Chương 85

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm phút trước, văn phòng lớn.

Chủ nhiệm Vương, tổ trưởng Nghiêm đều ở đây. Triệu Ngọc và thầy Trịnh ngồi ở xa, một người ngồi trên ghế sô pha, một người ngồi tại chỗ làm việc của giáo viên.

"Làm giáo viên còn cãi nhau." Chủ nhiệm Vương nói: "Tôi kiểm tra học sinh chưa xong còn phải kiểm tra quy phạm của giáo viên nữa, thầy cô thấy có buồn cười không?"

Thầy Trịnh: "Không có cãi vã, tôi và cô Triệu chỉ là thảo luận vấn đề về giáo dục học sinh thôi."

Triệu Ngọc không nói gì.

"Vậy nói xem thảo luận về điều gì? Giáo viên cùng một văn phòng, sau này còn phải ở với nhau, có vấn đề gì giờ giải quyết luôn," Chủ nhiệm Vương nói.

Thầy Trịnh tự nhiên tiếp lời, "Đại hội thể thao sắp tới tuy rất quan trọng nhưng cô Triệu đừng có sắp xếp hạng mục khó như vậy cho Bùi Lĩnh, làm chậm trễ việc học của Bùi Lĩnh, buổi tối em ấy còn có lớp thi đua, tôi chỉ là đề nghị một câu vậy thôi."

Triệu Ngọc vừa định mở miệng, chủ nhiệm Vương giơ tay đè ép, nói: "Lớp thi đua quả thật rất quan trọng, nhưng đại hội thể thao được tổ chức ở trường cũng quan trọng không kém. Vận động thích hợp tốt cho sức khỏe của học sinh, chuyện này không có gì."

"Lớp khác tôi mặc kệ, nhưng Bùi Lĩnh rất có tiềm năng. Tối hôm qua lớp thi đua làm đề, em ấy lại đứng thứ nhất, không nên lãng phí thời gian ở nơi khác. Tôi cũng là vì tốt cho trường học thôi, sau này tham gia các cuộc thi, học sinh Bùi Lĩnh của lớp thi đua chính là chủ lực." Thầy Trịnh nói đến đây, nhìn Triệu Ngọc, nói: "Tôi cảm thấy đang làm trễ nãi Bùi Lĩnh."

Tất cả mọi người đều là giáo viên lâu năm, thầy Trịnh vừa nói ra ai nấy đều đã hiểu.

Mượn chuyện đại hội thể thao bới móc Triệu Ngọc nhưng thật ra là muốn tranh thủ cướp Bùi Lĩnh đến lớp Một.

"Vậy đề nghị của thầy Trịnh là gì?" Triệu Ngọc cười lạnh, gật gật đầu, còn rất nghiêm túc nói: "Tôi làm trễ nãi Bùi Lĩnh, chậm trễ Bùi Lĩnh cầm hạng Nhất khối, chậm trễ Bùi Lĩnh nhiều lần được hạng nhất lớp thi đua, vậy tôi quá chậm trễ rồi."

Chủ nhiệm Vương và tổ trưởng Nghiêm: . . .

Thầy Trịnh: ...

Nhưng đây là sự thật, Bùi Lĩnh tỏa sáng ở lớp Hai.

"Bùi Lĩnh còn có tiềm năng lớn hơn, có thể đi xa hơn." Thầy Trịnh đen mặt nói.

Triệu Ngọc nở nụ cười, "Thầy nói không tính, tôi nói cũng không tính, Anh Hoa chúng ta không phải chủ trương tự do lựa chọn sao, vậy thì nên nghe ý kiến của học sinh, để Bùi Lĩnh tự do lựa chọn."

Đương nhiên Thầy Trịnh không muốn, Bùi Lĩnh quá cứng đầu lại không hợp với ông ta, xác suất lớn có thể đặt cược ở lại lớp Hai, ông ta là muốn trực tiếp đào người đến luôn.

"Việc chuyển lớp thì không cần hỏi học sinh nữa, lớp 1 là lớp chọn, Bùi Lĩnh đạt thành tích tốt như vậy, đến lớp 1 là chuyện hợp tình hợp lý. Tôi cảm thấy, trực tiếp chuyển tới đây, vừa lúc buổi tối Bùi Lĩnh còn phải đi học lớp thi đua, tôi sẽ biết rõ tiến độ học tập của em ấy hơn."

Chủ nhiệm Vương cảm thấy có chút đạo lý, hỏi tổ trưởng Nghiêm, "Tổ trưởng Nghiêm, thầy nói xem?"

Triệu Ngọc tức giận đến run tay, trên mặt cứng rắn chen vào nói: "Cha của bạn học Bùi Lĩnh là hội trưởng hội phụ huynh trường chúng ta. Lần trước họp phụ huynh ông ấy còn nói về giáo dục của Bùi Lĩnh, hy vọng không nên quá tạo áp lực cho Bùi Lĩnh, vui vẻ học tập là chính, nếu không hỏi học sinh, hỏi ý kiến phụ huynh cũng được, tôi có phương thức liên hệ."

Trực tiếp gửi tin nhắn để hỏi.

Bùi Hồng Hào nhìn tin nhắn của chủ nhiệm lớp con trai, còn tưởng Tiểu Lĩnh xảy ra chuyện gì, thấy là chuyện chuyển lớp, lập tức gửi tin nhắn bằng giọng nói: "Cô Triệu, việc chuyển lớp không nên hỏi tôi. Cô cứ hỏi Tiểu Lĩnh, con tôi lựa chọn gì, làm phụ huynh tôi đều ủng hộ."

Thế là không ai nói gì nữa, mời Bùi Lĩnh đến.

Chuông reo vào lớp, lối đi nhỏ không có nhiều học sinh.

Cánh cửa văn phòng lớn mở ra.

"Anh Dã--" Trương Gia Kỳ còn chưa dứt lời, trước tiên bị anh Dã trừng mắt, lập tức thức thời thấp giọng, "Làm sao vậy?"

Không phải đi chơi game sao?

Tần Trì Dã thu hồi ánh mắt "đe dọa", không có tâm tư nói chuyện với Trương Gia Kỳ, quay đầu nhìn về phía văn phòng. Trương Gia Kỳ bị hành động "nghe lén" của anh Dã trấn áp, suy nghĩ đầu tiên là trước kia anh Dã không --

À, trước đây anh Dã không bao giờ đến văn phòng giáo viên, hay là mấy chuyện chủ động thế này.

Trương Gia Kỳ đã đoán được, tâm lặng như nước nghe lén -- đến cũng đến rồi.

Cửa văn phòng khép hờ cho nên nghe rất rõ ràng, chỉ là góc độ không đúng, không thể nhìn thấy biểu hiện của người bên trong. Tất nhiên đi nghe lén cũng không nên quá nổi bật.

"Chuyển lớp? Không cần, em ở lớp 2 tốt rồi ạ." Bùi Lĩnh nghe xong trực tiếp từ chối. Còn tưởng rằng buổi sáng cậu mượn cớ lén lút ăn đậu phụ của trùm trường bị chủ nhiệm Vương bắt được, bắt đầu muốn giáo dục cậu cơ.

Triệu Ngọc nắm chắc mấy phần với kết quả này, cũng không ngạc nhiên. Với tính cách tự do của Bùi Lĩnh, không thích hợp để đến học lớp một.

"Thầy Trịnh đã nghe rõ chưa, đây sự lựa chọn của học sinh, phụ huynh của em ấy cũng ủng hộ." Cô Triệu nói.

Thầy Trịnh không để ý Triệu Ngọc, mà nhìn về phía Bùi Lĩnh.

"Em đến lớp Một, tôi đảm bảo điểm số của em sẽ lại tăng lên. Đến lớp 12, rất có thể em sẽ lấy được trạng nguyên khoa học tự nhiên của thành phố."

Bùi Lĩnh: . . .

Trước kia cậu đã trạng nguyên khoa học toàn tỉnh rồi, tại sao thầy Trịnh lại hạ cấp của cậu.

"Không cần đâu ạ, em cảm thấy em rất ổn." Bùi Lĩnh khéo léo từ chối.

Thầy Trịnh tái mặt, nói: "Tốt là tốt cái gì, đừng tưởng rằng tôi không biết, em ngồi ở hàng cuối cùng lớp Hai, bạn cùng bàn lần nào thi cũng thứ nhất đếm ngược. Chỉ với thành tích đó, các em ngồi cùng nhau, cô Triệu cô không sợ học sinh như thế sẽ ảnh hưởng đến điểm số của Bùi Lĩnh sao!"

"Bùi Lĩnh mới mười bảy, không hiểu chuyện không nói, cô làm giáo viên lại sắp xếp cho học sinh dốt nát cả ngày trốn học như vậy làm bạn cùng bàn của Bùi Lĩnh? Đây là đang trễ nãi Bùi Lĩnh đấy!"

Cửa ra vào.

Trong lòng Trương Gia Kỳ chửi đệt một câu, cũng không dám nhìn sắc mặt anh Dã.

Con mẹ nó giáo viên kiểu mẹ gì thế này.

Anh Dã mình thì sao, sao lại không xứng ngồi cùng bàn với Bùi Lĩnh!

Bên trong.

Triệu Ngọc còn chưa kịp nói chuyện, trước tiên chú ý tới khuôn mặt lạnh của Bùi Lĩnh. Cô sửng sốt một chút, rất ít khi thấy sắc mặt Bùi Lĩnh khó coi như vậy.

"Bạn cùng bàn của em có tên, tên là Tần Trì Dã, em rất thích ngồi cùng bàn với Tần Trì Dã." Bùi Lĩnh lạnh lùng mở miệng, "Thành tích học tập của em thế nào, không liên quan đến Tần Trì Dã."

Thầy Trịnh: "Tại sao không có vấn đề, học sinh giỏi có thể kéo em-"

"Em đã là hạng nhất, không cần ai dẫn dắt em cả." Lần đầu tiên Bùi Lĩnh thể hiện sự kiêu ngạo của mình, ánh sáng sắc bén lộ ra, nhìn thẳng vào đối phương, "Tần Trì Dã là một người bạn rất tốt."

"Giáo viên không nên có bất kỳ thành kiến nào đối với hoc sinh."

Thầy Trịnh tức giận đến nhồi máu não, "Anh là giáo viên hay tôi là giáo viên? Anh đến dạy tôi làm giáo viên?"

"Giáo viên không phải lấy thân phận đè người." Bùi Lĩnh không sợ hãi lạnh lùng nói.

Toàn bộ bầu không khí văn phòng ngay lập tức bùng lên.

Chủ nhiệm Vương, tổ trưởng Nghiêm nhao nhao mở miệng, chủ nhiệm Vương nói Bùi Lĩnh sao lại nói chuyện với giáo viên như thế, tổ trưởng Nghiêm đến kéo thầy Trịnh, Triệu Ngọc không nghĩ tới Bùi Lĩnh lại trực tiếp nói như vậy, một chút cũng không cho thầy Trịnh xuống đài..

"Bùi Lĩnh, em về lớp trước đi." Triệu Ngọc nói.

Cãi nhau với giáo viên tóm lại vẫn không tốt, đặc biệt là Bùi Lĩnh buổi tối còn lên lớp thi đua.

Bùi Lĩnh gật gật đầu, bổ sung: "Cô Triệu, em không chuyển lớp, không đổi bạn cùng bàn."

"Biết rồi, đi đi." Đừng đổ thêm dầu vào lửa. Triệu Ngọc cũng đau đầu.

Tiết này là tiết Ngữ văn.

Bùi Lĩnh trở lại lớp học, giáo viên ngữ văn đang dạy, chỗ ngồi bên cạnh cậu trống rỗng, Trương Gia Kỳ ở hàng ghế sau cũng không có, chỉ có Lâm Khả. Bùi Lĩnh ngồi xuống, hỏi: "Bạn cùng bàn cậu đâu?"

"Hình như trốn học đi tiệm net chơi game với anh Tần rồi." Lâm Khả trả lời.

Bùi Lĩnh xoay người lại, không nói thêm gì nữa.

May mắn Tần Trì Dã không có ở đây, cậu vẫn còn tức giận đây này.

Không phải là chưa từng gặp giáo viên như thầy Trịnh, giáo viên dạy giỏi sẽ cho ra thành tích tốt nhưng không tương đương với giáo viên tốt. Trước đây Bùi Lĩnh đã gặp qua, nhưng thành tích học tập của cậu rất tốt, đối với giáo viên như vậy chính là bản thân nên làm gì thì cứ làm.

Bây giờ nói đến Tần Trì Dã, Bùi Lĩnh rất không vui.

Mười phút sau, Trương Gia Kỳ bước vào từ cửa sau.

Bùi Lĩnh chú ý tới, nghiêng người nhìn Trương Gia Kỳ. Trương Gia Kỳ bị nhìn nằm sấp trên bàn che mặt lại, hy vọng Bùi Lĩnh đừng nhìn ra manh mối gì. Anh Dã không cho cậu ta nói vừa rồi nghe lén ở cửa văn phòng --

"Có vấn đề." Bùi Lĩnh gõ xuống bàn của Trương Gia Kỳ ở hàng ghế sau, nói: "Đừng giả vờ. Các cậu vừa mới đi đâu?

Trương Gia Kỳ: . . .

Giả chết.

"Cậu chắc chắn không trả lời câu hỏi của tôi? Vậy thì đừng trách tôi..." Bùi Lĩnh còn chưa dứt lời.

Trương Gia Kỳ nằm sấp trên bàn giả chết, trong nháy mắt nghĩ đến thủ đoạn thâm trầm của anh dâu không dễ chọc, lập tức ngồi dậy, nhỏ giọng lại khó xử nói: "Anh Dã không cho tôi nói cho cậu, cậu đừng nói tôi nói."

Bùi Lĩnh không trả lời, ánh mắt ra hiệu Trương Gia Kỳ tiếp tục, nhưng đại khái đoán được một ít.

"Vừa rồi anh Dã ở cửa văn phòng lớn." Trương Gia Kỳ chấp nhận số mệnh, còn hai tay làm tư thế cầu xin tha thứ, ý tứ đừng cáo trạng, cầu xin.

Bùi Lĩnh: "Biết rồi." Quay lại tiếp tục nghe giảng.

Trương Gia Kỳ: ?? Chỉ có vậy sao?

Không tức giận hay quan tâm anh Dã đi đâu? Sao vừa nãy tức đến thế mà?

Giáo viên ngữ văn nói gì, thật ra Bùi Lĩnh không nghe vào, nhưng cơn tức giận vừa rồi không còn nữa, đầu óc dần bình tĩnh lại. Tần Trì Dã nghe được, trước khi cậu đi ra lại bỏ đi, chính là không muốn để cậu biết.

Nếu đã vậy, vậy coi như là không biết.

Một tiết ngữ văn kết thúc, Tần Trì Dã cũng không trở về. Bùi Lĩnh xoay người, nhìn Trương Gia Kỳ, "Không được nói cho Tần Trì Dã là tôi đã biết."

"Tôi biết, tôi nào dám chứ. Anh Dã cũng không cho tôi nói, tôi nói ra chẳng phải tự chui đầu vào lưới à."

Bùi Lĩnh: . . . Váng đầu quá, quên mất logic này.

Trương Gia Kỳ cũng phát hiện Bùi Lĩnh không bình tĩnh, vui vẻ cười hai tiếng, lại cúi mặt, trừng mắt nhìn Lâm Khả, ý tứ để Lâm Khả đi ra chỗ khác. Nhưng Lâm Khả đang làm bài tập, hoàn toàn không phát hiện bạn cùng bàn trừng mắt với mình, hoàn toàn tập trung, một lòng nghiên cứu toán học.

". . ." Trương Gia Kỳ hết hy vọng, mặc kệ Lâm Khả, thò người ra, nói: "Cậu biết tại sao tôi lại vui vẻ làm em trai của anh Dã như vậy, các bạn học khác đều nói tôi là chân chó của anh Dã, tôi cũng không có không không vui."

Bùi Lĩnh: "Có chuyện nói thẳng, đừng làm màu không khí, kiên nhẫn của tôi không đặt trên người cậu đâu."

". . ." Trương Gia Kỳ: Xin lỗi, là tôi không xứng đáng với nâng đỡ của chị dâu.

"Lúc còn tiểu học, mẹ anh Dã đã từng khám bệnh ở chỗ mẹ tôi." Trương Gia Kỳ nói một chút mơ hồ, lại nói thẳng: "Thật ra hồi cấp Hai anh Dã vẫn tốt, không có đánh nhau mấy. Anh ấy chủ yếu là không học nên hay trốn tiết gì gì đó, kéo bè kéo lũ đánh nhau vẫn còn ít, đều là bọn không có mắt chủ động gây chuyện."

Trương Gia Kỳ mới thật sự là người lăn lộn nọ kia, miệng thích lải nhải, thích xen vào việc của người khác, thích đánh nhau bất bình, đắc tội với không ít người. ". . . Có người muốn dạy dỗ tôi, một đám người nằm vùng đánh tôi một trận, một tên ngốc còn mang theo dao gọt hoa quả nhà hắn, anh Dã đã cứu tôi."

"Cậu không biết, từ khai giảng cấp Hai đến năm lớp 8 đó, hai chúng tôi cũng không nói một câu. Tôi cũng kiếm chuyện, khiêu khích với anh ấy. Tuổi trẻ ngông cuồng mà, khi đó tôi mới là anh đại, ai bảo anh Dã đẹp trai hơn tôi, cao hơn tôi, nhìn ngầu hơn tôi chứ. Tôi đây không phải là mất thăng bằng trong lòng sao, muốn kiếm chuyện, nhưng anh Dã chỉ ngủ không để ý tới tôi, tôi cảm thấy không thú vị cho nên bỏ đi."

"Sau đó tôi nhận định anh Dã là anh đại của tôi. Dao gọt hoa quả không nghiêm trọng, mạng tôi cũng lớn, khi nằm trên giường bệnh mới biết mẹ tôi quen anh Dã, nói về chuyện trước đây mẹ anh Dã đến bệnh viện khám bệnh."

Trương Gia Kỳ nói xong, nhìn Bùi Lĩnh, "Từ câu chuyện của tôi, cậu có nghe ra gì không?" Ví dụ như anh Dã rất đẹp trai, đánh nhau rất lợi hại, cũng rất nghĩa khí, người rất tốt, gặp chuyện bất bình --"

"Nhìn ra cậu đánh nhau không nổi." Bùi Lĩnh kết luận một câu.

Trương Gia Kỳ: . . .

Qua vài giây.

Bùi Lĩnh nghiêm túc vài phần, "Cảm ơn. Tôi biết cậu muốn nói gì."

Tần Trì Dã rất tốt, cậu biết. Cậu chỉ tin vào phán đoán của mình, sẽ không vì mấy câu nói của thầy Trịnh mà để ý, cũng không phải bởi vì Trương Gia Kỳ kể chuyện xưa như lại quen biết Tần Trì Dã lần nữa.

Chuông reo.

Vào học.

Cuối cùng Tần Trì Dã cũng trở về. Bùi Lĩnh cố ý hỏi: "Cậu đi đâu vậy? Trốn một tiết học, ngay cả Trương Gia Kỳ cũng không biết cậu đi đâu." Cậu không hỏi mới có vẻ kỳ quái.

"Ngồi trên tường một hồi." Tần Trì Dã nói xong, lại giải thích một câu, "Vốn định trèo tường ra ngoài, lại cảm thấy không có ý nghĩa."

Bùi Lĩnh gật đầu, nói: "Buổi chiều có tiết thể dục, tôi nhảy cao, cậu phải giúp tôi ghi lại thành tích." Lại hừ hừ nói: "Cho cậu xem, dáng người cường tráng của bạn cùng bàn ~"

Tần Trì Dã nhìn bộ dáng kiêu ngạo của Bùi Lĩnh, giống như một con mèo mèo muốn khen ngợi, ném toàn bộ chuyện tào lao ra sau đầu, tâm trạng rất tốt, trên mặt lại cool ngầu nói: "Biết rồi."

Đứng nhất từ cuối đếm lên, học dốt, không xứng đáng ngồi cùng bàn với Bùi Lĩnh.

Làm được là được rồi. Xùy, có gì mà khó khăn chứ.

Tác giả có lời muốn nói:

Đổi lại trùm trường bắt đầu lén lút học tập [không phải]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro