiểu, có lẽ là do vóc dáng anh cao lớn, không gian trong xe bảo mẫu cũng không lớn hơn xe bình thường bao nhiêu, một giây kia Thịnh Dã cảm thấy mình bị bả vai của Đàm Trận bao phủ hoàn toàn.

Vẻ mặt cậu có chút bối rối ngồi dậy, Đàm Trận nói với cậu một tiếng "Xuống xe thôi", liền tự mình xoay người bước ra khỏi xe.

Thịnh Dã đi theo phía sau, vừa đi ra liền nhìn thấy dưới chân núi là một hàng bậc thang hùng vĩ, những bậc thang đá này hẳn đã có nhiều năm tuổi, dựa vào núi mà xây, dạt dào ý vị cổ kính.

Ngọn núi này thoạt nhìn không phải rất cao, Thịnh Dã âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn cảnh trí bốn phía có chút quen mắt, anh Tiểu Lưu đi mua vé về, đưa cho cậu, cười nói: "Rất nhiều phim tiên hiệp đều là quay ở chỗ này, gần đây có bộ «Dẫn long» cũng là quay ở đây. Ngọn núi này tên là núi Tiên Nữ, đỉnh núi gọi là Tiên Nữ Phong."

Thịnh Dã bừng tỉnh đại ngộ, chẳng trách, đây chẳng phải là đường đến mây xanh trong phim sao?

Anh Tiểu Lưu chỉ mua ba vé vào cửa, Thịnh Dã cầm lấy vé hỏi: "Anh Tiểu Lưu không lên cùng sao ạ?"

"Tôi không đi đâu, đạo diễn Giới để mọi người bồi dưỡng cảm tình, tôi ở trên xe ngủ một lát."

Thịnh Dã nhìn Đàm Trận và Củng Lộ đang nói chuyện phía trước, kỳ thật đạo diễn Giới là muốn hai người họ bồi dưỡng tình cảm, còn mình chỉ là thuận đường tiện thể dẫn theo thôi.

Đang Nhìn bóng dáng hai người kia, Đàm Trận bỗng quay đầu, nói với cậu: "Đi thôi."

Hôm nay là ngày làm việc, không có nhiều du khách, lên núi liền có cảm giác cả người đều râm mát. Bởi vì thềm đá trên núi không rộng, Thịnh Dã vẫn luôn đi sau Đàm Trận và Củng Lộ, nghĩ thầm chú Giới cũng thật là không đáng tin cậy, muốn hai bọn họ bồi dưỡng tình cảm thì dẫn mình theo làm bóng đèn làm gì chứ...

Trong núi tuy mát lạnh, nhưng leo lên cũng quá sức, những thềm đá càng leo càng dốc, Thịnh Dã mệt mỏi leo lên từng bậc thang, nhớ thương cái giường mình còn chưa ngủ đủ, lại hâm mộ anh Tiểu Lưu trong xe bảo mẫu.

Ở sườn núi có bán đồ uống lạnh, Củng Lộ nói: "Chúng ta mua ít nước đi."

Đàm Trận đi mua nước, Thịnh Dã đi phía sau anh, cẩm nửa cái vé quạt gió cho anh, cũng quạt cho Củng Lộ, Củng Lộ cười cậu: "Cái này thì tạo ra được bao nhiêu gió đâu!"

Đàm Trận quay đầu lại nhìn bọn họ một cái, Thịnh Dã tiến lên, cúi đầu nhìn vào phía bên phải của tủ, Đàm Trận hỏi cậu: "Muốn ăn gì? Kem à? Ăn kem ốc quế không?"

Thịnh Dã cười lắc đầu: "Em chỉ xem thôi, uống nước là được rồi, nước mới giải khát được!"

Chỉ xem thôi? Rất đẹp sao? Đàm Trận kéo nắp kính tủ lạnh ra, nhìn lướt qua các loại kem bên trong bao bì màu sắc rực rỡ, còn mang theo khí lạnh mê người, giống như đang nói "Ăn tôi đi, ăn tôi đi, tôi rất ngon", hình như đúng là có chút đẹp, người nào đáng iu ngốc nghếch đúng là sẽ nhìn ra nó rất hấp dẫn.

Cuối cùng anh lấy một chai Phù Bảo Băng Tuyền, mở nắp bình đưa cho Củng Lộ, lại lấy ra hai bình, đưa một chai cho Thịnh Dã.

Thịnh Dã cầm lấy nói "Cảm ơn", một chai này của cậu nhất định là đá, cả thân bình đều là khí lạnh ngưng tụ thành bọt nước, khả năng vì đã quá chắc, cậu xoay nắp bình một chút mà cũng không thấy sứt mẻ gì.

Một hàng ba người tiếp tục leo lên đỉnh núi, Thịnh Dã ở phía sau mồ hôi đầy đầu đối phó với chai nước kia, lấy áo thun bọc lấy nắp bình, trên áo thun cũng hằn lên một vệt rồi mà cũng không mở ra được.

Lúc này Đàm Trận bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn thấy cảnh này buồn cười một phen, Thịnh Dã đón nhận ánh mắt của anh, xấu hổ không chịu được.

Đàm Trận không nói gì, đi xuống cầm lấy chai nước kia, đem chai nước trên tay mình cho Thịnh Dã, Thịnh Dã ngượng ngùng nói: "Anh Đàm Trận, cái này thật sự rất khó..."

Chữ "khó" còn chưa nói xong, nắp chai "pặc" một tiếng đã được mở ra.

Đàm Trận ngẩng đầu nhìn cậu, cậu cũng há hốc miệng nhìn Đàm Trận.

Chỉ cảm thấy ánh mắt Đàm Trận giống như đang nói "Chỉ vậy thôi?"

Cũng không hẳn, Thịnh Dã cười nghĩ, anh Đàm Trận sẽ không dùng loại ngữ điệu này, anh ấy nhất định sẽ nói: "Xin hỏi chính là trình độ khó mở như thế này sao?"

Thịnh Dã cười, Đàm Trận cũng cười, hai người đổi lại chai nước, tiếp tục leo núi.

Thịnh Dã uống nước, chán muốn chết mà nhìn chằm chằm sau lưng Đàm Trận, đầu tóc Đàm Trận bây giờ là cùng một tạo hình với lúc diễn, phía sau tùy ý buộc lại một chút, sau khi bước xuống từ chiếc xe bảo mẫu xa hoa kia, anh cùng Nghiêm Phi dường như đã hòa làm một.

Thịnh Dã tâm tình sung sướng đuổi theo hai bước, chạy đến gần, áo trắng trên người Đàm Trận dưới ánh mặt trời có vẻ đặc biệt chói mắt, nhìn vừa thoải mái lại thoáng mát, đi lâu như vậy cũng không bị mồ hôi thấm ướt, vẫn thoải mái nhẹ nhàng dán lên sau lưng anh như cũ.

Thịnh Dã không khỏi nhớ lại ngày đó cùng Đàm Trận quay một cảnh, khi ấy Đàm Trận mặc một cái áo thun màu xám đậm, cơ hồ là Đàm Trận dùng sức rất lớn, cổ áo cùng phần ngực đều bị thấm ướt, sau cơn mưa quả thực giống như rau ngâm vậy, nhăn nhăn bèo nhèo...

Cái áo trắng trên người Đàm Trận này tuy rằng sạch sẽ, cũng nhìn không ra là nhãn hiệu nào, nhưng cũng có thể thấy khác biệt một trời một vực với ái áo thun trong phim kia, nếu lật cổ áo phía sau của anh ra, liền biết cái áo này nhất định là cả đời Nghiêm Phi cũng vĩnh viễn không mặc nổi.

Tâm tình Thịnh Dã lại có chút kỳ quái mà down xuống.

Đang xuất thần, Đàm Trận quay đầu lại nhìn cậu, hỏi một tiếng: "Em không sao chứ?"

Thịnh Dã hoàn hồn, nở nụ cười: "Em không sao!"

"Đi lâu như vậy cũng không thấy em nói gì", Đàm Trận nửa nghiêm túc nửa đùa giỡn nói, "Tôi còn sợ em bị thương ở chân rồi chứ."

Thịnh Dã ngẩn người, giây tiếp theo ba bước rút ngắn thành hai, tới gần, đi xuyên qua hai người Đàm Trận và Củng Lộ, một hơi leo lên hai mươi mấy bậc: "Sao có thể chứ, đó là ở trong phim thôi, chân em vẫn còn tốt chán!"

Củng Lộ cũng cười rộ lên: "Ồ, em còn có thể lực tốt ghê!"

Đàm Trận nhìn bóng dáng Thịnh Dã nhảy nhót, cười cười, lại cúi đầu vuốt ve lòng bàn tay.

Lòng bàn tay anh có chút đỏ, mới vừa rồi lúc mở chai nước có hơi dùng quá sức, là thật sự có chút khẩn trương, sợ rằng chính mình mở không nổi.

***

Gần giữa trưa họ leo lên đến đỉnh núi Tiên Nữ Phong, đứng ở đài ngắm cảnh có thể nhìn thấy cả thành điện ảnh phía xa xa, phong cảnh phá lệ trống trải, gió rất lớn, thổi đến cả người thoải mái, mồ hôi trên người Thịnh Dã một lát đã được thổi khô.

Ba người không hẹn mà cùng lấy di động ra chụp ảnh, Củng Lộ cười nói: "Chúng ta còn rất ăn ý nha!"

Sau đấy dứt khoát chụp chung mấy tấm, đứng ở bên lan can của đài ngắm cảnh, vừa hóng gió vừa nói chuyện kịch bản.

Thịnh Dã cảm thấy đây là Củng Lộ với Đàm Trận đang mài giũa, không liên quan đến mình, liền thả lỏng đứng một bên ngắm cảnh, lại không nghĩ tới bỗng nhiên bị Củng Lộ hỏi đến:

"Thịnh Dã, em cảm thấy Khổng Tinh Hà đối với Nghiêm Phi và Tạ Lệ có cái nhìn như thế nào?"

Thịnh Dã bị câu hỏi này làm cho trở tay không kịp, nghẹn lời một trận, mới hàm hồ nói: "Em cũng không phải rất rõ ràng, kịch bản cũng không viết..."

Củng Lộ dựa vào lan can, rất nghiêm túc nói lên phân tích của mình: "Tôi cảm thấy, cậu ấy có phải sẽ có một loại cảm giác anh trai mình bị đoạt mất hay không? Cậu ấy đối với Tạ Lệ hẳn là rất phức tạp đi..."

Thịnh Dã chẳng những bị cô phân tích đến á khẩu không trả lời được, thậm chí còn cảm giác mặt đỏ tai hồng.

"Anh thì sao?", Củng Lộ hỏi, cô không hỏi Thịnh Dã, mà là Đàm Trận ở bên cạnh.

Thịnh Dã cũng nhìn về phía Đàm Trận, gió thổi làm cho tóc bên tai Đàm Trận buông xuống, khiến Thịnh Dã nhớ tới sân thượng của khu nhà bọn họ, tóc bên tai của Nghiêm Phi không đủ dài, không buộc ra sau đầu được, miễn cưỡng buộc lên sẽ chỉ làm chúng rơi xuống. Khi gió thổi qua sẽ bay bay, lúc ấy cậu còn muốn đem chúng cài lại vào sau tai Đàm Trận.

Đàm Trận nhìn về thành thị phía chân trời, như đang suy tư gì đó: "Trước khi Tạ Lệ xuất hiện, Khổng Tinh Hà và Nghiêm Phi chỉ có hai bàn tay trắng, bọn họ chỉ có lẫn nhau. Bây giờ Nghiêm Phi đã có Tạ Lệ, đối với Khổng Tinh Hà mà nói, anh trai ngoại trừ có cậu, còn có một cô gái khác, mà người duy nhất cậu có được bây giờ lại muốn chia đều với người khác, trong lòng có lẽ sẽ rất bất an."

Thịnh Dã nghe Đàm Trận nói xong, đột nhiên chua xót trong lòng.

Củng Lộ nói: "Kỳ thật cậu ấy có thể nói ra, nếu nói chuyện ổn thỏa được với Nghiêm Phi là tốt nhất. Kể cả tương lai Nghiêm Phi có gia đình của chính mình, cũng không phải là sẽ mặc kệ cậu ấy." lại thở dài, "Nhưng kịch bản lại không viết như vậy."

"Không đơn giản như thế", Đàm Trận nói, "Cậu ấy không nói nên lời." nói xong, anh nhìn về phía Thịnh Dã.

Thịnh Dã bị ánh mắt lơ đãng kia làm cho ngơ ngẩn.

Đàm Trận thu hồi tầm mắt, đôi tay đặt trên tay can đài ngắm cảnh, trong tay cầm chai nước Phù Bảo Băng Tuyền. Thịnh Dã chỉ cảm thấy ánh mắt kia như xa như gần, giống với Nghiêm Phi, mỗi lần cậu cảm thấy bản thân mình hiểu được ánh mắt nào của anh trai, Nghiêm Phi sẽ lại đột nhiên nhìn ra xa, hại cậu chẳng khác nào giỏ tre múc nước, cái gì cũng không nắm bắt được.

Cậu bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, vì Khổng Tinh Hà mà khó chịu. Khổng Tinh Hà tiến thoái lưỡng nan cũng không phải là do kịch bản viết vậy, mà là cậu ấy chỉ có thể như vậy, cậu ấy sợ chính mình trở thành chướng ngại vật trên đường anh trai theo đuổi hạnh phúc, lại sợ chính mình không có cách nào chân thành đi chúc phúc cho Nghiêm Phi và Tạ Lệ.

Cậu ấy ở trước mặt Nghiêm Phi bày ra vẻ mặt vui mừng, có mấy phần là chân thật đây?

Nhìn thân ảnh Đàm Trận và Củng Lộ nói chuyện, cậu nhớ tới lúc leo núi đi theo sau bọn họ, vẫn luôn cảm thấy hai người họ rất hài hòa, đến bây giờ mới nhận ra bọn họ mặc đồ tình nhân, có lẽ cũng không phải là đã hẹn trước, chỉ là trùng hợp mà thôi, nhưng sao cậu lại để ý như vậy?

Hình như cậu có chút hiểu được vì sao đạo diễn Giới lại để cho Đàm Trận leo núi với Củng Lộ lại muốn dẫn theo cậu. Nếu Khổng Tinh Hà không bị bệnh, nếu Nghiêm Phi, Khổng Tinh Hà, Tạ Lệ ba người bọn họ cùng leo núi, nếu bậc thang trên ngọn núi này cũng chỉ có thể cho phép hai người sóng vai mà đi, như vậy Khổng Tinh Hà nhất định cũng giống cậu, sẽ lựa chọn đi theo phía sau hai người ấy.

---------------------------------

Hết chương 34.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro