Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu có thể nói với Lee SangHyeok- người đàn ông cậu đã yêu thương rất sâu đậm rằng thật ra cậu kỳ thật em vợ của anh sao?
Cậu có thể nói với Lee SangHo,cậu bé không thể kêu cậu là mẹ mà chính xác phải gọi là chú sao?
Mang theo đầy bụng tâm sự, WangHo cũng không còn tâm trạng quét tước nữa, lấy cớ mệt mỏi, cả buổi chiều đều tránh ở trong phòng phiền não .
Lúc chạng vạng, SangHyeok về đến nhà, cậu cố lấy lại tinh thần đến phòng khách đón anh, mặc anh thân mật hạ xuống một cái hôn nhiệt liệt trên môi mình.
Lòng của cậu không ngừng run rẩy, nhìn người đàn ông xuất sắc trước mắt này, muốn cậu lựa chọn buông tay, cậu thật sự rất luyến tiếc, nhưng nếu là tiếp tục làm bộ như không có việc ấy mà vẫn ở lại, lương tâm của cậu sẽ có cảm giác bất an.

Trước kia không biết gì cả, cậu cũng sẽ không nghĩ gì nhiều, nhưng bây giờ đã biết chân tướng, cậu đương nhiên không thể lại bỏ mặc, ít nhất phải tìm ra được WangHa đang ở nơi nào trước đã.

SangHyeok nói một vài việc liên quan đến công việc nhưng cậu lại một câu cũng không nghe vào tai. Anh cũng phát hiện ra cậu không ổn. "WangHo.... WangHo"

"Ách?" Cậu bừng tỉnh, vẻ mặt có chút lo lắng bất an.

"Em làm sao vậy? Sắc mặt rất kém a." Anh lo lắng sờ sờ trán cậu,"Bị bệnh rồi sao? Em muốn đi khám bác sĩ không?"

"Không có gì." Cậu lắc đầu, đối mặt với ánh mắt X quang có thể xuyên thấu lòng người của anh, cậu liền vội vàng tìm một cái cớ."Chắc do hôm nay quét tước trong nhà quá mệt mỏi thôi."

"Đồ ngốc, không phải anh đã nói việc dọn dẹp nhà cửa đã có người hầu lo sao? Cần gì phải khiến mình vất vả như vậy."

"Không sao, dù sao em ở nhà nhàn rỗi cũng không có việc gì làm."

Nói đến việc này, SangHyeok có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm cậu một hồi lâu."WangHo, em muốn ra ngoài làm việc sao?"

Cậu có chút kinh ngạc là anh lại hỏi như vậy, "A, nếu có thể có công việc làm thì tốt rồi ......" Cửa hàng trang phục sủng vật trên mạng của cậu cũng ngừng kinh doanh đã lâu rồi.

"Sau cuộc thi thiết kế trang phục lần trước, anh biết em rất có năng khiếu đối với thiết kế trang phục." Anh ôm cậu, "Nếu em muốn làm việc, cho dù là mở tiệm hay làm nhà thiết kế gì đi nữa anh cũng sẽ giúp đỡ em."

Cậu cảm động nhìn anh,"Anh nói thật sao?"

"Đương nhiên." Anh hôn môi cậu, "Anh hy vọng em vui vẻ."

Cổ họng WangHo có chút nghẹn ngào, giờ phút này, cậu thật muốn nói cho anh biết chân tướng biết bao, nhưng một khi nói ra rồi thì anh còn giống như bây giờ sủng cậu yêu cậu nữa không?
Người đàn ông không dễ có thể tìm như thế, nếu có một ngày cậu mất đi anh thì phải làm sao?
Đột nhiên cậu ôm chặt anh hết sức, giống như sợ anh biến mất mà càng tăng thêm sức.

"SangHyeok, nếu như em...... cả đời cũng không khôi phục trí nhớ thì anh có thể vẫn ở bên em cả đời hay không?"
Anh nghe vậy bật cười, anh còn ước gì cậu vĩnh viễn cũng không khôi phục trí nhớ nữa ấy chứ, chỉ là...... trong mắt anh chợt lóe, cậu thật sự mất trí nhớ sao? Hay là nên hỏi, cậu là WangHa sao?

Mặc kệ như thế nào, anh chỉ cần chàng trai trong lòng này, điều đó là không thể nghi ngờ .

Bàn tay to mềm mại vỗ phía sau lưng cậu, anh trầm cười cam đoan: "Sẽ, anh sẽ."

Sau khi qua kỳ nghỉ đông, Lee SangHo về trường đi học trở lại, dưới sự làm chủ của WangHo, chương trình giáo dục anh tài của cậu được giảm bớt rất nhiều, bởi vì người làm mẹ này cảm thấy trẻ con quan trọng nhất vẫn phải có niềm vui lúc nhỏ.
Tuy rằng Lee SangHyeok luôn giữ vững ý kiến phản đối, nhưng cuối cùng vẫn là không lay chuyển được sự kiên trì của cậu, mà sự thật chứng minh, giảm đi nhiều áp lực từ việc học, Lee SangHo trở nên cởi mở không ít so với trước kia.

WangHo cũng khăng khăng mỗi ngày tự mình đưa con đến trường, đón con tan học, tình cảm của hai mẹ con càng ngày càng tốt, Lee SangHo bây giờ thích nhất là đem từ "Mẹ tớ nói......" mà để ở bên miệng, ngày càng ỷ lại ở cậu nhiều hơn.

Hôm nay, vào giờ tan học, WangHo vẫn như mọi ngày mà chờ con ở cửa trường tiểu học, tiếng chuông tan học vừa vang lên không bao lâu, một đám trẻ con liền từ trong trường chạy vội ra ngoài.
"Mẹ!" Lee SangHo nhìn thấy cậu, vui mừng chạy vội về phía cậu.

"Tiểu Nam, cậu đợi tớ với ......"

Theo sát phía sau cậu bé là bạn học cùng lớp, bộ dạng mập mạp, nhìn cả người đều là hàng hiệu cũng có thể đoán được một cậu ấm có gia thế không bình thường.
"Mẹ, cậu ấy tên là Hàn Tử Dương, là bạn tốt của con."
Hàn Tử Dương kéo kéo cậu bé,"Tiểu Nam, anh trai xinh đẹp này thật sự là mẹ của cậu sao? Nhưng mà thoạt nhìn rất trẻ nga!"

"Đó là đương nhiên, bởi vì đó là mẹ của tớ mà." Lee SangHo kéo tay mẹ, giống như muốn khoe gì đó mà nhìn từ trên xuống dưới, "Hơn nữa tớ nói cho cậu biết, mẹ tớ không chỉ có hình dáng xinh đẹp mà làm món ăn cũng rất ngon nga."

Nhìn hai đứa trẻ nói chuyện với nhau thật vô tư hồn nhiên, WangHo không nhịn được mà cười ra tiếng,"Tiểu Nam, con đã đói bụng chưa? Muốn đi ăn KFC hay không? Con hỏi luôn Tử Dương có muốn cùng đi hay không, các con có thể cùng chơi ở khu trò chơi nữa!"

"Có có, con muốn đi -"

"Tiểu thiếu gia......" Lúc này, một người thanh niên trẻ tuổi mặc đồng phục lái xe vội vã xuống xe chạy tới,"Thật có lỗi, chú đến muộn, con chờ lâu lắm rồi phải không?"

"Chú KyungHo, hôm nay con muốn cùng đi ăn KFC với Tiểu Nam còn có mẹ Tiểu Nam nữa, chú muốn đi cùng bọn con hay không?" ( Mép Bư... )

"Ách......" Song KyungHo hơi nao nao, lúc anh ta xoay người nhìn về phía Bạch Hiền, bỗng dưng trợn to mắt, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc."WangHo?!"

Cậu cũng nhận ra anh ta, "Đại Bảo?"

Cậu tuyệt đối không nghĩ tới lại gặp được bạn học cũ ở chỗ này, Song KyungHo là bạn học chung tiểu học lẫn trung học (cấp 2) của cậu, trước đây hai người đều cùng nhau đến trường; Nhưng sau khi lên cao trung(cấp 3) vì không học cùng trường, vả lại sau khi cha mẹ cậu qua đời cậu cũng đến Đài Bắc nên rất ít liên lạc, đại khái bọn họ cũng không gặp nhau nhiều năm rồi, thật sự không thể tưởng được sẽ gặp lại trong tình huống thế này.

Song KyungHo gợi ra một nụ cười thật to,"Tiểu thiếu gia, phu nhân vốn đã dặn hôm nay sau khi tan học sẽ đưa cháu đi Mc Donalds, bây giờ đổi thành KFC đương nhiên cũng không thành vấn đề."

Vì thế, hai lớn hai nhỏ bốn người liền đến một cửa hàng ăn nhanh gần đó, hai đứa bé ăn gà rán xong liền chạy đến khu trò chơi, còn hai người lớn thì trò chuyện về tình hình hiện tại của họ.

Thì ra sau khi Song KyungHo tốt nghiệp cao trung thì được chị họ của cậu ta giới thiệu xuống Đài Bắc làm việc, hiện tại, cậu ta đang làm tài xế cho gia đình của chủ tập đoàn Hàn Thị, cũng có một anh chàng sắp kết hôn. ( Đép đấy :v )
Đối với việc bạn học cũ được gả vào hào môn khiến anh ta vô cùng kinh ngạc, có điều thấy WangHo một bộ không có ý muốn nói nhiều về chuyện này thì anh ta cũng không hỏi nhiều .

Cũng bởi vì mối quan hệ này mà sau khi hai người đưa đón hai đứa bé cũng ít nhiều tán gẫu vài câu, có khi Song KyungHo nhận được đặc sản của quê nhà gửi đến cũng sẽ chia cho cậu một ít.
WangHo cũng có nghĩ tới có nên kể chuyện gặp được Song KyungHo cho Lee SangHyeok nghe hay không, nhưng nếu mở miệng thì cậu lại rất khó giải thích, vì sao mình lại có một bạn học cũ đến từ nông thôn, hơn nữa Song KyungHo gần nhất cũng bận lo buổi triển lãm trang phục ở Pháp nên cậu cũng không vội nói chuyện này .

Mà chính cậu cũng không nhàn rỗi, chuyện Lee SangHyeok nói muốn giúp cậu chuyện công việc là nghiêm túc, hôm trước cậu cùng anh thảo luận kế hoạch mở cửa hàng bán trang phục sủng vật, anh không nói hai lời liền đưa cho cậu tờ chi phiếu ba trăm vạn, có tiền viện trợ rồi nên hiện tại cậu đang vội tìm người vào cửa hàng để cùng thiết kế, chế tác trang phục sủng vật.
Lee SangHyeok đến Pháp công tác một tuần, mỗi ngày cậu đều rất nhớ anh, buổi tối ít nhất cũng tán gẫu điện thoại với anh cả tiếng đồng hồ, có điều vẫn chưa muốn đề cập đến chuyện của Song KyungHo, tán gẫu nhiều nhất chính là kế hoạch khai trương của cậu.

Rốt cục, hôm nay anh sẽ về nước .

Cậu thực chờ mong, còn dự định tự mình xuống bếp nấu một bữa để chào đón anh, chuẩn bị hết thảy ở phòng bếp xong, một lúc sau mới phát hiện sắp đến giờ đón con, vội vàng chạy đi ra ngoài.
Không ngờ người tới trễ không chỉ có mình cậu, Song KyungHo cũng còn chưa tới đón Tử Dương, lúc cậu đang định gọi di động cho cậu ta hỏi thế nào thì đột nhiên nhìn thấy xe của Hàn gia xuất hiện, còn vượt đèn đỏ, vả lại còn né tránh một chiếc xe máy, cả chiếc xe còn xông lên chỗ dành cho người đi bộ - may mà xe cùng người không bị sao, Song KyungHo có lẽ cũng bị dọa ngây người, một hồi lâu sau mới chậm rãi cẩn thận chạy xe ra khỏi chỗ dành cho người đi bộ, tấp vào ven đường.

WangHo thấy sắc mặt cậu ta không tốt lắm,"Song KyungHo, cậu sao vậy?"

Cậu ta hoảng hồn vẫn chưa trấn định mà ngây ngốc nhìn cậu, "Không...... Không có gì, chỉ là vừa rồi có chút không tập trung mà thôi......"

"Nhưng mà sắc mặt cậu rất kém nha, có phải bị bệnh rồi không?" Cậu lo lắng nói: "Nếu trong người không khỏe thì đến bệnh viện ngay đi, cậu lái xe như vậy sẽ làm Tử Dương sợ đấy."

Di động trên người cậu ta vang lên, cậu ta giống như là một phản xạ mà cầm di động lên nghe, không biết đối phương nói gì mà sắc mặt cậu ta càng ngày càng tái nhợt, đến cuối cùng thì ngay cả giọng nói cũng mất tự nhiên.

" KyungHo, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?"

Anh ta thất hồn lạc phách nhìn cậu," Bác sĩ chẩn đoán chính xác rằng mẹ tôi bị ung thư hạch bạch huyết......"
Hôm nay, lúc WangHo từ bệnh viện thăm mẹ của KyungHo về nhà đã là chín giờ tối. Nhìn thấy cậu, vẻ mặt Trung bá có chút mất tự nhiên chào cậu một câu, Amy còn không ngừng nháy mắt với cậu.
Hóa ra Lee SangHyeok đã về nhà, anh ngồi bắt chéo chân ở trước quầy bar, trên quầy bar đặt một cái ly uống rượu.

"Di, SangHyeok, không phải hôm nay anh ở lại công ty họp sao? Mấy giờ về nhà, đã ăn cơm chiều chưa?"

"Ân." Anh thấp giọng đáp một tiếng,"Vừa mới ăn cùng đồng nghiệp rồi."

"Vậy là tốt rồi." Cậu đặt mông ngồi lên sô pha, vẻ mặt nhìn thực mỏi mệt.

Lee SangHyeok cầm lấy ly rượu uống một ngụm, có chút đăm chiêu nhìn cậu,"Gần đây dường như em rất bận."

"Ách...... Đúng rồi, ha ha......" Cậu khúc khích cười trừ. Song gia gặp nạn, cậu không có cách nào khoanh tay đứng nhìn a.

Đột nhiên anh chuyển đề tài hỏi: "Em thường xuyên đưa đón Tiểu Nam đi học sao?"

Cậu gật gật đầu,"Đúng rồi, đó là thời gian riêng của bọn em."

Anh im lặng xuống, lại hỏi: "Chuyện lần trước em nói muốn mở tiệm đã chuẩn bị thế nào rồi?"

Nghĩ đến việc này, cậu lại thở dài, vốn đã tìm được vị trí cửa hàng rồi, nhưng Song gia thật sự là họa vô đơn chí, ngoại trừ việc mẹ KyungHo bị bệnh thì ba cậu ấy cũng lái xe đụng người ta bị thương, trong khoảng thời gian ngắn, tiền thuốc men của mẹ, rồi tiền bồi thường người bị ba cậu ấy đụng phải, khiến cậu ấy không xoay sở được, gấp đến độ lao tâm lao lực quá độ.
Cậu thấy tình trạng bạn học cũ không còn cửa nào để cầu cứu thì thật sự thực không đành lòng, hôm nay cậu ta đã nói với cậu là câu ta đã vay vốn tín dụng nhưng vẫn không đủ, nói không chừng còn muốn vay nặng lãi ở ngân hàng tư nhân ngầm.
Nghe vậy cậu lập tức lấy chi phiếu mà Lee SangHyeok đưa cho cậu ra. Đùa hay sao, KyungHo không xem tin tức xã hội hiện nay sao, tiền vay của ngân hàng tư nhân là vạn kiếp cũng không thể trả, căn bản là không thể động vào.

Chỉ là chuyện này, phải giải thích với Lee SangHyeok thế nào đây? Ai, cậu có thể nói với anh là mẹ Song mẹ cùng bác Song trai là người nhìn mình lớn lên từ nhỏ nên cậu không có cách nào thấy chết mà không cứu được sao?
Cậu qua loa mà nói,"Việc đó a, còn đang xem xét, còn đang xem xét......"

"Sao vậy tiểu Đậu? Hình như em có chuyện gì gạt anh, là chuyện mở tiệm tiến triển không thuận lợi sao? Có cần anh giúp hay không? Tìm vị trí cửa hàng, tuyển người, tất cả anh đều có thể giúp em giải quyết."

"Không cần !" Cậu vội vàng từ chối,"Việc này em có thể tự làm."

Nhìn chằm chằm sắc mặt mất tự nhiên của cậu, khuôn mặt tuấn tú của anh không khỏi trầm xuống,"WangHo, em thật sự cái gì cũng không tính nói cho anh biết sao? Hay là em cảm thấy SangHyeok anh là một kẻ ngốc?"

Nghe vậy cậu liền bị dọa một trận, sao anh ta lại nói như vậy? "Anh làm sao vậy?"

"Tôi luôn tự hỏi, đối với em, WangHo, tôi có phải là thật sự không hiểu em không." Anh ngừng lại một chút, có chút thất vọng nói: "Và sự thật chứng minh, tôi đã bị em lừa."

Cậu không thể tin được hô nhỏ một tiếng,"SangHyeok, anh nói vậy là có ý gì?"

Anh không đáp mà hỏi lại, "WangHo, em cảm thấy tôi đối xử với em không tốt sao?"

Cậu vội vàng trả lời,"Không có a, anh đối xử với em tốt lắm."

"Nếu như vậy thì sao còn phản bội tôi?"Anh rốt cục cũng hỏi ra miệng.

Cậu không hiểu gì cả,"Em nào có phản bội anh?!"

Thấy cậu còn muốn giấu diếm, cơn tức của SangHyeok lại nổi lên, nhớ đến xấp tư liệu nhìn thấy hôm nay, anh thật sự là vừa tức lại thương tâm, giọng điệu cũng bén nhọn lên.

"Quan hệ của em cùng người đàn ông gọi là Song KyungHo kia tựa hồ không phải là tầm thường chứ." Mỗi một câu anh nói ra, lòng liền đau một chút,"Mượn danh nghĩa đưa đón Tiểu Nam đi học để hẹn hò cùng người đàn ông kia, em tự cho là không chút sơ hở nào sao?"

Anh biết KyungHoo? Nhưng mà, sự thật không phải như anh nói a, cậu nào có hẹn hò cùng KyungHo chứ?!
"Anh hiểu lầm rồi, em với KyungHo chỉ là cùng đưa hai đứa trẻ đi ăn rồi thuận tiện tâm sự chuyện quê nhà ở Nam bộ của bọn em thôi -"

"Ba!" Lee SangHyeok không khách khí ném một xấp ảnh chụp đến trước mặt cậu,"Quê nhà sao? Không phải từ nhỏ em đã lớn lên ở Đài Bắc sao, sao lại là quê nhà ở Nam Bộ?"

"Ách......" Thảm rồi, cậu phải giải thích như thế nào a?
Cậu nhìn những ảnh chụp tán ra ở trước mặt, tất cả đều là hình cậu cùng Song KyungHo vừa nói vừa cười.

"Anh cho người theo dõi em?" Mặt cậu biến sắc .
Lee SangHyeok khinh thường đáp lại,"Theo dõi em là đám cẩu tử(từ dùng để chỉ những phóng viên) kìa, bọn họ đem ảnh chụp tới tìm tôi, uy hiếp tôi nếu không cho bọn họ năm mươi vạn thì sẽ đem những ảnh chụp này bán cho những tạp chí bát quái."

Cậu nghe xong thoáng thở phào một hơi, không phải anh cho người theo dõi cậu là tốt rồi, bởi vì cảm giác bị người khác hoài nghi thật sự là rất khó chịu."Em với KyungHo chỉ là nói chuyện phiếm mà thôi, không làm cái gì cả, anh cần gì phải tức giận đến như vậy?"

Anh lạnh lùng cười,"Không làm gì sao? Như vậy, vì sao em lại lấy tiền tôi cho em đưa cho hắn ta?" Anh nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi cho em tiền, em lại cầm đưa cho đàn ông!"

Những lời này làm WangHo tức giận, anh ta có thể nghĩ cậu như vậy sao! "Anh cho rằng là như vậy sao?"
"Bằng không em muốn tôi nghĩ như thế nào?" Mấy năm trước vào lúc bọn họ vừa kết hôn cũng từng xảy ra chuyện WangHa ra vào quán trai bao để tạo scandal trả thù anh, có điều khi đó anh hoàn toàn không thèm để ý, dứt khoát xuất ngoại công tác mấy tháng nhắm mắt làm ngơ, anh bỗng liên tưởng đến tình cảnh khi đó, cậu...... khôi phục trí nhớ rồi sao? Lại trở về người con trai ích kỷ, tâm địa mưu tính kia rồi sao?

Lần này, khi anh nhìn thấy những bức ảnh chụp này thì trong lòng vừa chua xót lại vừa đau, thật hận không thể lập tức làm thịt tên đàn ông trong ảnh chụp kia.

Đây là lần đầu tiên trong đời anh cảm nhận được cái gì gọi là ghen tị, anh không biết lực ảnh hưởng của cậu đối với mình đã lớn đến ngay cả anh cũng không thể khống chế.

Sau khi tống cổ tên cẩu tử kia, anh nhận được điện thoại thông báo của ngân hàng gọi tới, nói về vấn đề số tiền trong tài khoản cá nhân của anh không đủ để rút. Anh hỏi là chi phiếu nào muốn đổi tiền mặt thì họ nói là tấm chi phiếu anh cho WangHo, là một vị Song tiên sinh đến lĩnh, tựa hồ cần dùng gấp nên thúc giục phía ngân hàng nói rằng ngày hôm nay nhất định phải lĩnh được tiền...... Lee SangHyeok nghe vậy giận không thể át, anh miễn cưỡng áp chế tức giận, trao quyền ngân hàng mượn tiền của khách hàng Ất nào đó chuyển vào tạm. Nếu tốn mấy trăm vạn có thể thấy rõ được một phụ nữ thì vẫn còn rất rẻ, căn bản vẫn còn đỡ hơn sự thật lòng mà mình đã bỏ ra.

WangHo không biết tâm tư của anh ngàn hồi trăm chuyển, cậu cảm thấy cả hai đã ở chung một khoảng thời gian, vậy mà anh lại có thể vu oan nhân cách của cậu như thế, đưa lại cho đàn ông?!Anh có thể nói chuyện khó nghe một chút nữa không!

Cậu nhịn thương tâm xuống, lạnh giọng nói: "Anh yên tâm, em sẽ nghĩ cách trong thời gian ngắn nhất trả lại tiền cho anh." Nước mắt của cậu sắp không nhịn được, đứng dậy, vội vàng chạy lên lầu,"Đã khuya rồi, em muốn đi ngủ, ngủ ngon."

Nhìn bóng lưng cao ngạo của cậu, Lee SangHyeok gắt gao nắm hai đấm,"Đêm nay tôi tới công ty ngủ."

"Tùy anh!"

Hai thân hình, một người hướng đông, một người hướng tây, cách càng ngày càng xa...... Buổi tối ngày hôm sau, khi Lee SangHyeok về đến nhà đã không thấy vợ đâu, cậu chỉ để lại cho anh một tờ giấy.

Mặt trên tờ giấy viết không phải những lời tuyệt tình ngoan độc, cũng không phải những lời oán giận anh, mà là mong anh ở sau khi cậu đi rồi, nếu có thời gian nên đưa Tiểu Nam đến trường, Tiểu Nam trong giai đoạn này rất cần sự che chở cùng yêu thương của cha mẹ.

Dưới tờ giấy còn để một biên lai mượn tiền, viết rõ cậu WangHo mượn Lee SangHyeok ba trăm vạn, còn ký tên, còn kèm theo giấy chứng nhận tên cửa hiệu, thậm chí ngay cả dấu vân tay cũng có.
Lúc anh xem xong, đáy lòng thật sự là ngũ vị tạp trần(trăm mối hỗn loạn), ngọt bùi cay đắng đều nảy lên trong lòng.

Đây là cái gì? Để lại loại giấy tờ đơn giản đến không dùng được này, sau đó vỗ vỗ mông thực tiêu sái biến mất từ trong thế giới của anh, còn muốn anh chăm sóc con, cậu khẩn cấp rời khỏi anh như vậy là muốn cùng người đàn ông gọi là Song KyungHo kia song túc song phi(ý là cùng sống với nhau) sao?
Anh càng nghĩ càng giận, thuận tay xé tan tờ giấy kia thành từng mảnh.

"Ba ba -"

Một tiếng nói non nớt truyền đến từ phía sau, chỉ thấy Lee SangHo mang vẻ mặt cô đơn đi từ phòng ngủ của mình đến, "Trung bá nói mẹ đi rồi, có phải mẹ không cần con nữa hay không......"

Anh gắt gao nắm tay lại, nhìn ra được cảm xúc ẩn nhẫn trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
"Ba ba, đây không phải là sự thật phải không? Mẹ vẫn sẽ trở về đúng không?"

Lee SangHyeok nhìn khuôn mặt sắp khóc của con, vô cùng đau lòng, gọi cậu đến bên cạnh, một tay kéo cậu bé vào trong lòng, "Tiểu Nam, mẹ con cậu ấy......" Anh cắn răng, oán hận nói: "Cậu ấy cũng không cần ba."

Lee SangHo nghe thấy ba nói như vậy, rốt cuộc không nhịn được nữa mà òa một tiếng khóc lên,"Đều là tại ba, mẹ là bị ba đuổi đi ...... Đêm qua ba cùng mẹ nói chuyện con đều nghe được, ba hoài nghi mẹ cùng chú KyungHo làm chuyện có lỗi với ba......"

Sắc mặt Lee SangHyeok đột nhiên biến đổi,"Câm miệng, việc này trẻ con không hiểu."

"Mẹ là người tốt!"

"Ta nói câm miệng!"

"Chú KyungHo cũng là người tốt."

Nghe thấy con thân mật gọi một người đàn ông khác như vậy, cơn tức của anh lập tức nổi lên ngực, giận dữ hét:
"Không cho phép nhắc tới tên đó ở trước mặt ta!"

Lee SangHo nghe tiếng co rúm lại một chút, "Mẹ của chú KyungHo bị bệnh, cho nên mẹ rất lo lắng......"

Khả Lee SangHyeok căn bản nghe không vào, cả trái tim của anh đều bị lửa giận cùng lòng đố kị thay thế hết, người con trai kia chẳng những thừa dịp lúc anh không ở trong nước cùng đi hẹn hò với người đàn ông khác mà còn muốn lôi kéo cả con anh nữa.

Trên giường thiếu nhiệt độ cơ thể của một người, anh cũng không ngủ được an ổn, ngày hôm sau vừa sáng sớm anh đã tới công ty, muốn dùng công việc để quên đi suy nghĩ của mình, nhưng mỗi khi vừa nhắm mắt lại, khuôn mặt của WangHo lại xuất hiện ở trước mắt.
Đáng chết! Lý trí rõ ràng biết cậu phản bội mình, thế nhưng anh vẫn không có cách nào ngăn cản bản thân ra sức nhớ cậu, chỉ cần vừa nghĩ đến việc từ nay về sau sẽ vĩnh viễn mất đi cậu, lòng của anh lại giống như có một tảng đá lớn đè nặng, nặng đến làm anh hốt hoảng.
"Lee tiên sinh......Lee tiên sinh......"

Bên tai truyền đến giọng của cấp dưới khẽ gọi, anh nhanh chóng phục hồi lại tinh thần. Bởi vì WangHo, anh đã không biết là lần thứ mấy xuất thần nghĩ đến cậu trong lúc làm việc rồi.

"Tiếp tục đi." Anh dùng ngón trỏ nhẹ nhàng day trán, hơi hơi nhắm hai mắt lại, cố sức khiến đầu óc mình tập trung vào nội dung báo cáo của cấp dưới.

Khi trưởng phòng kế hoạch báo cáo cũng gần xong thì thư ký gọi điện thoại nội bộ vào, sau khi anh nghe thư ký nói xong thì sắc mặt bỗng dưng trầm xuống, "Người đó đang ở đâu?"

"Ở phòng khách."

Anh lập tức đứng lên, bỏ lại một câu "Buổi chiều lại tiếp tục" cho trưởng phòng phòng kế hoạch rồi vội vàng ra khỏi văn phòng.

Khi anh đi đến phòng khách, liền nhìn thấy một người đàn ông có làn da ngăm đen, nhìn có vẻ trung hậu thành thật, đối phương có chút câu nệ nhìn về phía anh cười, "Lee tiên sinh, chào anh, tôi tên là Song KyungHo."
Lee SangHyeok tỉ mỉ đánh giá người đàn ông xa lạ trước mắt, thoạt nhìn cũng không khác ảnh chụp lắm, bản thân cũng không chớp mắt, anh thực không hiểu sao WangHo lại có thể thích hình dáng như thế này?

"Tôi nghe thư ký nói anh có chuyện rất quan trọng muốn tìm tôi sao?"

Song KyungHo gãi gãi đầu, "Mà còn là chuyện rất quan trọng nữa...... Lee tiên sinh, là như thế này, lần này vì bệnh của mẹ tôi nên WangHo giúp đỡ tôi rất nhiều, ngay cả tiền mở tiệm cậu ấy cũng cho tôi mượn trước......" Anh vội vàng lấy một tấm chi phiếu từ trong túi quần ra,"Ta thật sự rất biết ơn cậu ấy, sau khi ông chủ của tôi biết được chuyện này đã chủ động giúp đỡ, đưa mẹ tôi đến bệnh viện tốt nhất để điều trị."

Lee SangHyeok khó hiểu nhìn tấm chi phiếu kia.

Anh ta liền giải thích đến: "Đây là tiền lúc trước WangHo cho tôi mượn, ông chủ tôi nói làm vậy sẽ chậm trễ việc mở tiệm của người ta thì không tốt lắm, vì thế liền cho tôi mượn một số tiền, bảo tôi sau này từ từ trả cũng được. Nhưng mà tôi gọi di động cậu ấy lại luôn không trả lời, nghĩ mãi liền quyết định đến công ty của Lee tiên sinh, dù sao đem tiền trả trực tiếp cho Lee tiên sinh cũng là như nhau . Phiền anh chuyển giúp WangHo, thay tôi nói tiếng cám ơn......"

Lee SangHyeok vô cùng kinh ngạc, người đàn ông này đem tiền trả lại cho anh, vậy chứng tỏ...... WangHo căn bản không có cho lại đàn ông, mà đơn thuần chỉ là giúp đỡ bạn bè...... Ông trời ơi, đến tột cùng mình đã hiểu lầm thành cái gì vậy?

"Anh cùng WangHo...... Rốt cuộc là quan hệ gì?"
"Chúng tôi là hàng xóm cũ cũng là bạn học cũ...... Nha, đúng rồi, tháng sau tôi cùng vị hôn thê của tôi - à, vị hôn thê của tôi cũng là bạn học của tôi cùng WangHo, chúng ta sẽ kết hôn, đến lúc đó hoan nghênh Lee tiên sinh cùng WangHo tới tham gia nha." Song KyungHo cười đến thực ngại ngùng.

Nghe đến đó, Lee SangHyeok thật không dám tin bản thân đã phạm phải bao nhiêu sai lầm nữa...... Mà đủ loại điểm đáng ngờ làm cho anh nghĩ, anh nên nhìn thẳng vào lai lịch của vợ thật rõ - không biết quá khứ của cậu thì anh sẽ khó tránh khỏi sẽ giống lúc này, bị bóng dáng WangHa làm ảnh hưởng.

Sau khi tiễn bước Song KyungHo anh mới suy tư, gọi mấy cuộc điện thoại, nhờ người của Chinh tín xã(tổ chức tìm tin tức), cùng bảo người nhà mang đến tờ biên lai mượn tiền mà WangHo đã viết, anh nhớ rõ ở trên đó cậu có viết dãy số chứng minh của mình, có được manh mối này, nhất định rất nhanh anh sẽ biết được tất cả về cậu.

Vừa mới gác điện thoại, di động liền vang lên, anh thuận tay nhận điên thoại, đầu dây bên kia lại truyền đến một tin khiến anh lo lắng khiếp sợ - "Thiếu gia không hay rồi ......" Trung bá một bộ giọng khóc tang, "Vừa rồi lái xe mới gọi điện về, nói là trên đường tiểu thiếu gia đến trường đột nhiên nói muốn đi toilet, sau đó thừa dịp lúc lái xe không chú ý liền không thấy tăm hơi, lái xe tìm rất lâu mà vẫn không tìm được tung tích của tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia mất tích ......"

-----------

Còn 1 chap nữa... chiều hoặc tối tui up hết :3 chap sau dài lắm nga ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro